Phía bên mấy vị đương gia khác, hành động cũng rất suôn sẻ, không có xảy ra
chuyện gì bất ngờ, đều giải quyết trong lặng lẽ.
Không người nào nghĩ tới việc này, không ai trong năm đại bang phái có thể
ngờ được Hạt Tử bang lại dám động thủ tại đây, Cống Sơn đường đã nói
nghiêm cấm động thủ tại nơi này, những tai mắt đến đây tán gẫu quả thực không
có bất kỳ đề phòng nào, vì vậy đều gục ngã không một tiếng động.
Khi kéo người bị khống chế đi ngang qua những thành viên Hạt Tử bang khác,
Phạm Cửu, Mạt Lỵ và Cao Trường Đài chú ý thấy phản ứng dị dạng của những
thành viên đó thì có chút lo lắng, công khai làm loại chuyện này ngay trước mặt
một đám người mới chưa biết rõ nền tảng có thích hợp không?
Cũng bởi vì việc này, bọn họ càng thêm lo lắng với phong cách hành sự của vị
bang chủ trẻ tuổi đó, luôn cảm thấy hắn làm việc nhìn đầu không nhìn đuôi.
Năm bang phái, mỗi phái hai người, tổng cộng mười người, sau khi khống chế
thì kéo hết đến bên cạnh Dữu Khánh.
Sau khi xác nhận mười tên tai mắt đều đã mất tri giác, Dữu Khánh không có
dây dưa, lập tức nhỏ giọng bố trí, “Sắp hừng đông rồi, nhanh chóng thông báo
mọi người đi theo ta. Tập trung phải nhẹ nhàng, không được để gây ra âm
thanh.”
Làm cũng đã làm rồi, năm vị gia chủ không còn gì để nói, nhanh chóng chấp
hành nhiệm vụ, tách ra đi truyền lời cho người phía dưới, bảo mọi người lần
lượt truyền tin cho nhau.
Trong sương mù, các thành viên Hạt Tử bang lặng lẽ đứng dậy rồi nhanh chóng
tập kết về chỗ bang chủ.
Dữu Khánh giao cho Đồng Tại Thiên ở lại xem xét tình hình rồi đi sau cùng,
mình thì dẫn theo đám người lặng lẽ lẻn xuống dưới vách núi trước, rồi chui vào
trong Vạn Hác trì, toàn bộ Hạt Tử bang giống như đi ăn trộm.
Sau khi xác nhận đúng số người của bên mình xong, Đồng Tại Thiên mới lẻn
vào trong vách núi, tai mắt của năm bang phái thì bị ném lại đó, không để ý đến
nữa, không có diệt khẩu mà cũng không dám diệt khẩu.
Mấy vị gia chủ dưới đáy vách núi rất nhanh liền phát hiện thấy không thích hợp,
nhận thấy bang chủ không có dẫn bọn họ lẻn vào ngàn vạn mương rảnh ở phía
dưới, mà dẫn đi một phương hướng khác…
Đang nhắm mắt khoanh chân đả tọa, bang chủ Cố Nhân Sơn của Sơn Hải Bang
bỗng nhiên mở mắt ra, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh, “Tại sao còn chưa trở về
báo cáo?”
Sương mù quá dày đặc, y sợ xảy ra chuyện bất ngờ, nên chuẩn bị nhiều thêm
một người, dặn dò sắp xếp tai mắt thay phiên nhau đúng giờ trở về báo tin, âm
thầm nhẩm tính thời gian, y cảm thấy lần này đã vượt quá giờ rồi, lập tức cảnh
giác cất lời chất vấn.
Vệ Cát ngẩn người, gã không có canh giờ giấc chính xác như vậy, không ngờ
bang chủ lại vì chút việc nhỏ này mà âm thầm tự mình canh thời gian, cá nhân
gã cảm thấy thời gian không chênh lệch lắm, liền trả lời: “Đợi tiếp một chút,
chắc là sắp tới rồi?”
Giọng điệu Cố Nhân Sơn hơi trầm xuống, “Thời gian vượt quá một chút rồi,
ngươi tự mình đi xem chuyện gì xảy ra.”
Bang chủ đã lên tiếng, Vệ Cát còn có thể làm gì, gã đành phải nghe lệnh mà đi.
Chẳng mấy chốc, tại trong sương mù dày đặc, gã đã tìm đến nơi các thành viên
Hạt Tử bang tụ tập. Vừa đến nơi, gã lập tức phát hiện thấy không thích hợp,
không có ai?
Đứng một mình trong sương mù, da đầu gã chợt căng lên, thậm chí còn rút kiếm
ra cầm trong tay, cảnh giác tìm kiếm trong sương mù.
Hạt Tử bang ít người, tập trung trong một phạm vi không lớn lắm, không bao
lâu sau đã ngồi xổm trước mười tên tai mắt hôn mê. Gã dò xét thử mạch đập của
hai tên thủ hạ, phát hiện thấy vẫn bình thường không có việc gì, lập tức xuất thủ
cứu tỉnh hai người, rồi hỏi: “Xảy ra chuyện gì, người đâu hết rồi?”
“Tên Nhị đương gia của Hạt Tử bang đột nhiên xuất thủ khống chế chúng ta…”
Hai tên tai mắt bò dậy, ngươi một câu ta một câu kể lại sự việc đã diễn ra.
Vệ Cát nhảy đến bên mép vách núi, nghiêng tai lắng nghe một chút rồi lại
nhanh chóng nhảy lùi về, cất tiếng kêu gọi hai người, “Đi.”
Chỉ chốc lát sau, gã liền đưa hai người về đến trước mặt Cố Nhân Sơn, báo cáo
chi tiết cụ thể tình huống.
Sau khi nghe báo cáo xong, Cố Nhân Sơn lập tức lắc mình lướt đi. Chốc lát sau,
y hạ xuống trên địa bàn của Hạt Tử bang, đích thân lục soát một lần.
Vệ Cát đuổi theo đến nói: “Hai bên và mặt sau đều có người của các phái, chỉ
còn có con đường Vạn Hác trì ở phía trước. Chắc là đi xuống dưới rồi.”
Cố Nhân Sơn trầm giọng nói: “Tập trung mọi người để xuất phát, năm người
một tổ, năm mươi người một khu vực, tản ra tìm kiếm cho ta. Ngoài ra, lưu lại
một đội trông chừng nơi này, ngăn chặn khả năng có người đến tới báo cáo kết
quả đích nhân.”
“Vâng.” Vệ Cát đáp lời, sau đó chỉ chỉ về phía tám người còn đang hôn mê ở
phía sau, làm ra dấu hiệu diệt khẩu, “Thành viên bốn bang phái này, có nên dứt
khoát…”
Cố Nhân Sơn: “Không cần thiết. Chúng ta đông người như vậy, hành động
không giấu giếm được người khác. Ngươi cho rằng mấy nhà đó có thể để cho
ngươi đem nước bẩn giội lên đầu Hạt Tử bang sao? Ngươi tin hay không, cho
dù là Hạt Tử bang giết, bọn họ cũng sẽ đồng thời chụp mũ lên đầu chúng ta,
không vì nguyên nhân nào khác, chỉ bởi vì Hạt Tử bang ít đe dọa nhất. Nhanh
chóng triệu tập nhân mã đuổi theo truy tung quan trọng hơn!” Dứt lời, y tung
người lao ra, như hùng ưng giương cánh, lao về phía Vạn Hác trì dưới vực sâu,
đi dò xét tình huống trước.
Bang chủ cũng đã xuất phát, Vệ Cát nào dám chậm trễ, gã lập tức lắc mình quay
về nơi tập trung. Toàn bộ nhân mã Sơn Hải bang nhanh chóng hành động, hầu
hết đều nhảy vào trong Vạn Hác trì.
Sơn Hải bang hành động rầm rộ như vậy, tự nhiên kinh động đến bốn bang
khác.
Nghe được tin, Thân Vô Không, Trầm Kim Thiền, Cô Dương, Ngụy Ước lập
tức hành động, dồn dập đích thân chạy đến nhìn xem động tĩnh, bọn họ tự nhiên
cũng phát hiện được người của Hạt Tử bang đã biến mất, nhưng không có bất
kỳ âm thanh đánh nhau nào, có thể đoán cũng biết được tại sao không thấy nữa.
Đương nhiên, bọn họ cũng phát hiện thấy tai mắt do mình phái tới đều bị ngất
đi, lập tức dồn dập cứu tỉnh dậy, hỏi thăm tình hình xảy ra, vừa hỏi liền biết là ai
làm.
Lão thái thái Cô Dương, bang chủ của Tinh Nguyệt bang, khuôn mặt già trở nên
âm trầm, phát hiện thấy đám người Hạt Tử bang lá gan đúng là không nhỏ, dám
lừa gạt mình một cách quang minh chính đại, lẽ thẳng khí hùng, quả thực là
không để bà ta vào mắt!
Đang trong lúc suy nghĩ, lại nghe nói là do Tam đương gia của Hạt Tử bang
đích thân động thủ giải quyết người của bang phái mình, bà ta có thể nói là cực
giận mà cười, ha hả nói: “Giỏi a, đây là thấy lão thân là phụ nữ, cảm thấy phụ
nữ dễ bắt nạt a.”
Người của các bang phái khác không quan tâm đến việc bà ta phản ứng như thế
nào, khẩn trương triệu tập nhân mã xuất phát, không thể để cho người của Sơn
Hải bang đoạt lấy tiên cơ.
Tạ Nhi thấy bang chủ nổi giận, cắn răng đồng cảm nói: “Bang chủ, Cống Sơn
đường đã mệnh lệnh rõ ràng cho cho phép động thủ tại nơi này, Hạt Tử bang
vậy mà dám đánh ngất người của chúng ta, chúng ta nên tố cáo với Cống Sơn
việc bọn hắn vi phạm quy tắc, đề cho Cống Sơn đường xử lý bọn hắn.”
Cô Dương quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cô ta, “Ngươi còn có rảnh rỗi kéo
bọn hắn ra kiện cáo sao? Có động tĩnh đánh nhau không? Hạt Tử bang chạy đến
chỗ chúng ta để bắt người hay sao? Chúng ta kéo Hạt Tử bang ra kiện cáo,
những bang phái khác ước gì như vậy để ở phía sau kéo chân hai nhà, cuộc cạnh
tranh sẽ không dừng lại vì chúng ta, cãi cọ với nhau là không có bất kỳ ý nghĩa
nào, cãi thắng thì thế nào? Mục tiêu hàng đầu là bắt lấy bảo châu, còn không
nhanh triệu tập người xuất phát?”
Tạ Nhi xấu hổ nói phải rồi nhanh chóng lắc mình rời đi.
Đêm tối yên tĩnh, với động tĩnh do gần hai nghìn người gây ra, sương mù có
dày đặc đến thế nào cũng không che giấu được, cho dù không tu luyện Quan Tự
quyết vẫn có thể nhìn thấy sương mù dao động kịch liệt.
Trong chiếc lán do Cống Sơn đường dựng lên, một đám người ào ào đi ra, Kỳ
Nguyệt Lang, người cầm đầu, kinh ngạc hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hai bên lập tức có người lướt đi kiểm tra, chỉ chốc lát sau liền có người quay về
bẩm báo, “Chưởng môn nhân, người của sáu phái đã bắt đầu hành động, xâm
nhập Vạn Hác trì triển khai tranh đoạt.”
Kỳ Nguyệt Lang tặc lưỡi ngạc nhiên, “Ban ngày ban mặt thì tất cả đều lề mề,
ngây người ra đó, trời đêm trời tối sương mù dày đặc nhìn không rõ đường, lại
rầm rầm hành động, có manh mối gì hay sao?”
Một đám người ríu rít thảo luận, cuối cùng cũng không thảo luận ra được kết
quả gì.
Ánh mắt Kỳ Nguyệt Lang dừng lại, hình như nhìn thấy một bóng dáng quen
thuộc phe phẩy chiết phiến đi vào trong sương mù, y liền quay đầu lại kiểm tra,
phát hiện thấy Lương Bàn vốn vẫn luôn ở đây tám chuyện, ăn uống quả nhiên
không còn thấy nữa. Y quay đầu lại nhìn về phía bóng người biến mất, cau mày,
“Vị Lương đại thiếu này lúc này đi vào trong đó, không biết định làm gì.”
Có người nhắc nhở: “Sẽ không phải là còn nhớ đến khúc mắc với Nhị đương
gia của Hạt Tử bang a?”
“Tất cả đều là tự mình nhấc đá nện lên chân mình, không trách được người
khác.” Kỳ Nguyệt Lang xùy một tiếng, lại ngẩng đầu nhìn trời, nhận thấy sương
mù trên không trung đã có ánh sáng mù mờ, lắc đầu, “Đã hừng đông rồi, mất
một ngày bị đám người này tiêu hao hết trong buồn chán.”