Tham gia trò náo nhiệt này làm gì? Không mời tự đến sao? Vệ Cát chần chừ
hỏi: “Bang chủ, như vậy có thích hợp không?”
Có câu nói mà gã không có nói ra, người mời khách chính là Nhị đương gia,
người đã phản bội, tách khỏi Sơn Hải bang, ngài không mời tự đến, có thể hạ
thấp mặt mũi tới đó không?
“Thích hợp không?” Cố Nhân Sơn cất lên một lời nghi ngờ như tự hỏi, sau đó đi
tới trước cửa sổ, nhìn chằm chằm bên ngoài, từ từ nói: “Ngươi cảm thấy Hạt Tử
bang kia có thực lực và tư cách tranh đoạt Đồng Tước hồ với những đại bang
phái chúng ta sao?”
Vệ Cát: “Đương nhiên là không có, vừa không có thực lực, cũng không có tư
cách.”
Cố Nhân Sơn: “Vậy vì sao hắn còn phải đăng kí tham gia? Tiền nhiều không
nơi tiêu bớt sao? Một nghìn vạn lượng không phải là tiền ư? Thích cảm giác
nhìn tiền trôi theo dòng nước sao?”
Vệ Cát trầm mặc, có vẻ đăm chiêu.
Cố Nhân Sơn than thở: “Rất rõ ràng, số người ban đầu của Hạt Tử bang thậm
chí còn không đủ tiêu chuẩn để được đăng kí, bây giờ đụng chuyện mới tạm
thời góp cho đủ số, chỉ để gom góp đủ tiêu chuẩn đăng kí mà thôi. Với một đội
ngũ chắp vá, nguệch ngoạc như vậy, hắn còn dám nện tiền vào chơi. Ngươi nói
xem, lòng tin của hắn từ đâu tới? Hoặc là nói, trong Thạch Tâm cư này, ai có
thể đem tới lòng tin cho hắn?”
Ánh mắt Vệ Cát lóe lên, trong đầu lóe lên một cái tên, buột miệng nói ra, “Liên
Ngư!”
Cố Nhân Sơn gật đầu, “Một nghìn vạn không phải là món tiền nhỏ, dám nện ra
ngoài như vậy, không biết có phải là có liên quan đến việc tên to con kia được
Liên Ngư ưu ái hay không? Phải chăng Liên Ngư đã có hứa hẹn gì đó? Hay là,
Liên Ngư đã kiếm được đề thi cho bọn hắn.”
Vẻ mặt Vệ Cát lộ vẻ chợt hiểu, cuối cùng đã biết vì sao Bang chủ phải đi tham
gia buổi náo nhiệt này, nếu Hạt Tử bang thực sự đã lấy được đề thi, há có thể
ngồi xem bang phái khác nảy lòng gây rối?
Xoay người lại, Cố Nhân Sơn bước chậm, cúi đầu lẩm bẩm một mình, “Thật kỳ
quái, theo lý thuyết, Nhiếp Nhật Phục đã có thể kiểm soát được Khối Lũy thành
địa hình phức tạp này, thì không thể không chú ý đến tình trạng của nữ nhân mà
mình đã công khai a. Liên Ngư và tên to con kia câu câu kết kết với nhau,
Nhiếp Nhật Phục vậy mà lại không có bất kỳ phản ứng gì, thật sự rất bình tĩnh
a.”
Về việc này, Vệ Cát cũng cảm thấy quái lạ…
Liên Ngư nằm trên ghế nơi sân thượng, gác chân trần đọc sách.
Tại Khối Lũy thành này, không có cách nào tốt hơn để vượt qua sự trống trải và
cô đơn bằng việc đọc sách, sẽ không khiến cho tâm trí không biết đi đâu.
Đương nhiên, tiền đề là phải có được điều kiện đó, thực ra điều kiện để có thể
yên tâm đọc sách tại trong Thiên Tích sơn này cũng rất xa xỉ.
Hổ Nữ từ trong phòng bước ra, nửa quỳ tại bên cạnh ghế nằm, nửa nằm úp sấp
trên tay vịn ghế, “Lão bản nương, Trương Tùy từ chối ăn cơm cùng ngài.”
Liên Ngư nghiêng đầu nhíu mi.
Mời tên to con đó dùng cơm chung, tự nhiên cũng không phải là vì nàng vui
thích y bao nhiêu, mà là muốn lấy y ra làm tấm mộc. Nàng có thể tưởng tượng
được, Lương Bàn nhất định sẽ lại mời nàng cùng dùng bữa chung, nàng thì chịu
không nổi phiền, nhưng không tiện một mực từ chối. Bây giờ đã có tấm mộc
liền đỡ hơn nhiều, nào ngờ tấm mộc này lại không nể mặt.
Nhìn thấy nàng lộ ra vẻ bất mãn, Hổ Nữ vội vàng giải thích: “Không phải là hắn
không nể mặt ngài, mà là được Ngụy bang chủ Trấn Sơn bang mời trước rồi.
Hắn đã nhận lời dự tiệc của Ngụy bang chủ đêm nay, không tiện lỡ hẹn.”
Liên Ngư tức thì lộ ra vẻ không hiểu, “Hắn có mặt mũi gì để Ngụy Ước phải
chủ động đứng ra mở tiệc thết đãi?”
Hổ Nữ: “Không rõ ràng lắm. Nhưng điều kỳ lạ là, sau khi Trấn Sơn bang đặt
chỗ tại ‘Vân Tụy đài’ không lâu, Sơn Hải bang, Thiên Hồng bang, Kim Thiền
bang, Tinh Nguyệt bang cũng lần lượt đặt một bàn tại ‘Vân Tụy đài’, đều là
đêm nay.”
Trong Thạch Tâm cư có một số địa điểm cho khách tổ chức tiệc, “Vân Tụy đài”
chính là một trong số đó. Mấy cái bang phái đỉnh cấp tại Thiên Tích sơn này đột
nhiên đều cùng lúc đặt bàn tại cùng một địa điểm, rất không bình thường, rõ
ràng có sự kỳ lạ.
Liên Ngư không còn tâm tình đọc sách, gấp sách lại ôm tại trước ngực, hoài
nghi tự hỏi, “Đám người này làm trò gì vậy?”
Hổ Nữ: “Không rõ lắm, rất khó hiểu.”
Liên Ngư cau mày, “Sẽ không phải là định làm chuyện gì với ta đi?”
Hổ Nữ nở nụ cười, “Không đến mức vậy đâu, bọn họ không có lá gan lớn như
vậy.”
Liên Ngư suy nghĩ một hồi, chợt quay đầu nhìn Hổ Nữ, cười nói: “Tối nay
chúng ta cũng đến tham gia náo nhiệt?”
Hổ Nữ mắt sáng lên, anh mắt lấp lóe…
Mặt trời mọc rồi mặt trời lại lặn, sắc trời dần dần tối xuống.
Mặc dù không biết vì sao Ngụy Ước mở tiệc chiêu đãi mình, Dữu Khánh và
Mục Ngạo Thiết vẫn phó ước đúng giờ. Khi bọn hắn đến được “Vân Tụy đài”,
Ngụy Ước đã có mặt chờ đợi tại đó với nét tươi cười dường như vĩnh viễn treo
ở trên mặt.
Khách và chủ lịch sự chào hỏi nhau một chút rồi ngồi vào chỗ. Thủ hạ của
Ngụy Ước lập tức phất tay ra hiệu dọn đồ ăn lên.
Tại đây có ba chiếc bàn, Ngụy Ước ngồi chủ vị, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết
ngồi ở hai bên.
Sư huynh đệ hai người nhìn thấy cảnh này, nhịn không được thoáng trao đổi ánh
mắt với nhau, thì ra chỉ có hai khách là bọn hắn, không còn khách nào khác.
Trong lúc hai người đang suy nghĩ, nhân viên phục vụ cũng đang dọn đồ ăn
thức uống lên thì từ phía cửa vào đột nhiên cất lên giọng nói của một nữ nhân,
“Ai ui, ta đang tự hỏi giọng nói của ai mà nghe quen tai, thì ra là các ngươi.”
Mấy người tại đây quay đầu nhìn tới, nhìn thấy một lão phụ nhân hai thái dương
bạc trắng đi đến, không phải ai khác, chính là Bang chủ Tinh Nguyệt bang, Cô
Dương.
Sư huynh đệ hai người đứng lên khách khí.
Ngụy Ước ngồi đó không động đậy, chắp tay thể hiện một cái rồi thôi.
“Không quấy rầy các ngươi chứ?” Cô Dương cũng lịch sự hỏi một câu.
“Không có không có.” Ngụy Ước nói lời giả dối, trên thực tế gã không hi vọng
bà ta ở lại nơi này, vì vậy đưa tay chỉ chỉ hiện trường, ra hiệu, “Không ngờ gặp
được Cô bang chủ tại đây, ngươi nhìn, không có chuẩn bị gì cả, thực sự là
không đủ tôn trọng…”
Cũng không nói hết lời, ngụ ý rất đơn giản, ta không có dự định tiếp đãi ngươi,
sẽ không giữ ngươi lại, thức thời một chút thì phải biết nên làm thế nào.
Nào ngờ Cô Dương tươi cười vui vẻ, xua tay nói: “Không sao, không cần chuẩn
bị, đúng đúng ta cũng dùng bữa tại đây, đang cảm thấy ngồi một mình thật buồn
chán, không ngờ tới đây lại có bạn.” Bà ta quay đầu lại cất tiếng, “Tạ Nhi,
chuyển bàn ăn của ta đến đây.”
Bên ngoài vang lên tiếng đáp của một nữ nhân, “Vâng.”
Rất nhanh, có hai nhân viên phục vụ khiêng một cái bàn ăn tới, đi theo phía sau
là một nữ nhân tướng mạo bình thường, chính là thủ hạ tâm phúc Tạ Nhi của Cô
Dương.
Dưới sự chỉ dẫn của Tạ Nhi, nhân viên phục vụ đặt bàn xuống bên cạnh chiếc
bàn của Mục Ngạo Thiết, sau đó mời Cô Dương vào chỗ.
Ngụy Ước nhìn hết toàn bộ quá trình này, như cười như không, có cảm giác như
cười không nổi, mấy lần muốn nói rồi lại thôi, đã bị lời nói lúc trước của chính
mình chặn kín miệng, bây giờ đã có cơ hội cho gã thể hiện sự tôn trọng.
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nhìn nhau không nói nên lời, không biết có phải
mình có ảo giác hay không, cảm thấy dường như vị bang chủ Tinh Nguyệt bang
này không mời tự đến a!
Nhân viên phục vụ dời bàn xong liền rút lui, Cô Dương chỉ chỉ vào đồ ăn thức
uống của mình, tươi cười hỏi Ngụy Ước: “Không quấy rầy chứ?”
Ngụy Ước rất muốn hỏi bà ta, ngươi đã da mặt dày ngồi xuống rồi, ta còn có thể
nói ‘ngươi đã quấy rầy’ được sao? Lúc này ậm ừ cười nói: “Không sao, coi như
là mời thêm một người. bàn tiệc này cứ tính cho ta.”
Cô Dương lập tức ôm quyền, “Vậy thì đa tạ.”
Nào ngờ vừa mới nói xong, phía lối vào lại có giọng nói vang lên, “A, các
ngươi cũng ở đây à? Thật là trùng hợp. Ngồi một mình không thú vị, vừa lúc có
thể ghép bàn luôn. Đi, chuyển bàn của ta tới đây.”
Mấy người nghe tiếng nói, nhìn đến, nhìn thấy bang chủ Thân Vô Không của
Thiên Hồng bang nghênh ngang đi đến. Bàn tiệc của gã cũng rất nhanh được
đưa đến đây.
Lúc trước, Cô Dương còn cất lời hỏi xem chủ nhân nơi đây có đồng ý hay
không, còn biết làm chút kỹ xảo, vị Thân bang chủ trước mắt này lại rất trực
tiếp.
Mới vừa chuyển bàn đến, còn chưa sắp xếp ổn, bên ngoài lại có tiếng nói vang
lên, “A, là các ngươi sao? Thêm ta một chỗ luôn. Đi, chuyển chỗ, chuyển tới
đây.”
Nhìn thấy Bang chủ Sơn Hải bang, Cố Nhân Sơn đi đến.
Vốn luôn treo nụ cười tươi trên mặt, lúc này Ngụy Ước thực sự cười không nổi
nữa, trầm mặc nhìn nơi mình mời khách người đến người đi. Cuối cùng, bang
chủ Trầm Kim Thiền của Kim Thiền bang cũng không có khiến gã thất vọng,
cũng kêu người khiêng bàn của mình đến.
Lúc này, Ngụy Ước làm sao còn có thể không rõ, không chỉ có mình gã là người
thông minh, con mắt của mỗi người đều rất sáng, mà hiện tại gã có muốn đuổi
cũng không thể mở miệng được rồi, một cái Trấn Sơn bang có thể trực tiếp trở
mặt cùng lúc với bốn đại bang phái hay sao?
Khó chịu nhất chính là, gã đã nói mời Cô Dương, về sau tính tiền thì không tiện
chỉ tính cho một mình Cô Dương, làm vậy mất thể diện của Trấn Sơn bang mà
gã mới thành lập.
Cảm thấy bầu không khí không thích hợp, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết thỉnh
thoảng chạm ánh mắt với nhau, những người khác nơi này đều biết là đang xảy
ra chuyện gì, duy chỉ có hai người bọn hắn là không biết rõ, vì vậy, bọn hắn
cũng không dám nói lung tung, lo lắng cháy thành làm hại người vô tội.
Nơi cửa phòng của lão bản nương Thạch Tâm cư, cũng là cảnh tượng người đến
người đi, thỉnh thoảng có nhân viên đến đây thông báo tình hình mới nhất phía
bên “Vân Tụy đài”.
Không biết đám người đó đang diễn trò gì, Liên Ngư nghe kể mà buồn cười,
trang điểm xong liền rời cửa, kéo theo cả Hổ Nữ cùng nhau chạy tới “Vân Tụy
đài” tham gia trò vui.
Hai người vừa mới rời phòng, phía cầu thang bên kia liền xuất hiện bóng dáng
Lương Bàn, nhanh chóng theo đuôi.
Đúng như dự đoán của Liên Ngư, trước đó Lương Bàn quả nhiên lại gửi lời mời
nàng cùng ăn bữa tối, nàng trực tiếp từ chối, nói là tối nay có chuyện quan
trọng, không thể phụng bồi.
Lương Bàn âm thầm tức giận, trốn ở một bên âm thầm theo dõi, muốn nhìn xem
nàng ta có thể có chuyện gì quan trọng, muốn nhìn xem có phải nàng ta lại
muốn gặp mặt riêng với tên to con kia hay không, nếu là phải, gã liền không
muốn tiếp tục chờ Nhiếp Nhật Phục phát tác, dự định lấy Lương gia ra tát vào
mặt.
Cứ như vậy, một đường cùng theo tới “Vân Tụy đài”.
“Ai ui, nghe nói chư vị đại bang chủ đều tề tựu tại nơi đây, quả nhiên là vậy.”
Mọi người trong buổi tiệc đang rót thêm rượu vào ly, chợt nghe được giọng nói
quen thuộc của một người phụ nữ, đưa mắt nhìn tới, phát hiện thấy là Liên Ngư
tới, đám người lập tức đứng lên, rộn ràng một tràng chào hỏi.
Liên Ngư đi tới bên cạnh mọi người, cười hỏi: “Đây là đang đồng mưu chuyện
đại sự gì sao? Nếu không tiện dự thính, tiểu nữ lập tức lảng tránh.”
Hầu hết mọi người cười ha hả, đều liếc nhìn về phía Ngụy Ước, bởi vì gã ta mới
là chủ nhân của bữa tiệc này.
Ngụy Ước vừa nhìn thấy liền tức giận, biết được đám người này không có ý tốt
gì, gã cũng không thể đứng ra làm kẻ ác nhân kia, chỉ có thể cười ha hả chắp tay
nói: “Làm gì có chuyện đó. Nếu lão bản nương có thể cùng ngồi cộng ẩm, đó là
vinh hạnh của bọn ta. Đi, cho thêm một bàn nữa.”
“Không cần không cần, không cần lãng phí.” Liên Ngư nhấc tay ngăn cản nhân
viên phục vụ lại, đồng thời ý bảo mọi người không cần khách sáo, cứ việc ngồi
xuống rồi nói chuyện, bản thân thì vòng nửa vòng, đi tới chỗ Mục Ngạo Thiết,
ngồi xuống bên cạnh, không ngờ lại chen vào ngồi chung với Mục Ngạo Thiết
tại một chỗ.
Ngay trước mắt bao nhiêu người, da mặt Mục Ngạo Thiết lại mỏng, lập tức liền
muốn đứng dậy tránh hiềm nghi.
Liên Ngư dường như đã đoán được điều đó, đưa tay ra trước, tại dưới bàn nắm
lấy cổ tay Mục Ngạo Thiết, cưỡng ép kéo y ngồi yên tại chỗ, khiến cho Mục
Ngạo Thiết không thể rời khỏi ghế.
Liên Ngư vân đạm phong khinh phất tay ra hiệu với nhân viên phục vụ, dặn dò,
“Lấy tới một bộ bát đũa là được rồi.”
Nhân viên tất nhiên là nghe lời.
Sau khi hơi chút giãy giụa không có tác dụng, Mục Ngạo Thiết không thể không
chấp nhận hiện thực. Lúc này y mới phát hiện được, tu vi của nữ nhân này vậy
mà lại là Thượng Huyền cảnh giới, y không thể thoát ra được sự khống chế của
đối phương, lại không thể “Nói năng lỗ mãng” ngay trước mặt mọi người khiến
cho Liên Ngư mất mặt, hiện tại chỉ có thể là nhận mệnh mà thôi, chỉ là gương
mặt có chút nóng lên.
Các bang chủ khác, con mắt giống như bị đóng đinh, sửng sốt nhìn cảnh tượng
này, phát hiện thấy nữ nhân Liên Ngư thật là ghê gớm, đây là ngang nhiên tăng
thêm vinh quang cho Nhiếp Nhật Phục sao?
Dữu Khánh đột nhiên cảm thấy mình có chút lạc loài, làm người đầu tiên tại đây
cầm lấy chén rượu, tự động uống cạn một hơi, coi như không nhìn thấy gì.
Mà đúng vào lúc này, tại cửa vào lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến,
là một vị ngọc diện lang quân, mặc một thân bạch y như tuyết, phe phẩy chiết
phiến, phong thái phong lưu phóng khoáng.
Sau khi xông thẳng vào, Lương Bàn đảo mắt nhìn thoáng qua hiện trường, chiết
phiến đang phe phẩy trên tay không khỏi khựng lại, tay cứng đờ, phát hiện ra
đây không phải là những người trong bữa tiệc tối lần trước sao?
Không biết là mọi người đang tụ hội, hay là có người mời khách, nói chung
chính là bỏ qua gã, nói chung chính là không người nào mời gã, chỉ một điểm
này đã khiến bộ ngực gã phập phồng kịch liệt, mặt đỏ lên, thiếu một chút bùng
nổ lửa giận, cảm thấy đã bị người ta khinh thường.
Huống chi, Liên Ngư và Mục Ngạo Thiết còn ngồi chung một chỗ giống như
tình lữ, cực kỳ chướng mắt.