Bán Tiên

Chương 834: Không người biết rõ (2)




Mọi người quay mặt nhìn nhau, đang tưởng tượng hình dạng của nó theo lời mô

tả như thế nào thì một người khác tiếp lời: “Ta nghe nói nó không chỉ hút khô

máu, sau đó còn sẽ còn hút cả da thịt, cuối cùng ngay cả xương cốt nó cũng

không bỏ qua, sẽ nhai nát và nuốt hết vào trong bụng. Sau đó, ta nghe nói rằng,

trong Vạn Hác trì này giống như mê cung, tiến vào rất dễ lạc đường.

Ta còn nghe nói, sau nửa đêm, thông đạo trong lòng đất dễ dàng dâng lên sương

mù, vốn đã giống như mê cung, lại còn sương mù che lấp, và cả độc vật đánh

lén, có thể tưởng tượng được tình hình trong đó thế nào.

Vào sáng sớm, cả một vùng rộng lớn nơi đây sẽ bị mây mù che phủ, nghe nói

khung cảnh trông rất đẹp mắt, giống như tiên cảnh, là kỳ quan của nơi đây. Khi

mặt trời chói chang hiện lên, mây mù trong Vạn Hác trì này cuối cùng sẽ tan đi,

sương mù ngưng bên trong thung lũng giống như nước tụ trong ao, lăn tăn gợn

sóng, nghe nói đây cũng là nguồn gốc của tên Vạn Hác trì. Đó gần như là những

gì ta nghe được.”

Vì vậy mọi người lại dõi ánh mắt về phía người thứ ba.

Người thứ ba suy tư rồi nói ra: “Trước đây, ta đã từng cùng người khác đi tới

đây, tình hình quả thực không khác với những gì bọn họ nói.”

Vinh Dật nhìn chằm chằm vào gã, “Chỉ như vậy? Không còn gì khác?”

Người thứ ba gật đầu, “Hồi đó, khi ta và người khác xông vào, cũng không dám

dừng lại bên trong quá lâu, nhìn một chút cho biết rồi lập tức đi ra. Thậm chí ta

còn không biết được nhiều như bọn họ nghe được, ít nhất, ta không nhìn thấy

được kỳ quan biển mây, có thể là bởi vì ta đến đây vào buổi trưa.”

Ngụy Ước vui cười nói: “Nếu ngươi đã đi vào, nói chi tiết một chút đi.”

Người thứ ba khó xử nói: “Bang chủ, phía dưới này mương mương lỗ lỗ khắp

mọi nơi, hàng ngàn hàng vạn đường hầm to to nhỏ nhỏ khác nhau, tình hình

giống như bọn họ nói vậy, ta cũng không thể nói ra được cái gì khác. À, đúng

rồi, bên trong này, ‘Ngọc sí kim thiềm’ lấy ‘Đằng điệt’ làm thức ăn, ngược lại,

‘Đằng điệt’ cũng sẽ lấy ‘Ngọc sí kim thiềm’ làm thức ăn, quan hệ giữa hai bên

là săn bắt làm mồi.”

Ngụy Ước sờ sờ bộ râu quai nón phủ đầy mặt, cười hắc hắc: “Thực kỳ quái,

chúng ta có nhiều người như thế, vậy mà tìm không được người nào biết nhiều

một ít về nơi đây?”

Người thứ ba lên tiếng giải thích nghi hoặc, “Bang chủ, có thể ngài không biết,

nơi này thứ nhất là cách Khối Lũy thành khá xa, coi như tương đối hẻo lánh.

Thứ nhì, cũng là điều quan trọng nhất, tình hình nơi này không giống những nơi

khác trong Thiên Tích sơn. Địa hình nơi này không phải kiểu địa hình do tạp vật

bị tiên nhân vứt bỏ chồng chất tạo thành, mà hẳn là địa hình địa mạo có sẵn. Có

nghĩa là, tại nơi này không tìm ra được di vật gì do tiên nhân bỏ lại, không kiếm

được lợi ích gì, tự nhiên sẽ không có ai bò công bỏ sức ở đây, tự nhiên cũng sẽ

không người biết rõ.

Ta đoán chừng, không có nhiều người nắm giữ được địa hình cụ thể phía dưới,

nếu có, bản đồ trong tay thành chủ có khả năng sẽ có ghi chép, nhưng chúng ta

là không có được thứ đó.”

Nghe gã nói như vậy, mọi người quan sát địa hình địa mạo lại lần nữa, hình như

đúng là như vậy, quả thực giống địa mạo vốn có.

Ngụy Ước hơi do dự một chút, rồi nói với Vinh Dật: “Bất kể như thế nào, vẫn

phải nỗ lực hết sức tìm cách nắm giữ được càng nhiều tình huống nơi này càng

tốt. Ăn ngon không sợ muộn, chúng ta không biết rõ, chưa chắc người khác

cũng không biết, ngươi sắp xếp mấy người quay trở về Khối Lũy thành tìm hiểu

cẩn thận tình huống của Vạn Hác trì.”

“Được.” Vinh Dật đồng ý, lập tức quay người đi sắp xếp ba người trở về.

Không chỉ có bọn họ sắp xếp người quay về thành để tìm hiểu thông tin, các

bang phái khác phát hiện thấy mình không nắm giữ được nhiều thông tin về nơi

này, tất cả đều dồn dập bố trí người trở về Khối Lũy thành để tìm hiểu.

Tại đây có rất nhiều người, đương nhiên sẽ không ngồi yên chờ đợi, đều lần

lượt phái thủ hạ đi vào điều tra hiện trường, muốn nhìn thấy tận mắt, tránh tình

trạng tất cả đều chỉ là thông tin nghe được.

Với hành động này, có gần nghìn người liên tục bay vào trong Vạn Hác trì.

Sáu bang phái dự thi, chỉ có một mình Hạt Tử bang là yên bình nhất, không

phái một người nào trở về, cũng không phái người nào đi điều tra hiện trường,

một đám người tụ tập với nhau nói chuyện phiếm, trao đổi mấy chuyện như nếu

gặp phải chuyện gì đó xảy ra thì làm sao để liên lạc lại với nhau, vân vân.

Thấy bang chủ vẫn còn muốn mạo hiểm, Tứ đương gia Phạm Cửu, Ngũ đương

gia Mạt Lỵ, Lục đương gia Cao Trường Đài đều biểu hiện lo lắng, dù sao bọn

họ vẫn rất phản đối.

Dữu Khánh vẫn một mực âm thầm chú ý tới Đồng Tại Thiên, thấy gã không có

ý kiến phản đối, lập tức liền có sức lực, hắn vô thức đưa mắt nhìn nhìn xung

quanh, không biết muốn tìm cái gì.

Về sau, vì để trấn an mọi người, Dữu Khánh lôi cuốn bút ký cổ đại kia, lật đến

một trang nhét vào trong tay Mục Ngạo Thiết, bào y đi sang một bên một mình

đọc phần nội dung này.

Sau khi tìm một lí do tách Mục Ngạo Thiết ra, hắn mới vẫy vẫy tay với mọi

người, kéo đám người tụ tập lại một chỗ, sau đó nhỏ giọng nói nhỏ mấy câu.

Sau khi nghe xong, mọi người đồng loạt giật mình kinh ngạc, tất cả đều quay

đầu nhìn về phía Mục Ngạo Thiết đang ngồi một mình, vẻ mặt mọi người trông

kỳ quái.

Rồi sau đó, những lời phản đối dần tắt hẳn.

Cảnh tượng này khiến mí mắt Mục Ngạo Thiết thỉnh thoảng để ý tới bên này

nhảy giựt, cảm thấy không ổn.

Dữu Khánh phất tay ra hiệu cho đám người đang tụ tập tản ra, sau đó chắp tay

sau lưng nghênh ngang đi về phía Mục Ngạo Thiết. Trên đường đi hắn thỉnh

thoảng ung dung điềm tĩnh gật đầu chào những người của bang phái khác, mặc

kệ người ta đáp lại như thế nào, hắn đều giữ vẻ thân thiện, hòa khí phát tài.

Khi hắn vừa mới tản bộ đến bên cạnh, Mục Ngạo Thiết lập tức hỏi: “Ngươi nói

gì với bọn họ vậy?”

Dữu Khánh nhún vai, “Không nói gì cả.”

“Không nói gì, vậy bọn họ nhìn ta làm gì?”

“À, đám người mới đó tò mò không biết ta tách ngươi riêng ra đi đọc cái gì,

không thể không tìm cái lí do lừa gạt một chút, thông tin trọng yếu vẫn phải

nắm giữ tại trong tay chúng ta.”

Mục Ngạo Thiết nửa tin nửa ngờ, quay đầu lại nhìn thấy người của Hạt Tử bang

giống như không có việc gì ở tại đó nói chuyện phiếm, lại nghi ngờ hỏi: “Chúng

ta ở lại đây kéo dài làm gì?”

“Bảo ngươi hãy xem phần nội dung trên tay, ngươi không lo tập trung nhìn

xem, lại đi quan tâm tới việc chúng ta nói chuyện.” Dữu Khánh lắc đầu rất bất

đắc dĩ, rồi lập tức đè thấp giọng nói ghé sát vào lỗ tai y, thì thầm: “Trong đó có

ghi chép, trong ngọn núi cao dựng đứng kỳ quái đó có một cái hang động kín

đáo, nối thẳng đến sào huyệt Thiềm vương trong lòng đất.

Người hồi đó ghi chép lại, sau khi giết chết Thiềm vương, chính là theo con

đường này để đi ra ngoài. Ta nghĩ rằng, một nơi mà Thiềm vương lúc trước lựa

chọn làm sào huyệt, chắc chắn phải là nơi đắc địa, Thiềm vương đời sau cũng

rất có khả năng chọn trúng. Hiện tại, chúng ta không tiện ngang nhiên công khai

đi tìm, chờ đến nửa đêm, theo ghi chép, đến nửa đêm ở đây sẽ dâng lên sương

mù dày đặc. Ngươi đừng dông dài về những chuyện khác, nhanh chóng đọc

thuộc với thông tin về Vạn Hác trì được ghi chép trong đó đi, nếu gặp phải tình

huống cũng dễ ứng đối. Phía dưới sẽ không yên ổn.”