Bán Tiên

Chương 831: Kéo da hổ (1)




Dự định ban đầu của bọn hắn chỉ có một, ý định lúc đầu rất thuần túy, chỉ vì tìm

được Tam Túc ô, giải mã bí mật chiếc eo bài của Ong chúa.

Tuy nhiên, trên đường đã xuất hiện cám dỗ khác, giá trị của sâm Kỳ Lân khiến

cho tim đập bọn hắn đập thình thịch, rất động tâm, tích cực chen tay vào, sau đó

lại đào ra chuyện Đồng Tước hồ có thể phát tài, biết rõ khó làm, những tiếp tục

chen chân vào.

Đương nhiên, bọn hắn cũng có lí do, lí do thứ nhất là vì để tìm kiếm sâm Kỳ

Lân, lí do thứ hai là vì để có thể mượn nhờ thế lực của Khối Lũy thành nhằm

tìm hiểu tung tích của Tam Túc ô tại Thiên Tích sơn.

Với cục diện bây giờ, phải từ bỏ sâm Kỳ Lân và Đồng Tước hồ, quay lại với ý

định ban đầu sao?

Có lẽ quay lại với ý định ban đầu mới là con đường đúng đắn, và sẽ an toàn

hơn, có thể giảm được rất nhiều rắc rối, nhưng không thể phủ nhận những cám

dỗ trên con đường này là cực lớn, từ bò hay không nó đều ở tại đó.

Tứ đương gia Phạm Cửu của Hạt Tử bang tiến tới gần, chỉ tay ra hiệu xung

quanh với Dữu Khánh, hạ thấp giọng nói: “Bang chủ, chênh lệch này quá lớn,

chúng ta còn không đủ cho người ta nhét kẽ răng, kẻ thức thời mới là trang tuấn

kiệt, chủ động bỏ cuộc mới là thượng sách.”

“Đúng vậy!” Đám đương gia Mạt Lỵ cũng tụ lại đây, cất tiếng phụ họa, đám

người đều cảm thấy chơi đùa quá sức, cảnh tượng này khiến người ta khiếp

đảm, cảm thấy như là trứng chọi đá.

Nơi đây quá nhiều người, muốn nói nhỏ với nhau cũng không được, Dữu Khánh

nhấc tay ra hiệu cho mọi người chờ một chút, sau đó cũng không thèm tránh

nghi kỵ, hắn trực tiếp lôi kéo Mục Ngạo Thiết rời đi.

Hai người tách ra khỏi đám đông, đi tới một góc yên lặng, quay lưng về phía

mọi người.

Dữu Khánh quay đầu lại nhìn đám người phía sau một cái, rồi hạ thấp giọng

nói: “Lão Cửu, việc này thực sự quá trùng hợp, vậy mà lại tổ chức thi đấu tại

Vạn Hác trì. Ngươi thấy thế nào?”

Tên gia hỏa thích khống chế đại quyền Chưởng môn trong tay này, bây giờ lại

chủ động hỏi ý kiến của mình, đặc biệt là khi hắn còn đang tức giận vì chuyện

trước đó, Mục Ngạo Thiết cảm thấy không thích hợp, y nhìn chằm chằm hắn,

quan sát một chút rồi trả lời: “Còn có thể làm gì, Phạm Cửu nói không sai,

chúng ta không có phần thắng, cũng không cần phải mạo hiểm, bỏ cuộc đi. Sau

này chúng ta tự quay lại xem xét điều tra.”

Dữu Khánh than thở: “Sâm Kỳ Lân và Đồng Tước hồ, cứ từ bỏ như vậy sao?”

Mục Ngạo Thiết: “Không phải ngươi nói có thể trước tiên chịu thua, sau đó gia

nhập vào thế lực chấp chưởng Đồng Tước hồ sao? Ta cảm thấy cách này của

ngươi là ổn thỏa nhất.”

Dữu Khánh sờ sờ ria mép, lẩm bẩm: “Lúc trước ta quả thực suy nghĩ như vậy,

tại trước khi đi tới nơi này, ta đều dự định như vậy, nhưng có nằm mơ cũng

không nghĩ tới Nhiếp Nhật Phục lại tổ chức thi đấu tại Vạn Hác trì.”

Mục Ngạo Thiết lập tức lộ vẻ nghi ngờ, “Thi đấu tại Vạn Hác trì thì có xung đột

gì với kế hoạch của chúng ta sao?”

Dữu Khánh lại đè thấp giọng nói, gần như thì thầm: “Ngươi đã quên trên tay ta

có sách cổ rồi sao? Ngươi đã quên ta ôm nó nghiên cứu cả hai ngày qua sao?

Người viết bản bút ký đó hẳn là một cao thủ thời cổ đại, sau khi dò xét qua Vạn

Hác trì, đã tìm ra được cách tránh nguy hiểm ở nơi này, và cũng từng có kinh

nghiệm giết chết một con Thiềm vương. Có nghĩa là, chúng ta hoàn toàn có khả

năng trở thành người đầu tiên tìm được con Thiềm vương kia, lấy được bảo

châu trước.

Lão Cửu, nếu bản thân chúng ta đã có con đường nắm giữ được quyền chấp

chưởng Đồng Tước hồ, tại sao chúng ta phải đi con đường nhờ cậy người khác,

dõi mắt trông mong người ta thưởng cho chút đồ vật thì hay lắm sao? Nếu chính

chúng ta nắm giữ được Đồng Tước hồ thì tình hình sẽ khác hẳn, chúng ta không

cần phải lo lắng về chi phí cho ba năm tiếp theo nữa. Mà không chỉ ba năm,

kiếm tiền ba năm tại Đồng Tước hồ, đời này chúng ta có lẽ không cần phải tiếp

tục lo nghĩ về vấn đề tiền bạc nữa, thậm chí còn có thể dưỡng lão được rồi.”

Mục Ngạo Thiết có vẻ đã động tâm, nhưng y vẫn tiếp tục đưa ra nghi vấn:

“Ngươi không phải nói kiện pháp bảo tiên gia kia mới là nền tảng sao? Chỉ có

nắm giữ được kiện tiên gia pháp bảo đó mới có thể không cần lo lắng cái gì. Tại

sao bây giờ lại đột nhiên hạ thấp tiêu chuẩn?”

Dữu Khánh dường như bực vì y không tỉnh ngộ, “Cái gì gọi là hạ thấp chứ?

Không có chuyện như vậy. Nhưng chúng ta cần phải cân nhắc đến hiện thực.

Ngươi xác định chúng ta nhất định có thể tìm được Tam Túc ô sao? Ngươi xác

định chúng ta nhất định có thể làm rõ được bí mật của eo bài rồi nắm giữ được

nó sao? Tất cả đều phải đợi xác định, đều phải đợi đi truy tìm, đầy sự không

chắc chắn, không thể lấy điều đó làm hi vọng duy nhất. Còn cơ hội trước mắt lại

thực sự có thể nắm bắt trong tay.”

“Cho dù ngươi nói có lý.” Mục Ngạo Thiết quay đầu lại, nhìn năm bang phái

với gần hai nghìn nhân mã đứng dày đặc, “Thực tế rõ nhất trước mắt là chúng ta

hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ. Nếu chúng ta không rút lui, rất có

khả năng bị bọn họ đùa chết.”

“Chưa chắc.” Dữu Khánh lắc đầu.

Mục Ngạo Thiết ngạc nhiên, hất hất cằm lên, ra hiệu cho hắn tiếp tục nói, bộ

dạng chờ nghe cao kiến.

Dữu Khánh hạ thấp giọng nói: “Năm đám người này, bất kể có tranh đoạt thành

công hay không thì đều sẽ tiếp tục lăn lộn tại Thiên Tích sơn, ai dám không cho

Liên Ngư chút mặt mũi…” Chợt nhìn thấy đối phương phản ứng khá mạnh, có

vẻ như sắp phát tác khí khái nam nhi của mình, hắn vội nắm lấy cổ tay của y,

trấn an, “Không bảo ngươi làm chuyện gì trái lương tâm, nhất định không làm

khó ngươi, chúng ta chỉ cần làm cáo đội lốt hổ một cách thích hợp là được. Vậy

được chứ?”

Nói thật, không kéo ra được lớp da hổ Liên Ngư, hắn thật sự không dám mạo

hiểm tại đây, không có lớp da hổ Liên Ngư để đội, vậy thì chẳng khác gì đi chịu

chết.

Hắn vốn dĩ là định lợi dụng Lương Bàn, muốn kéo lớp da hổ Lương gia Ảo

Vọng tới đây để thi triển chiêu thức bốn lạng bạt ngàn cân, nào ngờ phía bên

Liên Ngư rất dễ dàng liền hỗ trợ tra ra được Vạn Hác trì, thoáng cái liền tìm ra

phương hướng chủ yếu của Tam Túc ô, vì vậy hắn không muốn tùy tiện mạo

hiểm nữa, dù sao, việc lợi dụng Lương gia Ảo Vọng là con dao hai lưỡi, để lộ

tin tức là rất dễ dàng bị Lương gia tính sổ.

Vì vậy hắn không đi tìm Lương Bàn để bí mật bắt chẹt nữa, không đưa được

Lương Bàn tới, hắn chỉ định tới đây nhìn xem, mở mang chút kiến thức, đã tốn

một khoản tiền lớn như vậy mà không tranh thủ mở rộng tầm mắt cho mình, vậy

thì hắn quá có lỗi với bản thân. Nói ngắn gọn là hắn đã sẵn sàng bỏ cuộc.

Có ai ngờ được, hiện thực lại tạo ra một trò đùa quá lớn đối với hắn, địa điểm tổ

chức tỷ thí cho “sự kiện Đồng Tước võ” lại là Vạn Hác trì. Hắn phải đi đâu nói

lý bây giờ?

Với những thứ nắm giữ được, hắn có cơ hội lấy được lợi ích to lớn từ Đồng

Tước hồ, bây giờ nói hắn bỏ qua xem như không nhìn thấy, thực sự quá khó

khăn.

Cuối cùng, hắn nhịn không được sự cám dỗ, lại bắt đầu nghĩ cách khai thác

Mục Ngạo Thiết.

Mục Ngạo Thiết vừa nghe nói như vậy, lập tức mở to hai mắt, cuối cùng y đã

hiểu được vì sao lão Thập Ngũ lại đột nhiên trở nên khiêm tốn, đi thỉnh giáo ý

kiến của mình, quả nhiên là có một cái hố đang chờ mình.