Mục Ngạo Thiết đi theo vào, nhìn xem, phát hiện thấy trên tờ thư pháp này là ba
chữ “Nhân gian hảo”, thoáng nhìn thấy rất giống chữ của lão Thập Ngũ, tức thì
kinh ngạc, “Đây là bức thư pháp của Tiểu Tiên lâu tại kinh thành Cẩm quốc?”
Liên Ngư nhưng không có nghe câu hỏi, chỉ chăm chú so sánh chữ viết trên hai
tờ giấy.
Hổ Nữ đứng ở một bên cất lời giải thích, “Làm sao có khả năng dễ dàng lấy
được bút tích thực của Tiểu Tiên lâu, ngươi không thấy đây bản in sao? Bởi vì
có quá nhiều người muốn sao chép, Tiểu Tiên lâu liền làm ra một bản khắc, để
cho người ta có thể lấy được bản in. Tuy nhiên, cũng phải tương đương có mặt
mũi, khách bình thường là không cho in.”
Mục Ngạo Thiết nhìn kỹ lại, đúng vậy, đúng là bản in.
Sau khi so sánh một hồi, ánh mắt Liên Ngư dần dần tỏa sáng, hai tay vuốt ve
trên nét mực, đầu ngón tay có chút run rẩy, cất giọng vô cùng vui mừng, “Đúng
rồi, nét ngoặt sắc sảo này, thần vận trong phong cách này, không có sai, bản mô
phỏng là không thể mô phỏng ra được thần vận như vậy, đúng là thư pháp của
Thám Hoa lang, không thể nghi ngờ, là bút tích thực của hắn. Hổ Nữ, ta đã có
bút tích thực của Thám Hoa lang rồi.”
Hai tay đan vào nhau, nắm chặt, như muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Nàng ta quả thực rất phấn khích, không chỉ vì yêu thích bức thư pháp này, mà
còn bởi một nguyên nhân quan trọng khác, thế nhân cười nàng ta là tình nhân
của người khác, bây giờ nàng ta có được hai chữ của tài tử đệ nhất thiên hạ trấn
giữ nơi đây, phẩm cách, trình độ của các ngươi cao hơn Thám Hoa lang sao?
Đã có quầng sáng của văn vẻ vô song phủ trên người, phẩm cách tự nhiên khác
trước ngay lập tức, cho dù vẫn là tình nhân nhưng đã không giống với những
loại tình nhân khác.
Nhìn bộ dạng kích động của nàng ta, Mục Ngạo Thiết nhịn không được gãi gãi
mu bàn tay, y thật sự không thể hiểu nổi lý do vì sao có thể phấn khích với hai
cái phá chữ này, nhất là với chữ do lão Thập Ngũ viết ra, nếu như nói đây là đồ
cổ thì y còn có thể hiểu được.
Hổ Nữ có thể hiểu được hay không thì không biết, dù sao cô ta cũng chia sẻ
niềm vui với chủ nhân của mình, “Chúc mừng lão bản nương đã đạt được điều
mình mong muốn.”
Liên Ngư cười tươi như hoa, cười như một cô bé gặp chuyện vui vẻ, liên tục
nghiêng đầu mấy cái thưởng thức hai chữ đó, rồi chợt cất tiếng cảm thán, “Ly
Thiên! Thật không hổ là tài tử đệ nhất thiên hạ, chỉ cần hạ bút, lập tức bộc lộ ra
không giống người thường, trong nháy mắt liền gợi lên sự siêu phàm thoát tục
tiềm ẩn trong khách sạn chúng ta.”
Lợi hại như vậy sao? Mục Ngạo Thiết lập tức nhìn chằm chằm vào hai chữ đó,
trợn to hai mắt ra để nhìn.
Hổ Nữ cũng vậy, mở to hai mắt nhìn vào, nhưng trong lòng rất nghi hoặc, “Chỉ
là hai chữ mà thôi, chữ viết đẹp là được rồi, có khoa trương như lão bản nương
ngài nói như vậy sao?”
Liên Ngư nhấc tay chọc chọc ngón tay vào trán cô ta, “Ngươi nha, bình thường
nói ngươi đọc sách nhiều một chút, ngươi lại không nghe, về sau đừng có chạy
ra ngoài nói nhảm, đừng để người ta chê cười ngươi không biết gì.”
Nàng ta quay đầu lại, duỗi ngón tay ra hiệu về phía hai chữ, “Ly… Thiên, hai
chữ này cũng không phải là tùy tiện viết ra. Hổ Nữ, ta hỏi ngươi, Khối Lũy
thành này hình thành như thế nào?”
Hổ Nữ không suy nghĩ nhiều, buột miệng nói ra: “Mọi người đều biết nha, được
hình thành từ lượng lớn cự thạch do tiên nhân vứt bỏ xuống ở thời cổ đại.”
Liên Ngư hỏi tiếp: “Vậy khách sạn này của chúng ta thì sao?”
Hổ Nữ: “Đương nhiên cũng là như vậy a, là một khối đá trong số các cự thạch
mà tiên nhân vứt bỏ…” Nói đến đây, cô ta dường như hiểu ra được gì đó, cất
tiếng lẩm bẩm thưởng thức, “Ly Thiên.”
“Khách sạn tại đây.” Liên Ngư đưa tay vén lụa mỏng, một ngón tay chỉ dưới
chân, rồi lại chỉ lên trời, mỉm cười nói: “Từ Thiên giới mà đến, tại sao không
chịu trở về, tự nhiên là có điểm lưu luyến, tự nguyện Ly Thiên. Cảnh giới trong
đó, người không chút văn vẻ như ngươi chắc hẳn cũng có thể phẩm ra được sự
bất phàm đi?”
Nghe vậy, hai mắt Hổ Nữ cũng sáng lên, “A, cảm giác này quả là khác biệt a.
Tiên nhân vứt tảng đá, Ly Thiên, rất hợp tình hợp cảnh a. Thật hay.”
“Đúng vậy, chỉ vẻn vẹn hai chữ đã nói ra hết căn nguyên, còn biểu hiện ra được
sự không tầm thường và khí vận. Đây mới gọi là tài hoa.” Gương mặt khó tan
nét vui mừng, Liên Ngư lại chọc chọc ngón tay lên trán cô ta, “Đâu có như
ngươi, mở miệng ngậm miệng là vứt tảng đá, ném tảng đá, quả thực thô tục
không thể tả. Về sau lập tức tìm công tượng tốt nhất, sao chép y chang, điêu
khắc thành chiêu bài khách sạn. So sánh với nhau, ‘Thạch Tâm cư’ quả thực
quá quê mùa, về sau tên của khách sạn chỉ có hai chữ, Ly Thiên!”
“Ly Thiên khách sạn…” Hổ Nữ gật gật đầu thưởng thức, với cô ta như thế nào
cũng không quan trọng.
Mục Ngạo Thiết không thốt tiếng nào, ánh mắt quay xuống nhìn hai chữ kia,
sau khi nghe Liên Ngư giải thích, y cũng cảm thấy kinh diễm, thì ra lão Thập
Ngũ nói không sai chút nào, thứ tốt thực sự không liên quan gì đến nhiều chữ
hay ít chữ, thì ra bên trong hai chữ mà y nhìn chẳng có gì đó lại cất giấu thâm ý
không tầm thường như thế.
Trong nội tâm y quả thực cảm thán, thì ra lão Thập Ngũ thật sự tài giỏi như thế
a, bình thường không cách nào nhận ra được.
Nếu như nói trước đây y còn có chút hoài nghi, vậy thì bây giờ, sau khi tận mắt
chứng kiến, y mới biết thanh danh tài tử đệ nhất thiên hạ không phải giả, y mới
biết trong phương diện này, lão Thập Ngũ quả thực là thâm tàng bất lộ, ngay cả
sư huynh đệ sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy cũng không nhận ra được,
cảm khái, bùi ngùi, hắn thực sự là tài tử bị việc tu hành làm lỡ.
Nghĩ xa hơn về năm đó, nhìn thấy sư phụ xách gậy ép lão Thập Ngũ luyện chữ,
đám người sư huynh bọn họ còn cười trêu chọc, bây giờ mới biết được lúc đó
cười nhạo không phải cười người khác, mà là đang cười nhạo chính mình.
Nói chung, bất kể như thế nào, với y mà nói, chỉ cần Liên Ngư thích là được, ít
nhất mình đã hoàn thành lời hứa với Liên Ngư.
Sau khi tâm tình hưng phấn hơi dịu lại một chút, Liên Ngư mới chú ý tới mình
chỉ lo vui sướng, đã lạnh nhạt với đại ân nhân trước mắt, nàng ta cũng rất hiếu
kì không biết vị này làm sao có thể dễ dàng lấy được thư pháp của Thám Hoa
lang, không nhịn được hỏi: “Trương Tùy, ngươi quen biết Thám Hoa lang ư?”
Mục Ngạo Thiết suy nghĩ một chút, rồi gật đầu nói: “Tính là quen biết đi.”
Liên Ngư nhịn không được toát ra một câu với vẻ đầy mong đợi, “Ngưỡng mộ
đại danh Thám Hoa lang đã lâu, mong một lần gặp được phong thái tuyệt đại
tao nhã, không biết Liên Ngư có thể có một lần cơ hội tận tình địa chủ hay
không?”
Nghe câu hỏi này, Mục Ngạo Thiết gãi gãi mu bàn tay, y rất muốn nói cho nàng
biết, người ta đang đảo qua đảo lại không biết bao nhiêu lần ngay trước mặt
ngươi, ngươi đã sớm tận tình địa chủ rồi.
Nhưng mà y không thể nói lời này, để cho lão Thập Ngũ viết mấy chữ này đã là
rất quá đáng rồi, đã có khả năng khiến mấy sư huynh đệ bọn y gánh chịu nguy
hiểm, y không thể tiếp tục làm ra chuyện bộc lộ thân phận lão Thập Ngũ.
Y chỉ có thể từ chối khéo: “Việc này, ta không làm chủ được.”
Y không dám nói có cơ hội ta sẽ hỏi giúp này nọ, y biết chắc Dữu Khánh sẽ
không đồng ý, cho nên không thể hứa lời này.
Thấy mình đã khiến người ta khó xử, Liên Ngư mặc dù cảm thấy tiếc nuối,
nhưng vẫn biểu đạt sự áy náy, “Là ta mạo muội. Đúng rồi, Trương Tùy, ta nghe
Chu Khánh nói, số tiền một nghìn vạn đăng kí tham gia ‘Sự kiện Đồng Tước
võ’ đó là các ngươi vay mượn, khoản tiền này để ta bỏ ra, coi như là mua bức
thư pháp này.” Nàng ta phất tay ra hiệu cho Hổ Nữ đi lấy ngân phiếu.
Đối với nàng ta mà nói, một nghìn vạn không tính là gì, nàng cũng không tin
những người này ngay cả chút tiền đó cũng không có, trọng điểm là tìm một cái
cớ, không muốn tiếp tục dây dưa không rõ với Mục Ngạo Thiết, không muốn
nợ ân tình này.
Nhưng Mục Ngạo Thiết lập tức nhấc cước đạp Dữu Khánh xuống, “Không cần,
đừng nghe hắn nói xằng nói bậy. Hắn luôn là như vậy, tiền chui vào trong mắt.
Chút tiền ấy chúng ta vẫn bỏ ra được, không có chuyện vay tiền vay bạc gì. Nếu
để Thám Hoa lang biết được ta lấy chữ của hắn để đổi tiền, vậy thì không thể
nào làm bằng hữu được nữa rồi.”