Hù dọa Lương Bàn để kéo đến một bên, Dữu Khánh quét mắt nhìn xung quanh
một vòng rồi xoay người đối diện với gã, hắn cũng không vòng vo, cười cười
trực tiếp vạch trần, “Lương Bàn, ta rất ngạc nhiên, ngươi chỉ là một đồ bỏ ngay
cả người Lương gia cũng không thèm nhìn, làm sao dám chạy đến Khối Lũy
thành đùa giỡn nữ nhân của Nhiếp Nhật Phục chứ?”
Lương Bàn mặc dù đã có chút thấp thỏm bất an vì những lời nói ám chỉ của hắn
lúc trước, nhưng khi nghe được lời này, gã vẫn thiếu một chút bị nghẹn chết, vội
nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Dữu Khánh cười ha hả, “Ta có nói bậy nói bạ hay không trong lòng ngươi tự
biết rõ. Nhiếp Nhật Phục là hùng chủ một phương, không phải ai muốn ức hiếp
là có thể ức hiếp, ngươi nhục nhã hắn như vậy, ngươi nói xem nếu như hắn biết
được tình trạng thực sự của ngươi, một khi biết rõ Lương gia cũng không quá
để ý đến ngươi, hắn sẽ trừng trị ngươi như thế nào? Có lẽ, bận tâm tới thể diện
của Lương gia, hắn sẽ không tiện công khai động đến ngươi, nhưng âm thầm thì
có hàng trăm cách để đùa chết ngươi, thậm chí có thể khiến ngươi muốn sống
không được muốn chết không xong.”
Chiết phiến trên tay Lương Bàn dừng phe phẩy, hầu kết hơi chút rung động, “Ta
không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
Dữu Khánh: “Miệng nói nghe không hiểu cũng không sao, trong lòng rõ ràng là
được rồi. Bây giờ ngươi đã biết được vì sao thủ hạ huynh đệ của ta dám đánh
ngươi rồi chứ?”
Má Lương Bàn phồng phồng lên, cắn răng hỏi: “Ngươi chạy tới tìm ta chỉ để
nói điều này?”
Dữu Khánh chậm rãi bước tới hai bước, đứng sóng vai ngược hướng với gã, “Ta
không biết ngươi chạy tới nơi này định làm gì, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết,
nếu là ta không thể sống trở về, tự nhiên sẽ có người đem thông tin về ngươi nói
cho Nhiếp Nhật Phục biết, và nếu ta không thể thắng được trong lần tranh đoạt
này, ta chắc chắn sẽ đổ cơn tức lên đầu ngươi.”
Lương Bàn bỗng nhiên nở nụ cười lạnh, “Ta hiểu rồi, muốn ta giúp ngươi kiềm
chế những nhà khác, giúp ngươi giành chiến thắng đúng không?”
Loại chuyện này, đối phương không phải là người đầu tiên tìm đến gã, gã vừa
nghe liền biết là chuyện gì xảy ra.
Nhưng Dữu Khánh lại muốn hạ thấp gã xuống, “Ngươi không giúp được ta,
ngươi không có năng lực đó, nếu muốn giúp cũng là mượn danh tiếng của
Lương gia Ảo Vọng để tạo áp lực. Nếu thật sự nói là giúp, ngươi hẳn là đang
giúp chính mình mới đúng. Chỉ khi ngươi trợ giúp ta thành công, chỉ khi ta
dùng ngươi làm vỏ bọc để thắng lần tranh đoạt này, giữa chúng ta nắm giữ
nhược điểm của nhau thì ta mới sẽ không tiết lộ thông tin về ngươi. Nếu không
ta cần gì phải lưu lại hậu hoạn là ngươi? Không bằng trực tiếp bộc lộ ra ngoài
để người ta xử lý ngươi. Ngươi nói có đúng hay không?”
Lương Bàn hừ một tiếng, “Ngươi nghĩ thật là đẹp. Nhưng không chỉ ta, phía
bên ngươi, quan hệ giữa tên to con và Liên Ngư rất không trong sáng, ngươi
cho rằng mọi người mù mắt sao? Một khi Nhiếp Nhật Phục đụng đến ta, các
ngươi cũng chạy không thoát.”
Dữu Khánh: “Việc này thì không nhọc ngươi quan tâm, chúng ta dám làm, tự
nhiên có cách giải quyết, cũng giống như chúng ta dám đánh ngươi vậy.”
Đối với Lương Bàn mà nói, bị đánh là một chuyện vô cùng nhục nhã, nhưng tên
khốn trước mắt này mở miệng ngậm miệng lại là việc này, chẳng khác gì xát
muối vào vết thương của gã, khiến hô hấp của gã trở nên nặng nề.
Nhưng mà, Dữu Khánh không thèm cân nhắc đến cảm nhận của gã, hắn trực
tiếp bức ép: “Nhìn dáng vẻ của ngươi dường như không phục, nếu không ta cho
ngươi một cơ hội, chúng ta khoa chân múa tay một chút, nếu ngươi có thể đánh
thắng ta, ta nhận bại, tùy ý ngươi. Hoặc là…” Hắn nhìn về phía đám người
Cống Sơn đường dưới lán trại che nắng, “Hoặc là bây giờ ta đi tìm Kỳ Nguyệt
Lang, giũ nền tảng của ngươi ra?”
Hắn cũng không chỉ nói miệng mà thôi, mà thật sự cất bước di chuyển hướng về
phía.
Lương Bàn dù sao cũng là tu sĩ, lỗ tai không điếc, thính giác có đủ độ nhạy nhất
định, cho dù vẫn đưa lưng về phía hắn, gã cất tiếng ngăn cản, “Muốn ta làm thế
nào?”
Dữu Khánh dừng bước, nhàn nhạt đáp một câu, “Trở về trong lều tiếp tục việc
của ngươi, uống nước trà, xem náo nhiệt, chỉ cần ta có thể tìm được ngươi bất
cứ khi nào là được.”
Nói xong, hắn hơi dịch chuyển bước chân, cất bước đi về phía nơi Hạt Tử bang
tụ tập.
Trong tình hình hiện nay, hắn thực sự chưa nghĩ ra phải lợi dụng vị Lương công
tử này như thế nào, địa điểm so đấu tại Vạn Hác trì, hắn trước tiên phải lợi dụng
ưu thế của bản thân, tạm thời còn chưa dùng đến vị đại công tử này. Vì vậy, hắn
sẽ căn cứ theo diễn biến của tình hình rồi mới định ra phương án, tạm thời hắn
chỉ coi đối phương là một quân bài dự phòng trong tay.
Hắn sở dĩ vội vã đi gặp vị Lương công tử này để ngả bài, một phần là giống như
hắn đã cảnh cáo đối phương, hắn sợ tên Lương công tử này gây rối, tránh để
xảy ra tình trạng mình còn chưa bắt đầu tranh đoạt đã bị tên Lương công tử này
cậy thế cậy quyền xúi giục thế lực khác đùa chết hắn. Hiện tại, hắn đi ổn định
đối phương trước đã.
Lương Bàn quay trở lại chiếc lều của Cống Sơn đường, làm như chưa từng xảy
ra chuyện gì, chỉ là nơi khóe miệng thỉnh thoảng hiện lên một nét cười nhạt.
Ngụy bang chủ Trấn Sơn bang cũng thỉnh thoảng nhìn về phía gã, muốn đi đến
thỏi thăm xem hai bọn họ đã nói với nhau chuyện gì, nhưng mà ngay tại trước
mắt bao người, y không tiện chủ động đi đến chạm mặt với Lương Bàn. Do dự
một hồi lâu, cuối cùng y cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Sắc trời dần dần tối xuống, nhân thủ của các bang phái đi xuống dưới tìm hiểu
tình hình cũng lần lượt trở về, lục tục mang về những thông tin thực địa trực
tiếp mắt thấy tai nghe. Trong mê cung ngàn khe vạn rãnh này, thật sự rất khó dò
xét rõ ràng trong thời gian ngắn, quan trọng là sau khi đi xuống một chiều sâu
nhất định, mọi người có phần không dám tiếp tục xuống sâu hơn.
Nghe được thủ hạ của mình báo cáo, bang chủ Sơn Hải Bang Cố Nhân Sơn
không khỏi hỏi kỹ hơn: “Cổ quái? Cổ quái như thế nào?”
Người phụ trách việc dò đường đáp: “Cũng không nói được rõ ràng cụ thể, dù
sao chính là mọi người đều có thể cảm nhận được bầu không khí không ổn,
những độc vật ‘Đằng điệt’ hay ‘Ngọc sí kim thiềm’ gì gì đó chỉ là thứ yếu, dưới
lòng đất, trong thông đạo thỉnh thoảng vang lên những tiếng hét thất thanh, nghe
thê lương và sợ hãi, còn có cả tiếng khóc và những âm thanh tương tự. Lần tìm
theo phương hướng phát ra âm thanh nhưng không tìm được nguồn gốc âm
thanh. Về sau, phát hiện thấy người của chúng ta không hiểu ra sao thiếu đi mấy
người, nhưng không nghe thấy động tĩnh đánh nhau, tìm mãi mà tìm không
được. Vì vậy, chúng ta không dám tiếp tục xông loạn nữa, rút trở về.”
Cố Nhân Sơn trầm mặc.
Thủ hạ tâm phúc Vệ Cát thử hỏi, “Bang chủ, đã cần triệu tập mọi người để
chính thức hành động chưa?”
Cố Nhân Sơn liếc mắt nhìn phía bên Dữu Khánh, cuối cùng khẽ lắc đầu nói:
“Không vội, chờ tiếp đi, đợi người về thành tìm hiểu thông tin Vạn Hác trì quay
trở lại rồi tính tiếp cũng không trễ.”
Vệ Cát thuận theo ánh mắt theo dõi của y, trầm tư suy nghĩ.
Nhìn thấy nhân mã dò đường của các bang phái đều đã lần lượt trở về, theo lý
thuyết, lúc này là sẽ bắt đầu triển khai tranh đoạt, nào ngờ, người của các bang
phái đều ở tại chỗ khoanh chân đả tọa, có vẻ hoàn toàn không chút quan tâm.
Kỳ Nguyệt Lang, chủ trì sự kiện Đồng Tước võ, ở trong lều chờ đợi một hồi,
cuối cùng nhịn không được đi ra ngoài, chắp tay sau lưng đánh giá đám người
các bang phái đang kéo dài thời gian, không nhịn được cất lời ngạc nhiên, “Đây
là một cuộc cạnh tranh xem ai xong trước, bọn họ lề mề kéo dài thời gian là có
ý gì?”
Y đã trải qua nhiều lần sự kiện Đồng Tước võ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy
cảnh tượng bình tĩnh, không đua tranh như thế này.
Thủ hạ ở bên cạnh không thể trả lời được câu hỏi này, đều cảm thấy bối rối.