Bên trong phòng, là người đứng xem duy nhất, Hổ Nữ kinh ngạc ngây người.
Lão bản nương chủ động, cô ta không tiện ngăn cản, ban đầu chỉ là lảng tránh
đi, coi như không nhìn thấy mà thôi, về sau lại phát hiện thấy tình thế đã phát
triển thành củi khô lửa cháy, cảm thấy trốn tại một bên cũng không được nữa
rồi, liền vươn đầu vào phía buồng trong xác nhận lại rồi nhanh chóng quay đầu
rời đi, mở cửa bước ra ngoài.
Cô ta cũng không có rời đi, mà thủ tại một góc ngoài cửa, cúi thấp đầu, thỉnh
thoảng thở vắn than dài, chơi đùa với mấy đầu ngón trỏ.
Ngoại trừ cô ta đang yên lặng chờ đợi ra, tại trong một căn phòng khác, Dữu
Khánh cũng đang yên lặng chờ đợi.
Một lần chờ này chờ đợi thật là lâu.
Chờ đã đến nửa đêm vẫn còn không thấy Mục Ngạo Thiết trở về, Dữu Khánh
dần dần cảm thấy không ổn, hắn lo lắng không biết Mục Ngạo Thiết có xảy ra
chuyện gì hay không, do dự mãi, cuối cùng ra khỏi cửa, đi thẳng đến căn phòng
của Liên Ngư.
Kết quả rất dễ biết, không chỉ không được gặp Liên Ngư, ngay cả cơ hội gõ cửa
cũng không có, liền bị Hổ Nữ ngăn cản lại.
Nhìn thấy Dữu Khánh, thần tình Hổ Nữ rất phức tạp, chính tai cô ta nghe được
hai nam nhân này nói sẽ sử dụng mỹ nam kế với chủ nhân, bây giờ chuyện đang
xảy ra trong phòng khiến tâm tình cô ta rối bời, lúc này cô ta chặn trước cửa
phòng, hỏi người đến: “Ngươi tới đây làm gì?”
Dữu Khánh có phần ngạc nhiên không hiểu vị này đứng canh giữ cửa phòng
trong đêm tối để làm gì, lẽ nào Liên Ngư còn cần có tâm phúc tùy tùng trông
cửa từng đêm như vậy hay sao, chẳng lẽ dùng con hổ yêu này như chó canh cửa
sao?
Hắn đương nhiên là tới đây có chuyện, hỏi: “Đồng bạn của ta, Nhị đương gia
Trương Tùy của Hạt Tử bang ta, không biết đã đi đâu, đêm đã khuya mà vẫn
chưa thấy trở về. Ta đang lo lắng tìm kiếm. Nghe người ta nói có nhìn thấy hắn
tới chỗ lão bản nương, nên cố ý tới đây nhìn xem. Đúng rồi, Trương Tùy có ở
đây chứ?”
Hổ Nữ cắn cắn môi, khẽ gật đầu “Ừ” một tiếng.
Đã xác định được đang tại nơi đây, tâm tình Dữu Khánh hơi thả lỏng, nhìn cửa
phòng đóng chặt, hắn lại nghi hoặc hỏi: “Đã muộn thế này, vẫn còn đang nói
chuyện với lão bản nương sao?”
Hổ Nữ giống như không biết nói vậy, lại gật đầu “ừm” một tiếng.
Cô ta không ‘ừ’ còn đỡ, vừa ừ một tiếng liền thấy không thích hợp, Dữu Khánh
trong lòng càng thêm sinh nghi, hắn quá lý giải Mục Ngạo Thiết, lão Cửu không
phải là Nam béo, không có khả năng tám chuyện lâu như vậy, với tính cách
cứng đầu ít lời đó cũng không thể một mực cầu người đến bây giờ, chỉ cần bị từ
chối, y sẽ rất dễ dàng xoay người bỏ đi.
Chuyện gì chứ? Hắn lập tức nhận thấy có khả năng Mục Ngạo Thiết gặp phải
nguy hiểm.
Hắn lập tức nhìn chăm chú biểu hiện của Hổ Nữ, cất lời thăm dò: “Trương Tùy
không phải là một người có thể nói chuyện lâu như vậy. Có phải đã xảy ra
chuyện gì rồi hay không?”
Hổ Nữ nỗ lực làm ra vẻ bình tĩnh, “Lão bản nương mới từ bên ngoài về, bọn họ
mới vào không bao lâu.”
Dữu Khánh đã nảy sinh lòng nghi ngờ, huống hồ việc này còn liên quan đến sự
an toàn của đồng môn, hắn làm sao có thể dễ dàng bị đuổi đi, nhưng vẫn giữ
phép lịch sự: “Vậy thì làm phiền thông báo một tiếng, nói rằng tại hạ cầu kiến.”
Hổ Nữ ậm ừ nói: “Có chuyện gì nói với ta cũng được, một hồi ta sẽ truyền lời
giúp ngươi.”
Ngay khi nghe được lời này, Dữu Khánh không chút do dự liền khẳng định,
chắc chắn đã xảy ra chuyện, trầm giọng nói: “Ta có việc gấp, cần nói trực tiếp
với lão bản nương.”
Hổ Nữ: “Ta đã nói rồi, ta sẽ chuyển lời.”
Đã nói đến nước này nhưng thấy đối phương vẫn còn chặn tại cửa vào không hề
dao động, Dữu Khánh liền có chút nôn nóng, lập tức bất ngờ động thủ, nhào tới,
muốn trực tiếp gõ cửa.
Vù! Một thứ giống như roi thép từ phía sau Hổ Nữ phóng ra, quấn lấy cổ tay
Dữu Khánh, lực lượng rất mạnh, siết chặt tay hắn, không cho hắn gõ cửa.
Chính là cái đuôi của Hổ Nữ, Hổ Nữ cũng đưa một tay đặt vào ngực Dữu
Khánh, đẩy ra, đè thấp giọng nói: “Làm càn, ngươi muốn làm gì?”
Dữu Khánh cũng chụp lấy cổ tay cô ta, “Ta muốn gặp lão bản nương, nếu không
được, gọi Trương Tùy ra gặp ta cũng được. Ta muốn gặp người của ta, yêu cầu
này không phải quá đáng, đúng không? Trừ khi trong lòng các ngươi có quỷ.”
Hổ Nữ đã nhận thấy được sự lo lắng trong lòng vị này, biết rõ nếu không có lời
giải thích phù hợp là hắn sẽ không dừng tay, cô ta đảo mắt quan sát xung quanh,
có chút do dự.
Cô ta biết được nội tình của Dữu Khánh, thực lực của đệ nhất nhân Triêu
Dương đại hội không phải để trưng, cô ta không có nắm chặt áp chế được hắn.
Cuối cùng là không dám động thủ gây ra động tĩnh lớn, sợ thu hút tới một đám
người vây xem, cô ta đành cắn răng nói: “Ngươi yên tâm đi, Trương Tùy rất ổn,
không có việc gì, đến thời điểm trở về tự nhiên sẽ trở về, không cần phải ngươi
xen vào việc riêng của người khác.”
Bất kể như thế nào, với loại chuyện này, chỉ cần chính bản thân Liên Ngư không
có công khai, cô ta phải giữ gìn danh dự cho Liên Ngư, cho dù danh tiếng ‘tình
nhân’ của Liên Ngư đã không dễ nghe, nhưng cũng không thể chính thức thừa
nhận loại danh tiếng này.
Sắc mặt Dữu Khánh dần dần trở nên âm trầm, “Xen vào việc riêng của người
khác? Việc riêng này ta không quản là không được, ngươi nhường đường hay
không?”
Chuyện liên quan đến sự sống còn của đồng môn, sự kiên nhẫn của hắn là có
hạn.
Nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy, Hổ Nữ biết rằng không giải thích rõ ràng là
không được rồi, lập tức nhỏ giọng trách cứ, “Chu đại bang chủ, ngươi có phải
kẻ ngốc hay không vậy, đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ trong một phòng,
ngươi nói xem là đang làm gì?”
Lời nhắc nhở này là quá rõ ràng.
“…” Dữu Khánh sửng sốt, mặt ngây dại, khóe miệng giật giật, muốn nói không
thể có chuyện này, nhưng rồi nghĩ lại, thấy rằng Bán yêu quái này là không thể
phỉ báng chủ nhân nhà mình với ngoại nhân, nhưng hắn vẫn khó thể tin nổi,
thận trọng hỏi: “Hai người bọn họ ở trong đó? Làm sao có thể như vậy?”
Hổ Nữ: “Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Ngươi không thấy ta cũng không tiện ở
lại trong đó sao?”
Dứt lời đưa tay đẩy Dữu Khánh ra.
Dữu Khánh không phản kháng, lảo đảo lui về phía sau hai bước, sau đó lại áp
sát tới, nhỏ giọng lén lút giống như ăn trộm: “Ta không thấy người của ta đâu,
tại trong phòng này, sinh tử không rõ, cũng không thể ngươi nói cái gì là cái đó
nha? Không có lý lẽ như vậy. Ngươi làm sao chứng minh lời ngươi nói là thật?”
Hổ Nữ trừng mắt, “Ngươi muốn ta chứng minh như thế nào?”
Cô ta giang hai tay ra bảo vệ cửa vào, thể hiện rõ cho đối phương biết, muốn đi
vào nhìn tận mắt là tuyệt đối không được.
Dữu Khánh cười gượng sờ sờ chút ria mép của mình, nhìn trái nhìn phải rồi lập
tức nhấc một bàn tay cong lại đặt bên tai, tay kia chỉ chỉ tới cửa.
Hổ Nữ liên tục lắc đầu thể hiện không được.
Dữu Khánh nhấp nhấp hai ngón tay, biểu thị chỉ một lát thôi.
Hổ Nữ vẫn lắc đầu từ chối.
Dữu Khánh lập tức sắc mặt trầm xuống, “Nếu là ngươi định lừa gạt ta bằng
cách này, vậy thì ta chỉ có thể mở miệng gọi những khách khác tới nhờ họ cùng
phân xử.” Dứt lời liền há to mồm, làm ra vẻ muốn gọi.
“Ngậm miệng!” Hổ Nữ vội vàng quát bảo hắn ngưng lại, sau đó hạ thấp giọng
nói: “Không được gõ cửa, không được gây ra tiếng động, chỉ một lát thôi.”
Dữu Khánh vỗ ngực nhè nhẹ, “Tuyệt không nuốt lời.”
Lúc này Hổ Nữ mới hơi chút chần chừ rồi tránh sang một bên cửa, phía sau từ
từ giơ đuôi lên, cho thấy cô ta sẵn sàng can thiệp bất cứ lúc nào.
Dữu Khánh lập tức trượt đến trước cửa, nghiêng người áp sát tai vào trên cửa,
hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt, mặc dù vậy, sau một hồi hết sức chăm
chú tỉ mỉ lắng nghe, hắn mới nghe ra được chút manh mối.
Cũng không biết đã nghe được gì, nói chung khóe miệng Dữu Khánh bắt đầu há
ra, giật giật, hai hàng lông mày giựt giựt đến sắp rụng luôn rồi.
Thấy hắn giống như nghe nghiện rồi, Hổ Nữ nắm cánh tay hắn kéo ra, cưỡng ép
lôi hắn rời khỏi cánh cửa, rồi bước ngang sang chắn trước cửa, khiển trách:
“Còn không mau cút đi?”
Vẻ mặt Dữu Khánh không biết là đang khóc hay là đang cười, hắn thử hỏi:
“Ngươi xác định là Trương Tùy đang ở bên trong?”
Hổ Nữ căm tức nói: “Cút!”