Bán Tiên

Chương 844: Nhiếp Nhật Phục (1)




Đỉnh núi vươn lên biển mây, dưới ánh mặt trời mới mọc, quái thú lấp lóe rực rỡ

trước ánh hào quang, trông như thần tích huy hoàng, một đám bang chúng Hạt

Tử bang vừa lén lút nhô đầu ra biển mây nhìn thấy cảnh tượng này thì sững sờ

ngây người.

Mọi người tu hành nhiều năm trong Tu Hành giới, không phải là người chưa

từng gặp qua việc đời, đại khái cũng có gặp được không ít các loại yêu thú quái

thú, sở dĩ nhìn ngây người là bởi vì dựa vào những lời nghe kể và trực giác, bọn

họ đã nhận ra được quái thú đang nuốt vân thổ vụ trên đỉnh núi đó có thể là cái

gì.

Cho dù trước đây chưa từng biết nó, một số người từ những hình chạm khắc

trên vách đá của thần miến trong sa mạc cũng từng nhìn thấy hình dáng đại khái

của nó.

Dữu Khánh mở to hai mắt nhìn nó, so với phản ứng của những người khác,

phản ứng của hắn có hơi khác thường hơn một chút, hắn dường như chợt nhớ

tới điều gì đó, quay đầu nhìn biển mây tràn ngập xung quanh, cuối cùng ánh

mắt hắn nhìn chăm chú vào đỉnh núi dưới chân quái thú, chợt lộ ra vẻ bừng tỉnh

hiểu ra.

Hắn nhớ tới trong số những sở thích của Kỳ lân mà hắn tổng kết ra được từ

những hình chạm khắc trên vách thần miếu, một trong số đó chính là thích đá

núi lởm chởm, thích qua lại, lui tới giữa những kỳ phong tú thạch, rất nhiều

hình ảnh chạm khắc về Kỳ lân có bối cảnh là những vùng đá lởm chởm và kỳ

thạch.

Giờ phút này, hắn rốt cuộc đã hiểu được vì sao lúc trước mình lại cảm thấy như

từng gặp qua ngọn núi cao gầy gò trơ xương kỳ quái này, thì ra là chưa từng gặp

qua, nhưng những núi đá chạm khắc trên vách thần miếu đã tạo ra một loại ấn

tượng trong đầu hắn, thực ra trong số núi non được chạm khắc trong thần miếu

cũng không có ngọn núi nào giống y như ngọn núi này.

Từ đây, hắn cũng liên tưởng đến một sở thích khác của Kỳ lân được mô tả trong

các hình ảnh chạm khắc, thích cưỡi mây đạp gió, thích đón ánh bình minh,

ngắm mặt trời mọc trên đỉnh những ngọn núi vượt trên biển mây hay sương mù.

Hình ảnh ở trước mắt đã xác minh điều này.

Đây là sâm Kỳ Lân sao? Chắc hẳn không sai rồi. Dữu Khánh thật sự không ngờ

tới, đột nhiên lại gặp được một bảo vật mà người khác rất muốn tìm cũng tìm

không được tại trong trường hợp như thế này.

Không chỉ có mình hắn không ngờ tới, mọi người đều kinh ngạc và vui mừng

khó tả, thực sự là đang cùng nhau cảm nhận được niềm vui bất ngờ.

Cao Trường Đài sợ mọi người còn chưa thể nhận ra được, cất tiếng nhắc nhở,

“Đây chắc là sâm Kỳ Lân.”

Năm mươi tên thành viên vừa được tuyển vào, thần sắc tự nhiên là rất chấn

động.

Nhưng một tiếng nhắc nhở này lại gây ra hỏng việc, Kỳ lân đang đứng nuốt vân

thổ vụ trên đỉnh núi đột nhiên quay đầu lại xem xét, trong nháy mắt liền khóa

chặt vị trí ẩn nấp của bọn hắn, đôi mắt trên chiếc đầu như đầu rồng kia lấp lóe

khiếp người, như thể đang đối diện với tất cả ánh mắt của mỗi người, khí thế

cường đại tương tự như Thần thú khiến mọi người không hiểu sao cảm thấy lo

sợ hãi hùng.

Đây có thể là sâm Kỳ Lân sao? Đây rõ ràng chính là bản tôn của thần thú Kỳ

lân a!

Có mấy người chợt vô thức hạ thấp người lùi về trong biển mây.

Cũng có người tức giận nhìn Cao Trường Đài, nhất là Mạt Lỵ, cô ta nhịn không

được từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ, “Đồ ngốc!”

Cô ta là thật sự hận chết tên này, lần trước ở trong thần miếu, cũng là vì tên chết

tiệt này nhiều chuyện, đưa tay giật chiếc vòng sắt kia ra, kết quả làm cho toàn

bộ thần miếu sụp đổ, khiến cho toàn bộ manh mối về sâm Kỳ Lân rơi vào trên

tay một người duy nhất nào đó, từ đó dẫn đến việc về sau dù biết tham gia “Sự

kiện Đồng Tước võ” có nguy hiểm, cô ta cũng phải nỗ lực cùng theo.

Bây giờ tên hàng này lại không biết giữ miệng khiến mọi người bộc lộ, cô ta

thực sự là giận dữ không chỗ phát tiết.

Đa số người thì hiểu được biểu cảm trên mặt của Kỳ lân, mặc dù không biết vì

sao mà hiểu, nhưng phản ứng sững sờ của Kỳ lân trong nháy mắt đó quả thực

rất rõ ràng, có vẻ rất bất ngờ, có rất nhiều người như vậy đến gần mình, vì sao

mình không phát hiện ra?

“Làm sao bây giờ?” Mục Ngạo Thiết nhịn không được hỏi một câu, có ý nhắc

nhở Dữu Khánh, nó đã phát hiện ra chúng ta.

Dữu Khánh cũng rất muốn biết nên làm gì bây giờ, sâm Kỳ Lân sao lại đi xuất

hiện tại nơi có nhiều người như vậy, vốn từ trước đến nay cực khó gặp tung tích,

sâm Kỳ Lân xuất hiện ở đâu không tốt, vậy mà lại xuất hiện tại địa điểm thi đấu

“Sự kiện Đồng Tước võ”, dưới núi có đến hai nghìn người a, làm sao dám động

thủ để bắt, động thủ làm sao có thể không bị phát hiện?

Cho dù có bắt được, chỉ sợ bọn hắn cũng không giữ được sâm Kỳ Lân, nếu

dùng sức mạnh cứng rắn tranh đoạt, bọn hắn không thể thắng được những người

đó.

Then chốt ở chỗ, hắn đánh giá một đám người mình cũng không có nắm chắc

vừa ra tay liền có thể khống chế được sâm Kỳ Lân, nhìn khí thế tới đây của sâm

Kỳ lân lúc nãy, đạp mây mù vọt đến như giẫm trên đất bằng là có thể nhận ra

được, thực lực chắc chắn không kém, nếu không một đám người khẳng định sẽ

liên thủ làm một cú, bắt lấy sâm Kỳ Lân liền bỏ chạy, không tham gia tỷ thí

cũng không lỗ.

Trong lúc Dữu Khánh còn đang xoay chuyển ý nghĩ tìm biện pháp, Kỳ lân chợt

chồm hổm người xuống, đạp một cái, lao tới trước mười trượng, chúi đầu chìm

vào trong biển mây, thoáng cái liền biến mất không thấy đâu nữa.

Mọi người thất kinh, bỏ chạy rồi?

Dữu Khánh ép giọng phất tay, “Đừng có hành động hấp tấp, nỗ lực tìm được

hướng đi của nó, truy!”

Hắn không ra lệnh truy bắt, không biết rõ thực lực của sâm Kỳ Lân, hắn không

dám trực tiếp dùng sức mạnh, hơn nữa, tại khu vực tỷ thí có quá nhiều nhân thủ

của thế lực khác, không thích hợp gây ra động tĩnh lớn, xác định rõ nơi sâm Kỳ

Lân ẩn thân rồi nghĩ biện pháp mới là thượng sách.

Hắn dẫn đầu lao tới trước, truy tung trong hoàn cảnh như thế này cũng là việc

hắn rất am hiểu, mặc dù không kịp dùng Quan Tự quyết để dò xét động tĩnh của

sâm Kỳ Lân trong phạm vi lớn, nhưng vẫn có thể truy tung theo dấu vết độn đi

của sâm Kỳ Lân, chính là lần theo dấu vết sương mù bị quấy nhiễu còn lưu lại

trên đường nó bỏ chạy, với kinh nghiệm giải đọc của hắn, có thể thoáng nhìn

liền thấy được hướng đi của người đi trước.

Một đám người nhanh chóng bám theo hắn cùng nhau truy đuổi, thậm chí còn

rẽ ngoặt đổi hướng liên tục.

Thấy tình hình này, đám bang chúng rất kinh ngạc và nghi hoặc, cứ truy đuổi

như vậy tại trong sương mù, không truy sai phương hướng sao? Mấu chốt là

mặc dù bọn họ nỗ lực tập trung toàn bộ tinh thần nhưng vẫn không thể nghe ra

được bất kỳ âm thanh gì, cũng không nhìn thấy được trên mặt đất có bất kỳ dấu

vết gì, chẳng hạn như dấu chân.

Trong đám người, Mục Ngạo Thiết đột nhiên hiểu ra được điều gì đó, trong đầu

y hiện lên hình ảnh đầu tiên chính là tình hình bị Giao nhân tính kế tại trong

Minh Hải, tại trong sương mù nhàn nhạt, lão Thập Ngũ thi triển ra thủ đoạn

thỉnh thần hỏi đường đưa mọi người tìm được đường đi.

Sương mù trước mắt làm cho y bừng tỉnh hiểu ra, y đột nhiên lĩnh hội và biết

được, lão Thập Ngũ không phải biết trò thỉnh thần hỏi đường gì đó, đó chỉ là

mượn cớ để lừa gạt người ta, hắn chắc hẳn phải biết được một loại phương pháp

phân biệt.

Thực ra, việc hiểu ra điều này không phải quá đột ngột, chuyện lạc đường tìm

đường tương tự như vậy, mấy sư huynh đệ đã cùng nhau trải qua không phải

một lần, y đã sớm có chút cảm giác. Một số chuyện ở bên nhau lâu, thi triển

nhiều lần, bị phát giác mánh khóe là điều tự nhiên.

Vì vậy y biết Dữu Khánh sẽ không sai lầm, theo sát phía sau Dữu Khánh cùng

truy đuổi.

Đột nhiên, Dữu Khánh khẩn cấp nhấc tay, ra hiệu cho người ở phía sau dừng lại,

bản thân hắn đã khẩn cấp dừng lại rồi, đám người phía sau dồn dập dừng lại

theo.

Có người chặn đường bọn hắn trong màn sương mù phía trước, cản ngay giữa

đường bọn hắn đi tới.

Phía trước là một con đường dốc, độ dốc không nhỏ, trên một tảng đá vươn dài

ra ngoài, một nam nhân khoác trường bào màu đen đứng chắp tay quay lưng về

phía bọn hắn, dáng người cao ráo, mái tóc dài màu tím buông xõa tự nhiên phía

sau lưng, hai tay chắp ở phía sau trắng nõn, ngón tay thon dài.

“Lam sắc yêu cơ” được mọi người bôi trên mí mắt từ trước dường như mất đi

hiệu quả, cho dù thi triển thêm pháp nhãn cũng không nhìn ra được nhân khí,

yêu khí hay bất kỳ khí tức nào từ trên người đối phương, chỉ có thể nói rằng tu

vi của người này đã cao thâm đến cảnh giới có thể thu liễm khí tức của mình,

không để cho nó tiết ra ngoài chút nào.

Chính là bởi vì điều này, phát hiện được đây là cao thủ, Dữu Khánh mới kinh

hãi dừng lại.

Tử phát nam nhân chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía bọn hắn, để lộ ra khuôn

mặt không tính là tuấn tú, nhưng trên khuôn mặt này tràn đầy thần khí, đôi mắt

như sao, bộc lộ ra một sự anh tuấn kiểu khác, hơn nữa thoạt nhìn trông rất sạch

sẽ.

Trông người này có vẻ tuổi tác không trẻ, có một loại nam tính khác lạ, với

thiên tính của nữ nhân, Mạt Lỵ nhịn không được dõi mắt quan sát kỹ một chút.

Tử phát nam tử ánh mắt thâm thúy bức người, trong ánh mắt nhìn về phía mọi

người hình như có nét nghi hoặc nào đó.

Trong đám năm mươi bang chúng tuyển mới, đã có người trên mặt lộ vẻ căng

thẳng, Đồng Tại Thiên giật mình đứng lại rõ ràng cũng trở nên thấp thỏm lo

lắng.