Bán Tiên

Chương 829: Không có quy tắc (1)




Bên ngoài Cống Sơn đường là cùng không gian rộng rãi, tầm mắt trống trải,

trước mặt chính là vùng Thiên Tích sơn bao la, không như khung cảnh chật hẹp

giới hạn tầm mắt bên trong thành.

Ngoại trừ một đám đông thành viên tham gia tỷ thí tụ tập bên ngoài cửa, còn có

rất nhiều người vây xem, không ít người đang bàn tán xôn xao.

” ‘Sự kiện Đồng Tước võ’ lần này quả nhiên vẫn chỉ có mấy đỉnh cấp bang phái

này tham gia.”

“Không còn cách nào khác a, nhưng bang phái khác cũng muốn cạnh tranh một

chút, nhưng đã có bài học xương máu lúc trước, không có thực lực còn chen vào

chính là đi chịu chết.”

“Không đúng nha, nhìn trang phục bang phái, năm nay không chỉ có bốn nhà, là

năm nhà.”

“Ngươi không biết sao, Nhị đương gia của Sơn Hải bang tự lập môn hộ rồi, kéo

đi phân nửa nhân mã tách ra thành lập Trấn Sơn bang, cũng đã đăng kí tham

gia.”

“Trấn Sơn bang? Ôi, tên này, có hiềm nghi đối địch với ông chủ cũ nha.”

“Hắc, không biết Cố bang chủ có nhân cơ hội này thanh lý môn hộ hay không?”

“Có đến năm nhà cạnh tranh, chưa chắc đã thảnh thơi để làm chuyện đó.”

“Cái gì mà năm nhà, ta nghe nói năm nay là sáu nhà đăng kí tham gia.”

“Sáu nhà? Còn có nhà nào? Là ‘Sâm la bang’ thực lực hơi yếu hơn một chút đó

sao?”

“Không phải, hình như gọi là ‘Hạt Tử bang’.”

“Hạt Tử bang? Có bang phái tên như vậy à? Ở đâu, nơi này rõ ràng chỉ có năm

bang phái, Hạt Tử bang ở đâu ra chứ?”

Một đám người kiễng chân nhìn xung quanh, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ nhìn

thấy trang phục của năm bang phái, Hạt Tử bang với số thành viên quá ít chìm

nghỉm ở trong đó, tầm mắt không đúng góc độ rất khó phát hiện ra.

Dữu Khánh cũng đang kiễng chân mong đợi, muốn nhìn xem Nhiếp Nhật Phục

uy chấn Thiên Tích sơn có hình dạng như thế nào, nhưng mà Thành chủ đại

nhân hoàn toàn không có lộ diện, ngay cả chưởng môn nhân Kỳ Nguyệt Lang

của Cống Sơn đường cũng không có hiện thân.

Chỉ có mấy vị quản sự đang ở đây chỉ huy, gọi tới từng nhóm Thiên Lý lang đã

chuẩn bị trước đó, chở từng nhóm nhân viên tỷ thí bay lên, thế trận bay lượn

dày đặc khắp trời trông rất đồ sộ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Dữu Khánh mới biết được phủ Thành chủ thu phí

đăng kí một nghìn vạn đó thực ra hoàn toàn không kiếm được đồng nào, nhiều

người như thế này, khoản tiền lộ phí chi cho Thiên Lý lang rất khổng lồ.

Sau khi toàn bộ nhân sự tham gia đã được chở lên trời, dưới sự dẫn dắt của nhân

viên Cống Sơn đường, một đám đông dày đặc chi chít lao vút về phía xa.

Dưới núi, Nam Trúc ở tại cửa vào gian hàng “Đương Tự Tại” ngẩng đầu nhìn

lên, không bao lâu sau lại lần lượt nhìn thấy một ít Thiên Lý lang bay lên trời,

chở theo vài người bay theo đội ngũ đông đúc phía trước, trong đó có cả Bách

Lý Tâm.

Không còn cách nào khác, cho đến giờ phút này, những người tham gia tỷ thí

vẫn không biết đề thi, cũng không biết sẽ đến đâu thi đấu. Cho nên trước đó,

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết không thể thông báo cho nơi đây, Nam Trúc

không thể đi trước tiền trạm, và cũng không thể khiêng cửa hàng bay theo, vì

vậy chỉ có thể để cho Bách Lý Tâm đi theo dò xét tình huống trước.

Làm xong thủ tục treo chiêu bài mới, Ly Thiên khách sạn, Liên Ngư đứng ở trên

sân thượng nhìn một đám điểm đen bay về phái chân trời xa.

Hổ Nữ vội vã chạy tới, bẩm báo: “Lão bản nương, Lương Bàn đã rời khách sạn,

tìm một Thiên Lý lang, đã đuổi theo đám người tỷ thí rồi.”

Liên Ngư hoài nghi, “Lẽ nào sắp bắt đầu tìm Trương Tùy tính sổ rồi sao?” Nàng

ta trầm mặc một lúc, rồi quay đầu lại hỏi: “Phía bên Phi Ưng bang có truyền

thông tin gì về không?”

Hổ Nữ lắc đầu: “Hai ngày trước Bang chủ Đoạn Vân Du ra khỏi thành, sau khi

tập kết nhân mã xong liền một đường di chuyển không ngừng, cũng chưa biết là

muốn đi đâu.”

Vừa mới nói xong, chợt thấy một con phi điểu bay tới, lao vào một cái lỗ trên

vách đá phía dưới, Hổ Nữ nhô đầu thoáng nhìn một cái rồi nhanh chóng xoay

người rời đi.

Liên Ngư nhìn chằm chằm phía chân trời xa, lặng lẽ chờ đợi một hồi. Không

bao lâu sau, Hổ Nữ vội vã quay trở lại, mở ra một cuộn giấy hẹp có chữ viết,

đưa tới, “Đã có tin tức rồi. Đoạn Vân Du suất lĩnh đám người Phi Ưng bang

cuối cùng đã dừng lại, dừng chân tại gần ‘Vạn Hác trì’, ẩn núp bất động, không

biết có ý định gì.”

“Vạn Hác trì?” Liên Ngư kinh ngạc, nhận lấy tờ giấy đọc qua nội dung bên trên,

sau đó càng thêm nghi hoặc, hỏi: “Có phải lần trước Trương Tùy cũng hỏi thăm

về Vạn Hác trì không?”

Hổ Nữ: “Ngài hiểu lầm rồi, hắn thật sự không có hỏi thăm về Vạn Hác trì, hắn

là hỏi thăm về Tam Túc ô. Ta đến Cống Sơn đường nhờ người tìm hiểu thông

tin, lọc ra được Tam Túc ô có nhiều khả năng xuất hiện tại Vạn Hác trì. Nhưng

nhìn phản ứng của Phi Ưng bang sau đó, tám chín phần mười là do Chu Khánh

để lộ thông tin trong Hạt Tử bang, nếu không sẽ không trùng hợp như thế. Hơn

nữa, lúc trước người của Phi Ưng bang quả thực cũng có tìm hiểu thông tin về

Tam Túc ô.”

Liên Ngư không khỏi đi qua đi lại, cân nhắc nói: “Chẳng lẽ mục đích thực sự

của Hạt Tử bang và Phi Ưng bang là Tam Túc ô sao? Nếu là như thế, với Tam

Túc ô thì có thể có chuyện gì? Trải qua vô số năm như vậy, vẫn không nghe nói

có điều gì liên quan để đáng giá hưng sư động chúng.”

Hổ Nữ lắc đầu, “Không biết, sự thật trong chuyện này e rằng chỉ có đương sự

mới biết rõ.”

Trời đất xa xôi, trên là vô tận hư không, dưới là mênh mông bát ngát.

Đội ngũ rào rạt phi hành, duy trì đội hình áp chế tốc độ bay non nửa ngày, cuối

cùng bắt đầu lao về phía mặt đất.

Trên mặt đất, đám bang chúng Phi Ưng bang ẩn núp trong các khe núi lặng lẽ

quan sát, đa số người không biết xảy ra chuyện gì.

Đoạn Vân Du đang ẩn nấp rình xem nhìn thấy đội hình vù vù hạ xuống này,

nhịn không được nhẹ nhàng vỗ tay cười, nói với tâm phúc ở bên cạnh: “Quả

nhiên tới rồi, đột nhiên tìm hiểu ‘Vạn Hác trì’, ta đã đoán có liên quan tới ‘Sự

kiện Đồng Tước võ’ lần này, không ngoài dự đoán, xem ra thật sự đã đi thông

con đường vị lão bản nương kia. Có quý nhân hỗ trợ, Hạt Tử bang chưa chắc đã

cô độc không thể địch chúng.”

Trong nét tươi cười cất giấu niềm vui mừng vô tận, lúc này, đối với việc Hạt Tử

bang nắm bắt được Đồng Tước hồ, y có đầy đủ lòng tin.