Tuy rằng là tán dóc, nhưng Mục Ngạo Thiết không thể không thừa nhận, so với
khi vừa rời núi, phương thức đối nhân xử thế của lão Thập Ngũ đã có thay đổi
rất lớn, lúc ban đầu thật sự là lời tán dóc vô nghĩa của tuổi trẻ, bây giờ mặc kệ là
tốt hay xấu, chỉ phất tay cũng dần dần có cảm giác thao lược, có thể dẫn theo
một đám người trong lòng nhiều tư tường cùng nhau tán dóc.
Y cảm thấy đây cũng là bản lĩnh, ít nhất mình làm không được.
Nào ngờ Dữu Khánh cũng không bỏ qua cho sư huynh của hắn, tiện tay lại chỉ
tới Mục Ngạo Thiết, “Cô Chưởng môn, vị Nhị đương gia này của chúng ta, ta
càng không quản được. Ngài là người từng chứng kiến tính tình của hắn, hắn
cũng phản đối a.”
Nói đến Mục Ngạo Thiết, Cô Dương tự nhiên có ấn tượng khắc sâu, trong bữa
tiệc, y rất kiệt ngạo, không nể mặt Lương Bàn, cũng không nể mặt Liên Ngư, vị
Chu bang chủ này chỉ có thể giương mắt nhìn.
Dữu Khánh chuyển sang buông tay nói: “Toàn bang từ trên xuống dưới chỉ có ta
trẻ tuổi, ta có thể làm gì bây giờ?”
Đồng Tại Thiên liếc mắt nhìn hắn, trong lòng không vui, thầm mắng, chỉ có
ngươi là tùy hứng!
Đối với một loạt lí do thoái thác đó, Cô Dương không thể hiện ý kiến gì, tuy
rằng nửa tin nửa ngờ, nhưng bà ta vẫn đưa tay ra hiệu, thể hiện muốn mượn một
bước nói chuyện riêng với hắn.
Thái độ của Dữu Khánh rất khiêm tốn, cất bước cùng đi theo.
Sau khi tách khỏi mọi người, Cô Dương mới hạ thấp giọng nói: “Bất kể tiểu lão
đệ ngươi muốn tiếp tục tham gia hay là không muốn tham gia, có một điểm là
không sai, ít nhất biểu hiện ra ngoài, Hạt Tử bang các ngươi thực lực không tốt,
Tinh Nguyệt bang ta sẵn sàng liên thủ với Hạt Tử bang cùng cạnh tranh sự kiện
Đồng Tước võ lần này. Sau khi hoàn thành, sẽ không để cho Hạt Tử bang thiếu
lợi ích.”
Dữu Khánh nghĩ thầm, muốn chúng ta lên cùng thuyền với các ngươi, vậy thì
phải chờ đến khi chúng ta xác định chắc chắn không làm được mới sẽ gia nhập
vào các ngươi.
Nhưng ý nghĩ này còn chưa kết thúc, hắn bỗng nhiên sinh ra cảnh giác, chỉ một
Hạt Tử bang nho nhỏ làm sao đáng giá để cho bang chủ của một bang phái đỉnh
cấp Thiên Tích sơn đích thân đến lôi kéo?
Hắn vô thức nhìn về phía những đại bang phái vẫn còn dừng lại chưa hành
động, nhớ tới tình huống những bang phái này liên tục mời mình đi dự tiệc lúc
trước, hắn nhạy cảm nhận ra được gì đó.
Trong lòng kinh nghi, ngoài mặt khiêm tốn nói: “Cô bang chủ, Hạt Tử bang
chúng ta thật sự đã đưa ra quyết định, thật sự chỉ ở một bên nhìn xem náo nhiệt,
thật là không tham gia nữa.”
Cô Dương đã xem như hạ thấp phong thái, lúc này trên mặt đột nhiên không
còn biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc gì, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào đôi mắt Dữu
Khánh, im lặng nhìn chăm chú một lúc lâu, sau đó mới hạ thấp giọng nói tiếp:
“Có một câu cần phải nhắc nhở ngươi, ngươi cần phải cẩn thận với những bang
đồ mà ngươi mời chào tại Khối Lũy thành kia, trong đó hẳn là có gian tế do
những bang phái khác cài vào.”
Bà ta không thể sắp xếp cài được người của bang phái mình vào trong, nên cũng
không muốn bang phái khác được lợi, có thể gây ra chút phiền phức cũng tốt.
Dữu Khánh đang nhìn chằm chằm bà ta, nghe vậy chớp chớp mắt, nghĩ thầm
đâu phải ‘hẳn là có’, trên cơ bản tất cả đều là gian tế, trong mười người ít nhất
phải có chín tên.
Thấy tên này cứ khăng khăng khẳng định như vậy, Cô Dương không nói thêm
gì nữa, xoay người rời đi.
Vừa chậm rãi đi trở về, Dữu Khánh thỉnh thoảng quan sát những bang phái kia,
trong lòng dần dần bao phủ mây đen, sau khi trở về trong đám người của mình
ngồi xuống, hắn vẫn cúi đầu trầm tư suy nghĩ.
Ánh trăng trắng bạc rọi xuống như thủy ngân, địa hình địa mạo toàn đá cứng
không có một ngọn cỏ, quỷ bí và yên tĩnh, mặc dù tại đây có rất nhiều người.
Đến sau nửa đêm, sương mù mỏng manh mờ nhạt bắt đầu dần dần hiện ra như
bóng ma, rồi chậm rãi có xu hướng trở nên dày đặc.
Phía bên Sơn Hải bang, Cố Nhân Sơn gọi Vệ Cát tới, nhỏ giọng thì thầm mấy
câu.
Vệ Cát gật đầu rời đi, nhanh chóng liền sắp xếp một người đến tiếp xúc với Hạt
Tử bang, phá bỏ ranh giới rõ ràng giữa các bang phái, dù sao cũng là ngồi tại
ngoại vi của Hạt Tử bang, liền tìm người của Hạt Tử bang để nói chuyện phiếm.
Người của Hạt Tử bang thực ra không muốn đáp lại, nhưng mà thực lực của
bang phái mình nhỏ yếu, không tiện cưỡng ép xua đuổi người ta.
Lúc ban đầu, các bang phái khác nhìn thấy vậy thì cũng chú ý đến, nhưng về
sau, sương mù càng ngày càng dày đặc, nhìn không thấy rõ được cảnh tượng
phía xa xa, lúc này các bang phái khác mới nhận ra được ý đồ của Sơn Hải
bang, lập tức bọn họ liền học theo, cũng đều phái người tới tiếp xúc với thành
viên Hạt Tử bang, cưỡng ép ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Thấy tình hình này, Dữu Khánh tự nhiên cũng hiểu được bọn họ có ý gì, đâu
phải là tới tán gẫu, rõ ràng là phái người tới giám thị bọn hắn.
Mấy vị đương gia khác, trừ Mục Ngạo Thiết ra, tất cả đều không để ý đến, bởi
vì không biết ý định của Dữu Khánh.
Thừa dịp thời điểm còn có thể nhìn thấy ánh trăng, Dữu Khánh âm thầm nhẩm
nhẩm tính thời gian, cảm thấy hiện tại tạm thời không thích hợp hành động hấp
tấp, nếu không rất dễ dàng đánh rắn động cỏ, phải để cho đối thủ thả lỏng cảnh
giác cái đã.
Quan sát khí tượng, Cố Nhân Sơn thấy sương mù dày đặc đến nỗi xa một chút
liền không nhìn rõ được bóng người, y lại phất tay gọi Vệ Cát đến, ghé sát lỗ tai
gã, nhỏ giọng dặn dò, “Phái một người là không đủ, cử thêm một người đến đó
đi, thay phiên nhau đúng giờ trở về báo cáo tình hình.”
“Được.” Vệ Cát đáp lời, rất nhanh sau đó lại cử thêm một người đi đến.
Các bang phái khác sau khi phát hiện thấy vậy, cũng học theo, đều cử thêm
người.
Nhìn thấy những tai mắt giám thị đó, vốn biết rõ Dữu Khánh nhất định phải
làm, Mục Ngạo Thiết cũng dần dần trở nên khẩn trương, không biết Dữu Khánh
sẽ xử lý như thế nào, y lo lắng nhất chính là Dữu Khánh sẽ làm bậy.
Chờ, Dữu Khánh lẳng lặng chờ đợi, sương mù cũng càng ngày càng dày đặc
hơn lên, lại trong ánh sáng đêm tối, bóng người ở ngoài một trượng đã không
thể nhìn rõ.
Mà nhân thủ các bang phái cử đi Khối Lũy thành tìm hiểu thông tin về Vạn Hác
trì cũng lần lượt trở về, báo cáo lên tình hình đã nắm giữ được.
Kỳ thực, kết quả dò hỏi được không khác lắm với những gì Đồng Tại Thiên đã
tìm hiểu, không tìm được người nào nắm giữ sâu hơn về tình hình của Vạn Hác
trì, tất cả những gì tìm hiểu được đều chỉ là một ít thông tin vặt vãnh, không
đáng kể, bọn họ đành phải tiếp tục cử người duy trì tìm hiểu.
Con người di chuyển bị sương mù che giấu.
Trời sắp sáng lên rồi, lặng lẽ nhẩm tính canh giờ, Dữu Khánh ước chừng đã
khiến đối thủ cảnh giác gần đủ rồi, mà khoảng thời gian này cũng là lúc tinh
thần mọi người dễ dàng buông lỏng nhất, hơn nữa hắn cũng không thể chờ đến
hừng đông mới hành động, như vậy sẽ rất dễ dàng bị bộc lộ dưới ánh sáng.
Vì vậy hắn ngoắc tay gọi Mục Ngạo Thiết, ghé tai thì thầm mấy câu, bảo y âm
thầm truyền lời cho mấy vị đương gia.
Mục Ngạo Thiết làm theo, rất nhanh sau đó, nương theo sương mù yểm hộ, sáu
vị đương gia của Hạt Tử bang chạm trán với nhau, Dữu Khánh, người đứng đầu
Hạt Tử bang chính thức tuyên bố thời cơ đã đến, chuẩn bị xuất phát, tiền đề là
trước đó phải giải quyết tai mắt do các bang phái cử tới giám thị.
Không có gì màu mè, phương thức của hắn rất trực tiếp, khiến những người
khác đều giật nảy mình.