“Ta nói cái gì ngươi làm cái đó?” Lương Bàn cười nhạt, “Ngươi là ai, vì sao ta
phải tin tưởng ngươi?”
Người đeo mặt nạ: “Lương huynh không cần tin tưởng ta, chỉ cần nhìn xem ta
có thể làm được hay không. Đối với Lương huynh mà nói, đây chỉ là chuyện
một câu nói rồi nhìn kết quả mà thôi, cũng không có mất mát gì.”
Lương Bàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của y lộ ra sau mặt nạ, “Chỉ đơn giản
như vậy?”
Người đeo mặt nạ: “Chỉ đơn giản như vậy. Kết quả sẽ chứng minh ta có tư cách
trở thành bằng hữu của Lương huynh hay không.”
Lương Bàn cất tiếng cười ha hả, ngoài cười nhưng trong không cười, gã từng
gặp được nhiều kiểu nhiều cách muốn nịnh bợ Lương gia, nhưng dùng cách này
để tiếp cận thì đây là lần đầu tiên gặp được.
Tại thời điểm gã còn đang suy tư cân nhắc, người đeo mặt nạ lại cất tiếng hỏi:
“Lương huynh muốn hai tên đó chết như thế nào?”
Lương Bàn phe phẩy chiết phiến thờ ơ nói: “Ta muốn người sống, không muốn
tay chân.”
Người đeo mặt nạ hơi ngớ người một chút, rồi lập tức hiểu được ý của đối
phương, chính là muốn chặt đứt chân tay của hai tên đó giao cho gã, lập tức gật
đầu đáp: “Không có vấn đề.”
Lương Bàn lại hỏi: “Người đang ở bên trong Khối Lũy thành, ngươi dám động
thủ trong Khối Lũy thành sao?”
Đây là địa bàn của Nhiếp Nhật Phục, ngay tại dưới mí mắt của hắn, không cho
phép lén lút đánh đánh giết giết, nếu không, tất cả sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Người đeo mặt nạ: “Cho nên, thỉnh cầu Lương huynh cho ta một chút thời gian,
chờ khi hắn ra khỏi thành ta sẽ động thủ.”
Lương Bàn: “Một khi người ta chạy ra khỏi thành, e rằng không còn do ngươi
nữa rồi.”
Người đeo mặt nạ: “Bọn hắn chạy không thoát, bên người bọn hắn có người của
ta.”
Lương Bàn im lặng, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào đối phương, cũng đang suy
nghĩ xem kẻ này là ai.
Người đeo mặt nạ lại nhấn mạnh lần nữa: “Lương huynh chỉ cần ngồi xem kết
quả, cũng không có mất mát gì.”
“Chỉ mong ngươi có thể trở thành bằng hữu của ta.” Lương Bàn ném lại một
câu rồi xoay người bỏ đi.
Lời này tương đương với việc đã đồng ý, thực ra gã cũng không còn cách nào,
thái độ im hơi lặng tiếng của Nhiếp Nhật Phục đồng nghĩa với việc không nể
mặt gã.
Trong tình huống như vậy, với một người dám đánh gã, đánh con cháu của
Lương gia, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì không biết rõ nền
tảng sâu cạn của hung thủ.
Cho dù gã muốn dùng thân phận con cháu của Lương gia để kích động người
khác hỗ trợ động thủ, người bình thường cũng không dám hành động lỗ mãng.
Điều khó xử nhất chính là gã không có năng lực vận dụng thế lực của Lương
gia để báo thù, có lẽ có rất nhiều người đang chờ xem gã sẽ báo thù như thế
nào, gã cũng không muốn tự bêu xấu.
Bất kể một loạt hành vi của gã tại Thạch Tâm cư có mục đích thực sự là gì,
những thông tin có liên quan mà Thanh Nha cung cấp cho Dữu Khánh đại khái
không có sai, gã đúng là một kẻ dựa vào vẻ ngoài để sống, vì vậy gã cũng là
một kẻ coi trọng thể diện, bị người ta đánh thành như vậy, gã quả thực khó thể
nuốt trôi được cục tức này.
Đang lúc buồn ngủ có người đưa gối tới, mà còn không mất mát gì, tại sao
không tiếp nhận?
Người đeo mặt nạ không giữ lại, rõ ràng cũng không có chuyện gì khác, chắp
tay cung kính đưa tiễn: “Lương huynh đi thong thả, thứ cho không thể đưa
tiễn.”
Lương Bàn giơ chiết phiến trong tay lên, quay lưng về phía y, lắc lắc, không
biết có phải là thể hiện không cần đưa tiễn hay không.
Khi gã rời đi, người che mặt lúc trước dẫn gã tới lại xuất hiện, đưa tiễn gã một
đoạn đường.
Bóng lưng khách vừa biến mất tại bên trong thông đạo, phía sau một chỗ vách
đá lồi lên ở bên cạnh chợt nhảy lộn ra một người, không phải ai khác, chính là
Tam đương gia của Hạt Tử bang, Đồng Tại Thiên.
Gã tiến đến bên cạnh người đeo mặt nạ, kinh ngạc hỏi: “Bang chủ muốn giết
chết Chu Khánh và Trương Tùy giúp gã sao?”
Khi được biết Nhị đương gia Hạt Tử bang đánh người của Lương gia Ảo Vọng,
gã cũng rất sợ hãi, vạn nhất Lương gia ra tay, không nói sẽ giết hết toàn bộ Hạt
Tử bang, nhưng những người làm Nhị đương gia, Tam đương gia như gã là sẽ
rơi vào tình trạng nguy hiểm rất cao, chết cũng không sao, chỉ sợ chết quá oan
uổng.
Việc này không phải là phía bên Phi Ưng bang nói cho gã biết, chỉ là gã vốn
quan tâm tới hai người Dữu Khánh, khi Lương Bàn kéo người của Cống Sơn
đường đến chặn kín trước Thạch Tâm cư, người cố tình chú ý không khó để dò
xét tình hình.
Gã giật mình kinh hãi, lập tức chạy đi tìm Đoạn Vân Du, thương lượng xem nên
làm gì bây giờ, kết quả được dẫn đến nơi này.
Người đeo mặt nạ được gã xưng là bang chủ cũng bộc lộ ra giọng nói thực của
mình, chính là bang chủ Đoạn Vân Du của Phi Ưng bang, “Giết chết bọn họ,
thứ chứng ta muốn tìm phải làm sao? Giết chết bọn họ ai dám đảm bảo nhất
định có thể trở thành bạn của Lương gia?”
Đồng Tại Thiên không hiểu, “Vậy bang chủ ngài tìm gã đến đây làm như vậy để
làm gì?”
Đoạn Vân Du: “Để cho gã nghĩ lầm rằng bọn ta muốn nịnh bợ Lương gia, muốn
nịnh bợ hắn.”
Có ý gì? Đồng Tại Thiên thoáng sửng sốt, rồi lập tức bừng tỉnh hiểu ra, hai mắt
tỏa sáng, hỏi: “Ý của Bang chủ là, làm cho gã chờ chúng ta báo thù giúp gã, để
cho gã không có những hành động khác đối với hai tên kia, nói ngắn gọn trong
một từ là ‘Kéo dài’, có phải như vậy không?”
Đoạn Vân Du gật đầu, “Đúng, chính là muốn ngăn chặn gã. Ngoài cách này ra,
ta tạm thời cũng không có biện pháp nào khác. Vấn đề là, giúp hoặc không
giúp, đối với chúng ta đều không có lợi. Hơn nữa, thực lực chúng ta không đủ,
cũng không biết vũng nước liên quan này sâu bao nhiêu. Đây là lần đầu tiên ta
làm loại chuyện tiếp xúc với thế lực như Lương gia Ảo Vọng, ta cũng rất phập
phồng lo sợ a, rất sợ hơi có sơ ý, những chuyện xảy ra theo đó sẽ nghiền nát
chúng ta thành mảnh vụn.”
Có một câu y không có nói ra, đây là lí do y không dám lộ mặt.
Đồng Tại Thiên bội phục từ tận đáy lòng, nhận thấy bang chủ xứng đáng là
bang chủ, quả nhiên là luôn luôn sáng suốt, vậy mà lại có thể nghĩ ra được biện
pháp nhìn như đơn giản này để ảnh hưởng thế cục, đây cũng là lí do gã và
những người khác sẵn lòng đi theo, bởi vì có thể nhìn thấy tương lai.
Nhưng gã ít nhiều vẫn có chút lo lắng, “Bang chủ, ngài xác định làm như vậy có
thể ngăn chặn Lương Bàn sao?”
Đoạn Vân Du: “Trên đường đón gã đến đây, sở dĩ phải đi vòng vèo một chút,
vừa là để cắt đuôi, vừa là để quan sát xem gã có dẫn theo người tới hay không.
Gã có thể đi đến đây một mình là đã thành công hơn phân nửa. Nói chung, có
thể kéo dài bao lâu tính bấy lâu. Ngươi yên tâm đi, đã sắp xếp người theo dõi
gã, một khi phát hiện thấy không thích hợp, sẽ đúng lúc thông báo cho các
ngươi rút lui.”
Thực ra đây cũng là việc làm bất đắc dĩ, không chỉ vì thu lợi, mà bên y đã đầu
tư vào Hạt Tử bang thực sự quá nhiều, chưa nói tới tinh lực, tài lực và vật lực,
ngoài ra còn có rất nhiều nhân lực. Ví dụ như vị tâm phúc thủ hạ trước mắt này
và năm mươi tinh binh cường tướng được kỹ càng tuyển chọn ra. Nếu như vì
điều đó mà dẫn tới thế lực Lương gia đánh cả những thành phần liên quan, vậy
thì thật oan ức.
Đã chứng kiến sự việc rõ ràng như vậy, tâm tình căng thẳng muốn bỏ chạy của
Đồng Tại Thiên xem như đã được yên ổn lại, gã gật đầu nói: “Bang chủ yên
tâm, ta đã biết nên dặn dò như thế nào với các huynh đệ ẩn nấp trong đó rồi.”
Nói đến hai chữ “Ẩn nấp” này, bản thân gã bỗng nhiên cảm thấy là lạ, nhiều
người như vậy vây quanh hai vị kia, như vậy còn gọi là ẩn núp sao? Tại sao lại
có cảm giác như hai người đó mới là ẩn nấp nằm vùng trong đám bọn họ.
Đoạn Vân Du biết rõ gã chỉ là lấy mấy chục huynh đệ đó ra làm lí do thoái thác,
kì thực là chính gã đang lo lắng, tuy nhiên, đó cũng là bản chất con người,
không ai muốn biết rõ sẽ chết còn đi chịu chết, vì vậy y không so đo chuyện
này, trái lại hỏi: “Nghe nói gần đây ngươi đang lo chuyện đồng phục?”
Vừa nghe hỏi lời này, Đồng Tại Thiên biết rõ trong số huynh đệ trà trộn đã có
người đang âm thầm liên lạc với bang chủ, điều này cũng không sao, có thể hiểu
được, việc liên quan đến nhiều người như vậy, không có khả năng chỉ có một
con đường liên lạc, gã cũng nhân cơ hội này, cười khổ than thở: “Đặt làm đồng
phục Hạt Tử bang, chuyện này cũng không có gì, quan trọng là tên Chu Khánh
đó lại kêu ta ứng tiền ra trước, không chỉ ứng ra tiền đồng phục, chi phí năm
mươi người ở lại trong thành mỗi ngày chính là năm mươi vạn. Miệng hắn kêu
gào không có tiền, bản thân lại ở trong khách sạn đắt nhất, đó là chuyện gì chứ.”
Đoạn Vân Du an ủi: “Ở lại khách sạn đắt nhất là chuyện không thể tránh được,
việc bọn hắn cần làm không phải người bình thường có thể xử lý được. Bọn hắn
cũng phải chi tiêu không ít, ít nhất đã phải chi ra một nghìn vạn rồi, bọn hắn
muốn dành lại một khoản tiền để chi tiêu là việc có thể hiểu được. Ứng thì ứng
đi, có thể dùng tiền để mua thêm một phần tín nhiệm cũng không phải là chuyện
xấu. Về sau ngươi báo cho ta con số tổng, tính vào chi tiêu trong bang chúng
ta.”
Đồng Tại Thiên mong muốn chính là câu nói sau cùng của y, nghe vậy liền lập
tức chắp tay đáp: “Vâng.”
Đoạn Vân Du xoay người nhìn bầu trời sao lấp lánh trên cao, cất tiếng thở dài
như trút ra cảm xúc, “Ngươi nói đúng là không sai, hai tên đó làm việc quá mức
tùy hứng, chỉ mong phía sau tên Chu Khánh đó quả thực có chút vốn liếng để
bốc đồng a.”
Nơi này cũng không nên ở lâu, dứt lời y phất phất tay, ra hiệu cho Đồng Tại
Thiên nhanh chóng rời khỏi…
Ở trong phòng, Liên Ngư đi tới đi lui, trầm ngâm suy tư, Lương Bàn mất tích
khiến tâm thần nàng khó yên, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Bỗng nhiên cửa mở ra, Hổ Nữ đi vào đóng cửa lại, sau đó quay đầu lại nói một
câu, “Lão bản nương, đã tìm thấy người rồi, Lương Bàn đang trên đường trở
về.”
Không có việc gì thì tốt, Liên Ngư khẽ gật đầu, trong mắt vẫn đầy vẻ sầu lo,
“Không biết có phải gã đi liên hệ với Lương gia hay không.”
Vừa nghe hỏi lời này, Hổ Nữ bật cười, đi tới trước mặt nàng, hỏi: “Không phải
liên hệ với Lương gia, lão bản nương, ngài đoán xem gã đi gặp người nào?”
Liên Ngư hơi sửng sốt, thấy cô ta như vậy, trong lòng đoán rằng chắc chắn có
niềm vui bất ngờ, lập tức khiển trách: “Đừng có vòng vo nữa, nói đi.”
Hổ Nữ vẫn giữ vẻ mặt vui vẻ, “Người chúng ta đi tìm kiếm không thấy được
tung tích của gã, nhưng người chúng ta sắp xếp theo dõi Phi Ưng bang thì trong
lúc tình cờ lại phát hiện ra được, người theo dõi bang chủ Phi Ưng bang phát
hiện thấy Đoạn Vân Du chạm mặt với gã. Sau khi gặp gỡ Đoạn Vân Du, Lương
Bàn đang trở về.”
Liên Ngư cũng mặt đầy kinh ngạc, khó thể tin nổi, hỏi: “Làm sao bọn họ lại tụ
tập với nhau rồi?”
Hổ Nữ lắc đầu, “Việc này e rằng phải hỏi người trong cuộc mới được.”
Liên Ngư suy nghĩ rồi chậm rãi nói: “Phi Ưng bang đến cùng đang làm gì vậy
chứ? Xem ra ý đồ của Phi Ưng bang này e rằng không nhỏ.”
Hổ Nữ gật đầu, thử nói: “Ngoại trừ chúng ta ra, có lẽ những người khác thật sự
không biết vị Lương thiếu này đi gặp ai. Lão bản nương, người xem, chúng ta
có nên báo những thông tin này cho phía bên thành chủ biết hay không? Nếu
như thực sự muốn xác minh điều gì đó, để phía bên thành chủ xuất thủ thì thích
hợp hơn.”
Nói đến Nhiếp Nhật Phục, trên mặt Liên Ngư lập tức hiện lên vẻ oán giận của
phụ nữ, cười lạnh nói: “Thành chủ là người nào, làm sao để ý đến chút trợ giúp
nhỏ nhoi này của chúng ta. Ta không thích mặt nóng dán mông lạnh.”
Được rồi, Hổ Nữ nhanh chóng ngậm miệng, coi như chưa nói gì.
Bên ngoài căn phòng các nàng, Mục Ngạo Thiết cúi đầu đi tới cửa vào, nhấc tay
muốn gõ cửa, nhấc lên ba phen bốn lượt, nhưng mãi vẫn không gõ được, cuối
cùng y đi tới một bên, bực bội đứng tựa vào tường.
Hiện tại y thật sự rất dằn vặt, đã bị Dữu Khánh ép bức.
Người ngoài không thể tưởng tượng nổi những gì y đã phải trải qua, y đột nhiên
phát hiện thấy lão Thập Ngũ không mở miệng thì thôi, mở miệng ra thì còn
đáng sợ hơn lão Thất rất nhiều, có thể nói là một trận bắn phá liên tục, ép buộc
y phải làm chuyện mà y không muốn làm.
Còn có thể là chuyện gì, đơn giản chính là “Mỹ nam kế” đã thành công, cần
phải thu hoạch thành quả của thành công.
Dữu Khánh đã không chờ nổi nữa, nóng lòng muốn thu hoạch, nhưng y lại nổi
chứng rồi, không muốn làm cho Liên Ngư cảm thấy mình có mục đích với
nàng.
Bị miệng Dữu Khánh lải nhải dội bom bắn phá liên tục, cuối cùng y chịu không
nổi, bị bức ép tới đây, nhưng đi đến trước cửa phòng thì lại kinh sợ, không vượt
qua được rào cản tâm lý.
Sau một hồi trằn trọc, cuối cùng y quay đầu lại, im lặng đi trở về.
Trở lại trước cửa vào phòng mình, y lại không dám mở cửa đi vào, thực sự đã bị
Dữu Khánh dội pháo miệng cho sợ rồi.
Mục Ngạo Thiết không mở cửa nhưng cửa lại tự mở ra, là Dữu Khánh mở, hắn
đang thủ tại cửa vào chờ đợi, cảm thấy bên ngoài có người liền mở ra nhìn xem.
Thấy là Mục Ngạo Thiết, Dữu Khánh lập tức hai mắt tỏa sáng, khàn khàn hỏi:
“Sao rồi?”
Lúc trước khi bật lên chế độ bắn pháo miệng, hắn khi thì tận tình khuyên bảo,
khi thì đổ ập xuống một trận cuồng mắng, nói chung là vì nói quá nhiều, đã bị
khàn giọng luôn rồi.
Không nhận được trả lời từ Mục Ngạo Thiết, nhưng đã nhận ra được điều gì đó
từ vẻ mặt bối rối của Mục Ngạo Thiết, Dữu Khánh đưa tay kéo y vào trong,
đóng cửa lại, sau đó một mạch kéo người vào trong phòng, cất tiếng quái khiếu:
“Ngươi rốt cuộc là có ý gì, cho ta một câu trả lời chính xác đi.”
Mục Ngạo Thiết suy nghĩ một hồi, sau đó trả lời: “Dù sao nàng đã bảo vệ ta,
tiếp tục lợi dụng nàng, không thích hợp.”
Dữu Khánh chọc chọc ngón tay vào ngực y, “Ngươi nằm mơ sao, người có thể
bảo vệ ngươi chính là nàng ta sao? Ngươi lấy sức lực ở đâu để động thủ với
Lương Bàn? Đừng có nói mớ nữa. Một nghìn vạn nha, năm trăm vạn của ta
nha.”
Mục Ngạo Thiết cắn răng nói: “Năm trăm vạn của ngươi, ta đền cho ngươi.”
Dữu Khánh tiếp tục dùng ngón tay chọc vào người y, “Ngươi lấy ở đâu ra để
đền, nói loại lời này có ý nghĩa gì chứ?”
Mục Ngạo Thiết cuối cùng dốc hết dũng khí, “Không có ý nghĩa gì, cũng giống
như ngươi đối với Văn Hinh lúc trước.”
Dữu Khánh thoáng sửng sốt, rồi lập tức phát điên, gào lên: “Ngươi có bệnh sao,
làm sao có thể giống Văn Hinh? Liên Ngư là tình nhân của người khác, ngươi
còn cho là thật hay sao? Được…” Hắn chỉ chỉ vào mũi của Mục Ngạo Thiết,
“Ngươi không đi phải không? Được, không nhọc đại giá của ngài, để ta đi. Tự
ta giải quyết!”
Hắn vung tay lên, trực tiếp sải bước bỏ đi. Rầm, cửa sập lại.
Mục Ngạo Thiết muốn ngăn lại nhưng không biết dựa vào đâu để ngăn, vẻ mặt
bối rối khó khăn.