Không thể nhịn được nữa, quyết định tự mình đi xử lý, Dữu Khánh không
khách khí, sau khi ra khỏi cửa liền đi thẳng đến trước cửa phòng của Liên Ngư,
gõ cửa.
Cửa mở ra, Hổ Nữ lộ mặt dò hỏi rồi bảo hắn chờ một chút. Cô ta đóng cửa lại,
đi vào thông báo, chỉ chốc lát sau mở lại mở ra, để cho hắn đi vào.
Đối với Dữu Khánh, kẻ trong mắt chỉ có tiền, Liên Ngư tự nhiên không khách
khí, nàng ta đang ngồi ở bên bàn loay hoay một tinh thể sáng long lanh, kích
thước rất lớn, không biết là pha lê hay là thứ gì.
Trong lòng tức giận đi tới đây, trên mặt Dữu Khánh lại đầy vẻ tươi cười, hắn
dừng lại tại trước mặt Liên Ngư, hơi cúi đầu khom người chào.
Liếc mắt nhìn hắn mấy lần, Liên Ngư thầm thấy hoang mang nghi hoặc, nàng
đã nghe nói về việc đệ nhất nhân Triêu Dương đại hội che mặt không muốn phô
trương, người như vậy có thể cùng một người với kẻ ra vẻ nịnh nọt trước mắt
này sao? Nàng có phần hoài nghi không biết Hổ Nữ có nhìn nhầm hay không?
Nghĩ vậy nhưng vẫn giữ nét mặt tươi cười và khách sáo của người làm ăn, “Thì
ra là Chu bang chủ, không biết tìm ta dặn dò chuyện gì?”
“Làm sao dám dặn dò gì với lão bản nương.” Dữu Khánh thuận miệng khách
sáo một câu, rồi cũng không muốn vòng vòng vo vo gì nhiều, lão Cửu đã kéo đủ
lâu, đã sắp khiến hắn nổi điên rồi, hắn hỏi thẳng: “Lão bản nương, lúc trước
ngài có nói, sẽ giúp chúng ta nắm lấy Đồng Tước hồ. Bây giờ, ‘Sự kiện Đồng
Tước võ’ đã sắp bắt đầu, ngài xem, chúng ta phải chăng cần chuẩn bị trước gì
đó?”
Chỉ còn thiếu chút đã trực tiếp hỏi ra, chuyện ngươi hứa hẹn với chúng ta, phải
chăng đã đến lúc thực hiện hay không.
Liên Ngư a một tiếng, chà lau khối tinh thể sáng long lanh, “Việc này bây giờ e
rằng có chút khó xử lý nha. Ngươi muốn ta giúp các ngươi như thế nào?”
Nghe được lời này, Dữu Khánh có chút thấp thỏm lo lắng, hắn vội nói: “Cũng
không dám để lão bản nương quá khó làm, nếu như có thể lấy trước được đề thi,
để cho chúng ta tham khảo trước, có được chút tiên cơ gì gì đó, như vậy là được
rồi.”
Liên Ngư bỏ mảnh vải lau chùi trên tay xuống, xoay người lại đối diện với hắn,
nói: “Chúng ta thật sự là suy nghĩ giống nhau, lúc trước ta chính là định lấy đề
thi về cho các ngươi, vì vậy đã đến phủ Thành chủ một chuyến, nào ngờ… Ai!”
Nàng ta cất tiếng thở dài, lắc lắc đầu.
Dữu Khánh trong lòng giật nảy, hỏi thẳng: “Ý ngươi là?”
Liên Ngư: “Thành chủ dường như đã nhận ra chuyện giữa ta và Trương Tùy,
hơn nữa lại biết được Trương Tùy cũng muốn cạnh tranh Đồng Tước hồ, cho
nên có đề phòng ta, hoàn toàn không cho ta có bất kỳ cơ hội nào để thuận lợi
giúp người.”
“…” Dữu Khánh lập tức trợn tròn mắt, vội vàng truy hỏi một câu, “Ngươi
không phải nói thành chủ sẽ không quan tâm tới chuyện giữa ngươi và Trương
Tùy sao?”
Liên Ngư giang đôi tay trắng nõn nà ra, “Là không quan tâm nha, nhưng công là
công, tư là tư, đó là hai chuyện khác nhau.”
Dữu Khánh nôn nóng nói: “Không lấy được đề thi cũng không sao, lão bản
nương suy nghĩ chút biện pháp khác giúp chúng ta nắm lấy Đồng Tước hồ cũng
được. Bọn ta sẵn sàng làm việc theo cao kiến của lão bản nương.”
Liên Ngư lại cất tiếng thở dài, “Ngươi cũng quá coi thường thành chủ đi, nếu
như hắn đã đề phòng ta, làm sao còn có thể để cho ta có cơ hội nhúng tay vào.”
Lời đã nói đến nước này, Dữu Khánh còn có thể nói gì hơn nữa, khóe miệng co
giật, ngay cả răng cũng lộ ra ngoài, rất muốn hỏi nàng ta, lúc đầu ngươi hứa hẹn
chắc chắn, lừa chúng ta tin chuyện tà ma quỷ quái của ngươi, hại chúng ta bỏ ra
một nghìn vạn, bây giờ ngươi lại nói cho chúng ta biết không có cách nào, đây
là chuyện gì chứ?
Lúc trước nhìn thấy Liên Ngư và Mục Ngạo Thiết đã ngủ với nhau, đã đến tình
trạng như vậy, hắn liền yên tâm, bây giờ lại hối hận đánh rắm vào gót chân, hận
không thể tát mình mấy cái. Chuyện còn chưa chắc chắn đã ném tiền vào, cũng
không biết mình uống nhầm thuốc gì rồi.
Ngẫm lại, hắn thấy đã bị nữ nhân này đánh lừa, nhìn thấy nữ nhân này liếc mắt
tán tỉnh lão Cửu, mình liền chỉ chăm chăm suy nghĩ tính toán “Mỹ nam kế”.
Bây giờ nhìn lại, để cho đẳng cấp lão Cửu thấp hơn một chút trong mắt người ta
thì có sao chứ, mình vậy mà lại làm ra vẻ giàu sang, có thể tiện tay liền ném ra
ngoài nghìn vạn. Đây chẳng phải đầu óc bị vào nước thì là cái gì?
Nhìn thấy bộ dạng của hắn như sắp trở mặt với mình, Liên Ngư lại bình thản
nói: “Không nắm chặt thì khỏi tham gia, có gì ghê gớm chứ.”
Lúc này, Dữu Khánh cũng không cần thể diện nữa rồi, trực tiếp than khóc, “Lão
bản nương có điều không biết, phí đăng kí tham gia một nghìn vạn đó là ta và
Trương Tùy đi vay mượn. Bây giờ không thể chắc chắn nắm lấy được Đồng
Tước hồ, chúng ta làm sao có thể trả được khoản tiền đó?”
Khi nói những lời này, ánh mắt hắn chứa đầy mong đợi, mong đối phương vung
tay, đưa tiền cho hắn.
Nhưng Liên Ngư không rơi vào cái bẫy này, “Nhất thời không trả được thì trả từ
từ. Đại nam nhân còn có thể bị chút tiền ấy làm khó được hay sao. Nếu thực sự
không được, nể mặt mũi Trương Tùy, cứ nói chủ nợ tới tìm ta, ta ứng tiền ra trả
trước cho các ngươi, các ngươi ở lại khách sạn làm việc trả nợ là được.”
Dữu Khánh tới đây có chuyện quan trọng cần làm, vì để trong tương lai thuận
lợi làm việc, không thể không dựa vào Đồng Tước hồ, nếu hắn không nắm được
thì cũng phải tìm tới nương tựa bang phái nắm giữ được. Kế hoạch này đã được
định ra từ trước, không có khả năng ở lại đây làm việc.
Cho dù hắn có nôn nóng như thế nào, dù sao cũng đã đến đây một chuyến vô
ích, không đạt được mục đích còn bị Liên Ngư dùng ba câu đuổi đi. Hắn rời đi
với nỗi lòng đau khổ muốn chết.
Sau khi tiễn vị khách không mời mà đến rời đi, Hổ Nữ đóng cửa quay vào, kinh
nghi tự hỏi: “Phí đăng ký một nghìn vạn vậy mà lại là đi vay về.”
Đang lau chùi vật thể sáng long lanh, Liên Ngư hừ lạnh một tiếng, “Đệ nhất
nhân Triêu Dương đại hội, đi đâu làm việc mà không kiếm ra được một nghìn
vạn? Ngay cả chuyện giả mạo Thiêu Sơn Lang cũng có thể sắp xếp được, làm
sao có thể không lấy ra được một nghìn vạn. Có thể nhẫn nhịn sử dụng ‘Mỹ
nam kế’, tin lời hắn nói mới là lạ.”
Hổ Nữ suy nghĩ thấy cũng đúng, nói: “Xem ra là định lừa gạt tiền trong tay lão
bản nương.”
Trong đầu Liên Ngư lóe lên hình ảnh một đại nam nhân như Mục Ngạo Thiết
lại ngượng ngùng xấu hổ như thế, không nhịn được nở nụ cười, nhưng rồi rất
nhanh lại kiềm chế nụ cười, “Chuyện lừa gạt tiền chắc hẳn không có liên quan
gì với Trương Tùy… Về sau nếu bọn hắn còn đến tìm ta, chặn lại đi, không gặp
nữa.”
Hổ Nữ hơi ngớ ra, thử hỏi: “Trương Tùy cũng không gặp sao?”
Liên Ngư bổ sung một câu, “Khi ‘Sự kiện Đồng Tước võ’ bắt đầu, nếu bọn hắn
còn muốn ở lại đây, bắt đầu thu phí theo giá.”
Theo suy nghĩ của nàng, chuyện xảy ra với Mục Ngạo Thiết chính là một tai
nạn và sai lầm, quá khứ là quá khứ, nàng không muốn tiếp tục có dính líu gì với
Mục Ngạo Thiết nữa.
Hổ Nữ đã hiểu rồi, trong đầu lóe qua cảnh tượng lão bản nương và Trương Tùy
quấn quít với nhau, cô ta không khỏi khe khẽ thở dài, mấy ngày nữa sự kiện
Đồng Tước võ sẽ bắt đầu, có nghĩa là về sau có thể sẽ không tiếp tục qua lại với
tên to con kia nữa.
Nhưng sáng sớm hôm sau, Mục Ngạo Thiết lại tìm tới cửa.
Nghe có tiếng gõ cửa, Hổ Nữ mở cửa ra nhìn, thấy là y thì hơi chút sửng sốt,
phát hiện thấy thần sắc vị này rõ ràng kém đi không ít, nói là tiều tụy cũng
không quá.
Hổ Nữ không khách sáo, nói thẳng: “Lão bản nương không có ở đây, đi phủ
Thành chủ rồi.”
Mục Ngạo Thiết không nói nhiều một câu nào, lập tức cáo từ.
Nhưng vừa mới đầu buổi chiều, Mục Ngạo Thiết lại tới gõ cửa, Hổ Nữ nói lão
bản nương chưa trở về, y lại im lặng quay đầu rời đi.
Nhưng Hổ Nữ không nghĩ đến là, lần này Mục Ngạo Thiết không có rời đi, y
đứng chờ ở một bên.
Hổ Nữ thỉnh thoảng đi ra ngoài làm việc, tự nhiên là phát hiện thấy, chuyện này,
vậy chẳng phải là chặn đường khiến lão bản nương không thể ra khỏi cửa.
Cô ta lập tức chủ động tiến lên hỏi: “Tìm lão bản nương có chuyện gì sao? Có
việc gì ta có thể chuyển lời.”
Mục Ngạo Thiết suy nghĩ một chút, nói ra: “Muốn làm phiền lão bản nương hỗ
trợ hỏi thăm một chút, xem ‘Tam Túc ô’ dễ dàng xuất hiện ở đâu nhất, hoặc là
nơi nào có thể tìm được ‘Tam Túc ô’.”
“Tam Túc ô?” Hổ Nữ có chút kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: “Gặp lão bản nương chỉ
vì hỏi chuyện này sao?”
Mục Ngạo Thiết gật gật đầu, y là bị Dữu Khánh ép buộc tới, việc khiến cho
Liên Ngư khinh thường thì có đánh chết y cũng sẽ không làm, việc tìm hiểu tin
tức loại này thì y không thể từ chối, mặc dù Dữu Khánh đã nói cho y biết, một
nghìn vạn đó đã là gà bay trứng vỡ rồi, đồng thời còn không lấy được đồng nào
từ Liên Ngư, nhưng y vẫn nỗ lực tới đây.
Thực ra thì y cũng muốn gặp lại Liên Ngư.
Hổ Nữ do dự nói: “Ngươi cứ trở về trước đi, khi nào gặp lão bản nương, ta sẽ
chuyển lời, có tin tức ta sẽ báo cho ngươi biết.”
“Đa tạ.” Mục Ngạo Thiết cảm tạ xong liền không kéo dài, lần này nghiêm túc
quay trở về.