Bây giờ Liên Ngư lại nhắc tới chuyện bút tích lưu niệm mà mình đã đồng ý lúc
trước, thật đúng là moi móc khuyết điểm của người khác, khiến cho gã có chút
thẹn quá hóa giận, “Ta đã nói rồi, không biết vị Thám Hoa lang đó đã chạy đi
đâu, ngươi cứ hùng hổ ép bức như vậy là có ý gì?”
Gã cũng không thể nói với Liên Ngư là mình không lấy được, chỉ có thể liên tục
nói dối rằng không tìm được người.
Mục Ngạo Thiết ở bên cạnh nghe nói vậy thì nhịn không được thầm nghĩ, lẽ nào
tên này đã đến U Giác Phụ tìm lão Thập Ngũ sao? Về sau gặp lại lão Nhị thì
phải hỏi xem có người đến tìm hay không.
Liên Ngư sẽ không dễ dàng từ bỏ cái cớ này, vẫn tươi cười ứng đối, “Đâu có
hùng hổ ép người gì đâu, chỉ là muốn biết Lương công tử nói chuyện có giữ lời
không.”
Lương Bàn cắn răng nói: “Đương nhiên là nói chuyện giữ lời, nếu Liên Ngư
ngươi đã nói đến mức độ này, ta đây liền hứa hẹn, chỉ cần một ngày ta không
lấy được thư pháp lưu niệm của vị Thám Hoa lang đó, ta sẽ không nhắc lại việc
bồi ta uống rượu.”
Liên Ngư trong lòng tức thì thở phào một hơi như trút được gánh nặng, hơi
khom người, “Đã biết Lương công tử là người có uy tín, lời nói đáng tin.”
Trong mắt Lương Bàn lóe lên một nét cười gằn, “Hôm nay, giữa ngươi và ta
không nói chuyện uống rượu, chỉ nói tình cảm!”
Ngay khi nghe được những lời này, trái tim Liên Ngư nhảy mạnh lên, trong mắt
hiện lên sự sợ hãi, nhận ra rằng cảm giác của mình lúc trước đã không sai, hẳn
là tới đây ngả bài, nàng có phần không dám tiếp tục lắng nghe lời nói tiếp theo
của đối phương, sợ mình đỡ không được.
Nhưng mà, sợ cái gì tới cái đó, Lương Bàn nghiến răng nói: “Tình cảm của ta
đối với ngươi, chắc hẳn ngươi đã biết được từ lâu. Liên Ngư, ta chân tình đối
với ngươi, hi vọng ngươi cũng không nên cô phụ ta. Ta hi vọng từ hôm nay trở
đi, ngươi trở thành nữ nhân của Lương Bàn ta.”
Khi nói xong những lời này, gã còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Mục
Ngạo Thiết, gã nhìn thấy sắc mặt Mục Ngạo Thiết âm trầm như có thể giọt ra
nước, lập tức cảm thấy vô cùng sung sướng, gã muốn thấy chính là như vậy, đối
phương tức giận nhưng không dám phản đối, hôm nay gã muốn khiến cho tên to
con này biết rõ một cái lý lẽ, trứng chọi đá!
Hổ Nữ vẻ mặt lo lắng.
Đối phương đã phá vỡ lớp cửa sổ giấy kia, lộ ra khuôn mặt dữ tợn, Liên Ngư
không còn có thể ung dung thoải mái như bình thường được nữa, nàng cảm
nhận được uy áp kinh khủng đến từ Lương gia Ảo Vọng, vẻ mặt có chút hoảng
loạn, gượng ép tươi cười nói: “Tại trong Khối Lũy thành này, mọi người đều
biết ta là nữ nhân của Nhiếp Nhật Phục. Lương công tử nói lời vui đùa kiểu này
không nên nói tiếp nữa rồi.”
“Lời nói vui đùa?” Lương Bàn cười ha hả, lay động chiết phiến trong tay, “Ta
không nói đùa, về phần Nhiếp Nhật Phục sao, hắn từ lâu đã công khai ra ngoài,
nói rằng sẽ không lấy ngươi. Hơn nữa, tại trước mặt Lương gia ta, Nhiếp Nhật
Phục hắn có quyền nói chuyện sao? Ngươi không cần lo lắng gì cả, tại Khối
Lũy thành này muốn sống thế nào cứ sống như vậy. ‘Thạch Tâm cư’ này vẫn là
của ngươi, để ta xem ai dám nói chữ ‘Không’.”
Liên Ngư miễn cưỡng nói: “Lương công tử, lời này của ngươi quá đột ngột, để
cho ta chút thời gian cân nhắc.”
Lương Bàn biết nàng ta lại đang nghĩ cách kéo dài, mà hôm nay gã không có dự
định tiếp tục để cho nàng ta kéo nữa, “Liên Ngư, không cần cân nhắc nữa, ý ta
đã quyết, quyết định ngay tại lúc này, không tiếp tục kéo dài nữa. Hiện tại ngươi
đồng ý là tốt cho cả ngươi và ta, không cần phải khiến cho Khối Lũy thành này
xuất hiện một trận tinh phong huyết vũ rồi mới đồng ý, như vậy liền không dễ
nhìn.”
Ẩn ý ở trong lời nói đã rất rõ ràng, tương đương với uy hiếp, ý là nếu không
đồng ý thì sẽ triệu tập nhân mã tới dùng biện pháp cứng rắn.
Nghẹn một cục tức trong người, Mục Ngạo Thiết nhịn không được chầm chậm
nắm chặt song quyền, phát hiện thấy khi một nam nhân vẻ ngoài ưa nhìn lộ ra
một mặt xấu xí của mình thì càng ghê tởm hơn bất kỳ người đàn ông nào khác.
Hổ Nữ nhìn lão bản nương với vẻ mặt bất an.
Những vị khách có thể ở tại khách sạn này hầu hết đều không phải kẻ tầm
thường, Liên Ngư quản lý “Thạch Tâm cư” này, đón đưa khách khứa nhiều năm
như vậy, coi như là đã từng trải việc đời, cũng không phải là chưa từng gặp đại
nhân vật, lúc ban đầu lo lắng bất an, bây giờ bị ép đến góc tường, nàng lại trở
nên bình tĩnh.
Ổn định lại tâm lý, nàng nở nụ cười, “Nhiếp Nhật Phục không chịu lấy ta, xem
ra Lương công tử chắc chắn sẽ không khiến ta thất vọng. Được, ta đồng ý, làm
nữ nhân của Lương công tử ngươi…”
Khi những lời này vừa được nói ra, Hổ Nữ sửng sốt, Mục Ngạo Thiết trợn to
mắt nhìn nàng ta với vẻ khó có thể tin, đang định mở miệng nhưng Liên Ngư
giống như đã đoán trước được, nàng ta nhấc tay ra hiệu cho hai người ngừng lại.
Về phần Lương Bàn, trên khuôn mặt thoáng cái liền toát ra nụ cười tươi tắn như
hoa tươi, trong mắt toát ra ánh mắt dị dạng nhìn lướt qua dáng vẻ nóng bỏng
của Liên Ngư, có nét mong đợi.
Còn không đợi gã tiếp lời, Liên Ngư chợt chuyển đề tài câu chuyện, “Tiền đề là
Lương gia phải đưa sính lễ tới, Lương công tử phải cưới hỏi đàng hoàng, rước
ta vào cửa Lương gia. Nếu không ta chắc chắn sẽ không đồng ý.”
Lúc này, dáng vẻ nàng nói nói cười cười.
Nhưng Lương Bàn lại cười không nổi, còn có cảm giác há hốc mồm, vẻ mặt và
lời nói trở nên không lưu loát, “Chắc chắn là vậy, làm nữ nhân của ta, ta tự
nhiên sẽ lấy ngươi. Việc này ngươi yên tâm, cũng không làm lỡ việc ân ái của
chúng ta.”
Liên Ngư lại nhấc tay ra hiệu ngừng nói, “Lương công tử, ngươi nói ngược rồi,
là cưới ta rồi, ta mới là nữ nhân của ngươi. Cũng không thể ngủ trước rồi mới
cân nhắc có cưới hay không nha. Lỡ như ngươi không cưới ta, ta đi đâu nói lý
bây giờ? Ta không thiếu tiền tiêu, không đến mức đi cầu xin người khác lấy
mình.
Nếu như Lương công tử không đồng ý, chỉ một mực yêu cầu ta làm nữ nhân của
ngươi, vậy thì có khác gì Nhiếp Nhật Phục. Lẽ nào lại muốn ta chuyển sang làm
người tình của người khác hay sao? Ta tuy rằng không phải là liệt nữ, nhưng
cũng không cam tâm liên tiếp nhảy vào trong cái hố ‘Thấp hèn’, ở tại đây thảnh
thơi làm nhà của mình không tốt sao? Không đáng tìm khổ cực!”
Dứt lời, nàng ôm cánh tay trước ngực, bình thản ung dung chờ trả lời.
Nàng dự đoán Lương Bàn không có khả năng lấy mình, với thân phận và địa vị
Lương gia của người ta, làm sao có khả năng cho phép con cháu trong nhà lấy
tình nhân của một người khác.
Nếu như Lương gia thật sự đồng ý, vậy thì nàng cũng không thể nói gì được
nữa rồi, trứng chọi đá, chỉ có thể là người ta muốn làm gì thì làm.
Nghe lời nói này, Mục Ngạo Thiết nhịn không được nhìn nàng kỹ hơn mấy lần,
bởi vì bọn họ tối hôm qua…
Một phen lời nói có lễ có tiết, chặn kín miệng Lương Bàn, khóe môi gã nhấp
nhấp muốn nói, nhưng không biết nên nói cái gì mớ iđược, gã làm sao có thể
mở miệng nói chuyện này với Lương gia, với loại chuyện hồ đồ này, chỉ cần gã
dám mở miệng ra, e rằng không bị lột da thì cũng bị trục xuất khỏi Lương gia.
Huống hồ gã cũng không có khả năng lấy nữ nhân này, gã chỉ muốn nữ nhân
này tiếp tục ở lại đây, xuất lực giành Đồng Tước hồ cho gã.
Cũng có nghĩa là, gã vừa muốn có được Liên Ngư, vừa không muốn Liên Ngư
và Nhiếp Nhật Phục cắt đứt quan hệ, ít nhất, bây giờ là chưa được.
Tuy nhiên, gã không ngờ tới, trước đây, dùng bối cảnh Lương gia Ảo Vọng đối
phó với nữ nhân trong Tu Hành giới, mọi việc đều thuận lợi, nhưng khi đụng
phải Liên Ngư, vậy mà mất đi hiệu lực. Theo lý thuyết, loại nữ nhân làm tình
nhân của người khác là không có khả năng chống cự, nào ngờ lại không có tác
dụng.
Lúc này, đối diện với điều kiện của Liên Ngư, gã không thể chính diện đưa ra
câu trả lời, dứt khoát xác định, lười dông dài nữa, xếp quạt lại, mặt âm trầm nói:
“Ngươi thật đúng là lí do từ chối nào cũng có thể lấy ra được. Hiện tại ta chỉ
muốn điều ta muốn, bây giờ ta muốn ngươi là nữ nhân của ta, những điều kiện
khác về sau nói tiếp. Ngươi đồng ý hay là không đồng ý?”
Đây là muốn làm cứng rồi, Liên Ngư miệng đầy cay đắng, nếu trực tiếp từ chối,
nàng không biết sẽ xuất hiện hậu quả đáng sợ như thế nào, sẽ giống như lời
người ta nói, tại Khối Lũy thành xuất hiện một trận tinh phong huyết vũ sao?
Có nên cân nhắc cho Khối Lũy thành hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn
là nàng phải cân nhắc cho toàn bộ người của mình trong khách sạn, thậm chí
cũng phải cân nhắc cho Nhiếp Nhật Phục. Nếu bây giờ mình không đồng ý,
nhưng cuối cùng vẫn khó thay đổi thực tế là phải phục tùng đối phương, vậy thì
phải chăng mình nên đối diện với thực tế ngay từ bây giờ?
Nàng khó khăn nói ra: “Lương công tử, ngài nói vậy chẳng phải là làm khó ta
sao? Nếu truyền ra ngoài cũng không tốt cho danh tiếng của Lương gia nha?”