Bán Tiên

Chương 833: Không người biết rõ (1)




Nhìn như đang trù tính kế hoạch tìm kiếm, ánh mắt bang chủ Thân Vô Không

của Thiên Hồng bang kỳ thực vẫn một mực như có như không lặng lẽ chú ý tới

tình hình hai người Dữu Khánh. Sau khi giao vấn đề lại cho người phía dưới

bàn bạc tiếp, y gọi thủ hạ tâm phúc Giang Khoát của mình đến một bên, nhỏ

giọng nhắc nhở một câu, “Chỉ có mấy người như vậy mà cũng dám lên sân

khấu, Hạt Tử bang lá gan thực không nhỏ.”

Giang Khoát: “Ngay cả con cháu Lương gia cũng dám đánh, nhưng chúng ta

chưa dò xét được phía sau có trò trống gì.”

Thân Vô Không: “Bất kể là có trò trống gì, rõ ràng không chiếm được thượng

phong. Không ai lại đi tìm chết, biết rõ không thể làm mà vẫn làm, tất có thứ để

cậy vào. Tên to con đó đã qua đêm tại trong phòng của Liên Ngư, quỷ mới biết

rõ đã xảy ra chuyện gì, có thể đã chiếm được tiên cơ. Ngươi phải để mắt cho kỹ

vào.”

Giang Khoát đằng hắng gật đầu.

Phía bên Kim Thiền bang, Chiết Ngọc Sơn thỉnh thoảng lặng lẽ quan sát hai

người Dữu Khánh, khi ánh mắt đảo qua xung quanh thì chợt dừng lại, sau đó rất

nhanh áp sát tới bên cạnh Trầm Kim Thiền, hạ thấp giọng nói: “Bang chủ,

Lương Bàn đã tới rồi.”

Không chỉ Trầm Kim Thiền, kể cả đám bang chúng đang tụ tập bàn bạc bên

cạnh y cũng dồn dập quay đầu lại nhìn, nhìn thấy một bóng dáng mặc y phục

trắng đang đứng tại trên một chỗ sườn núi nhìn về phía đám người bên này, đó

chính là Lương Bàn, tay cầm chiết phiến, bộ dạng vẫn rất tuấn tú tiêu sái.

Hành động quay nhìn của nhóm người này tạo nên phản ứng dây chuyền, đám

người dồn dập nhìn về phía Lương Bàn, phản ứng của các bang phái không

giống nhau.

Phía bên Tinh Nguyệt bang, Tạ Nhi nghi hoặc hỏi: “Tại sao gã cũng chạy tới

đây?”

Có người suy đoán: “Phải chăng chạy tới đây để tìm Hạt Tử bang tính sổ? Lúc

trước ở tại Khối Lũy thành, có thể là muốn tuân thủ một chút quy tắc, bây giờ ra

khỏi Khối Lũy thành thì khác rồi.”

Bang chủ Cô Dương quay sang nhìn nhìn Dữu Khánh.

Có không ít người có suy nghĩ gã đến “Tính sổ”, đều quay sang quan sát Dữu

Khánh.

Đang bàn bạc với đám bang chúng, Dữu Khánh bị Đồng Tại Thiên kéo kéo phía

sau tay áo, hắn liền chú ý thấy Lương Bàn đứng xa xa nhìn tới, có chút sửng sốt,

tại sao tên này cũng đến đây?

Ngay lập tức, một nụ cười nhè nhẹ hiện lên trên khóe miệng hắn. Lúc trước, bởi

vì không kéo Lương Bàn tới đây nên hắn quay sang bức ép Mục Ngạo Thiết

phải khuất phục, bây giờ Lương Bàn cũng đưa lên tới cửa, thực sự là trời cũng

giúp ta. Có thêm một thủ đoạn để lợi dụng, khả năng thành công sẽ càng lớn,

hắn sẽ càng không có lí do từ bỏ lần tranh đoạt này.

Nhìn thấy Lương Bàn đi tới, Đồng Tại Thiên âm thầm lo lắng, gã biết rõ biện

pháp kéo dài của Đoạn Vân Du lúc trước, không ai biết có thể kéo dài bao lâu,

không nghĩ tới bên này vừa mới ra khỏi thành, Lương Bàn đã đi theo tới đây.

Gã không biết lần này Lương Bàn tới đây có mang theo nhân thủ tới hay không,

gã đương nhiên càng hi vọng biện pháp của Đoạn Vân Du có thể tiếp tục kéo

dài.

Đang lúc lo lắng, gã nhìn thấy trên mặt Dữu Khánh hiện vẻ vui mừng, gã không

khỏi ngẩn ra, không biết trong lòng vị này đang nghĩ gì.

Lương Bàn từ trên cao nhìn xuống tìm kiếm, rất nhanh liền phát hiện thấy đám

người Hạt Tử bang, gã dễ dàng khóa chặt Mục Ngạo Thiết với vóc dáng to con,

sự oán hận lập tức tràn ngập trong ánh mắt, gã quét mắt quan sát xung quanh

một vòng, không biết người đeo mặt nạ nói sẽ báo thù giúp mình kia lúc nào sẽ

ra tay, mục tiêu đã ra khỏi thành, có lẽ sẽ nhanh thôi?

Nhìn đám đông người dày đặc, gã không biết người đeo mặt nạ đó có ở trong đó

hay không.

Bang chủ Ngụy Ước của Trấn Sơn bang, với bộ râu quai nón và khuôn mặt vốn

tươi cười vui vẻ, lúc này nụ cười đã mất đi, nhìn Lương Bàn vừa xuất hiện, lại

thỉnh thoảng nhìn về phía Dữu Khánh, nhíu mày.

Không còn cách nào, với y mà nói, kế hoạch đã xảy ra biến cố.

Y đưa tới tên Lương Bàn này, kế hoạch ban đầu chính là lợi dụng Lương Bàn để

trấn áp những bang phái khác tham gia tranh đoạt, bây giờ lại nhảy ra một cái

Hạt Tử bang, vốn là có thêm Hạt Tử bang cũng không sao, y không có gì e sợ,

vấn đề là Hạt Tử bang này lại không sợ Lương Bàn, đã đánh Lương Bàn một

lần, hoàn toàn không cho Lương Bàn mặt mũi.

Điều này thực ra vẫn không sao, cho dù Hạt Tử bang không nể mặt Lương Bàn,

Hạt Tử bang cũng không thể chống lại được thực lực của Trấn Sơn bang, Trấn

Sơn bang không khó để tiêu diệt bọn hắn.

Cái khó chính là, tên to con đó có khả năng có một chân với Liên Ngư, nếu đắc

tội Liên Ngư, trong tương lai e rằng làm việc không thuận lợi. Hơn nữa, đám

người này chỉ có mấy chục người, vậy mà cũng dám tiếp tục tham gia tranh

đoạt, rõ ràng rất không bình thường.

Có chuyện không minh bạch giữa tên to con đó và Liên Ngư, y muốn không

nghi ngờ phía bên Hạt Tử bang đã lấy được biện pháp giải đề thi cũng khó. Y

có sự nghi ngờ này, không tin bang phái khác sẽ không hoài nghi như vậy. Đây

là vấn đề mấu chốt, một khi bang phái khác lợi dụng Hạt Tử bang rồi tìm được

bảo châu trước, Lương Bàn do y đưa tới còn có tác dụng cái rắm.

Sau một hồi suy đi nghĩ lại, ánh mắt y nhìn về phía Dữu Khánh mơ hồ nổi lên

hung quang.

Đi đối đầu cùng các bang phái khác để tranh đoạt kết quả tỷ thí mà Hạt Tử bang

có khả năng nắm giữ kia, với thực lực Trấn Sơn bang của y là không có ưu thế,

chỉ khi phá hủy khả năng nắm trong tay Hạt Tử bang kia thì Lương Bàn trong

tay y mới có thể phát huy ra được ưu thế, vì vậy y quyết định hạ đòn sát thủ!

Chỉ cần có cơ hội sẽ lập tức động thủ, về phần có đắc tội Liên Ngư hay không,

chỉ cần không người nào biết là do ai làm, Liên Ngư trách người nào được chứ?

Hoặc là mượn tay Lương Bàn, Liên Ngư cũng không biết phải làm sao.

Nếu thực sự vẫn không được, đắc tội thì đắc tội, về sau hãy nghĩ cách giải

quyết, trước tiên phải nắm lấy Đồng Tước hồ cái đã.

Y lôi kéo một đám người tự lập làm bang chủ, áp lực rất lớn.

Đúng vào lúc này, thủ hạ tâm phúc Vinh Dật của y dẫn ba người từ trong đám

người tới đây, bẩm báo: “Bang chủ, đến nay chỉ tìm được ba người bọn họ có

hiểu biết về Vạn Hác trì.”

Lấy lại tinh thần, Ngụy Ước lập tức tươi cười vui vẻ với ba người, nói: “Biết

được gì, nói thử xem.”

Một người nói: “Bang chủ, ta cũng không biết được nhiều. Chỉ nghe người ta

nói qua, nói là bên trong này có hai loại độc vật, một là ‘Ngọc sí kim thiềm’, đó

là một loại thiềm thừ màu vàng kim, có cánh biết bay, bên ngoài thân có kịch

độc, động tác di chuyển cực nhanh, da như da thuộc, đao kiếm nếu không dùng

chút sức lực là khó thể cắt rách được lớp da của nó.

Khi nó giương màng cánh ra, sát biên giới có chất sừng sắc bén, giống như lưỡi

dao răng cưa, rất sắc bén, phối hợp với tốc độ bay nhanh của nó, lực công kích

không nhỏ. Nhưng vũ khí tấn công lợi hại nhất của ‘Ngọc sí kim thiềm’ là đầu

lưỡi của nó, phóng ra như một chiếc phi tiêu dây thừng, đầu lưỡi cứng rắn như

thiết chùy, dịch nhầy có độc, là loại cực độc, một khi bị bắn trúng sẽ rất phiền

phức.

Một loại độc vật khác gọi là ‘Đằng điệt’, tức là con đỉa, hình dạng giống như

dây leo, nghe nói không có mắt, hoàn toàn dựa vào cảm giác để săn mồi, miệng

nó ở tại trước đầu, giống như nụ hoa, khi há miệng thì giống như nụ hoa nở ra,

bên trong mọc đầy răng nhọn dày và nhỏ, cũng có độc, khi bị cắn trúng, toàn

thân tê liệt mất cảm giác. Nghe nói một con ‘Đằng điệt’ có thể hút khô máu của

một người chỉ trong vòng ba mươi tiếng đếm. Bang chủ, ta đại khái chỉ nghe

được những điều này.”