Bán Tiên

Chương 832: Kéo da hổ (2)




Tính cách ương ngạnh của y là không bị tuổi tác mài phẳng, có thể tưởng tượng

được sự cứng đầu đó, y thẳng thừng từ chối: “Chuyện giữa ta và nàng ấy đã qua

rồi, những gì ta hứa ta cũng đã trao cho nàng, ta không còn thiếu nợ nàng cái gì,

cũng không muốn tiếp tục thiếu nợ nàng gì nữa.” Y quay đầu nhìn về phía ngàn

vạn khe rãnh bên kia vách núi, “Về bức thư pháp đó, ta thiếu ân tình của ngươi.

Chỉ cần ngươi nói một tiếng, dù là núi đao biển lửa ta cũng sẽ đi theo ngươi,

không cần tiếp tục dính dáng đến nàng.”

Dữu Khánh đã tính kế trước, há có thể dễ dàng bỏ qua, hắn vung tay lên, “Đừng

có nói dóc với ta cái gì mà đã qua rồi, ta cũng không phải là người mù, ngươi

thích nàng ta, ta nhận ra được điều đó. Ta có cách để cho nàng ta và ngươi thành

một cặp, để cho nàng ta nghiêm chỉnh làm nữ nhân của ngươi. Ta chỉ hỏi ngươi

một câu, ngươi muốn nàng ta hay không?”

Vẻ mặt cốt khí của Mục Ngạo Thiết ngây dại tại chỗ.

Đám bang chúng Hạt Tử bang ở phía xa xa cũng đang nhìn về phía bên này,

không biết hai tên này đang thậm thà thậm thụt làm cái gì, tại sao có cảm giác

như Bang chủ và Nhị đương gia có vẻ không vui vẻ với nhau.

Dữu Khánh quan sát biểu hiện của y một hồi, sau đó liền có nắm chắc nên làm

gì tiếp theo, hắn lại vung tay lên, ném lại một câu nói rồi quay người cất bước,

“Nếu ngươi đã không muốn nàng ta, vẫn muốn nàng ta tiếp tục theo nam nhân

khác, vậy thì cứ coi như ta chưa từng nói điều gì.”

Mục Ngạo Thiết do do dự dự muốn nói gì đó, cuối cùng nhịn không được, vội

bước tới một bước, chụp lấn cánh tay hắn, “Ngươi có cách nào? Trước tiên nói

ra biện pháp của ngươi đi.”

Đây chỉ là ý nghĩ Dữu Khánh bất chợt nảy ra, hắn làm gì có cách nào? Cho dù

có thể có cách nào đó thì cũng không phải là lúc này, hắn hừ nói: “Ngươi cảm

thấy ta là người nói chuyện không giữ lời với ngươi sao? Chỉ cần hoàn thành

việc trước mắt, ta nhất định sẽ nỗ lực hết cách để nàng ta đi theo ngươi.”

Về phương diện nói chuyện giữ lời, Mục Ngạo Thiết không nghi ngờ gì vị

Chưởng môn sư đệ này, nếu là Chưởng môn mà nói không giữ lời, về sau toàn

bộ Linh Lung quan còn ai sẽ tin tưởng lời vị Chưởng môn này nữa chứ?

“Nhưng tiền đề để nàng ta làm nữ nhân của ngươi, để nàng ta đi theo ngươi là

ngươi phải có tiền nha. Bây giờ nàng ta ăn sung mặc sướng, tùy tiện một món

đồ trang sức nào cũng là thiên tài địa bảo có giá trị trăm vạn nghìn vạn, chúng

sinh thế tục chỉ như con kiến ngước nhìn nàng ta. Sau khi nàng ta rời khỏi

Nhiếp Nhật Phục, ngươi có thể cho nàng ta cái gì?

Để cho nàng ta cũng phải tiết kiệm tiền giống như ngươi với ta ư? Mua một bộ

y phục rẻ nhất trong Khối Lũy thành để mặc sao? Sau khi các ngươi ở bên nhau,

ngươi sẵn lòng để cho nàng ta tiếp tục ở lại Khối Lũy thành, hàng ngày gặp mặt

Nhiếp Nhật Phục sao? Sau khi rời đi, không còn nguồn thu nhập rất lớn từ

Thạch Tâm cư, các ngươi làm sao bây giờ?

Cuộc sống hiện tại của nàng ta là một cuộc sống không lo lắng về tiền bạc, khi

đi theo ngươi, phải lật ngón tay đếm từng đồng từng cắc, muốn một món trang

sức tốt một chút ngươi cũng mua không nổi, cuộc sống như vậy ngươi sống

được sao? Cho dù ta có cách để cho nàng ta theo ngươi, nhưng ngươi có thể

không biết xấu hổ mở miệng ra nói nàng ta đi theo ngươi ư? Lão Cửu, nếu hồi

đó trong túi của ta có nhiều tiền một chút, ta là sẽ không tách khỏi Văn Hinh.”

Vì để thuyết phục đối phương, hắn vậy mà lại lôi ra một chuyện cũ rất đau lòng

của mình, những lời này có thể nói là đã dốc hết vốn liếng miệng lưỡi.

Thực ra hắn là đang tránh tráo khái niệm, Mục Ngạo Thiết hỏi hắn có cách nào,

hắn lại nghĩa chính ngôn từ kéo lệch đến chuyện tiền bạc, còn về việc trong

tương lai có thể thành hay không thành thì hắn lại tránh đi.

Mà Mục Ngạo Thiết cũng là một trong những người tham gia vào đoạn quá khứ

đau lòng đó của Dữu Khánh, tận mắt nhìn thấy cảnh Dữu Khánh sau khi rời

khỏi Văn phủ thì ngửa mặt lên trời gào thét, thề thốt sẽ trở thành một người giàu

có, cho dù đến bây giờ vẫn chưa thể thực hiện được lời thề.

“Nắm giữ được Đồng Tước hồ thì sẽ khác, trong túi rủng rỉnh, ngươi sẽ đủ tự

tin, tự nhiên không cần phải tiếp tục do do dự dự nữa. Hơn nữa, trải qua năm

tháng, cũng không ai biết Vạn Hác trì này có biến đổi gì hay không, trước tiên

cứ thừa cơ đi theo mọi người cùng dò xét tìm tòi cái đã. Dò xét được tình hình

rõ hơn để trải đường cho những hành động sau này cũng là rất tốt.”

Đối với những này lí do thoái thác này, Mục Ngạo Thiết trầm mặc, không thốt

tiếng nào.

Mục Ngạo Thiết không hé răng, Dữu Khánh coi như y đã đồng ý, hắn nhìn

quanh bốn phía rồi cất lời thì thầm: “Nếu như Vạn Hác trì thật sự là sào huyệt

của Tam Túc ô, nhiều người như vậy xông vào, vạn nhất gây động tĩnh khiến

Tam Túc ô xông ra rồi rơi vào trong tay người khác… Vậy thì thật tốt cho cửa

hàng của Lão Thất, có thể thu mua đúng lúc. Đường xa như vậy, không biết khi

nào lão Thất mới đến được.”

Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại tại ngọn núi cao xương xẩu kia, chép miệng

một cái, nói: “Lão Cửu, ta có cảm giác sai lầm không? Tại sao cảm thấy hình

như đã nhìn thấy ngọn núi này ở đâu đó, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, ta có

thể khẳng định mình quả thực chưa từng nhìn thấy. Nếu thật sự từng gặp được

ngọn núi kỳ quái như thế này, ta không thể không nhớ rõ.”

Phục hồi lại tinh thần, Mục Ngạo Thiết thuận thế nhìn đến, sau khi quan sát một

chút, y lắc đầu, thể hiện mình cũng chưa từng nhìn thấy.

Quên đi, nghĩ không ra manh mối, Dữu Khánh ngoắc tay ra hiệu, hai người

cùng nhau quay lại.

Các bên cũng không có hành động hấp tấp, lúc này, tất cả đều đang nhìn chằm

chằm vào địa hình của Vạn Hác trì, suy nghĩ và nghiên cứu, không thể hành

động vội vàng, cần phải có sắp xếp, bố trí trước.

Nhân mã của Sơn Hải bang và Trấn Sơn bang vốn là một nhóm huynh đệ, lúc

này chạm mặt với nhau cùng một chỗ, tâm tình có thể nói là phức tạp, một lời

khó nói hết.

Cố Nhân Sơn ngoảnh mặt làm ngơ đám người cũ, không muốn nhìn, gã chắp

tay nhìn chằm chằm Vạn Hác trì, sau một hồi quan sát, y chợt chậm rãi nói:

“Vạn Hác trì này có chút không bình thường.”

Vệ Cát ở một bên nghe vậy cười nói: “Bang chủ, Thiên Tích sơn này có nơi nào

bình thường chứ, đều là do một đống lộn xộn chất đống lại tạo ra, bình thường

mới là kỳ quái.”

Cố Nhân Sơn: “Chính là vì sự bình thường mà ngươi nói cho nên nó mới kỳ

quái.”

Có ý gì? Người khác nghe vậy đều không hiểu, có người hỏi, “Bang chủ, xin

chỉ giáo cho?”

Cố Nhân Sơn đưa tay chỉ chỉ một vùng rộng lớn trước mắt, “Các ngươi không

phát hiện thấy sao? Nơi đây không giống như là một nơi chất đống tạo ra, nhìn

không thấy có dấu vết chồng chất tích tụ nào, địa mạo nơi này trọn vẹn một

khối giống như nó vốn là như vậy.”

Nghe gã nói như thế, mọi người lập tức quan sát theo lời đó, phát hiện thấy quả

thực là như thế, núi cao gần đây, và cả mặt đất nơi này chính là địa mạo núi non

bình thường, không có dấu hiệu chồng chất vô số.

Vệ Cát chần chừ nói: “Có nghĩa là, Vạn Hác trì này đã tồn tại ngay từ khi tiên

nhân vứt bỏ tạp vật xuống đây.”

Có người tiếp lời: “Không sai, hơn nữa nó còn rất may mắn, không có bị tạp vật

vùi lấp. Nếu không, một khu vực lớn như vậy, nhân lực là không thể dọn dẹp

sạch sẽ như thế. Không biết có phải bởi vì địa thế nơi này vốn đã rất cao hay

không.”

Vệ Cát chỉ ngàn rãnh vạn hốc phía dưới, “Nếu đây là địa mạo tự nhiên, cũng

không biết chuyện gì xảy ra mà tạo thành địa hình đặc thù như thế này.”

Cố Nhân Sơn thỉnh thoảng quay sang quan sát phía bên Dữu Khánh, nhìn thấy

sư huynh đệ hai người quay trở lại rồi, lập tức nói với một người ở bên cạnh:

“Ngươi đi hỏi các huynh đệ, nhìn xem có ai hiểu biết về Vạn Hác trì không, tập

trung những người đó lại, ta muốn tìm hiểu một chút.”

“Được.” Người đó lập tức nhận lệnh rời đi.

Sau khi gã đó rời đi, Cố Nhân Sơn lại nói khẽ với Vệ Cát: “Bố trí người tin cậy,

theo dõi sát sao hướng đi của hai người đó.”

Gã hất hất ánh mắt.

Vệ Cát thuận theo ánh mắt nhìn đến, nhìn thấy sư huynh đệ hai người Dữu

Khánh, lập tức hiểu ý, gật gật đầu.