Cửa căn phòng của Bang chủ Trấn Sơn bang gần như là bị người đập mở, âm
thanh gõ cửa ầm ầm kêu vang.
Đang nói chuyện với thủ hạ, Ngụy Ước lập tức bảo thủ hạ ra mở cửa nhìn xem
có chuyện gì.
Thủ hạ tuân lệnh đi ra, cửa vừa mở ra, phát hiện là Lương công tử của Lương
gia Ảo Vọng, gã còn chưa kịp chào lịch sự, Lương Bàn đã trực tiếp xông thẳng
vào, khiến cho gã thủ hạ đó có phần luống cuống tay chân, muốn ngăn lại mà
không dám ngăn, gã vội hướng vào bên trong hô to một tiếng, “Bang chủ,
Lương công tử tới rồi.”
Ngụy Ước ngước lên nhìn, nhìn thấy Lương Bàn không mời tự xông vào, trong
mắt lóe lên nét phiền muộn, trên mặt nặn ra một nụ cười gượng gạo, nhấc tay ra
hiệu cho thủ hạ tại cửa vào. Thủ hạ hiểu ý rời khỏi, khi đi ra ngoài thì đưa tay
đóng cửa lại.
Không còn người khác, sắc mặt Ngụy Ước lập tức trở nên âm trầm, trực tiếp
đưa tay chụp lấy y phục của Lương Bàn, nhỏ giọng nổi giận mắng: “Ngươi điên
rồi à? Đã nói ngươi đừng có trực tiếp đến chỗ ta, ngươi nghe không hiểu tiếng
người sao, hay là sợ người ngoài nhìn không hiểu mối quan hệ giữa chúng ta?”
Lúc này, y bừng bừng lửa giận, hận không thể tát cho tên ngu xuẩn này hai cái
thật mạnh, cũng hận bản thân mình tại sao lại đi hợp tác với loại mặt hàng này.
Với y mà nói, những gì bọn họ đang làm không phải chuyện đùa, đã muốn phát
tài tại trên địa bàn của Nhiếp Nhật Phục, lại còn muốn nhúng chàm với nữ nhân
của Nhiếp Nhật Phục, một khi lộ ra, đừng nói tới chuyện phát tài, chỉ sợ không
sống nổi để rời đi Thiên Tích sơn.
E ngại bối cảnh Lương gia Ảo Vọng, Nhiếp Nhật Phục chưa chắc đã động tới
tên tiểu bạch kiểm này, nhưng khẳng định sẽ không bỏ qua cho y.
Lương Bàn vỗ liên tục mấy cái vào tay y mới gạt được cánh tay lôi lôi kéo kéo
của y ra, “Ngươi suy nghĩ nhiều, ta đàng hoàng thoải mái tìm ai cũng được.
Ngươi đừng vội đổ lỗi cho ta. Trước tiên nói xem chuyện gì xảy ra với ngươi
đi.”
Ngụy Ước hơi giật mình, suy nghĩ lại một chút phía bên mình, không nghĩ ra
bên mình có gì sai, không hiểu hỏi: “Ta thế nào?”
Lương Bàn nhấc chiết phiến gõ gõ lên lồng ngực y, “Ngươi thật sự là dễ quên!
Ngươi nói một khi Nhiếp Nhật Phục biết rõ Liên Ngư và tên to con kia không
trong sáng, sẽ đùa chết tên to con đó. Bây giờ đã bao lâu rồi, người ta không
những còn sống rất tốt, sáng sớm còn ăn sáng chung trong phòng Liên Ngư. Cái
cảnh anh anh em em, tình chàng ý thiếp đó, nói không chừng tối hôm qua còn
qua đêm với nhau nữa nha. Phản ứng của Nhiếp Nhật Phục đâu chứ? Ngươi
không phải nói ngươi sẽ làm cho Nhiếp Nhật Phục biết được sao? Rốt cuộc
ngươi có để cho hắn biết hay không chứ?”
Nói đến cảnh tượng nhìn thấy sáng nay, gã ta nghẹn một bụng lửa giận, lửa giận
của gã đã vượt ra khỏi hoàn cảnh, cảm giác lớn nhất là tôn nghiêm của gã đã bị
chà đạp, với hình tượng ngọc thụ lâm phong của gã, vậy mà lại thua bởi một tên
to con trông ngốc nghếch như vậy. Đối với gã, đây là một chuyện rất nhục nhã.
Đột nhiên phát hiện thấy vốn liếng mà mình vẫn luôn kiêu ngạo nhất trở nên
không đáng tiền, gã thực sự không thể chấp nhận được!
Sáng nay gã một mực đứng chờ ở đó, muốn nhìn xem Mục Ngạo Thiết chết như
thế nào, muốn chờ xem cảnh tượng Nhiếp Nhật Phục trừng trị tên Mục Ngạo
Thiết kia.
Nào ngờ chờ đến bây giờ vẫn không có phản ứng gì, trái lại chờ thấy được Mục
Ngạo Thiết nghênh ngang đi trở về, gã lập tức nhịn không nổi nữa, cố gắng nhịn
mà không thể nhịn được, cuối cùng gã tự mình chạy tới đây tìm lời giải thích.
Nói đến việc này, Ngụy Ước cũng rất hoang mang buồn bực, “Ngày hôm qua,
sau khi ngươi rời đi không bao lâu, ta đã bố trí người thông tin cho phía Nhiếp
Nhật Phục rồi.”
Thực ra, y không chỉ buồn bực hoang mang với việc này, vừa rồi y cũng đang
trao đổi với thủ hạ về việc phía bên Dữu Khánh, phát hiện thấy Hạt Tử bang
đang tuyển nhân thủ, y có ý sắp xếp tai mắt vào Hạt Tử bang, kết quả với năng
lượng của Trấn Sơn bang y vậy mà không xâm nhập thành công, một người
cũng không thể vào được.
Lương Bàn vẻ mặt hoài nghi, “Ngươi xác định thủ hạ của ngươi không xảy ra
sơ sót gì chứ? Xác định chính tai Nhiếp Nhật Phục đã biết được rồi sao?”
Ngụy Ước: “Ta sợ có người cản trở thông tin, đã sắp xếp nhiều đường tin tức để
thâm nhập vào nhiều tầng cấp trong phủ thành chủ. Theo lý thuyết Nhiếp Nhật
Phục chắc hẳn đã biết thông tin rồi. Ta cũng không biết vì sao đến bây giờ
Nhiếp Nhật Phục vẫn không có phản ứng. Về phần, Nhiếp Nhật Phục có chính
tai nghe được rồi hay không thì ta làm sao biết được. Ta cũng không thể đích
thân chạy đến nói trực tiếp với Nhiếp Nhật Phục là nữ nhân của ngươi đang đi
với người đàn ông khác. Ngươi có tin hay không, Nhiếp Nhật Phục có thể đập
chết ta ngay tại chỗ?
Chờ thêm chút đi, nói không chừng Nhiếp Nhật Phục sa khi nghe được thông
tin cũng đang âm thầm quan sát, đại nhân vật làm việc sẽ không gấp gáp sốt
ruột.”
Mãi cho đến một câu nói cuối cùng này mới làm cho lửa giận ngập đầy trong
lòng Lương Bàn nguội xuống, gã nghĩ lại thấy cũng đúng, đại nhân vật quả thực
không có dễ dàng hấp tấp, vội vàng như vậy.
Căn phòng của bang chủ Thiên Hồng bang cũng bị gõ cửa mở ra.
Một nam tử trông khôn khéo lanh lợi đi vào, đóng cửa lại, bước nhanh tới trước
mặt Thân Vô Không đang khoanh chân đả tọa, bẩm báo: “Vị Chu bang chủ kia
đã dẫn theo người của Hạt Tử bang hoàn thành đăng kí tham gia tại ‘Cống Sơn
đường’, bây giờ đã trở lại Thạch Tâm cư.”
Thân Vô Không mở hé mắt, nhíu mày, “Thật sự muốn tham gia ‘Sự kiện Đồng
Tước võ’ sao? Ăn một bữa cơm của Liên Ngư, ăn luôn đầu óc rồi hay sao,
Thiên Tích sơn có nhiều bang phái như vậy, đến lượt một cái Hạt Tử bang như
thế nhảy vào máu may hay sao?”
Nam tử khôn khéo lanh lợi nói: “Việc tham gia chắc chắn không phải giả, đã
được xác nhận, cũng đã nộp phí đăng ký một nghìn vạn lượng rồi.”
Thân Vô Không hỏi: “Đã xếp được người của chúng ta vào chưa?”
Sau bữa tiệc tối lần trước, phát hiện thấy Liên Ngư có ý với Mục Ngạo Thiết,
mặc dù ngoài mặt thì không muốn để ý tới Hạt Tử bang, đó là muốn duy trì một
khoảng cách, tránh bị Nhiếp Nhật Phục hiểu lầm, nhưng trong âm thầm vẫn
muốn nắm được thông tin nhất định, cho nên y dặn dò xuống dưới, bảo tra xét
xem tình hình về Hạt Tử bang kia.
Cái gì gọi là bang phái đỉnh cấp tại Thiên Tích sơn? Tự nhiên là bang phái có
được thế lực và thực lực nhất định, nhất là tại bên trong Khối Lũy thành này,
bọn họ là có năng lực nghe ngóng thông tin nhất định, không thiếu tai mắt để
quan sát tình huống lớn nhỏ trong thành.
Bên trên vừa truyền lời xuống, tai mắt phía dưới lập tức lĩnh mệnh làm làm.
Chỉ vừa bắt tay điều tra, việc Hạt Tử bang công khai tuyển người liền không
giấu giếm được bên này, Thân Vô Không lập tức hạ lệnh, nhân cơ hội này sắp
xếp nhân thủ cài vào Hạt Tử bang để nắm thông tin.
Lúc này, nghe được câu hỏi đó, nam tử lanh lợi lập tức lộ vẻ bối rối, “Thủ hạ vô
năng, người của chúng ta không thể thâm nhập vào.”
Đôi mắt nửa nhắm hờ hững của Thân Vô Không mở hẳn ra, nhìn chằm chằm
vào hỏi: “Đã hoàn thành đăng kí tại ‘Cống Sơn đường’ mà còn chưa tuyển đủ
nhân thủ sao?”
Nam tử lanh lợi: “Đã tuyển chọn xong rồi.”
Thân Vô Không: “Tuyển bao nhiêu người?”
Nam tử lanh lợi: “Theo quan sát, có chừng năm mươi người.”
Thân Vô Không nghi hoặc, “Tuyển mới năm mươi người trong thời gian ngắn
như vậy, theo lý thuyết, quá trình đánh giá, sàng lọc sẽ không quá mức khắt khe,
bọn hắn có thủ đoạn sàng lọc gì đặc biệt sao?”
Nam tử lanh lợi cười khổ nói: “Thật sự không thấy có phương pháp sàng lọc gì
đặc biệt, chỉ là một người đầu lĩnh của Hạt Tử bang dùng mắt nhìn, đi vòng
vòng, đưa tay chỉ trỏ, ngẫu nhiên chọn ra trong đám người đó, không thấy có
sàng lọc gì.”
Thân Vô Không lại cau mày, “Chuyện nhỏ như vậy cũng làm không được, đã là
dùng phương thức chiêu mộ, vì sao không khẩn trương điều nhiều người một
chút đến cho đông, gia tăng xác suất được chọn trúng?”
Nam tử lanh lợi nhịn không được thở dài nói: “Bang chủ, đã điều rồi. Ta đã tạm
thời điều mấy chục người chạy đến đăng kí, kết quả…” Gã giang hai tay ra, thể
hiện vẫn là không có ai được chọn, “Thời gian chiêu mộ quả thực không dài,
muốn nghĩ cách khác thì đã muộn, bọn họ đi nhìn một vòng liền hoàn thành
chiêu mộ. Ta thậm chí còn bố trí người đuổi theo hỏi trực tiếp bọn họ có muốn
tuyển người nữa hay không, bọn họ nói rằng hiện tại chưa cần, nói cái gì mà
tương lai hữu duyên gặp lại. Ta cũng không thể ép Hạt Tử bang tiếp tục nhận
người, đành phải thôi.”
Thân Vô Không suy nghĩ một hồi, trầm ngâm nói: “Nói như vậy, đúng là không
trách được ngươi. Đã điều mấy chục người đến đăng kí mà vẫn không thể được
chọn trúng người nào, chỉ có thể nói là chúng ta thực không được may mắn cho
lắm.”
Thấy bang chủ không tiếp tục trách móc, nam tử lanh lợi thở phào nhẹ nhõm.
Trong căn phòng của Bang chủ Tinh Nguyệt bang, một người phụ nữ ngoại hình
bình thường nhưng tinh khí thần sung túc cũng đang bẩm báo tình hình Hạt Tử
bang cho bang chủ Cô Dương.
Lí do bên này quan tâm tới Hạt Tử bang cũng giống phía Thân Vô Không.
“Tuyển chọn năm mươi người trong thời gian ngắn như vậy, nhưng chúng ta lại
không cài được bất cứ một người nào vào trong đó sao?” Cô Dương có chút khó
thể tin nổi, hỏi tiếp: “Sao ngươi không phái nhiều người một chút đi đăng kí?”
Các bang phái đỉnh cấp có hiệu suất làm việc riêng của mình, đối với bà ta, bà
ta cảm thấy loại chuyện này không khó làm được mới đúng.
Phụ nhân nói: “Đã phái khá nhiều, ta nhanh chóng điều động mấy chục người
đến đăng kí, nhưng có hơn hai trăm người sẵn sàng gia nhập Hạt Tử bang. Hạt
Tử bang dường như lo lắng mình không lo nổi nhiều người như vậy, chỉ chậm
rãi từ từ chọn lựa năm mươi người. Chúng ta không được may mắn, không có
một người nào được chọn.”
“Quả thực là không may, di…” Đang chậm rãi gật đầu, Cô Dương chợt cất lên
âm thanh kinh ngạc, hoài nghi hỏi: “Ngươi nói cái gì? Có đến hơn hai trăm
người sẵn sàng nhận lời gia nhập Hạt Tử bang sao?”
Phụ nhân đáp: “Đúng vậy, lúc ban đầu không có ai, nhưng về sau càng ngày
càng nhiều. Đến lúc sắp kết thúc, số người tụ tập chắc chắn vượt quá hai trăm.”
Cô Dương lộ vẻ kinh ngạc, đi qua đi lại nói: “Là ta cô lậu quả văn sao? Chẳng
lẽ Hạt Tử bang trước đây đúng là có chút danh tiếng, nếu không, chỉ là một Hạt
Tử bang không nhập lưu vào Khối Lũy thành chiêu mộ người, làm sao lại thu
hút được nhiều người như vậy chứ?”
Phụ nhân suy nghĩ một chút, “Có thể là vì gần đây có nhiều người mới đến Khối
Lũy thành, cũng có thể là vì số người tụ tập càng ngày càng nhiều, dẫn đến
nhiều người hùa theo.”
“Phải vậy chăng?” Cô Dương lẩm bẩm tự hỏi, đi tới đi lui một hồi, rồi chợt
xoay người nói: “Ngươi sắp xếp đi, đêm nay thiết yến, ta muốn mở tiệc chiêu
đãi vị Chu bang chủ Hạt Tử bang kia. Đúng rồi, cũng mời luôn tên to con kia
luôn.”
“Vâng.” Phụ nhân đáp lời nhận lệnh, sau đó hỏi: “Có cần tìm mấy nữ nhân xinh
đẹp bồi tiếp không?”
Cô Dương suy nghĩ một chút, xua tay nói: “Thôi đi. Còn chưa biết tình hình
giữa Liên Ngư và tên to con kia như thế nào, tốt hơn hết là đơn giản một chút.”
“Vâng.” Phụ nhân nhận lệnh rời đi.
Không bao lâu sau, phụ nhân xuất hiện tại trước cửa căn phòng Dữu Khánh và
Mục Ngạo Thiết. Cửa phòng gõ vang, một tấm thiệp mời đưa tới, mời hai sư
huynh đệ tối nay dự tiệc.
Không phải sư huynh đệ hai người không chịu vui lòng đến dự, mà bởi vì có
nguyên nhân đặc biệt không thể đi, cho nên chỉ có thể từ chối khéo.
Tiễn khách rời đi xong, đóng cửa lại quay vào bên trong phòng, Dữu Khánh
nhìn tấm thiệp mời trong tay, cảm thấy khá trang trọng, đưa tay vân vê chút ria
mép với vẻ khó hiểu, “Cái quỷ gì vậy? Đầu tiên là Ngụy bang chủ của Trấn Sơn
bang, tiếp theo là Trầm bang chủ Kim Thiền bang, bây giờ lại toát ra Cô bang
chủ của Tinh Nguyệt bang, lần lượt từng người mở tiệc chiêu đãi, lại cùng trong
đêm nay. Từ khi nào, hai chúng ta trở nên được mến mộ như vậy?”
Ba nhà mở tiệc chiêu đãi, bọn họ không thể phân thân, đã đồng ý trước với
Ngụy Ước của Trấn Sơn bang rồi, cho nên chỉ có thể từ chối khéo với những
người sau.
Mục Ngạo Thiết trầm ngâm nói: “Khả năng chúng ta trở nên nổi tiếng là không
lớn. Có khả năng ngày hôm nay có gì đó đặc biệt. Những bang phái đỉnh cấp
này chỉ là tiện thể mời chúng ta. Cũng có thể là biết được chúng ta cũng đã đăng
kí tham gia ‘Sự kiện Đồng Tước võ’, muốn tìm hiểu hư thực.”
Dữu Khánh suy nghĩ một chút, gật đầu, “Có thể. Không chừng hai nhà khác
cũng sẽ tới tìm nha?”
Hắn vừa mới nói xong, mới ngồi xuống suy nghĩ không bao lâu, liền nghe phía
cửa vào vang lên tiếng gõ cửa “Cóc cóc”.
Sư huynh đệ hai người quay mặt nhìn nhau…
Vệ Cát trở lại căn phòng Bang chủ Sơn Hải bang, gõ cửa, sau khi nghe tiếng
đáp lại từ bên trong, tự mở cửa tiến vào.
Đóng cửa lại, lắng nghe động tĩnh bên ngoài một chút, rồi bước nhanh đến bên
cạnh Cố Nhân Sơn đang uống trà một mình, bẩm báo: “Bang chủ, đã chuyển lời
mời dự tiệc chiêu đãi rồi, nhưng bị người ta từ chối khéo.”
Bàn tay đang cầm trà của Cố Nhân Sơn khựng lại, sau đó là một tiếng cạnh giòn
giã vang lên, cốc trà đã trở lại trên bàn, y cất tiếng cười nhạt, “Xem ra Sơn Hải
bang ta tại trong mắt người ta vẫn chưa đủ tầm a!”
Vệ Cát vội nói: “Bang chủ lo lắng nhiều, không phải là người ta không nể mặt,
mà vì chúng ta đã đến chậm. Phía bên Nhị đương gia, phía bên Trầm Kim
Thiền, Cô Dương, và cả Thân Vô Không đều gửi lời mời dự tiệc, tất cả đều vào
tối nay. Hai người đã đồng ý với Nhị đương gia, người đầu tiên gửi lời mời, cho
nên đành phải từ chối những lời mời sau. Bọn hắn nói hôm khác thiết yến bồi
tội với chúng ta.”
“Đều mở tiệc chiêu đãi?” Cố Nhân Sơn sửng sốt một hồi, sau đó chậm rãi đứng
lên, “Ta đang tự hỏi chỉ là một cái Hạt Tử bang chiêu mộ người, tại sao lại toát
ra đến hai ba trăm người hưởng ứng, thì ra là như vậy.”
Nghe được lời này, Vệ Cát bừng tỉnh hiểu ra, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Vậy chẳng
phải là bên trong Hạt Tử bang đều là gian tế của bốn nhà kia?”
Nghĩ đến hình ảnh đó quả thực rất là hay, khóe miệng Cố Nhân Sơn nhịn không
được co giật mấy cái, đứng lên, bước ra khỏi bàn ngồi, khẽ lắc đầu, “Ngẫu
nhiên chọn ra năm mươi người trong một đám người, không có một người nào
của chúng ta. Là vì chúng ta không may sao?”
Nói đến đây, y chợt quay đầu lại nói: “Ngươi đi hỏi thăm xem tối nay Ngụy
Ước thiết yến ở đâu. Tối nay chúng ta cũng đến tham gia náo nhiệt.”