Bán Tiên

Chương 818: Bụng dạ của lão Cửu




Lúc rời đi bộ dạng còn rất có phong độ, đã đến thời điểm này rồi, khi đi ra ngoài

y vẫn không quên nhẹ nhàng khép cửa lại.

Hai người bên trong phòng ngơ ngẩn nhìn theo, một hồi lâu vẫn không thể phục

hồi lại tinh thần.

Một lúc lâu sau, Hổ Nữ mới quay sang hỏi Liên Ngư: “Lão bản nương, hắn nói

hắn có thể xử lý ổn chuyện Lương gia Ảo Vọng, còn có thể nói vị Thám Hoa

lang kia viết lưu niệm cho khách sạn, có phải là ý như thế không?”

Liên Ngư chần chừ rồi đằng hắng nói: “Đúng vậy.”

Hổ Nữ: “Nếu thật sự có bản lĩnh như vậy, hoài nghi của ngài là không sai, dám

giả mạo Thiêu Sơn Lang, đứng phía sau quả thực không đơn giản, thảo nào dám

đánh Lương Bàn một trận.”

Liên Ngư quay đầu nhìn đống tường đá vỡ vụn trên mặt sàn, “Theo lý thuyết

đúng là như thế, nhưng có một điểm ta không nghĩ ra, nếu thật sự có bản lĩnh

đó, chẳng phải rất dễ dàng có thể nắm giữ Đồng Tước hồ sao? Cần gì phải sử

dụng ‘Mỹ nam kế’ gì đó với ta, hơn nữa, đẳng cấp của trò ‘Mỹ nam kế’ này quả

thực sơ sài, cẩu thả… Ta hoàn toàn hồ đồ rồi, đầu óc mơ hồ, hoàn toàn không

hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Hay là đẳng cấp người ta quá cao, chúng ta

xem không hiểu người ta chơi trò gì?”

Hổ Nữ nghe nói vậy cũng lắc đầu, suy nghĩ lại quả thực rất đau đầu, bên mình

dường như nắm giữ được tình hình của Hạt Tử bang rồi lại hoàn toàn nhìn

không rõ, nhìn như thế nào cũng thấy không hợp lý, nhìn tới nhìn lui lại cảm

thấy mình giống như kẻ ngốc, đến cùng là tình huống gì chứ?

Cô ta suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Lão bản nương, việc Hạt Tử bang tuyển nhận

năm mươi tên nội gian, có nên nói cho bọn hắn biết hay không?”

Liên Ngư: “Nếu thật sự có bản lĩnh đè lại được Lương gia Ảo Vọng, chưa chắc

đã để những tên nội gian này vào mắt, nói không chừng đã nằm trong lòng bàn

tay người ta. Chúng ta cứ núp ở phía sau quan sát đi, để xem đến cùng là

chuyện gì xảy ra, không nên đánh rắn động cỏ. Ngươi theo dõi chăm chú tình

hình của bọn hắn là được.”

Hổ Nữ vừa mới cất tiếng trả lời thì bên ngoài có người gõ cửa. Cô ta bước ra

mở cửa, nhìn thấy là nhân viên khách sạn mang theo dụng cụ đến quét dọn.

Nhìn cảnh tượng trên hành lang tròn bên ngoài, rõ ràng xuất hiện nhiều thêm

một số nhân viên khách sạn quan sát khắp nơi.

Những nhân viên này cũng nhìn thấy Mục Ngạo Thiết, nhưng chỉ nhìn nhiều

một chút, mà không có bất kỳ hành động gì với y.

Mục Ngạo Thiết đi rất nhanh, vội vã trở về gặp Dữu Khánh, mặc dù miệng nói

trời sụp xuống có mình chống, nhưng rốt cuộc chống bằng cách nào thì trong

lòng có phần không xác định, y cần phải nhanh chóng nói chuyện với lão Thập

Ngũ, sợ chậm trễ gặp phải chuyện gì bất ngờ.

Y không ngồi thang dây, đi bằng cầu thang bộ, khi đi xuống lầu thì bước chân

chậm lại một chút, bởi vì y nhìn thấy có vết máu dính trên nắm tay và cả trên y

phục, nghĩ đến việc chút nữa gặp lão Thập Ngũ, không biết nên giải thích như

thế nào.

Dữu Khánh bảo y tìm Liên Ngư để xác nhận chuyện trợ giúp tỷ thí, khi nhìn

thấy Liên Ngư, y chưa hỏi là bởi vì biến cố đột nhiên xảy ra làm lỡ, và y thực sự

cũng xấu hổ mở miệng nói điều đó, còn cưỡng ép nhịn lại, không nói ra tình

hình của Lương Bàn.

Y cũng có lòng tự trọng của mình, trước đó Liên Ngư mở tiệc chiêu đãi, toàn bộ

đều là bang chủ, chỉ có mình y không phải là gì cả, sau đó với hành vi cao ngạo

kỳ kỳ quái quái của mình khiến Dữu Khánh suýt chút nữa không xử lý ổn được

tình hình, chính là bởi vì lòng tự trọng của y tác quái.

Lần này cũng là bởi vì lòng tự trọng tác quái mà làm ra hành vi hô lên câu nói

kia, trời sụp có ta chống!

Vì để tỏ ra mình có trách nhiệm, cũng là vì để thể hiện mình không phải kẻ vô

năng, có lẽ là vì để cho Liên Ngư cảm thấy mình có bản lĩnh.

Nhưng trong lòng y không thừa nhận, y có lí do để an ủi mình, tại sao mình biết

được tình huống của Lương Bàn, làm sao trong khoảng thời gian ngắn mình có

thể tra ra được chi tiết về Lương Bàn? Sợ khiến cho người khác hoài nghi nên

không nói ra.

Lí do này có thể chấp nhận được hay không, y không muốn suy nghĩ nhiều,

cũng không quan trọng nữa.

Điều quan trọng là, khi tới chỗ Liên Ngư, y không chỉ không mở miệng nói

chuyện chính, lại còn đánh Lương Bàn, không hoàn thành việc cần làm, còn gây

ra rắc rối.

Không chỉ gây ra một chút rắc rối, y còn chủ động rước việc vào người, nhận

việc viết thư pháp lưu niệm giúp Liên Ngư về cho lão Thập Ngũ.

Thực tế y biết rất rõ, lão Thập Ngũ rất phản cảm với việc nhân danh A Sĩ Hành

để viết lưu niệm, hắn rất không thích người khác coi hắn là A Sĩ Hành.

Không nói điều gì khác, chỉ với việc làm được chuyện gì tốt, tất cả mọi người

đều khen A Sĩ Hành, có lăn lộn trên giang hồ như thế nào cũng không tạo ra

được danh tiếng cho riêng mình, lăn tới lộn lui tất cả đều là A Sĩ Hành “Văn võ

song toàn” kia, hắn nói mình không phải là A Sĩ Hành cũng không người nào

tin, còn không thể giữ được gốc gác của chính mình, cho nên lão Thập Ngũ thật

sự rất buồn bực, thường cảm thán mình đặt chân vào giang hồ Tu Hành giới này

không có được khởi đầu tốt.

Nói cái gì mà người khác bước chân vào giang hồ đều bắt đầu từ đầu, còn hắn

thì hình như là vừa ra giang hồ liền đã kết thúc.

Người ta dạo bước giang hồ vì để dương danh thiên hạ, lão Thập Ngũ thì

thường than thở con đường của mình mịt mù tối tăm, cảm thấy mãi không có

ngày xuất đầu lộ diện.

Khoảng cách tầng trên tầng dưới cũng không xa, dù bước chân rất chậm, cuối

cùng y vẫn đặt chân về tới trước phòng của mình.

Dữu Khánh đang đi tới đi lui trong phòng, đang chờ Mục Ngạo Thiết mang tin

tức tốt trở về, nghe thấy tiếng mở cửa, hắn lập tức chạy ra đón, vẻ mặt đầy

mong đợi, vừa định mở miệng nhưng lời còn chưa nói ra, vẻ mặt liền cứng lại,

hắn không mù.

Hắn nhìn chằm chằm bộ dạng dính máu của Mục Ngạo Thiết, quan sát một chút

rồi sắc mặt trở nên lạnh lùng, trầm giọng hỏi: “Ai làm?”

Mục Ngạo Thiết hơi chút bối rối, vừa đi vào trong vừa đáp lại, “Máu của người

khác.”

“Hả?” Dữu Khánh thoáng sửng sốt, máu của người khác, người của mình không

chịu thiệt, vậy thì không sao rồi, vẻ mặt hắn lập tức trở lại bình thường, đuổi

theo hỏi: “Đánh nhau với người nào vậy? Không phải là Lương Bàn chứ?”

Hắn rất hoài nghi, chỉ với chiêu bài của khách sạn này, có mấy người dám gây

sự tại trong Khối Lũy thành, tự nhiên liền suy đoán đến loại người như Lương

Bàn.

Mục Ngạo Thiết tức thì dừng bước không nói nên lời, vẫn đang do dự không

biến nên nói như thế nào, không ngờ lão Thập Ngũ đã đoán được.

Vừa nhìn thấy phản ứng của y, Dữu Khánh lập tức luồn đến đối diện với y, trợn

to hai mắt, kinh ngạc hỏi, “Ngươi đánh Lương Bàn?”

Mục Ngạo Thiết gật đầu “Ừ” một tiếng.

Dữu Khánh không hiểu, hỏi: “Đánh hắn làm gì? Nếu hắn dám ngông cuồng,

ngươi lấy ra một chút chi tiết về hắn hù một chút không phải được rồi sao, cần

gì phải động thủ? Hắn động thủ trước với ngươi à?”

Trong thư Thanh Nha cũng đã dặn dò, dù sao cũng là người của Lương gia,

đánh chó còn phải nhìn chủ nhân, có thể động miệng giải quyết thì tận lực tránh

đừng động thủ, vậy mới tốt.

Hắn đưa thư cho Mục Ngạo Thiết xem, là để cho Mục Ngạo Thiết nắm rõ nội

dung, dễ có phương pháp ứng đối, tránh bị thiệt thòi, cũng là để tránh làm lớn

chuyện, mà không phải là để tiện lợi đi đánh con cháu của Lương gia.

Đương nhiên, với hắn mà nói, nếu như bị tấn công rồi hoàn thủ thì lại là chuyện

khác, trời sụp xuống cũng phải chống.

Mục Ngạo Thiết trầm mặc một hồi, sau đó bình thản nói: “Hắn động thủ trước

đùa giỡn Liên Ngư, ta không thể đứng nhìn.”

“Ngươi…” Dữu Khánh trợn tròn mắt, không biết nên nói gì với y, cuối cùng chỉ

có thể thở dài nói: “Cũng được, nếu nhìn thấy Liên Ngư bị đùa giỡn mà không

quan tâm tới, quả thực cũng không thể nào nói nổi, cũng không tiện mở miệng

nói Liên Ngư làm việc, là phải ra dáng một người đàn ông. Vậy, đánh tên

Lương Bàn kia không quá nặng chứ?”

Mục Ngạo Thiết suy nghĩ một chút, “Hẳn là không có vấn đề, có thể gãy chút

xương sườn.”

“Ai.” Dữu Khánh lắc đầu: “Dù sao khởi nguồn việc này là vì Liên Ngư, Liên

Ngư phải giải quyết việc này. Ngươi đã nói cho Liên Ngư biết tình huống của

Lương Bàn chưa?”

Mục Ngạo Thiết cúi đầu rũ mắt nói: “Chưa.”

Dữu Khánh sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm, dần dần trợn tròn mắt,

“Chuyện quỷ gì vậy? Nếu ngươi không nói ra, đừng nói là Liên Ngư, ngay cả là

Nhiếp Nhật Phục cũng không dám đắc tội Lương Bàn. Việc này ngươi không để

cho Liên Ngư đi giải quyết, muốn tự mình gánh hay sao?”

Mục Ngạo Thiết lôi lí do thoái thác mà mình đã nghĩ ra trên đường trở về

phòng, “Ta cảm thấy, tạm thời không nên tiết lộ tình huống của Lương Bàn ra

ngoài sẽ tốt hơn. Gia thế bối cảnh của gã có thể khiến Nhiếp Nhật Phục e ngại,

tự nhiên cũng có thể khiến những bang phái khác tham gia ‘Sự kiện Đồng Tước

võ’ e sợ.”

Khi nghe được những lời này, mắt Dữu Khánh sáng lên, trong nháy mắt liền

hiểu được ý nghĩa trong lời nói này, nếu nắm được lá bài tẩy Lương Bàn này, lợi

dụng tốt tính cách của Lương Bàn, sẽ có tác dụng trấn áp đối với những bang

phái khác tham gia cạnh tranh, đó chắc chắn là một trợ lực lớn, không chừng

còn có thể khiến các bang phái khác trực tiếp nhường ra.

Ngay sau đó ý nghĩ xoay chuyển, hắn lại có phần nghi ngờ quan sát Mục Ngạo

Thiết một vòng từ trên xuống dưới, bụng dạ đột nhiên toát ra này của lão Cửu

khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, hắn luôn cảm thấy có điểm nào đó không thích

hợp, có chút là lạ.

Nhưng đó quả thực là một ý kiến hay, hắn liền hỏi: “Lương Bàn đâu?”

Mục Ngạo Thiết: “Chạy khỏi phòng của Liên Ngư rồi, không biết đã đi đâu.”

Dữu Khánh vuốt vuốt, vặn vặn chút ria mép của mình, “Tên đó chắc hẳn nuốt

không nổi cơn tức này, không biết sẽ làm ra chuyện gì, chuyện khác thì không

sợ, chúng ta nắm bắt khuyết điểm của gã, chỉ sợ gã chạy đến khiếu nại với

‘Cống Sơn đường’. Một khi dẫn tới nhân mã của phủ Thành chủ tới bắt người,

chỉ mong Liên Ngư có thể nhìn tại việc ngươi làm anh hùng cứu mỹ nhân mà

giải quyết giúp ngươi.”

Cũng không phải quá lo lắng, dù sao bọn hắn nắm bắt được khuyết điểm của

Lương Bàn, đến bước đó rồi tính tiếp.

Nhìn thấy hắn bình tĩnh ung dung đối mặt vấn đề, Mục Ngạo Thiết cũng yên

tâm hơn không ít, “Hi vọng Thanh Nha nói không sai, chỉ cần không rước người

của Lương gia tới là được.”

Dữu Khánh hừ một tiếng, “Nếu Thanh Nha nói xằng nói bậy trong thư, người

của Lương gia có tới thì ngươi cứ đẩy hết trách nhiệm lên người của y là được.

Chúng ta biết rõ người phía sau y, y cần phải chịu trách nhiệm.”

Cảm thấy Thanh Nha không đến mức cố ý hại bọn mình, hắn quay người, áp sát

vào hỏi, “Nói chính sự, về việc hỗ trợ tỷ thí, Liên Ngư nói thế nào?”

Vẻ mặt đầy kỳ vọng, rất mong chờ, nếu một bên có được Liên Ngư trợ giúp,

một bên lại có thể lợi dụng Lương Bàn trấn áp các bang phái tham gia khác, vậy

thì bọn hắn nắm chắc Đồng Tước hồ.

Mục Ngạo Thiết nghiêm nghị nói: “Vừa đến liền gặp phải chuyện Lương Bàn

phi lễ Liên Ngư, sự việc xảy ra đột ngột, chưa kịp nói, tình huống sau đó cũng

không thích hợp nhắc tới.”

“Như vậy a…” Dữu Khánh sờ sờ chút râu ria cúi đầu lẩm bẩm, suy nghĩ thấy

cũng phải, hắn chép miệng một cái, “Được rồi, chờ xử lý ổn thỏa xong chuyện

ngươi đánh người rồi nói tiếp. Ngươi chờ ở đây đi, để ta ra ngoài dò xét tình

hình.”

Dứt lời liền muốn rời đi.

Mục Ngạo Thiết lại đưa tay chặn hắn lại, “Còn có một chuyện.”

“Chuyện gì? Ngươi có thể nói luôn một lần hay không chứ?”

“Liên Ngư có vẻ cũng rất chú trọng văn chương, khi tranh chấp với Lương Bàn

thì có nói đến một chuyện, nàng nói rằng Lương Bàn đã đồng ý giúp nàng tìm

Thám Hoa lang viết lại một tấm chiêu bài cho khách sạn, nhưng mãi mà không

thực hiện được, có lẽ là vì chúng ta rời nhà, người của Lương Bàn phái đến

không thể tìm được chúng ta. Liên Ngư dường như vẫn luôn lấy việc này làm

cớ để từ chối gã.”

Thấy y có vẻ điểm đến thì dừng, Dữu Khánh mặt không biểu cảm hỏi: “Sau đó

thì sao?”

“Ta thấy vậy, tự nhiên là ra mặt giúp Liên Ngư, đảm bảo có thể giúp nàng kiếm

được thư pháp lưu niệm của Thám Hoa lang.”

“Sau đó thì sao?”

“Chỉ là chuyện viết mấy chữ mà thôi, ngươi viết một cái là xong.”

“Ngươi, con mẹ nó, có bệnh sao, muốn viết, tự ngươi viết đi, đừng làm phiền

ta.” Dữu Khánh vung tay hất cánh tay y ra, sải bước rời đi.

Nào ngờ Mục Ngạo Thiết lại đưa tay chụp lấy cổ áo hắn, cứ vậy mà kéo hắn lôi

trở về, “Chỉ là chuyện viết mấy chữ vụn vặt mà thôi, đưa ra ngoài cũng chưa

chắc có người nhận biết. Nơi đây có sẵn giấy và bút mực, chỉ là viết mấy chữ.

Ta đã hứa rồi, nếu làm không được, còn làm sao mở miệng nhờ người ta hỗ

trợ?”

Dữu Khánh lắc đầu vùng vẫy, hất cánh tay, xoay người tránh thoát bị lôi kéo,

phun nước bọt vào mặt Mục Ngạo Thiết, “ĐÁnh rắm gì vậy chứ, ngươi hứa hẹn

lung tung làm gì? Ngươi không biết chúng ta đi đến đâu đều rất dễ dàng bị

người khác theo dõi hay sao? Còn giúp nàng viết chiêu bài. Ngươi có tin hay

không, chỉ cần chiêu bài vừa được treo lên, liền có khả năng rước tới một đám

thần thần quỷ quỷ kia. Đầu óc ngươi bị nước vào à?”

Hắn đưa tay đẩy Mục Ngạo Thiết ra, tiếp tục bước đi.

Nhìn thấy hắn đã đi đến cửa vào, Mục Ngạo Thiết vẻ mặt đấu tranh tư tưởng rồi

đột nhiên thốt ra một câu, “Nói cái giá đi!”

Dữu Khánh lập tức dừng bước, bàn tay đưa tới trước chuẩn bị mở cửa cũng

cứng lại, mấy ngón tay động đậy.