Trong sương mù, tại địa điểm mà Trấn Sơn bang chiếm giữ lúc trước, lúc này
trống không bóng người, chỉ còn lại một bóng người lẻ loi, là bang chủ Ngụy
Ước.
Dựa theo ước hẹn, khi Trấn Sơn bang của y bắt đầu hành động, người ước hẹn
sẽ lập tức đến đây.
Lương Bàn không có thất hứa, có mặt như đã hẹn, gặp mặt với y.
Ngụy Ước nhỏ giọng hỏi, “Ngươi nói chuyện gì với tên Chu Khánh của Hạt Tử
bang vậy?”
Lương Bàn sắc mặt trầm xuống, nói: “Nói chuyện gì? Người ta là tới uy hiếp ta,
tới cảnh cáo ta, hắn biết rõ tình trạng của ta tại Lương gia.”
“A?” Ngụy Ước kinh ngạc, “Việc xấu trong nhà không tuyên dương ra ngoài,
Lương gia không có khắp nơi nói cho mọi người biết trong Lương gia, ngươi
không được coi trọng. Hắn làm sao biết được?”
Lương Bàn lập tức xếp quạt lại, lạnh lùng nhìn y chằm chằm, “Ngươi nói ai là
việc xấu trong nhà?”
Ngụy Ước lập tức nhận thức được mình đã nói lỡ lời, vội xua tay giải thích: “Ta
không có ý coi thường ngươi, chỉ là cách nói ước lệ mà thôi. Nếu như khinh
thường ngươi, ta làm sao lại hợp tác với ngươi chứ? Ta chỉ là ngạc nhiên, hắn
làm sao biết rõ được chuyện trong nhà Lương gia?”
Lương Bàn: “Ta làm sao biết được. Ta còn không biết được bọn hắn rốt cuộc là
ai. Người này có khả năng có chút trò trống.”
“Thảo nào dám động thủ đánh ngươi.” Ngụy Ước hơi híp mắt suy nghĩ, sau đó
chậm rãi nói: “Bất kể hắn có trò trống gì, nếu đã biết rõ nền tảng của ngươi, vậy
thì không thể lưu lại được, không thể để cho hắn làm hỏng việc của chúng ta.”
Lương Bàn không bày tỏ ý kiến gì, gã không phản đối, bất kể là vị này hung dữ
hạ sát thủ, hay là người đeo mặt nạ kia muốn hạ sát thủ giúp gã, gã cũng sẽ
không phản đối.
Cũng có thể nói, gã hoàn toàn không quan tâm tới lời đe dọa của Dữu Khánh.
Nói một cách chính xác, điều mà gã thực sự lo sợ chính là Lương gia!
Sau đó, hai người cùng nhau lên đường, Lương Bàn đi theo nhóm người Trấn
Sơn bang cùng nhau hành động.
Các thành viên Hạt Tử bang nhảy vào Vạn Hác trì, rồi luồn lách đi theo phía sau
bang chủ. Bọn họ vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sắp mạo hiểm, lúc này tất cả đều
cảm thấy không hiểu ra sao.
Sau khi nhảy xuống, bọn họ không có chui xuống dưới, mà chuyển đổi phương
hướng, chạy đi một đoạn đường, tiếp đó bang chủ dẫn bọn họ leo lại lên trên.
Đã bò ra khỏi Vạn Hác trì, sau đó vẫn tiếp tục leo lên trên, leo lên ngọn núi cao
kỳ quái ở bên cạnh Vạn Hác trì, càng leo lên thấy trời càng sáng, chứng tỏ trên
núi đã đón ánh bình mình trước rồi.
Lúc trước không dám cất tiếng, bây giờ cảm thấy năm nhóm người kia đã
không còn khả năng nắm giữ được hướng đi của bên mình, Đồng Tại Thiên
đang đi sau đoạn hậu cuối cùng nhịn không được nhảy đến bên cạnh Dữu
Khánh, nhỏ giọng hỏi: “Bang chủ, mục tiêu tại dưới đất, chúng ta leo lên núi
làm gì?”
Cũng phải cần nâng cao tinh thần cho mọi người, đặc biệt là trong tình huống
nhìn bên mình ở thế yếu, Dữu Khánh nói một cách sâu xa: “Ngươi cho rằng bọn
ta ở lại Thạch Tâm cư chỉ là ở không sao? Làm sao để lấy được bảo châu, vị lão
bản nương đó không rõ ràng hơn ngươi ư? Quá trình không quan trọng, kết quả
thuộc về người nào mới là mấu chốt. Yên tâm đi theo là được.”
Mục Ngạo Thiết lạnh lùng liếc mắt, muốn chửi hắn đang đánh rắm.
Đồng Tại Thiên có vẻ bừng tỉnh hiểu ra, nhấc tay vỗ trán, vui mừng nở nụ cười,
“Hiểu rồi, hiểu rồi, hiểu rồi.”
Tứ đương gia, Ngũ đương gia và Lục đương gia cũng không hề ngốc, nghe vậy
tự nhiên liền hiểu, mọi người tức thì vui vẻ ra mặt, thật sự đã được cổ vũ, lòng
tin đến ngay lập tức.
Đương nhiên, cũng không tránh được âm thầm liếc nhìn Nhị đương gia.
Mạt Lỵ còn lẩm bẩm một câu, “Vậy mà không chịu nói sớm, hại chúng ta lo
lắng lâu như vậy.”
Dữu Khánh quay đầu lại nói: “Lòng trung thành là cần phải trải qua thử thách
kiểm tra, nếu như ngươi không muốn đi theo ta mạo hiểm, vì sao ta phải nói cho
ngươi biết?”
Mạt Lỵ cười mỉa mai, bang chủ nói lời này không có vấn đề.
“Bang chủ sáng suốt.” Đồng Tại Thiên cất một câu tâng bốc.
Dữu Khánh không chút khách khí tiếp nhận lời này, nhấc tay vỗ vỗ vai gã,
“Đồng tiên sinh, ta rất yên tâm với ngươi, làm cho tốt, nói không chừng ngày
nào đó ngươi chính là bang chủ Hạt Tử bang.”
Nghe được lời này, Đồng Tại Thiên giật nảy mình, cuống quýt xua tay nói:
“Bang chủ, Đồng mỗ thề với ông trời, tuyệt đối không có bất kỳ ý nghĩ tranh
quyền đoạt vị nào, trời đất chứng giám tấm lòng của ta!”
Gã nói lời này rất thật, gã là một gian tế do Phi Ưng bang sắp xếp vào Hạt Tử
bang, đi làm bang chủ Hạt Tử bang tính là chuyện gì chứ, gã thật sự không có ý
nghĩ đó. Then chốt là vị trí bang chủ này cũng không có gì thực sự, quay xung
quanh toàn là gian tế của Phi Ưng bang, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã đủ sợ rồi, chỉ
có tên thanh niên tuổi trẻ bốc đồng này mới thích thú.
“Ha hả, không có nói ngươi tranh quyền đoạt vị, không cần khẩn trương, đến
lúc đó rồi nói tiếp.”
Dữu Khánh có phần cảm khái buông tiếng thở dài, hắn cũng nói rất thật lòng,
hắn biết rất rõ hoàn cảnh của mình, hắn không có ý định một mực ở lại Thiên
Tích sơn này, đã kiếm được lợi ích, sớm muộn gì hắn đều sẽ rời đi, Hạt Tử bang
toàn những thành viên không rõ lai lịch, hắn không có hứng thú dẫn theo.
Vì vậy, Đồng Tại Thiên cũng không phải là không thể làm bang chủ, có nhiều
gian tế của Phi Ưng bang như vậy, chỉ có Đồng Tại Thiên mới có thể trấn áp
được.
Một đường leo lên cao, ánh sáng càng ngày càng sáng tỏ, mọi người dần dần
xuất hiện trong khung cảnh bình minh. Khi đã nhìn thấy trời xanh mây trắng và
hào quang mặt trời, đã sắp ra khỏi ranh giới biển sương mù, Dữu Khánh đang
quan sát và cảnh giác xung quanh chợt ngưng tụ ánh mắt.
Hắn nhìn chằm chằm vào trong màn sương mù dày đặc, rồi khẩn cấp nhấc tay ra
hiệu cho mọi người ngừng lại, dẫn đầu thực hiện một động tác cúi thấp người ẩn
nấp, rõ ràng đã nhận ra dị thường gì đó.
Người ở phía sau thấy vậy, cũng lập tức hạ thấp người ẩn giấu thân thể, bất
động, nín thở ngưng thần, lặng lẽ quan sát xung quanh.
Sau đó, có một tràng âm thanh “phành phạch” nhè nhẹ truyền đến, hình như có
thứ gì đó đang tới gần bên này.
Đám người Đồng Tại Thiên quay nhìn về phía Dữu Khánh, ánh mắt lộ ra vẻ
kinh ngạc. Lúc trước bọn họ hoàn toàn không nghe được bất kỳ âm thanh gì,
không ngờ tới vị bang chủ này lại có thể phát hiện ra được trước bọn họ lâu như
vậy. Bọn họ có nhận thức mới về thực lực của vị bang chủ này.
Âm thanh phành phạch rất nhanh liền lướt qua trên đầu bọn họ, một đám người
im ắng ngửa đầu ngước nhìn. Bọn họ nhìn thấy một con quái thú kích thước
khoảng hơn một trượng bay vọt qua phía trên đầu bọn họ.
Có thể nhìn thấy được nó có tứ chi cường tráng, bốn móng vuốt dữ tợn, kéo
theo một cái đuôi như đuôi rồng, một mảng lớn vảy đen toát ra màu tía, khi bay
qua thì còn để lại một mùi thơm thoang thoảng.
Thứ gì? Mọi người quay mặt nhìn nhau, nhìn từ dưới lên, không thấy được rõ
ràng, hình như là một loài thú chưa từng thấy qua, bởi vì tốc độ bay qua rất
nhanh, cảm thấy nó rất oai vũ và mạnh mẽ.
Dữu Khánh nhìn chằm chằm, quan sát sương mù dâng trào rồi từ từ đứng dậy,
chậm rãi nhô đầu ra khỏi biển sương, dò xét xung quanh.
Những người khác cũng làm theo, đều chậm rãi vươn đầu ra ngoài, tìm kiếm.
Ngay sau đó, ánh mắt bọn họ dồn dập khóa chặt hình ảnh một con quái thú
cường tráng tại trên đỉnh cao nhất phía trước mặt, nhìn thấy quái thú đối diện
với mặt trời, nghênh đón ánh bình minh xán lạn, đứng tại đỉnh núi nuốt vân thổ
vụ, lân giáp trên người lấp lóe rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, giống
như được thần quang bao phủ.