Những người một mực lưu tâm động tĩnh trong ngoài khách sạn, kể cả Dữu
Khánh ở trong đó, đợi đã lâu nhưng đều không thể nhìn thấy Kỳ Nguyệt Lang
hiện thân, trái lại, họ nhìn thấy đám nhân mã Cống Sơn đường thủ tại bên ngoài
khách sạn đột nhiên rút hết đi.
Thấy tình trạng này, Dữu Khánh thoáng thở phào nhẹ nhõm, hắn biết rằng mặt
mũi của lão bản nương đã có hiệu quả, chỉ cần phía bên Nhiếp Nhật Phục không
nhúng tay vào liền dễ làm, hắn không sợ Lương Bàn, bởi vì hắn nắm nhược
điểm của Lương Bàn trong tay mình.
Giấu mình trong chiếc áo đứng ngoài khách sạn, Đoạn Vân Du nhìn thấy tận
mắt cảnh này, sau đó lại nghe tai mắt từ trong đi ra báo cáo, y liền thở phào nhẹ
nhõm, y còn chưa có bản lĩnh ảnh hưởng được Cống Sơn đường, chỉ cần thế lực
quản lý Khối Lũy thành không can thiệp vào là được, kế hoạch của y lại vượt
qua một bước.
Đương nhiên, y cũng không quên căn dặn tai mắt của mình, “E rằng Lương Bàn
sẽ không dễ dàng bỏ qua, hãy để mắt tới nhất cử nhất động của Lương Bàn.”
Không còn cách nào khác, bố cục chính là như vậy, thỉnh thoảng y phải xuất thủ
xem xét can thiệp, để tránh kế hoạch lệch khỏi phương hướng.
Về phần Lương Bàn, khẳng định là xù hết cả lông lên.
Khi gã biết được người của Cống Sơn đường không bắt hung thủ mà đã rút lui,
Lương Bàn lập tức nổi giận, quả thực là lửa giận ngút trời, không vừa lòng
không buông bỏ, kêu gào ầm ĩ tại trong khách sạn, nói cái gì mà dám đánh mặt
mũi Lương gia Ảo Vọng.
Không ai dám đứng ra tiếp lấy những lời này của gã.
Ngụy Ước thực sự là chịu không nổi nữa, không còn cách nào khác, đành phải
cưỡng ép kéo Lương Bàn về phòng của mình.
Đóng cửa phòng lại, sau đó kéo Lương Bàn vào phía bên trong, rồi bất chợt đưa
tay bóp lấy cổ gã, đẩy Lương Bàn ép vào tường, trầm giọng trách mắng: “Ngươi
điên rồi sao? La hét om sòm làm gì? Ngươi có thể biểu hiện ra đẳng cấp hơn
chút hay không, có thể chừa chút thể diện cho Lương gia hay không chứ?
Ngươi làm ầm ĩ lên cho tất cả mọi người đều biết, sau đó Lương gia lại không
ra mặt cho ngươi, ta xem ngươi còn sĩ diện như thế nào.
Ta đã nói rồi, nếu muốn xả giận có thể làm âm thầm, nói ngươi đừng có đi kiện
cáo với Cống Sơn đường, ngươi cứ muốn đi. Bây giờ đã thấy được chưa? Ngươi
phi lễ nữ nhân của Nhiếp Nhật Phục, bị người cấp đánh, còn chạy đến chỗ
Nhiếp Nhật Phục nói Nhiếp Nhật Phục ra mặt giúp ngươi, đầu óc ngươi nghĩ
như thế nào chứ? Cho dù là gia chủ của Lương gia các ngươi đến đây, cũng
không thể không nói đạo lý như vậy nha? Người ta không đùa chết ngươi đã là
cho Lương gia mặt mũi rồi, ngươi còn làm ầm ĩ cái quỷ gì chứ?”
Nói đến đây, y dường như tức giận chịu không nổi, “Rầm” một tiếng, vậy mà lại
cho Lương Bàn ăn một quyền vào bụng.
Không muốn giận cũng không được, cứ tiếp tục bị tên chết tiệt này giày vò như
vậy, kẻ ngốc cũng có thể nhận ra được giữa y và Lương Bàn có quan hệ không
cạn, muốn giả vờ nịnh bợ tên nhóc con này cũng không thể giả vờ được, đến lúc
đó làm sao còn có thể tiếp tục kế hoạch?
Y không biết đây là lần thứ mấy mình phải hối hận rồi, hối hận vì sao mình lại
đi hợp tác với loại người như vậy.
Nhưng y đã đâm lao đành phải theo lao, kéo đi gần một nửa nhân mã của Sơn
Hải bang để tự lập môn hộ, đã hứa hẹn một số thứ với các huynh đệ, nếu không
thể thực hiện mà không có lí do chính đáng thì ổn được sao?
Người có đại danh lừng lẫy tại Thiên Tích sơn như y không giống với những
người thông thường tới đây lăn lộn trong các bang phái. Y ở tại Thiên Tích sơn
này thời gian đã quá lâu, làm gì còn có bí mật cơ bản gì nữa, là nhân sĩ phương
nào hay tên thật gì gì đó, các loại chi tiết đã bị bộc lộ từ lâu.
Lương Bàn đau đớn co rúm lại, đau toát mồ hôi, gã vốn đã bị đánh gãy một cây
xương sườn, sắc mặt tái nhợt, há miệng thở hổn hển.
Qua cơn tức giận, Ngụy Ước không thể không hỗ trợ cứu chữa.
Khi ánh mắt rời khỏi gã thì trong mắt Lương Bàn hiện lên sự oán hận.
Làm cái này một chút, làm cái kia một chút, sắc trời bên ngoài đã tối đen, rất
nhiều chuyện thừa dịp bóng đêm bắt đầu diễn ra.
Dựa tại trên sân thượng, Liên Ngư lâng lâng mùi rượu, trong tay không ngừng
nâng lên rượu ngon, thỉnh thoảng lại phiền muộn lẩm bẩm, hỏi Hổ Nữ có biết vì
sao nàng đặt tên cho khách sạn là Thạch Tâm cư hay không? Xảy ra chuyện như
vậy, lòng nàng ta tràn đầy mong đợi, nhưng cuối cùng vẫn không thể chờ thấy
Nhiếp Nhật Phục, thậm chí còn không có một câu nhắn gửi nào cho nàng, theo
lời nàng nói đó là ý chí sắt đá.
Sau khi gặp mặt các thành viên Hạt Tử bang, trở về tới nơi Dữu Khánh lại lải
nhải với Mục Ngạo Thiết, nói Mục Ngạo Thiết nhanh chóng hết sức đi tìm Liên
Ngư xác nhận thông tin.
Bang chủ Đoạn Vân Du của Phi Ưng bang thì lại gặp mặt cơ sở ngầm sắp xếp
trong Thạch Tâm cư, nội dung quan tâm trọng điểm chính là động tĩnh của
Lương Bàn, sau khi biết được những lời nói điên cuồng của Lương Bàn, Đoạn
Vân Du rất lo lắng cho kế hoạch của mình.
Mại mới trở lại bình thường, biểu hiện của Lương Bàn có vẻ đã yên tĩnh, cũng
không tiện một mực ở lại trong căn phòng của Ngụy Ước, giấu mình trong chiếc
áo choàng âm trầm khó chịu trở về căn phòng của mình.
Cửa đóng lại, vừa mới đi vào trong phòng, đang định cầm lên một thứ để nện xả
giận, động tác của gã chợt cứng lại, gã nhìn thấy trong bóng tối một góc phòng
có một người đeo mặt nạ màu đen ngồi ở đó, người này cũng khoác áo choàng.
Nhìn thấy người này, trên mặt Lương Bàn lộ ra vẻ sợ hãi, chậm rãi thả đồ vật
trên tay xuống, đi tới trước mặt đối phương, hỏi: “Ngươi vào bằng cách nào?”
Người bịt mặt hỏi một đằng, trả lời một nẻo, giọng nói khàn khàn, “Ngươi
muốn làm gì?”
Lương Bàn cởi áo choàng ra, cởi y phục dính máu trên người, “Không phải là ta
muốn làm gì, mà là mời tiên sinh nhìn xem người khác đã làm gì với ta, mời
tiên sinh giúp ta xả cơn giận này.”
Người bịt mặt bình tĩnh nói: “Ta lặp lại một lần nữa, hãy làm theo lời Ngụy Ước
nói, giúp hắn nắm lấy Đồng Tước hồ. Về phần những tiểu động tác khác, không
có bất kỳ ý nghĩa gì. Đừng tưởng rằng mình làm bừa làm càn một lần, dẫn đến
thế cục không chứa được ngươi, liền có thể bị loại. Nếu việc này thất bại, ngươi
phải chôn cùng.”
Lương Bàn bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng, gã nắm chặt song quyền,
cắn răng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Người bịt mặt không trả lời, trực tiếp đứng dậy rời đi, đi thẳng ra sân thượng,
nhảy ra ngoài.
Đến khi Lương Bàn bước nhanh chạy tới, nhìn quanh khắp nơi, nhưng đã không
thấy được gì, một cái bóng cũng không có, đối phương giống như một con dơi
đã biến mất trong bóng đêm.
Chương 822: Mất tích
Tại cửa vào phòng bang chủ Tinh Nguyệt bang, phụ nhân tên là Tạ Nhi cầm
chiếc lược trong tay, mở cửa ra một nửa, đứng nghe một gã bang đồ của Tinh
Nguyệt bang nói nhỏ một lúc rồi khẽ gật đầu. Bang đồ nói xong lui ra, Tạ Nhi
đóng cửa phòng lại, đi qua phòng sảnh phòng thẳng ra ngoài sân thượng.
Trên sân thượng, bang chủ Cô Dương ngồi dựa trên một chiếc ghế, lặng lẽ nhìn
chằm chằm bầu trời sao đầy lấp lánh, mái tóc xõa ra phất phơ theo gió đêm,
thỉnh thoảng có thể thấy được những sợi tóc bạc lác đác dưới ánh trăng.
Tạ Nhi đi tới phía sau, vén tóc bà ta lên chậm rãi chải tóc, đồng thời bẩm báo:
“Lương Bàn đã trở về phòng mình.”
Cô Dương hừ một tiếng, mỉm cười nói: “Tên Lương Bàn này làm ầm ĩ thật
đúng thời gian.”
Tạ Nhi hơi khựng lại động tác chải tóc trên tay, kinh ngạc hỏi: “Bang chủ, ý của
ngài là tên Lương Bàn này có vấn đề?”
Cô Dương cười ha hả, “Có vấn đề hay không, ta không biết, chỉ là trò ầm ĩ này
đến thật đúng lúc, không đến sớm, không đến muộn, lại xuất hiện ngay trước
khi ‘Sự kiện Đồng Tước võ’ bắt đầu. Đứng trước lợi ích lớn như vậy, có xuất
hiện chuyện ngạc nhiên kỳ quái gì đó cũng không phải chuyện lạ.”
Tạ Nhi hoài nghi, “Lương gia muốn nhúng tay vào Đồng Tước hồ sao?”
Cô Dương lần nữa cười ha hả, “Không biết có phải có người đang hát xướng
hay không, nhưng kẻ kêu to nhất thường không phải là nhân vật chính. Nói đi
cũng phải nói lại, Lương gia còn có thể trừ tà, có một con cháu Lương gia đặt
tại nơi này cũng tốt. Mọi người không biết vị Lương đại thiếu định làm gì, sẽ
không dám tùy tiện sử dụng tới các loại thủ đoạn đã chuẩn bị ra bên ngoài. Tại
trước sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu kế đều vô dụng, sự việc trái lại trở nên đơn
giản hơn, ngươi không thấy mấy nhà kia đều không có phản ứng gì sao, tất cả
đều ở một bên quan sát.”
Tạ Nhi trầm ngâm tiếp tục chải đầu cho bà ta…
Với thân hình hơi mập mạp, nước da ngăm đen, bang chủ Kim Thiền bang chắp
hai tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng.
Thủ hạ tâm phúc Chiết Ngọc Sơn đứng tại cửa vào thì thầm to nhỏ một hồi với
người trong bang, sau đó bước nhanh trở vào, cất tiếng bẩm báo, “Bang chủ,
Lương Bàn đã trở về phòng.”
Trầm Kim Thiền gật đầu, tiếp tục bước tới bước lui, lẩm bẩm thì thầm một
mình, “Nền tảng của Lương Bàn lộ rõ ra đó, đơn giản là có bối cảnh Lương gia,
thực sự khiến người ta không mò ra sâu cạn chính là hai tên Hạt Tử bang kia,
vậy mà lại dám đánh con cháu của Lương gia Ảo Vọng. Rốt cuộc không biết có
lai lịch như thế nào.”
Chiết Ngọc Sơn nói: “Tên Trương Tùy kia hẳn là ngủ lại trong phòng ngủ của
Liên Ngư rồi. Cô nam quả nữ với nhau, quỷ mới biết rõ đã xảy ra chuyện gì,
còn chuyện Lương Bàn muốn Liên Ngư phải khuất phục rất rõ ràng, nguyên
nhân xảy ra sự việc đó đến tám chín phần mười là có liên quan đến việc tranh
giành tình nhân, chắc hẳn không quan hệ nhiều lắm đến lai lịch gì gì đó.”
Trầm Kim Thiền dừng bước, nghiêng đầu liếc gã, hỏi: “Ngươi sẽ không thật sự
cho rằng hai tên đó có thể xuất hiện tại trong bữa tiệc của Liên Ngư là nhờ rút
thăm đi?”
“Ách…” Chiết Ngọc Sơn ngẩn người sửng sốt, mặc dù hiểu rằng trong lời nói
của bang chủ có ám chỉ, nhưng gã vẫn nhịn không được nhắc nhở: “Liên Ngư
quả thực thỉnh thoảng có làm chuyện rút thăm tương tự. Theo những gì điều tra
được, có vẻ như không có mục đích gì đặc biệt.”
Trầm Kim Thiền hơi lắc đầu, lại tiếp tục cất bước đi tới đi lui, “Có lẽ khiến cho
mọi người không nhìn ra được mục đích chính là mục đích. Không quan tâm lần
trước, cô ta mở tiệc là để chiêu đãi ai? Tình cờ bắt thăm trúng một vị bang chủ
Hạt Tử bang, vì vậy sau đó Hạt Tử bang này cũng đăng ký tham gia ‘Sự kiện
Đồng Tước võ’, ngươi cảm thấy như vậy bình thường sao?
Ngươi cũng nói tên to con đó có thể đã quan hệ với Liên Ngư, nhưng Liên Ngư
là người nào? Kinh doanh khách sạn này nhiều năm, nhân vật dạng nào mà
chưa gặp qua?
Chuyện cho tới bây giờ, quay đầu suy nghĩ lại, nữ nhân đó, danh gì a lợi gì a, ở
trong lòng đã phân biệt rõ ràng, sống đến bây giờ, trong lòng cũng đã hiểu rõ
mình mong muốn cái gì. Loại nữ nhân như vậy làm sao có thể dễ dàng vừa gặp
đã yêu, vừa gặp một nam nhân lần đầu tiên đã muốn nhào tới, lại còn ngay
trước mắt bao nhiêu người. Ngươi có thể tin được sao?”
Nghe nói như vậy, Chiết Ngọc Sơn cũng cảm thấy kinh ngạc và rất nghi hoặc.
Trầm Kim Thiền dừng bước lại, quay nhìn ra ngoài cửa sổ, “Không nói chuyện
gì khác, chỉ với việc vừa gặp đã yêu, lại còn có thể ngủ lại trong phòng của Liên
Ngư, nếu nói chỉ một nam nhân tình cờ bắt thăm trúng liền có được đãi ngộ như
vậy, ta chắc chắn không tin. Liên Ngư có thể bắt trúng bọn họ, tám chín phần
mười là bởi vì phía sau hai tên này có gì đó.”
Lúc này Chiết Ngọc Sơn cũng gật đầu tán đồng, “Bang chủ nói như thế, quả
thực hợp lý, dám mập mờ với Liên Ngư, không sợ Nhiếp Nhật Phục tính sổ,
đánh Lương Bàn cũng không chút lo lắng, không hề có ý định chạy trốn, việc
này không phải chỉ gan lớn là có thể giải thích được.”
Trầm Kim Thiền chợt xùy một tiếng giống như tự giễu, “Theo lý thuyết, nếu
ngay cả Nhiếp Nhật Phục và Lương gia đều không sợ, lấy Đồng Tước hồ còn là
chuyện khó sao? Những hành động vòng vòng vo vo hiện tại nhìn hoa cả mắt.
Lần này, ta thật sự không thể đoán được tình hình sâu cạn như thế nào, làm cho
bối rối không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vận may của chúng ta thực sự
cũng không được tốt, vậy mà không thể sắp xếp được một tai mắt nào vào Hạt
Tử bang, nếu không, đã có thể dò xét được sâu cạn của bên đó.”
Chiết Ngọc Sơn: “Mấy nhà khác rất có khả năng đã cài được người vào trong
đó. Chúng ta có thể nghĩ cách tìm hiểu thông tin từ phía bọn họ.”
Trầm Kim Thiền hừ lạnh nói: “Ngươi nghĩ rằng ta chạm mặt bọn họ thì chưa
từng hỏi qua sao? Kẻ nào cũng giả bộ thuần khiết, lại còn giả vờ dò hỏi thông
tin từ chỗ ta. Không một tên nào tốt, con mẹ nó, tất cả đều là cáo già.”
Chiết Ngọc Sơn rất đồng ý với nhận xét này, gã biết rõ tình hình Hạt Tử bang
tuyển chọn người lúc đó, trong đó chắc chắn có gian tế của bang phái khác trà
trộn vào.
Trầm Kim Thiền mắng xong lại không quên dặn dò một câu, “Cho nên cũng
phải theo dõi sát sao tình hình của mấy nhà đó cho ta. Chúng ta không thể cứ
lao tới trước như con ruồi không đầu.”
“Bang chủ yên tâm.” Chiết Ngọc Sơn khẳng định.
Sau khi bị thương, Lương Bàn tắm rửa, thay một bộ y phục sạch sẽ, đi ra sân
thượng một mình uống rượu giải sầu, tâm tình rõ ràng không tốt, ánh mắt mờ
mịt trong cảnh đêm.
Nốc cạn một chén, trong lúc đang rót một chén rượu khác, gã chợt dừng tay lại,
nghiêng đầu nhìn nhìn vào trong phòng, giống như nghe được động tĩnh gì đó.
Lại có khách không mời mà đến hay sao?
Gã bỏ chén rượu xuống, thận trọng cảnh giác quay trở vào trong phòng, kiểm
tra khắp nơi, không phát hiện thấy người nào, nhưng trong lúc vô tình lại phát
hiện thấy trên sàn nhà chỗ cửa vào có một tờ giấy, hẳn là được nhét vào qua khe
cửa.
Gã tiến đến nhặt lên nhìn, thấy trên giấy có chữ viết, chỉ thoáng liếc nhìn qua
một cái, gã nhanh chóng mở cửa phòng nhìn ra bên ngoài, nhưng làm sao còn
có thể nhìn thấy bóng người nào.
Nhìn chằm chằm bên ngoài quan sát một chút, gã lại lùi vào trong phòng, đóng
cửa lại, xem lại kỹ nội dung trên giấy, chỉ nhìn thấy bên trên chỉ có hai hàng
chữ: Cống Sơn đường bất công, mỗ có thể giúp Lương huynh báo thù, một
chiếc kiệu đỉnh vàng, mỗ đợi ngoài khách sạn.
Lương Bàn ở trong phòng đi tới đi lui, lắc lắc đầu nhìn chằm chằm nội dung
trên giấy, suy nghĩ rất lâu, không biết là ai gửi thư, và có ý định làm gì.
Suy đi nghĩ lại, đơn giản chỉ có hai khả năng, một là muốn bám vào Lương gia,
hai là mưu đồ gây rối.
Suy nghĩ một hồi, gã cũng muốn nhìn xem là kẻ nào đang có ý đồ với mình.
Sau khi đã có ý định, gã lập tức đi tới sân thượng phía bên Bách Trượng đình,
vươn đầu nhìn xuống dưới, quả nhiên mơ hồ nhìn thấy một chiếc kiệu khiêng
đỉnh vàng đang chờ phía dưới.
Trở vào trong phòng, cầm lấy chiết phiến của mình, nó vốn rơi tại trong phòng
Liên Ngư, là Liên Ngư sai người trả lại.
Ra khỏi cửa, đi thang dây xuống dưới tầng trệt, băng qua đại sảnh, đi thẳng ra
khách sạn, ánh mắt đảo qua, khóa chặt chiếc kiệu khiêng đỉnh vàng đang chờ
phía ngoài mấy chục trượng. Gã đi thẳng đến, không để ý đến anh mắt quan sát
của hai gã khiêng kiệu, nghênh ngang ngồi lên, thuận thế nằm xuống.
Hai gã khiêng kiệu nhìn nhau, lập tức nhấc kiệu lên, nhanh chóng rời đi.
Không thể không nói, Lương Bàn quả thực đủ tự đại, không chút nào lo lắng có
người nào mưu hại mình, gã không quan tâm người ta muốn khiêng mình đi
đâu, nằm ở trên kiệu mềm thảnh thơi phe phẩy chiết phiến, có cảm giác không
coi ai ra gì.
Đi một lúc lâu, vòng vo một hồi, khi mà chính gã cũng không biết mình đã được
đưa đến nơi nào thì sau khi rẽ qua một ngã rẽ phía trước, bên trên đột nhiên có
người hô lên: “Dừng.”
Hai gã khiêng kiệu ngẩng đầu nhìn tới, nhìn thấy bên trong một hang đá trên
cao có một người đàn ông đứng đó phất tay ra hiệu, hai tên kiệu phu lập tức
dừng lại.
“Mau lên đây.” Người đàn ông che mặt phất tay với Lương Bàn, giọng điệu có
vẻ rất khẩn trương.
Lương Bàn vừa mới lắc mình bay lên trên, liền thấy tại cửa hang động đối diện
có một người nhảy xuống, là một người ăn mặc tương tự như gã, phi thân rơi
vào trong kiệu, xòe chiết phiến ra che lấy gương mặt, được cỗ kiệu nhanh chóng
khiêng đi.
Lương Bàn quay đầu lại nhìn về phía người bên cạnh, người bịt mặt phất tay ra
hiệu, “Mời.”
Hai người lúc này đi vào trong hang.
Về phần chiếc kiệu kia, cuối cùng bởi vì “Lương Bàn” ở trên kiệu cứ một mực
che mặt nên liên tiếp gặp phải người áp sát vào, cuối cùng đã bị ép dừng lại.
Ép dừng lại tự nhiên là muốn hỏi thăm tình hình, kết quả có thể tưởng tượng
được, hai tên kiệu phu và Lương Bàn giả không thuộc bất kỳ một thế lực nào,
chỉ là được người tạm thời thuê mướn, mỗi người mười vạn lượng bạc, rồi cứ đi
vòng vòng trong Khối Lũy thành theo hướng dẫn mà thôi.
Những nhân viên liên quan lập tức lao tới nơi Lương Bàn rời kiệu, nhưng đâu
còn có thể tìm thấy bóng người.
“Mất tích rồi?” Liên Ngư đang ngồi đọc sách trên ghế bật đứng lên, “Sẽ không
xảy ra chuyện gì đi?”
Cho dù như thế nào, nàng ta đều không muốn Lương Bàn xảy ra chuyện gì
không hay, nếu thật sự rước người Lương gia tới đây, chỉ với sự dính líu giữa
nàng và Lương Bàn gần đây là sẽ không thoát thân được.
Là người báo cho biết tình hình, Hổ Nữ nói: “Rõ ràng là có kế hoạch tránh né,
nếu không có Lương Bàn phối hợp là không thể làm được, chắc hẳn không có
việc gì.”
Liên Ngư cuộn cuốn sách lại, vỗ vỗ vào lòng bàn tay mình, “Xảy ra chuyện tại
thời điểm này, sẽ không phải là sự trùng hợp, e rằng có liên quan tới việc Lương
Bàn bị đánh. Cũng không biết vị Lương đại công tử này muốn làm gì? Chỉ
mong Trương Tùy nói chuyện giữ lời, thật sự có thể ngăn chặn được gã phát
uy.”
Hiện tại, nàng ta cực kỳ lo lắng Lương Bàn đang liên hệ với thế lực của Lương
gia. Nếu thực sự là như vậy, sợ rằng một trận cuồng phong bão táp sắp hàng lâm
tới Khối Lũy thành này.
Bên trong khách sạn Thạch Tâm cư, các bên đăng kí tham gia “Sự kiện Đồng
Tước võ” đều bởi vì việc Lương Bàn đột nhiên mất tích trở nên kinh nghi bất
an. Trái lại, hai người có xung đột trực tiếp với Lương Bàn là Dữu Khánh và
Mục Ngạo Thiết thì không quan tâm, bởi vì bọn hắn mù tịt, hoàn toàn không
biết tình hình.
Lúc này Dữu Khánh đang bận rộn xua đuổi Mục Ngạo Thiết đi gặp riêng Liên
Ngư, giống như là miệng của Nam Trúc vậy, lãi nhải không ngừng bên tai Mục
Ngạo Thiết…
Chui tới chui lui, quẹo qua quẹo lại, trên đường đi, Lương Bàn mấy lần nổi cáu,
cuối cùng sau khi chui ra một cái cửa động hai người mới dừng lại.
Bầu trời bên ngoài động đầy sao lấp lánh, trên tảng đá có một người đứng đưa
lưng về phía này. Nghe tiếng động, người đó quay đầu lại, trên mặt cũng đeo
mặt nạ, y chủ động chắp tay chào Lương Bàn: “Đã để Lương huynh mệt nhọc,
thực sự xin lỗi.”
Lương Bàn phe phẩy chiết phiến đi tới trước mặt, không vui hỏi: “Lén lén lút
lút, không có mặt mũi gặp người sao? Ngươi là ai?”
Người đeo mặt nạ nói: “Ta là ai không quan trọng, chỉ là ngưỡng mộ Lương
huynh, muốn kết giao bằng hữu với Lương huynh.” Trong lời nói bộc lộ rõ ràng
hàm ý muốn dựa vào.
Đối với chuyện như thế này, Lương Bàn không có gì kinh ngạc, gã đã gặp quá
nhiều kẻ muốn bám vào Lương gia nhà gã rồi, gã hừ lạnh nói: “Ngay cả mặt
mũi cũng không lộ, còn kết bạn với ai?”
Người đeo mặt nạ: “Lộ mặt khẳng định là sẽ lộ, nhưng trước tiên làm xong việc
giúp Lương huynh rồi lộ mặt cũng không trễ. Nếu không làm sao có mặt mũi
gặp Lương huynh?”
Lương Bàn phe phẩy cây quạt, nhìn đối phương từ trên xuống dưới, “Ngươi
tính là thứ gì, chuyện ta muốn làm còn cần ngươi sao?”
“Hi vọng Lương huynh cho ta một cơ hội làm việc.” Người đeo mặt nạ cất lời
khách khí, sau đó trực tiếp hỏi thẳng: “Lương huynh muốn hai tên Hạt Tử bang
đó chết như thế nào cũng được, chỉ cần Lương huynh nói ra, ta đều có thể làm
được giúp Lương huynh.”