Bán Tiên

Chương 827: Tân chiêu bài (1)




Vốn dĩ, Liên Ngư là muốn dứt khoát kết thúc việc này, nhưng nghe y lấy Thám

Hoa lang ra làm lí do từ chối, lập tức cảm thấy hành vi mình dùng tiền cho xong

việc quả thực có phần không ổn.

Theo nàng ta, Thám Hoa lang bằng lòng viết bức thư pháp này nhất định là

không muốn liên quan đến tiền bạc, kê giá tính tiền quả thực là làm nhục văn

nhã, cũng là đang nhục nhã Thám Hoa lang.

Nàng ta xoay chuyển ý nghĩ, nhanh chóng bỏ qua việc nói tới tiền bạc, sau khi

suy nghĩ một chút, nàng ta sửa lời: “Chuyện tỷ thí ‘Sự kiện Đồng Tước võ’, ta

chỉ có thể nói sẽ tận lực hỗ trợ, về phần có thể có kết quả gì hay không thì ta

không dám đảm bảo.”

Có thể nói ra lời như vậy, vẫn là vì muốn báo đáp lại chuyện thư pháp, nàng ta

không muốn nợ ân tình.

Mục Ngạo Thiết cảm thấy thời điểm này mới giúp đỡ tìm hiểu tin tức đã không

có ý nghĩa gì quá lớn, sáng mai phải xuất phát rồi, cho dù bây giờ biết được đề

thi cũng chưa chắc đã có thời gian chuẩn bị, tuy nhiên y vẫn khách sáo một câu:

“Cảm ơn lão bản nương có lòng.”

Liên Ngư mỉm cười, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hổ Nữ.

Hổ Nữ hiểu ý, vội hỏi Mục Ngạo Thiết, “Đêm đã khuya, tiên sinh còn có việc gì

không?”

Đây là nới lời tiễn khách rồi, Mục Ngạo Thiết không có ngốc, lập tức cáo từ,

tuy nhiên khi đi tới cửa thư phòng thì y nghĩ đến một chuyện, quay đầu lại nói:

“Kính nhờ lão bản nương một việc, nếu như có người hỏi về nguồn gốc bức thư

pháp này, mong rằng lão bản nương giúp đỡ, đừng để cho người ta biết được nó

có liên quan với ta.”

Liên Ngư gật đầu, “Tiên sinh đã có ý tốt đưa thư pháp tới, lại còn nhắc nhở

trước, Liên Ngư há có thể phụ lòng. Tiên sinh cứ việc yên tâm, Liên Ngư biết rõ

nên làm thế nào.”

Mục Ngạo Thiết hơi khom người, xoay người định đi.

Nào ngờ Liên Ngư lại chủ động cất tiếng gọi, “Tiên sinh có biết Phi Ưng bang

không?”

Mục Ngạo Thiết tức thì dừng bước, quay người lại, có phần bất ngờ không rõ vì

sao nàng ta lại nhắc đến Phi Ưng bang, gật đầu nói: “Biết.”

Liên Ngư chầm chậm đến gần, cất lời nhắc nhở: “Nghe nói Hạt Tử bang mới

tuyển chọn năm mươi bang chúng để tham gia ‘Sự kiện Đồng Tước võ’, tiên

sinh có biết năm mươi người đó đều là người của Phi Ưng bang không?”

Nàng ta mở khách sạn kinh doanh tại nơi đây, người tới đều là khách, sẽ không

để cuốn vào tranh đấu giữa các bang phái, nàng ta vốn chỉ định làm khán giả

thờ ơ xem náo nhiệt, bây giờ lại phá lệ mở miệng xen vào, là định dùng sự việc

quan trọng giấu giếm sát cơ, liên quan đến tính mạng này để trả ân tình.

Đúng như dự đoán, Mục Ngạo Thiết kinh ngạc không biết làm sao nàng ta lại

biết việc này, nhưng y trầm mặc không đáp, đang cân nhắc xem nên trả lời như

thế nào.

Liên Ngư đã nhận thấy không thích hợp, thử hỏi: “Ngươi đã biết rồi?”

Mục Ngạo Thiết im lặng một chút rồi gật đầu thừa nhận, “Biết.”

Lần này đến lượt Liên Ngư và Hổ Nữ kinh ngạc, Hổ Nữ giật mình hỏi: “Đã biết

bọn họ là gian tế, vì sao còn tuyển bọn họ gia nhập vào Hạt Tử bang?”

Mục Ngạo Thiết lại trầm mặc, về việc này thật sự không biết nên giải thích với

các nàng như thế nào, vấn đề là không tiện tiết lộ nguyên nhân thực sự.

Vừa nhìn liền biết liên quan đến việc tư, Liên Ngư nhấc tay ra hiệu cho Hổ Nữ

không nên hỏi tiếp, nhưng chính nàng ta lại tiếng tục nhắc nhở một câu, “Tên

Đồng Tại Thiên trong bang các ngươi cũng là người của Phi Ưng bang, Hạt Tử

bang trước đây bị sụp đổ có khả năng có liên quan rất lớn với hắn.”

Dứt lời, liền phát hiện thấy Mục Ngạo Thiết vẫn không chút dao động, trong

lòng lập tức hiểu rõ, lại hỏi: “Việc này ngươi cũng biết?”

Mục Ngạo Thiết chậm rãi gật đầu, trong lòng y âm thầm nghi hoặc, không biết

vì sao nữ nhân này lại biết được tỉ mỉ như thế, y nhịn không được hỏi ngược lại

một câu, “Ngươi làm sao biết được?”

Liên Ngư không nói là mình đang theo dõi bọn họ, không biết mưu đồ thực sự

mà những người này muốn che giấu là gì, sợ rước lấy rắc rối lớn nếu đụng phải

điều không nên đụng đến, nàng ta chỉ có thể đưa ra một lí do, “Tình cờ phát

hiện.”

Sau đó nàng ta cũng không muốn tiếp tục nhắc nhở điều gì, có lẽ người ta đều

biết rất rõ, nói nhiều nữa thì không thể dùng lí do “Tình cờ phát hiện” để giải

thích được.

Thấy người ta không có ý định tiếp tục lưu mình lại, cho dù rất muốn ngủ lại

đây đêm nay, nhưng Mục Ngạo Thiết vẫn phải duy trì phong độ mà chắp tay

chào, rồi xoay người sải bước rời đi, đã hoàn thành được một nỗi băn khăn

trong lòng, coi như đã thoải mái thể xác và tinh thần.

Sau khi đưa tiễn khách rời đi, Liên Ngư đứng ở trước bàn, lòng đầy vui mừng,

nàng ta vốn rất muốn thưởng thức thư pháp của Thám Hoa lang lâu hơn, nhưng

mà bởi vì chưa hoàn thành sự việc, nỗi lòng chưa yên, không thể đắm chìm

trong việc này, sau một hồi thưởng thức, nàng đột nhiên hỏi: “Phía bên Lương

Bàn vẫn còn chưa gây sự với hắn sao?”

Hổ Nữ: “Chưa. Người của chúng ta vẫn theo dõi sát sao, nếu như có động tĩnh

gì, chúng ta sẽ đúng lúc biết được.”

Liên Ngư xoay người ngồi ở tên bàn, nhìn bức thư họa khổ rộng trên tường,

chậm rãi nói: “Xem ra hắn nói không sai, quả thực có thể giải quyết ổn thỏa

phía bên Lương gia, thảo nào dám đánh Lương Bàn. Giả mạo Thiêu Sơn Lang,

đánh con cháu Lương gia, còn có thể dễ dàng lấy được thư pháp lưu niệm của

Thám Hoa lang, và cũng biết rõ ràng việc Phi Ưng bang âm thầm tính kế, bối

cảnh của bọn hắn tuyệt đối không phải bình thường, có thể tới đây vì Đồng

Tước hồ sao?”

Hổ Nữ: “Lợi ích từ Đồng Tước hồ cũng không nhỏ, tới đây vì lợi ích từ Đồng

Tước hồ cũng có thể.”

Liên Ngư cất tiếng thở dài, khoanh tay trước ngực, mặt hiện vẻ sầu lo: “Việc

này rất kỳ quái, nếu thực sự tới đây vì Đồng Tước hồ thì không sao, sợ là sợ

những thế lực lớn kia chạy tới đây khuấy động, vậy thì không chỉ ảnh hưởng

đến Đồng Tước hồ, e rằng toàn bộ Khối Lũy thành đều phải đất rung núi

chuyển…”

Trầm ngâm một hồi rồi giống như đưa ra quyết định gì đó, nàng ta giao bức thư

pháp cho Hổ Nữ cầm đi tìm người làm chiêu bài, mình thì thay đổi y phục đi

đến phủ Thành chủ.

Đang quanh quẩn ở trong phòng, Dữu Khánh chợt nghe được tiếng mở cửa, hắn

vội vàng nhảy lên ghế tựa, xụi lơ ra đó, ra vẻ như chẳng còn quan tâm đến việc

gì.

Quay đầu lại, nhìn thấy Mục Ngạo Thiết đi vào, mới làm như không quan trọng,

thờ ơ hỏi một câu, “Thế nào, tình nhân đó của ngươi có hiểu được bức thư pháp

đó không?”

Bề ngoài thì làm ra vẻ không quan trọng, thực ra trong lòng vẫn quan tâm tới

đánh giá của ngoại nhân, dù sao hắn cũng đã đội chiếc mũ “Tài tử đệ nhất thiên

hạ” rất lâu rồi.

Trong ánh mắt Mục Ngạo Thiết nhìn hắn lóe lên một chút bội phục, lần đầu tiên

thực sự công nhận tài hoa của vị sư đệ này, y ừ một tiếng, nói: “Ngươi cũng

không nên coi thường người ta, Ly Thiên chẳng phải là nói khách sạn này là

tảng đá từ trên trời giáng xuống sao…” Y lập tức nói lại những ngụ ý hay ho mà

Liên Ngư nghĩ ra cho hắn nghe.

Đang xụi lơ trên ghế, Dữu Khánh có chút sững sờ, nhận thấy cách giải thích này

rất hay.

Thấy biểu hiện của hắn như vậy, Mục Ngạo Thiết nghi hoặc, “Thế nào, giải

thích không đúng sao?”

Biết rõ mình đã thất thố, Dữu Khánh nhanh chóng nuốt nuốt nước miếng tỉnh

táo lại, than thở: “Nữ nhân mở khách sạn này vậy mà có thể hiểu được, thực sự

khiến ta bất ngờ.”

Nói xong, hắn nhanh chóng đứng lên, trong mắt lộ vẻ mong đợi, thử hỏi, “Nàng

ta rất giàu có, không bày tỏ lòng cảm ơn sao?”

Mục Ngạo Thiết biết rõ điều gì có thể khiến vị này biểu hiện mong đợi như vậy,

trực tiếp nhảy qua chuyện tiền bạc, “Có, nhắc nhở cho chúng ta biết năm mươi

người mới thu nhận và Đồng Tại Thiên là gian tế của Phi Ưng bang.”

Dữu Khánh rất kinh ngạc, lập tức bị chuyển đi sự chú ý, “Làm sao nàng ta biết

được?”

“Nói là tình cờ phát hiện.”

“Tình cờ phát hiện…” Dữu Khánh vuốt vuốt ria mép thì thầm, vẻ mặt có chút

nghi ngờ.