Bán Tiên

Chương 846: Hạt Tử bang biến mất (1)




Không gian bên trong hang động cũng không nhỏ, mặc dù không ngay ngắn

nhưng đủ để chứa hai chiếc xe ngựa chạy song song, mặt đất và vách hang tuy

rằng không bằng phẳng nhưng khá nhẵn nhụi. Điều kỳ lạ là thông đạo có hình

dạng hơi dẹp, so với chiều rộng, độ cao hơi thấp, cũng không biết trong lòng núi

làm sao lại hình thành được một cái hang động hình như vậy.

Tại cửa hang khẩu dấu vết phi cầm làm tổ, có phân chim, trên mặt đất còn rải

rác lượng lớn cành khô ngổn ngang hỗn loạn, giống như là sau khi xây tổ xong

về sau lại bị phá hủy.

Rất nhiều cành khô ngổn ngang, không chỗ đặt chân, chúng liên tục bị đạp gãy

tạo ra những âm thanh răng rắc giòn vang. Sau khi đi sâu vào trong hang động

một lúc, dần dần không còn có cành khô nữa, ánh sáng cũng càng ngày càng tối,

mọi người lần lượt lấy vật chiếu sáng ra soi đường, thận trọng đi tới trước.

Thông đạo xoay quanh hướng xuống phía dưới, đi tới đi tới, trên bốn vách

tường dần dần trở nên ẩm ướt, và cũng dần có sương mù nhàn nhạt xuất hiện.

Ở bên ngoài, sương mù đang tan đi rất nhanh, nhất là về sau không còn có

sương mù toát ra từ trong lòng đất, bị gió nhiều lần thổi qua, những ngọn núi

cao thấp trở nên trong sáng rõ ràng, khôi phục lại dáng vẻ vốn có.

Mặt trời hiện lên, dường như mang theo một sức mạnh chỉ trong nháy mắt đã xé

rách tấm màn che phủ sự thần bí nơi đây, chỉ có bên trong Vạn Hác trì vẫn phủ

đầy sương mù trắng xóa, giống như một chiếc chén lớn chứa đầy tiên khí mờ

ảo, thực sự xinh đẹp.

Chiếc lán do Cống Sơn đường dựng ra vẫn còn tại đó, đội ngũ nhân viên quản

lý việc tỷ thí do Kỳ Nguyệt Lang cầm đầu đứng tại phía trên bên cạnh Vạn Hác

trì, nhìn xuống chỉ thấy sương mù phập phồng mờ mịt, không thấy một bóng

người nào.

“Xem ra đều đã chui xuống lòng đất hết rồi, không biết tình hình bên trong như

thế nào, chắc hẳn sẽ rất náo nhiệt.” Một gã nhân viên Cống Sơn đường tặc lưỡi

suy đoán.

Kỳ Nguyệt Lang không biểu lộ cảm xúc gì, quay đầu nhìn tới các nhân viên lưu

lại của các bang phái.

Trong các phái, chỉ có Hạt Tử bang là lưu manh nhất, không lưu lại một bóng

người nào, tất cả đều chui vào trong, ở trong mắt người ngoài, lí do của điều

này có lẽ là vì bọn họ vốn không đủ nhân lực.

Năm đại bang phái khác đều để lại một bộ phận nhân thủ làm dự bị, có thể dùng

để hỗ trợ những việc khác như tiếp ứng, còn có thể sử dụng để làm chướng ngại

vật ngăn cản kẻ khác.

Đột nhiên, đám người liên tục quay đầu lại, kể cả người của Cống Sơn đường,

bởi vì mọi người nhìn thấy một căn nhà đang di chuyển rất nhanh về phía bên

này, một gã Thiêu Sơn Lang khiêng một căn cửa hàng vù vù chạy đến.

Đám nhân viên Cống Sơn đường phì cười nói: “Chạy rất nhanh nha, tên Thiêu

Sơn Lang này trông thật mũm mĩm.”

Một người khác: “Cả ngày khiêng vật nặng chạy khắp nơi mà vẫn có thể mập

mạp như thế, kiểu Thiêu Sơn Lang này thực sự hiếm thấy.”

“Không đúng, hắn vội vội vàng vàng chạy đến như vậy làm gì chứ? Lúc này

cũng chưa có ai tranh giành buôn bán với hắn nha? Tỷ thí chỉ vừa mới bắt đầu,

người tham gia cạnh tranh đều đã chuẩn bị đầy đủ trước khi tới, ban đầu chắc

chắn sẽ không thiếu thứ gì. Hắn sốt ruột như vậy làm gì?”

Những người khác nghe nói vậy thì quay nhìn xung quanh, phát hiện thấy quả

thực không có cửa hàng của Thiêu Sơn Lang nào khác, đây là cửa hàng duy

nhất xuất hiện nơi này.

Có thể tưởng tượng được, nếu như tỷ thí không thể sớm kết thúc, trong đó tất

nhiên có xảy ra tình huống thảm liệt, qua mấy ngày nữa, đám Thiêu Sơn Lang

tất nhiên sẽ giống như bầy sói ngửi được mùi máu tươi, chen chúc tụ tập đến.

Đối với những người có kinh nghiệm tại Thiên Tích sơn, cửa hàng trước mắt

này quả thực đã tới quá sớm, tới vào lúc này, chắc chắn sẽ ngồi không, tạm thời

khẳng định sẽ không có vụ buôn bán nào.

Tuy nhiên, thực tế không hẳn là như vậy, Kỳ Nguyệt Lang mở miệng, “Một

người đến đó nhìn xem có gì ăn hay không. Ngồi không ở đây cũng chán, đi

mua chút đồ ăn vặt về lai rai.”

“Chúng ta đi đi.” Có người gọi một đồng bạn, rồi cùng đi.

Dùng hết tốc độ hùng hục chạy đến, Nam Trúc không có áp sát quá gần, gã

dừng lại trên một ngọn núi phụ cận, bởi vì Bách Lý Tâm đang núp trong cửa

hàng đả tọa điều tức, đứng quá gần sợ bị những người khác phát hiện. Trên

đường đi, hai người thay phiên nhau nghỉ ngơi, thay phiên nhau khiêng cửa

hàng ra sức chạy đến.

Nhìn thấy có người đến, Nam Trúc nhanh chóng bỏ cửa hàng xuống, thả trụ

chống, cố định lại, rồi chui ra, đến trước cửa vào, lau chùi mồ hôi đầy mặt, cất

tiếng nhắc nhở người bên trong, “Có người đến.”

Đang điều tức nghỉ ngơi ở bên trong, Bách Lý Tâm nhe nhắc nhở, nhanh chóng

kéo một tấm vải che mình lại.

Nam Trúc quay đầu lại, da thịt đỏ bừng, mồ hôi vẫn còn tiếp tục túa ra, gã đổi

sang khuôn mặt tươi cười đón khách, “Nhị vị muốn mau gì?”

Hai gã nhân viên Cống Sơn đường nhìn thông báo mua bán, thấy thông báo viết

rất chung chung, một cái viết thu mua các loại hàng hóa với giá cao, một cái là

bán ra hàng hóa với giá thấp, chỉ có một tờ thông báo thu mua Tam Túc ô là

niêm yết rõ giá cả.

Một người hỏi: “Mua chút đồ ăn, ngươi có thứ gì ăn không?”

Nam Trúc: “Không có thức ăn, có thể mua những thứ khác.”

Hai người sửng sốt, một người khác hỏi: “Không có chút đồ ăn nào sao? Giá cả

không thành vấn đề.”

Nghe được lời này, Nam Trúc có phần tiếc nuối, nếu biết trước như vậy, cho dù

có đắt một chút gã cũng sẽ bổ sung một chút hàng từ Khối Lũy thành đem tới

đây, bây giờ thì chỉ có thể lắc đầu nói: “Xin lỗi, trên đường đi đã bán hết rồi. Có

cần các loại nhu yếu phẩm cho chuyến đi như vải vóc, dược phẩm này nọ hay

không?”

Vải vóc thì luôn luôn có, các loại dược phẩm thông dụng là do là Dữu Khánh và

Mục Ngạo Thiết vơ vét được từ các thi thể chỗ thần miếu đưa đến, mãi vẫn

chưa bán đi được.

Người mở miệng đầu tiên nhìn nhìn vào trong cửa sổ, nghi hoặc hỏi: “Lão bản,

tại sao toàn bộ kệ hàng của ngươi đều trống không như vậy, khi chạy đến đây,

ngươi không chuẩn bị đủ hàng sao?”

Nam Trúc cười ha hả: “Ta cũng không phải cố ý chạy đến, lúc trước đang bán

hàng ở gần đây, đã bán gần như không còn gì, nghe nói nơi này rất náo nhiệt,

nên cố ý tới đây nhìn xem có thể thu được cái gì hay không.”

“Xùy, vậy ngươi vội vàng như vậy làm gì?” Một người khác cất tiếng chế nhạo,

rồi kêu gọi đồng bạn lập tức rời đi, làm như đã mất công phí miệng lưỡi một

hồi.

Nam Trúc vội hỏi: “Nhị vị, vụ tranh đoạt tại Vạn Hác trì này, đã đánh nhau

chưa?”

“Không biết.” Một người đưa lưng về phía gã đáp một câu, cũng không muốn

để ý nhiều hơn.

Tại sao lại không biết? Nam Trúc cau mày tự hỏi. Đợi khi đám người đã rời đi,

gã lập tức quay đầu lại nhắc Bách Lý Tâm núp kỹ, sau đó lại nâng cửa hàng lên,

tiếp tục hùng hục chạy đến trong khu vực nhân viên mấy phái dừng lại.