Bán Tiên

Chương 824: Vạn Hác trì (2)




Hổ Nữ quay vào phòng bẩm báo.

“Tam Túc ô?” Đang nằm đọc sách ở trên ghế, Liên Ngư nhướng mày tự hỏi, có

chút nghi hoặc, “Hình như lần trước ngươi có nói rằng, trước gian hàng Thiêu

Sơn Lang của bọn hắn có gắn bảng thu mua ‘Tam Túc ô’, phải không?”

Hổ Nữ gật đầu, “Đúng vậy, khi ta nhìn thấy thông tin này thì cảm thấy việc thu

mua thứ nuôi không được đó có chút kỳ quái, cho nên có báo với ngài.”

“Lẽ nào chuyến đi này của bọn hắn có liên quan đến Tam Túc ô hay sao?” Liên

Ngư lẩm bẩm rồi trầm ngâm một hồi, sau đó ánh mắt quay trở lại trên cuốn

sách, cũng có vẻ rất thuận miệng dặn dò một câu, “Cũng không phải chuyện gì

quan trọng, ngươi tìm kiếm giúp hắn đi.”

“Được, bên phía Cống Sơn đường có rất nhiều con đường tin tức, đúng lúc đến

đó có việc, để ta thuận tiện hỏi thăm một chút.”

Hổ Nữ đưa ra lời giải thích rồi rời đi…

Đêm đó, Hổ Nữ đến gõ vang cửa phòng Dữu Khánh, vừa nghe nói đã có thông

tin về “Tam Túc ô”, người trong phòng đương nhiên là nhanh chóng hoan

nghênh chào đón, cho dù vừa mới trải qua “nỗi đau mất tiền ” nằm im nửa chết

nửa sống trên giường, Dữu Khánh nghe vậy cũng phục hồi tinh thần, nhanh

nhẹn bật dậy, mặt tươi cười mời khách vào phòng.

Mời nước, uống trà gì gì đó, Hổ Nữ đều xua tay từ chối, thậm chí còn không

ngồi xuống, trực tiếp nói với Mục Ngạo Thiết: “Về thông tin liên quan đến

‘Tam Túc ô’, phía bên Cống Sơn đường không biết được nhiều. Hiện nay cũng

không có nghe nói nơi nào có bán ra ‘Tam Túc ô’. Thứ này có khi sẽ liên tiếp

xuất hiện trong khoảng thời gian ngắn, có khi rất lâu vẫn không có tin tức.

Phía bên Cống Sơn đường đã chỉnh lý những thông tin có liên quan đến ‘Tam

Túc ô’. Từ những thông tin đã biết về nơi bắt được ‘Tam Túc ô’, trong đó có

năm lần là tại khu vực ‘Vạn Hác trì’, chắc hẳn không phải chuyện ngẫu nhiên.

Như vậy không biết đã trả lời được vấn đề của ngươi hay chưa.”

Dữu Khánh sờ sờ chút ria mép, cất tiếng lẩm bẩm, “Vạn Hác trì…”

Hổ Nữ: “Nếu như muốn chính xác thì lão bản nương cũng bất lực. Thông tin

tương tự như thế này, có lẽ Cống Sơn đường là nắm giữ được tỉ mỉ nhất.”

Nói xong, cô ta hơi khom người, cất tiếng “Cáo từ” rồi xoay người rời đi.

Dữu Khánh đuổi theo, vốn định hỏi tiếp kỹ càng hơn về “Vạn Hác trì”, nhưng

lời đã đến bên mép lại vì thận trọng mà không hỏi ra, hắn sợ bộc lộ ra ra mục

đích quá rõ ràng, đã biết được nơi nào không sợ không có người khác biết rõ.

Chân trước vừa đưa tiễn Hổ Nữ đi, chân sau liền rời khỏi khách sạn, hắn tìm

người của Hạt Tử bang, chủ yếu là tìm Đồng Tại Thiên.

Sau khi tìm được người, hắn kéo gã đến một góc yên lặng để nói chuyện.

“Vạn Hác trì?” Đồng Tại Thiên suy nghĩ một chút, gật đầu, “Hình như là có một

nơi như thế, nơi đó hình như rất nguy hiểm, và hẳn là cách Khối Lũy thành rất

xa.”

Dữu Khánh vỗ vỗ cánh tay gã, “Đừng có ‘Hình như’ và ‘Hẳn là’ nữa, đi hỏi

thăm đi. Cho ngươi thời gian một ngày, ngày mai ta tới tìm ngươi lấy thông

tin.”

Sau khi dặn dò xong, hắn lập tức rời đi, không thể lãng phí lực lượng của Phi

Ưng bang mà không dùng đến.

Khi về tới khách sạn, Mục Ngạo Thiết đưa cho Dữu Khánh một bản công văn,

là Cống Sơn đường vừa mới phái người đưa tới, chính thức thông báo, “Sự kiện

Đồng Tước võ” sẽ chính thức bắt đầu vào ba ngày sau, yêu cầu các nhân sự

đăng kí tham gia cuộc thi vào ba ngày sau đến tập trung tại Cống Sơn đường lúc

giờ Thìn, quá thời hạn sẽ không chờ.

Về phần sẽ thi cái gì thì vẫn chưa thấy đề bài.

Về phần phía bên Đồng Tại Thiên, rất nhanh chóng để lộ bí mật, gã lập tức tìm

đến Đoạn Vân Du, báo cáo tình hình cho y biết.

Đoạn Vân Du không hiểu, “Vạn Hác trì, hắn tìm hiểu nơi đó làm gì?”

Đồng Tại Thiên: “Không biết, không có lửa làm sao có khói, hẳn là có nguyên

nhân gì đó, chẳng lẽ có liên quan đến ‘Sự kiện Đồng Tước võ’?”

Đoạn Vân Du hơi chút suy nghĩ rồi khẽ gật đầu, “Trên bản bút ký đó có…” Lời

mới nói ra khỏi miệng thì chợt nhớ tới bản bút ký bị Dữu Khánh lấy đi khi ghi

chép chuyện năm đó thì không có ghi địa danh, toàn bộ các nơi khắp Thiên Tích

sơn đều không có tên, chỉ mô tả một số đặc điểm địa hình, y lập tức sửa lời:

“Ngươi cứ theo lời hắn nói, đi tìm hiểu đi, sau đó dựa theo những thông tin về

địa hình tìm hiểu được, nhắc nhở hắn lưu ý một số nội dung ta tra xét về ‘Vạn

Hác trì’ có ghi chép trong bản bút ký.”

“Được, ta đã biết nên làm thế nào rồi.” Trong lòng đã có cơ sở, Đồng Tại Thiên

nhận lệnh rời đi.

Ngày hôm sau, Dữu Khánh dựa theo ước hẹn tìm đến gã, sau khi nghe được

thông tin, hắn cũng báo cho gã biết hai ngày nữa “Sự kiện Đồng Tước võ” sẽ

chính thức bắt đầu, bảo gã chuẩn bị sẵn sàng.

Trở về đến khách sạn, Dữu Khánh lập tức lấy ra bản bút ký xa xưa kia, tìm kiếm

những ghi chép về “Vạn Hác trì”, còn về việc thi đấu “Sự kiện Đồng Tước võ”,

hắn đã không còn hi vọng gì, đã chuẩn bị sẵn tâm lý bỏ buộc gia nhập vào bang

phái khác…

Chỉ trong chớp mắt đã đến một đêm cuối cùng trước khi bắt đầu tham gia tỷ thí.

Mục Ngạo Thiết do do dự dự rất lâu, cuối cùng đi tới trước mặt Dữu Khánh

đang tập trung nghiên cứu bản bút ký xa xưa.

Nhìn thấy hai chân xuất hiện trước mắt, Dữu Khánh ngẩng đầu nhìn, rồi lập tức

xoay người đi, coi như không nhìn thấy, thực sự là vừa nhìn thấy Mục Ngạo

Thiết liền thấy không vui.

Năm trăm vạn lượng cứ như vậy không còn nữa, hắn không giận thật lâu mới là

lạ.

Mục Ngạo Thiết cuối cùng vẫn lên tiếng, “Ngày mai đã xuất phát tham gia thi

đấu, lão Thập Ngũ, lúc trước ngươi đồng ý viết lưu niệm…”

Không hề nhấc đầu lên, Dữu Khánh một ngón tay chính xác chỉ đến y, “Đừng

nhắc đến chuyện hai mươi vạn lượng nhuận bút phí đó nữa. Ngươi trước tiên tự

hỏi mình xem còn có mặt mũi nhắc tới hay không? Ta không chiếm chút lợi nào

của ngươi, ngay cả tiền lại cũng không đủ.”

Mục Ngạo Thiết rất muốn nói, chuyện đó liên quan gì tới ta, nhưng vẫn gượng

gạo nói: “Vạn nhất lần thi đấu này xảy ra chuyện bất ngờ, ta không thể sống sót

trở về. Ta đã đáp ứng với Liên Ngư, không muốn nuốt lời.”

Bộp! Dữu Khánh trực tiếp cầm bản bút ký da dê cổ xưa nện xuống sàn, đứng

lên chỉ vào mũi y, “Là ngươi có bệnh hay là ta nói không rõ ràng. Chúng ta vẫn

còn chưa rời khỏi Thiên Tích sơn, bây giờ có thể viết được sao? Nuốt lời vẫn tốt

hơn rước lấy phiền phức nha?”

Mục Ngạo Thiết lặng im một hồi, rồi bỗng nhiên trở nên rất nghiêm túc, dùng

giọng điệu rất thành khẩn nói: “Ta biết rõ làm như vậy là không đúng, lão Thập

Ngũ, lần này, xem như sư huynh ta cầu xin ngươi!”

Dữu Khánh đang bừng bừng lửa giận, nghe vậy ngây người sững sờ, chằm

chằm đối mắt với y.

Hắn đột nhiên đặt mông ngồi xuống, hai tay ôm đầu vò đầu bứt tai một hồi,

miệng oa oa kêu loạn, dáng vẻ vô cùng bực bội, hết sức điên khùng.

Lúc này hắn đột nhiên muốn hỏi xem sư phụ linh thiêng trên trời, Linh Lung

quan là thu đệ tử kiểu gì a, luôn làm những chuyện kích động “Tình nghĩa”

không ra gì như vậy, tụ tập một đám ngốc sao, thật sự muốn một mực trốn ở

trong núi, không hiện thế thì hay biết bao.