Bán Tiên

Chương 810: Tan rã trong buồn phiền (2)




May mà Liên Ngư rất nhanh tỉnh táo lại, cười nói với Mục Ngạo Thiết: “Đây là

việc riêng của chúng ta, về sau nói tiếp.”

Nàng ta hai tay cầm bình rượu, vẻ mặt ôn nhu rót rượu cho y, lúc này là thực sự

có mấy phần chân tình thực lòng phục vụ, lúc trước hoàn toàn là cố ý làm cho

Lương Bàn nhìn.

Còn tưởng rằng sẽ nói ra câu trả lời nóng bỏng cỡ nào, không nghĩ tới nhiệt độ

đột nhiên lại hạ xuống, mọi người chờ xem náo nhiệt không khỏi cảm thấy có

chút hụt hẫng.

Mục Ngạo Thiết cũng không nhiều lời, uống cạn chén rượu của mình.

“Hừ!” Lương Bàn nện chén rượu trong tay xuống mặt bàn, bữa rượu này gã ta

là không uống nổi nữa, tức giận quá chừng, gã cũng không muốn tiếp tục nhìn

xem đôi cẩu nam cẩu nữ kia làm trò anh anh em em tại trước mắt mình, đứng

bật dậy nói: “Ta không quấy rầy nhã hứng của chư vị nữa. Chư vị cứ chậm rãi

uống. Lão bản nương, họ Trương, chúc mừng các ngươi trước, chỉ mong các

ngươi có thể dài lâu!”

Nói xong lời nói này, trong khi mọi người quay mặt nhìn nhau, gã đã phất tay

áo bỏ đi.

Chỉ có Ngụy Ước cất lời khách khí, “Lương công tử đi thong thả.”

Những người khác không có hé răng, đều biết rõ lúc này Lương Bàn đã động

chân nộ, có người trong lòng không khỏi cảm khái, một khi trêu chọc kéo thế

lực Lương gia tới, e rằng ngay cả Nhiếp Nhật Phục cũng chịu không nổi.

Mọi người im lặng một hồi, sau đó Bang chủ Tinh Nguyệt bang chợt cất lời hỏi,

“Chu bang chủ, nghe nói Hạt Tử bang các ngươi cũng đăng kí tham gia ‘Sự

kiện Đồng Tước võ’?”

Đang chúi đầu uống rượu giải sầu, Dữu Khánh nghe vậy ngẩng đầu lên, lập tức

đổi sang vẻ mặt tươi cười, “Lần trước chư vị bang chủ khuyến khích Hạt Tử

bang chúng ta cùng tham gia chơi đùa cho biết, cung kính không bằng tuân

lệnh, ta liền nghe theo đề nghị của mọi người, nên mới đăng kí tham gia. Mong

chư vị bang chủ chiếu cố nhiều hơn trong tỷ thí sau này.”

Nghe vậy, đám bang chủ vẻ mặt khác nhau, có người rất muốn châm chọc hắn

hai câu, đừng lấy chúng ta ra làm tấm mộc, e là từ trong miệng người đàn bà

nào đó có được lời hứa hẹn đi?

Sau đó không có ai lên tiếng nữa, mọi người đều cảm thấy mình đã biết rõ được

một điểm, Hạt Tử bang này tham gia “Sự kiện Đồng Tước võ”, có tên to con đó,

vị lão bản nương này e rằng không thể không giúp đỡ.

Cuối cùng, một bữa tiệc đãi khách không như mong muốn cứ như thế tan rã

trong không vui, Ngụy Ước còn phải bỏ ra thêm không ít tiền.

Trên đường trở về phòng, Trầm Kim Thiền thấy Cố Nhân Sơn về đến trước cửa

phòng, đang chuẩn bị mở cửa tiến vào, nhịn không được nói ra một câu, “Nghe

nói Hạt Tử bang mới chiêu mộ năm mươi người, Cố huynh sợ là góp sức không

ít, bắc cầu giới thiệu không ít phải không?”

Đứng trước cửa, Cố Nhân Sơn quay đầu lại nhìn gã, lạnh nhạt nói: “Có một số

người thực thích vừa ăn cướp vừa la làng!”

Dứt lời liền mở cửa bước vào, lười để ý tới việc này, biết rõ nói nhiều cũng vô

ích, người ta cũng sẽ không nói thật.

Rầm! Bị đóng cửa đuổi khách, Trầm Kim Thiền hừ lạnh một tiếng, rời đi.

Trở về trong phòng, tản hơi rượu đi, Liên Ngư đi vào phòng tắm ngâm người

thả lỏng, mới vừa tắm rửa xong, chợt thấy Hổ Nữ vội vã chạy đến.

Hổ Nữ khẩn cấp thông báo: “Lão bản nương, thành chủ gọi ngài đến.”

Soi mình trong gương chỉnh đốn dung nhan, Liên Ngư hỏi: “Có nói vì chuyện

gì không?”

Hổ Nữ: “Không nói, nhưng có thể đoán được, hôm nay ngài và tên to con kia đã

bắt đầu nói tới chuyện hôn nhân cưới gả, việc này làm sao giấu giếm được tai

thành chủ, e rằng là có liên quan với chuyện này.”

Nghe được những lời này, Liên Ngư lập tức giống như tiêm thuốc kích thích,

nét mặt rạng rỡ, đứng trước gương yêu kiều cắn môi, “Bây giờ đã biết quan tâm

rồi sao? Hừ! Xem ra về sau phải kích thích hắn nhiều hơn mới được.”

Ngoài miệng thì xem thường nhưng động tác trang điểm lại trở nên nhanh nhẹn

lưu loát, phối hợp đủ loại trang sức, thỉnh thoảng còn hỏi Hổ Nữ nhìn như vậy

có được hay không, thực sự chú tâm làm đẹp cho mình, hơn nữa còn có vẻ tâm

trạng rất tốt, miệng còn ngân nga tiếng hát, giống như tân nương tử đang mong

đợi xuất giá vậy.

Trở về trong phòng, Dữu Khánh cũng không phải rất tức giận, chỉ quở trách

Mục Ngạo Thiết một hồi, trách y quá xung động.

Hắn không phải muốn ngăn cản sư huynh nói chuyện yêu đương, hắn cũng hi

vọng sư huynh có thể có được một phần nhân duyên mỹ mãn, nhưng tìm tới

tình nhân của Nhiếp Nhật Phục thì là chuyện gì chứ? Cho dù Nhiếp Nhật Phục

không quan tâm, loại nữ nhân như Liên Ngư làm sao lấy được vào nhà?

Dù sao hắn cũng là Chưởng môn của Linh Lung quan, không nói tới việc phải

nói thế nào với lịch đại tiên sư, ít nhất cũng phải tạo ra nề nếp gia đình, mở ra

tiền lệ này, nếu như đệ tử đời sau đều làm xằng làm bậy như thế, đã có tấm

gương của tiền bối, muốn quản cũng không thể quản được.

Nhưng Mục Ngạo Thiết lại giở trò giả điếc, mặc cho ngươi muốn mắng thế nào

cũng được, y không hề hé răng đáp lại.

Là người xúi giục y dùng mỹ nam kế, Dữu đại chưởng môn thiếu một chút khí

thổ huyết, có cảm giác như ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Mắng xong rồi, xả giận đủ rồi, hắn còn phải đối diện với thực tế, dù sao cũng đã

ném ra ngoài một nghìn vạn, Dữu Khánh đi qua đi lại một hồi rồi cắn răng nói:

“Không thể chỉ nghe âm thanh mà không nhìn thấy kết quả, nếu như sự việc đã

đến nước này, ngươi nhân cơ hội kiếm câu trả lời chắc chắn đi. Sắp đến ngày tỷ

thí rồi, hỏi nàng lúc nào lấy được đề thi? Ngươi, đi tìm nàng đi, hỏi cho rõ.”

Mục Ngạo Thiết không nói một câu nào, theo lệnh bước ra cửa.

Khi y tìm đến cửa phòng Liên Ngư, gõ không thấy cửa mở, trái lại thu hút nhân

viên đi tới, nghe nhân viên nói mới biết Liên Ngư không có nhà, đã đi ra ngoài

rồi.

Y hỏi Liên Ngư đi đâu, nhân viên cho dù biết rõ cũng sẽ không tùy tiện bộc lộ

tung tích của lão bản nương, tự nhiên là trả lời không biết.

Mục Ngạo Thiết cũng không có rời đi, ở lại chờ tại gần cửa phòng, không muốn

trở về phòng nghe Dữu Khánh lải nhải không dứt. Y tựa vào lan can cúi đầu

ngẫm nghĩ, thực ra y cũng biết lời nói và hành động của mình hôm nay có chút

bốc đồng, chính y cũng có phần không biết phải làm thế nào.

Một lần chờ đợi này, chờ khá lâu.

Nhưng còn may, cuối cùng đã chờ được Liên Ngư trở về, Liên Ngư không có

qua đêm ở bên ngoài.

Liên Ngư nhìn thấy Mục Ngạo Thiết ở tại ngoài phòng, ít nhiều có chút ngạc

nhiên, “Ngươi ở đây làm gì vậy?”

Mục Ngạo Thiết chỉ đáp lại hai chữ, “Chờ ngươi!”

Y không biết rằng đối với Liên Ngư lúc này, hai chữ này thực sự giúp cho lòng

nàng ấm áp, cảm thấy cơ thể vốn đang tràn đầy lạnh lẽo như trong hầm băng

chợt ấm lại.

Sau đó Mục Ngạo Thiết mới phát hiện thấy sự khác lạ của Liên Ngư, con mắt rõ

ràng có hơi sưng đỏ, hiển nhiên đã khóc, ngay cả trang điểm cũng không còn,

không khỏi kinh ngạc hỏi: “Ngươi khóc sao?”

Hổ Nữ ở bên cạnh nghe vậy cúi thấp đầu, trong lòng thở dài, có một số việc là

bên mình tự suy nghĩ quá đẹp, Thành chủ gọi đến vậy mà lại là để chúc mừng

lão bản nương, tiện thể hỏi một chút tình hình, khiến lão bản nương sụp đổ ngay

tại chỗ, đau thương mà mắng Thành chủ bạc tình quả nghĩa.

Đâu chỉ là khóc thôi, quả thực là khóc đến thê thảm!

Liên Ngư không muốn trả lời vấn đề này, mở cửa bước vào, khách cũng theo

sau đi vào.

Vào đến trong phòng, Mục Ngạo Thiết bước tới phía sau nàng, nhìn Liên Ngư

đứng ở trước gương tháo bỏ trang sức, trầm giọng truy hỏi, “Làm sao vậy? Đã

xảy ra chuyện gì? Người nào bắt nạt ngươi sao? Nói cho ta biết đi, là tên Lương

Bàn kia sao? Nếu là hắn, ta lập tức đi tìm hắn tính sổ!”

Liên Ngư nhìn hình ảnh mình trong gương, nở nụ cười, rồi dần dần cười ra hai

hàng nước mắt, vụt quay người lại, hai tay vòng qua cổ Mục Ngạo Thiết, cả

người dán sát vào cơ thể Mục Ngạo Thiết, kiễng đầu ngón chân, áp bờ môi đỏ

mọng tới, hôn mãnh liệt.

Mục Ngạo Thiết kinh ngạc ngây người, lập tức muốn đẩy nàng ra, nhưng vào

lúc này, Liên Ngư giống như bị điên vậy, điên cuồng đòi hỏi.

Nữ truy nam cách một tầng lụa mỏng, lời này không phải nói về việc phụ nữ có

thể dễ dàng giành được tình cảm của đàn ông, mà là để nói rằng rất dễ dàng câu

dẫn ra bản tính thú vật của đàn ông.

Ví dụ như lúc này, một người đàn ông nhiệt huyết thân thể cường tráng, làm sao

nhịn được vòng tay ôm ấp như thế của mỹ nhân, cuối cùng chuyển từ bị động

thành chủ động, muốn đem Liên Ngư nhào nặn đưa vào cơ thể của mình, nhưng

vẫn không thỏa mãn, cúi người nâng cả người trên khuỷu tay, bước nhanh đến

bên giường của Liên Ngư, cả hai cùng đổ ập lên giường.

Đều là người từng trải, quen việc dễ làm, quần áo bay loạn, cả hai đều kịch liệt

và phấn khích, phong quang kiều diễm…