Bán Tiên

Chương 836: Như một sự trùng hợp (2)




Dải lụa đỏ trên chiêu bài Ly Thiên khách sạn vẫn được lưu lại bắt mắt ở đó, và

vẫn có người nghe tin đến đây chỉ trỏ bình luận về chiêu bài mới này.

Hổ Nữ bước nhanh vào trong phòng của Liên Ngư, tìm đến Liên Ngư đang ở

sân thượng chờ đợi tin tức, báo cáo, “Lão bản nương, Vạn Hác trì, là Vạn Hác

trì.”

Liên Ngư nhất thời không kịp phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: “Vạn Hác trì xảy ra

chuyện gì?”

Hổ Nữ vội vàng giải thích, “Sự kiện Đồng Tước võ, thành chủ xác định địa

điểm thi đấu tại Vạn Hác trì, chính là Vạn Hác trì mà Trương Tùy từng hỏi

thăm.”

“Cái gì?” Liên Ngư biến sắc, trầm giọng hỏi: “Bọn hắn đã biết trước kế hoạch

của thành chủ hay sao?” Vừa nói dứt lời, nàng ta lại cau mày lắc đầu, “Không

đúng, Vạn Hác trì là địa điểm chúng ta cung cấp cho bọn hắn, không có liên

quan gì với kế hoạch của thành chủ, tại sao địa điểm thi đấu lại trùng hợp tại

Vạn Hác trì?”

“Đúng vậy, việc này quá mức trùng hợp.” Hổ Nữ lẩm bẩm đồng ý, rồi thử đưa

ra một nghi vấn, “Tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Lão bản nương,

lúc trước, khi ta đến Cống Sơn đường tìm hiểu thông tin thì phải chăng địa điểm

Vạn Hác trì này chính là do thành chủ cố ý đưa cho chúng ta?”

Liên Ngư sửng sốt, ngẩn người tại chỗ.

Không biết nghĩ đến điều gì, Hổ Nữ chợt bước nhanh đến bên lan can, nhìn

xung quanh phía dưới, sau đó hét lên: “Lão bản nương, nhanh đến xem, cuối

cùng đã chuyển tổ rồi.”

Liên Ngư bước nhanh đến, nhìn xuống phía dưới, theo phương hướng ngón tay

Hổ Nữ chỉ đến, nhìn thấy được cửa hàng “Đương Tự Tại” đã có động tác, di

chuyển rất nhanh theo phương hướng đại quân Thiên Lý lang bay đi lúc trước.

Hổ Nữ: “Hẳn là đang chạy đến Vạn Hác trì.”

Liên Ngư suy tư rồi hỏi một câu, “Đề thi lần này là cái gì?”

Hổ Nữ: “Nói là một con Ngọc Sí Kim Thiềm vương tại Vạn Hác trì đã tu thành

Bất Yêu quái, một viên ‘Nhuận dương bảo châu’ của thành chủ bị Thiềm vương

nuốt mất. Đề thi chính là tìm lại bảo châu.”

“Đến cùng là trùng hợp hay là cố ý, nếu là cố ý…” Trên mặt Liên Ngư dần dần

hiện ra vẻ lo lắng, nàng ta đi qua đi lại một hồi, nôn nóng bất an nói: “Phía sau

Chu Khánh và Trương Tùy khẳng định không phải đơn giản. Chúng ta che giấu

rất nhiều tình huống với thành chủ, nếu thành chủ thật sự cố ý đấu sức gì đó,

trong tình hình không biết rõ thông tin, e rằng thành chủ sẽ chịu thiệt. Không

được, ta phải nhanh chóng thông báo cho hắn biết.”

Dứt lời, nàng ta lắc mình lao ra, trực tiếp lướt đi theo mặt ngoài Khối Lũy

thành. Có một số người tự nhiên có thể bỏ qua quy tắc của Khối Lũy thành.

“Lão bản nương…” Hổ Nữ cất tiếng gọi với theo, nhưng không thể gọi Liên

Ngư quay trở lại.

Nhưng Liên Ngư đi không có bao lâu, trời còn chưa trở tối, nàng ta đã từ trên

trời hạ xuống, về lại trên sân thượng.

Hổ Nữ đang chờ đợi, vội hỏi: “Thế nào?”

Liên Ngư lắc đầu thở dài, “Thành chủ không tại đó, nghe người khác nói là đã

đến địa điểm thi đấu.”

Thấy nàng ta lo lắng khó yên, Hổ Nữ nhắc nhở: “Lão bản nương, thực sự không

cần lo lắng, xét về phương diện kiểm soát Khối Lũy thành này, thành chủ hơn

xa chúng ta. Tình hình chúng ta có thể nắm giữ, thành chủ chưa chắc đã không

biết, có lẽ biết còn rõ ràng hơn cả chúng ta. Nếu Thành chủ thật sự cố ý làm như

vậy, tất có nguyên nhân, không tới phiên chúng ta lo lắng.”

Liên Ngư suy nghĩ thấy cũng đúng, nhận ra mình quá lo lắng sẽ bị loạn rồi, tuy

là nói như vậy, nàng ta vẫn có chút thấp thỏm bất an, bởi vì nàng biết có một số

lực lượng, không phải Nhiếp Nhật Phục có thể ngăn cản được, một khi chơi đùa

quá mức, xảy ra bất trắc, đó chính là sóng thần ập tới, trong nháy mắt liền có thể

cọ rửa sạch sẽ mọi ngóc ngách trong Khối Lũy thành này, bất kể là người hay là

luật lệ đều sẽ bị cuốn trôi.

Vì vậy, nàng ta muốn tìm Nhiếp Nhật Phục hỏi cho rõ ràng, nàng thà rằng đó là

chuyện trùng hợp, lúc này ráng chiều rực rỡ phía chân trời cũng không xua đi

được vẻ lo lắng trên mặt nàng.

Vạn Hác trì, địa thế cổ quái đa dạng, chia sẻ vẻ đẹp lộng lẫy của ráng chiều và

biển mây của đất trời.

Các bang phái về cơ bản đều đang tiến hành trao đổi, bàn bạc về những thông

tin, tình huống do người phía dưới điều tra đem về, thương lượng kế sách ứng

đối, làm thế nào để đối phó với những độc vật kia, đó là những đề tài trọng

điểm của các bang phái.

Chỉ có duy nhất Hạt Tử bang là rất nhàn nhã, khiến người ta khá chú ý.

Ở bên bờ hồ, chắp tay sau lưng đứng trước vực sâu chiêm ngưỡng ráng chiều,

Dữu Khánh chợt quay đầu lại, phát hiện thấy Lương Bàn vẫn còn tại đây, ra vẻ

đến đây xem náo nhiệt, gã xen lẫn giữa trong đám người Kỳ Nguyệt Lang của

Cống Sơn đường, ở chung trong một cái lều, tán gẫu và ăn uống của người ta,

mặt mũi quả thực không nhỏ.

Lại nhìn nhìn sắc trời, ước chừng không bao lâu nữa bầu trời sẽ tối đen, Dữu

Khánh xoay người lại, cất bước tản bộ về phía Lương Bàn, trên đường thỉnh

thoảng đưa tay sờ sờ chút ria mép mà hắn cảm thấy có thể giúp mình trông

trưởng thành và chín chắn hơn, giúp mình gia tăng tự tin hơn.

Hắn vốn định tìm một cơ hội gặp riêng Lương Bàn, nhưng mãi vẫn không tìm

được cơ hội nào, đành phải hành động ngay trước mặt mọi người.

Đám người Kỳ Nguyệt Lang nhìn vị khách không mời mà đến này, có nhân viên

Cống Sơn đường cất lời bất mãn, “Chu bang chủ, ngươi không dẫn người đi

tranh đoạt, chạy tới đây làm gì? Quy tắc đều giống nhau, đều đối xử bình đẳng,

nơi đây không có gì nhiều để nói cho ngươi.”

Dữu Khánh không ngừng chắp tay chào chào nịnh nọt mọi người, gần như chắp

tay chào hết tất cả mọi người một lần, đáp lại: “Không có ý gì khác, chỉ là muốn

mời Lương công tử đi một bước nói chuyện.”

Đang ngồi trên ghế lạnh nhạt quan sát, Lương Bàn cười lạnh nói, “Ngươi tính là

thứ gì, cũng xứng nói chuyện với ta? Xéo sang một bên ngồi hóng gió đi.”

Dữu Khánh không tức giận chút nào, cười ha hả nói: “Lương công tử, kỳ thực

trước đây chúng ta đã quen biết nha. Tại hạ rất quen thuộc Ảo Vọng, khi ra vào

Lương gia thì từng có qua lại cùng Lương công tử. Ngươi thật sự không nhớ

chút nào sao?”

Đám người Cống Sơn đường nghe vậy thì đồng loạt quay sang nhìn Lương Bàn.

Đang phe phẩy chiết phiến ra vẻ phong nhã, Lương Bàn nghe vậy thì ngây ngẩn

cả người, ngay lập tức liền nghĩ đến chuyện đối phương dám đánh mình, trong

lòng không khỏi giật nảy, giọng điệu không còn quá cứng rắn nữa, “Phải

không? Tại sao ta không nhớ được chúng ta từng gặp mặt.”

“Ngài là quý nhân hay quên.” Dữu Khánh nịnh bợ một câu, rồi lại đưa tay ra

hiệu mời, rất rõ ràng là muốn mời đi nơi khác nói chuyện riêng.

Lương Bàn hơi chút do dự, nhưng nhìn thấy nét hùng hổ dọa người giấu trong

ánh mắt đối phương, cuối cùng gã phải làm bộ làm tịch đứng dậy, cùng rời đi

với Dữu Khánh.

Người của các đại bang phái, nhất là những vị bang chủ kia, tất cả đều đang chú

ý tới cảnh này.

Vốn vẫn luôn đầy mặt tươi cười, lúc này Ngụy Ước phải nhíu mày lại, không

biết có chuyện gì.