Bán Tiên

Chương 813: Thanh Nha hồi âm (1)




Ngay khi Dữu Khánh rời khỏi khách sạn, một vị khách khác cũng đi ra khách

sạn, nhưng không có theo đuôi Dữu Khánh.

Đó là một gã đàn ông trông như một người đi đường bình thường. Sau khi hơi

chút chăm chú nhìn theo phương hướng Dữu Khánh rời đi, gã đi về một phương

hướng khác. Sau một hồi rẽ ngang rẽ dọc, gã tìm đến bang chủ Đoạn Vân Du

của Phi Ưng bang, báo cáo lại tình huống theo dõi được.

Nghe báo cáo xong, Đoạn Vân Du cảm thấy rất kinh ngạc, “Tên to con đó qua

đêm tại căn phòng của lão bản nương ‘Thạch Tâm cư’ ư?”

Nam tử đáp: “Đúng vậy, chắc chắn không có sai. Khi ta theo tên Chu Khánh kia

rời khỏi khách sạn thì tên Trương Tùy đó vẫn còn chưa ra khỏi phòng căn

phòng của Liên Ngư. Một đêm dài dằng dặc, cô nam quả nữ ở chung không có

vấn đề mới là lạ.”

“Hít!” Đoạn Vân Du chậm rãi hít vào một hơi khí lạnh, khó thể tin nổi, “Đó

chính là nữ nhân của Nhiếp Nhật Phục a! Dám trực tiếp qua đêm tại căn phòng

của nữ nhân đó mà ngay cả chúng ta cũng có thể phát hiện được, dựa vào khả

năng kiểm soát Khối Lũy thành của Nhiếp Nhật Phục, ta rất khó tin nổi Nhiếp

Nhật Phục lại không biết tình hình. Chuyện gì vậy chứ? Đám người này thật

gan thật lớn!”

Nam tử lại nói:

“Bữa tiệc tối hôm qua, Bang chủ Thiên Hồng bang, Bang chủ Sơn Hải bang,

Bang chủ Kim Thiền bang, Bang chủ Tinh Nguyệt bang, Bang chủ Trấn Sơn

bang đều có mặt, cơ bản có thể khẳng định hai người Chu Khánh là cùng dùng

bữa với mấy vị bang chủ kia. Chỉ với ba người chúng ta tại trong khách sạn, e

rằng không dễ theo dõi sát sao những vị bang chủ này, và cả lão bản nương của

khách sạn nữa, cũng không tiện nhìn chăm chú, ít nhất, quá thiếu người.”

“Lại còn có thể ăn cơm chung với bang chủ của các bang phái đỉnh cấp, xem ra

phong cách làm việc của hai tên này rất hoang dã.” Đoạn Vân Du lẩm bẩm một

câu, sau đó nhấc tay ra hiệu ngừng, “Không cần theo dõi lão bản nương của

khách sạn, ở trong địa bàn của người ta mà theo dõi người ta, chỉ sợ không biết

là ai đang theo dõi ai chứ, không khác gì tự chui đầu vào lưới.

Kể cả bang chủ của các bang phái đỉnh cấp kia cũng không phải là loại mà ba

người các ngươi có thể theo dõi sát được, bọn họ có không ít tai mắt, các ngươi

đi theo dõi bọn họ là rất dễ dàng bị bộc lộ, một khi để lộ, sợ rằng bọn họ sẽ

không khách khí. Vì vậy các ngươi cũng không cần quan tâm tới mấy người

này, chỉ cần nhìn chăm chú vào hai người mục tiêu đó là đủ rồi.”

“Vâng.” Nam tử đáp lời.

Đoạn Vân Du hỏi tiếp: “Tên Lương công tử kia, có thân phận bối cảnh Lương

gia Ảo Vọng, ngay cả Nhiếp Nhật Phục cũng phải cúi đầu, tại sao cũng trộn lẫn

vào cùng hai tên đó chứ?”

Nói trắng ra là, ngay cả y cũng cảm thấy những bang phái đỉnh cấp tại Thiên

Tích sơn này so với Lương gia Ảo Vọng, đẳng cấp chênh lệch có phần lớn.

Nam tử đáp: “Việc này thật sự không rõ ràng cho lắm, cũng không dễ hỏi thăm,

khi nhìn thấy người như thế, mượn cơ hội hỏi thăm, chỉ biết gã tên là Lương

Bàn, là công tử nhà Lương gia Ảo Vọng. Về những phương diện khác, người

bình thường căn bản không biết, hỏi cũng vô ích, ở tại trong khách sạn cũng

không tiện hỏi quá nhiều, sợ gây ra chú ý.”

Đoạn Vân Du gật đầu, “Ngươi làm rất đúng, về tên Lương Bàn này, ta sẽ chú ý,

ngươi không cần quan tâm tới.”

“Bang chủ còn có dặn dò gì khác không?”

“Ngươi về khách sạn trước đi.”

Nam tử chắp tay chào, coi như đã hoàn thành báo cáo mọi việc trong giai đoạn

vừa rồi, không còn có dặn dò gì khác, gã liền xin cáo lui.

Đứng lại tại chỗ, Đoạn Vân Du không vội vã rời đi, sau một hồi im lặng cân

nhắc, y lắc đầu, “Liên Ngư, nữ nhân của Nhiếp Nhật Phục… Khó trách, thảo

nào có sức lực đi cạnh tranh Đồng Tước hồ, thì ra là có đường đi tắt khác, lá

gan thực sự không nhỏ, có phần giống người làm đại sự.”

Trong mắt y lấp lóe sáng lên, lúc trước, đối với việc Hạt Tử bang có thể bắt

được Đồng Tước hồ để tìm đến sâm Kỳ Lân hay không, y ít nhiều lòng còn nghi

vấn, hiện tại thì đã thấy được hi vọng thiết thực, cảm nhận sâu sắc mình phái

những nhân thủ kia đến đó quá có giá trị.

Đương nhiên, y ít nhiều cũng có nghi ngờ, ở chung với nữ nhân của Nhiếp Nhật

Phục thật sự có thể không có chuyện gì sao?

Một phía khác, sau khi chia tay Bách Lý Tâm, mỗi người đi một ngả, Dữu

Khánh chuyển thư kín đáo giấu vào trong tay áo, không tiện xem ngay tại đây.

Hắn vẫn không vội vã trở về khách sạn, vội vàng đi ra ngoài một hồi, chưa làm

gì cả đã quay về khách sạn, như vậy rất dễ gây ra hoài nghi, quỷ mới biết rõ có

kẻ nào âm thầm theo dõi hay không.

Hắn cũng có việc phải, dù sao thì hắn vẫn là bang chủ của Hạt Tử bang, mỗi

ngày đi ra gặp các thành viên bang phái là chuyện rất bình thường.

Đi thẳng đến địa điểm bang chúng tụ tập, trao đổi với mấy vị đương gia một hồi

rồi mới trở về.

Khi về đến phòng khách sạn, nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này hắn mới chú ý thấy

trời đã hừng đông, cũng phát hiện thấy trong phòng có một người, xém chút thì

rút kiếm, sau khi hơi nhìn kỹ một chút mới biết là Mục Ngạo Thiết đã trở về, co

mình tại một góc giống như ma quỷ.

Hắc! Dữu Khánh lập tức tỉnh táo phấn chấn, đi đến, đặt mông ngồi xuống bên

cạnh Mục Ngạo Thiết, đảo mắt nhìn qua liền nhìn thấy được dấu son môi trên

mặt Mục Ngạo Thiết, và mái tóc có chút rối loạn ngổn ngang, hít vào còn có thể

ngửi được chút mùi thơm cơ thể phụ nữ thoang thoảng trên người y.

Nhìn thấy bộ dạng quỷ quái này của y, Dữu Khánh nháy nháy mắt, biết chắc đã

không sai, lão Cửu quả thực đã cùng Liên Ngư vật lộn nhau rồi.

Hắn không khỏi thả người ra sau, duỗi mình, thoải mái tựa vào lưng ghế, nhìn

quanh căn phòng trang trí lịch sự, trang nhã, cảm giác xa lạ khi ở trong khách

sạn đột nhiên không còn nữa, cảm thấy không khác như đang ở nhà của mình.

Quay lại nhìn bộ dạng trầm mặc khác thường của Mục Ngạo Thiết, hắn chớp

chớp mắt, mặc dù đã biết rõ vẫn làm ra vẻ nghiêm túc, hỏi: “Lão Cửu, làm quỷ

gì vậy chứ? Nói ngươi tìm vị lão bản nương đó nói chuyện, tại sao nói tới bây

giờ mới về?”

Mục Ngạo Thiết làm sao có thể trả lời được vấn đề này? Mấy lần muốn nói

nhưng rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không biết nên trả lời như thế nào.

Dữu Khánh cho rằng y xấu hổ, ánh mắt sáng long lanh và mong đợi hỏi:

“Chuyện đề thi thế nào?”

Mở miệng liền cảm thấy mình hỏi lời này là quá thừa, Liên Ngư vốn đã đồng ý

hỗ trợ, bây giờ còn có tình cảm một đêm phu thê trăm đêm ân ái, kết quả thế

nào còn cần phải nói sao?

Nghĩ đến đó, hắn liền cười toét miệng.

Tuy nhiên, hắn rất nhanh phát hiện thấy có gì đó không ổn, lão Cửu vậy mà còn

một bộ do do dự dự.

Dữu Khánh đập đập lên cánh tay y, hỏi: “Này, nói chuyện đi, ngươi có ý gì?”

Mục Ngạo Thiết trong trầm mặc nặn ra một câu, “Đã quên hỏi nàng.”

Dữu Khánh thở phào nhẹ nhõm, thiếu một chút bị hù giật nảy mình, tưởng rằng

là không được, bọn hắn nhưng là đã nện vào đó một nghìn vạn rồi a.

Nếu chỉ là quên hỏi, hắn liền yên tâm, lão Cửu và Liên Ngư đã có quan hệ như

vậy rồi, mở miệng hỏi hẳn là không có vấn đề gì.

Hắn phục Mục Ngạo Thiết luôn rồi, đến đó rồi chỉ quan tâm đến việc khoái lạc

của mình, vậy mà đem việc chính vứt ra sau đầu.

Đương nhiên, giải quyết nữ nhân Liên Ngư kia coi như là chính sự, nhưng hắn

vẫn không thể không nhắc nhở, “Lão Cửu, sắp tới ngày tỷ thí rồi đó. Nói ngươi

tìm nàng hỏi tiền ngươi không chịu, bây giờ chúng ta đã phải tự bỏ ra một

khoản tiền lớn như vậy, ngươi cần phải nói nàng ta nhanh chóng hết sức cho cái

kết quả, không thể chỉ nói miệng là sẽ hỗ trợ chúng ta.”

Mục Ngạo Thiết lại bởi vì những lời này mà rơi vào trầm tư, y nghĩ đến bộ dạng

Liên Ngư tỉnh dậy liền đuổi mình đi, là đã hối hận sao? Nếu đúng là như vậy, y

thật sự không biết lời của mình có còn tác dụng gì hay không.