Nếu như nói lúc trước gã là định tới đánh mặt người khác, thì cảnh tượng lúc
này lại khiến gã cảm thấy mặt mình bị tát một cú trời giáng, cảm thấy mặt bừng
bừng nóng rát, thể diện mất sạch.
“Ai ui, mọi người lại đang bày tiệc chiêu đãi sao?” Lương Bàn nhịn không được
cất lên một câu với âm điệu mà ngay cả chính gã cũng cảm thấy the thé khó
nghe, gã ho khan một tiếng, nỗ lực ổn định lại tâm tình, sau đó nói: “Có phải ta
đi nhầm chỗ rồi hay không, có phải đã quấy rầy mọi người rồi hay không?”
Cảm xúc vui mừng tức giận gì của gã đều bộc lộ rõ trên nét mặt, biểu hiện cảm
xúc ra quá rõ ràng, mọi người vừa nhìn thấy sắc mặt gã liền biết là chuyện gì
xảy ra.
Một đám bang chủ trong lòng giật nảy, đây là đã đắc tội với vị đại thiếu Lương
gia này rồi, gã đã nghĩ lầm mọi người bày tiệc mà không mời gã.
Ngụy Ước nhịn không được nhíu mày, thật sự muốn hỏi Lương Bàn một câu,
ngươi rảnh rỗi không có việc gì chạy tới đây xem náo nhiệt gì chứ?
Nhưng lại không thể nói ra ngay tại trước mặt mọi người.
Y thấy ngạc nhiên, trong tay các bang chủ khác đều có thế lực riêng của mình,
theo dõi tình hình, hành tung của nhau rồi cùng theo kéo tới thì còn có thể hiểu
được, tên gia hỏa này chỉ đơn độc lẻ loi một mình, làm sao biết được nơi đây
đang mở tiệc chứ?
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết làm như mọi việc không liên quan gì đến mình,
hai người đã nhận ra được bổi tiệc tối hôm nay không thích hợp, quyết định chỉ
mở miệng ăn nhiều, ít mở miệng nói chuyện, xen vào trong đó.
Lúc này, bang chủ Tinh Nguyệt bang, Cô Dương lên tiếng, “Lương công tử,
hôm nay là Ngụy bang chủ đãi khách.”
Mấy vị bang chủ khác, ngoại trừ Ngụy Ước và sư huynh đệ Dữu Khánh ra, mọi
người đều gật đầu xác nhận, tất cả lập tức phủi sạch liên quan trước đã, để cho
một mình Ngụy Ước chịu trách nhiệm, tránh đắc tội vị Lương đại thiếu này.
Ngụy Ước sắc mặt lập tức sa sầm xuống, phát hiện thấy tại đây không có một
kẻ nào tốt.
“A!” Lương Bàn ngược lại thốt lên một tiếng vui vẻ, trong ánh mắt bộc lộ hàm
ý chất vấn rất rõ ràng, gã chắp tay nói: “Nếu nói như vậy, chính là ta đã đắc tội
Ngụy bang chủ rồi. Đi nhầm chỗ, đã quấy rầy Ngụy bang chủ, mong rằng Ngụy
bang chủ không phiền lòng.”
Trong ánh mắt Ngụy Ước nhìn chằm chằm vào gã lóe lên nét lạnh lẽo, không
biết tên chết tiệt này giở cái giọng âm dương quái khí đó ra làm cái gì, đầu óc có
bệnh sao, không nhận ra được có người đang vứt nồi sao?
Nhưng mà ngay tại trước mắt bao nhiêu người, y không có cách nào, chỉ có thể
tiếp tục ứng phó, y đứng dậy chắp tay nói: “Lương công tử không cần nói vậy,
không có gì quấy rầy. Hôm nay ta chỉ hẹn nói chuyện với Hạt Tử bang, mấy vị
bang chủ khác đúng lúc đang dùng bữa gần đây, gặp được nên cũng chạy đến
đây tham gia cuộc vui. Nếu Lương công tử không chê chúng ta ồn ào, sao
không ngồi xuống cùng nhau uống vài ly.”
Nghe y giải thích như thế, Lương Bàn nửa tin nửa ngờ, nhưng lửa giận đã từ tử
hạ xuống, “Cũng được, vậy ta liền mặt dày ngồi nghe cao kiến chư vị.”
Ngụy Ước lập tức phất tay ra hiệu với nhân viên phục vụ: “Lấy thêm một bàn.”
Đám nhân viên làm việc rất mau lẹ, nhanh chóng bố trí xong một chỗ ngồi, chỉ
là đồ ăn thức uống phải hơi chậm một chút.
Hai bên khách và chủ chính thức tại nơi này còn chưa nói được mấy lời, khách
đã hết người này đến người khác lũ lượt kéo tới, không chỉ bầu không khí thay
đổi, nội dung nói chuyện chuẩn bị lúc ban đầu cũng khó thể được nói ra, một
đám người giống như thực sự đến đây chỉ để dùng bữa, thỉnh thoảng nâng chén
kính tới kính lui, nói chuyện phiếm không dứt.
Tình hình này làm cho hai sư huynh đệ Dữu Khánh đều bối rối không hiểu,
chuyện gì chứ, chẳng lẽ là suy nghĩ chúng ta quá hạn hẹp? Thật sự chỉ là mời
khách ăn cơm tối thôi sao?
Nhưng rồi bầu không khí yên bình này cuối cùng quy vẫn bị người phá hủy.
Là bởi vì bộ dạng của hai người Liên Ngư và Mục Ngạo Thiết thực sự khiến
cho có người không muốn nhìn, khiến cho người ta không thể nhịn được nữa.
Không còn cách nào khác, Liên Ngư tựa ở bên cạnh Mục Ngạo Thiết, luôn luôn
tỏ vẻ hạ thấp phong thái để lấy lòng Mục Ngạo Thiết, hết giúp rót rượu lại gắp
thức ăn, nhưng Mục Ngạo Thiết thì vẫn giữ bộ dạng trầm ổn, không hề dao
động, thử hỏi Lương Bàn ở một bên quan sát làm sao có thể nhìn được nữa?
Gã ta vẫn một mực theo đuổi Liên Ngư, nhưng Liên Ngư không chút dao động,
bây giờ lại dán sát vào nam nhân khác như thế này, gã cảm thấy mình đâu phải
là tới đây uống rượu, rõ ràng là tới thổ huyết.
Nhai thức ăn cũng thiếu một chút cắn vỡ răng, cuối cùng Lương Bàn nhịn
không nổi ném ra một câu tựa như ném bom, “Lão bản nương, nhìn bộ dạng ân
ái của nhị vị, có lẽ tiệc vui không còn xa nữa đi?”
Khi gã nói ra những lời này, mọi động tĩnh tại đây đều biến mất, ngay cả âm
thanh động đũa cũng không còn, đồng loạt nhìn về phía đôi nam nữ kia.
Mục Ngạo Thiết nhìn chằm chằm vào mặt Lương Bàn, có thể nhận thấy được
địch ý trong lời nói của đối phương.
Thực ra y cũng cảm thấy không được tự nhiên với những hành động công khai
của Liên Ngư, thân phận tình nhân của Nhiếp Nhật Phục, cũng là một vướng
mắc trong lòng y.
Liên Ngư cười xinh đẹp ngọt ngào, nhìn Mục Ngạo Thiết với ánh mắt nhu tình,
“Vậy thì phải xem hắn quyết định thế nào, chỉ cần hắn bằng lòng, ta tự nhiên là
lấy chồng theo chồng giá chó theo chó!”
Lời này nói ra nghe như sấm sét, khiến người nghe chấn động không nhẹ.
Những người tại đây, hoặc là đột nhiên híp mắt, hoặc là bỗng nhiên trợn to đôi
mắt, tự hỏi nữ nhân này có phải đã bị điên hay không, vậy mà không hề để ý
đến cảm xúc của Nhiếp Nhật Phục chút nào.
Dữu Khánh nhấc tay che trán, cúi đầu uống rượu, hắn cũng không muốn nhìn,
mẹ nó, quá trắng trợn đi.
Hắn lại bắt đầu lo lắng, nữ nhân này công khai như vậy, không giữ lại cho
Nhiếp Nhật Phục chút thể diện nào, sẽ không có vấn đề gì với Nhiếp Nhật Phục
thật sao?
Mục Ngạo Thiết miệng há ra, quay đầu sửng sốt nhìn Liên Ngư, rõ ràng cũng đã
bị chấn động không nhẹ.
Đám nhân viên phục vụ đứng bên cạnh quay mặt nhìn nhau, Hổ Nữ đã là trợn
mắt há mồm.
Lương Bàn đột nhiên nắm chặt cái chén trong tay, ha hả cười lạnh nói: “Họ
Trương, không đúng, hẳn phải gọi ngài là Nhị đương gia Hạt Tử bang, lão bản
nương đã chủ động ôm vào trong lòng, ngươi còn không cho một câu trả lời
chính xác sao? Là hoàn toàn không thích lão bản nương, hay là đang sợ cái gì?”
Mọi người đương nhiên biết rõ mấy từ “Sợ cái gì” mà kẻ không sợ làm lớn
chuyện này nói tới là chỉ cái gì, đơn giản chính là chỉ Nhiếp Nhật Phục.
Mục Ngạo Thiết lạnh lùng nhìn thẳng vào gã, cuối cùng dùng hành động thực tế
đưa ra một câu trả lời, y quay đầu lại nhìn thẳng vào hai mắt Liên Ngư, nhấn
mạnh từng chữ: “Ngươi dám gả, ta liền dám lấy, trời sụp xuống để ta tới
chống!”
Lời nói này cứng cáp hữu lực, như đinh đóng cột, lộ rõ ý chí kiên quyết.
Cũng khiến tất cả mọi người chấn kinh!
Đây là đang hướng tới Nhiếp Nhật Phục, chí tôn của Thiên Tích sơn, đứng đầu
của Khối Lũy thành, nói lời tuyên chiến sao?
Liên Ngư cũng không ngờ tới sẽ nhận được một câu trả lời như thế này, thân thể
thanh tú run lên một cái, năm ngón đang đặt trên cánh tay Mục Ngạo Thiết vô
thức nắm chặt lại, hai mắt lóe lên sắc thái sáng ngời khác lạ, cùng với Mục
Ngạo Thiết, bốn mắt đối diện nhìn thẳng vào nhau, giờ phút này, sự thuần khiết
và nghiêm túc bộc lộ đầy đủ trong đôi mắt nàng.
Tại khách sạn, nàng đã đón đón đưa đưa vô số người, coi như đã thấy đủ loại
người, giờ phút này, nàng có thể nhận ra được, người đàn ông này là chân
thành, nói lời nói thật, không lừa gạt nàng, chỉ cần nàng gật đầu, nam nhân này
liền sẽ lấy nàng.
Nàng muốn nói gì đó, nhưng trong cổ họng dường như có thứ gì đó chặn lại.
Chỉ có một tiếng “Phốc” từ Dữu Khánh là cực kỳ không hòa hợp với bầu không
khí lúc này, nhưng không người nào chú ý đến hắn, tất cả đều ngẩn ngơ nhìn
Liên Ngư và Mục Ngạo Thiết.
Dữu Khánh mới nhấp vào trong miệng một ngụm rượu, chưa kịp nuốt xuống
liền phun ra ngoài, đường đường là tu sĩ Huyền cấp nhưng lại bị rượu làm cho
sặc, ho khan liên tục hai tiếng.
Hắn không quan tâm đến rượu nhỏ giọt bên khóe miệng, trợn to mắt nhìn chằm
chằm Mục Ngạo Thiết, có nằm mơ cũng không nghĩ được Mục Ngạo Thiết sẽ
thốt ra lời nói như vậy, hắn rất muốn hỏi Mục Ngạo Thiết, trời sụp ngươi chống
được sao? Lời này ngươi tốt nhất uốn uốn đầu lưỡi bảy lần cho thuận rồi nói lại,
nói khoác mà không biết ngượng, ngươi lấy cái gì để chống?
Hắn hiểu rõ Mục Ngạo Thiết hơn hẳn Liên Ngư, tự nhiên biết rõ Mục Ngạo
Thiết nói ra lời như vậy ngay trước mặt mọi người có nghĩa là gì, tuyệt đối là
nói thật!
Hắn không thể hiểu được, nữ nhân này là tình nhân của người khác a, ngươi
cũng bằng lòng lấy sao? Có phải là đầu óc bị nước vào rồi hay không? Ta thừa
nhận nữ nhân này có tiền, nhưng cho dù chúng ta yêu tiền đến đâu, cũng không
có thể hời hợt với thân đại sự của mình như thế?
Chuyện cho tới bây giờ, hắn coi như đã đại triệt đại ngộ rồi, về sau, huynh đệ đi
ra ngoài, có thể cùng nhau làm chuyện đánh đánh giết giết, quyết không thể
cùng nhau đi làm chuyện gì dính đến yêu yêu đương đương, quá vô nghĩa, hoàn
toàn không thể kiểm soát được!