Trong lúc Liên Ngư đang đau đầu suy tư, nan giải vì chuyện Lương Bàn thì Hổ
Nữ lại đưa đến tin tức mới.
Khi nghe nói, Liên Ngư vô cùng kinh ngạc, “Hạt Tử bang tuyển nhận năm mươi
người, toàn bộ là người của Phi Ưng bang?”
Hổ Nữ lắc lư chiếc đuôi, vẻ mặt buồn cười, “Lão bản nương, ngài không có
nghe nhầm, tuyển nhận năm mươi người, tất cả đều là người của Phi Ưng bang.
Hoàn toàn xác nhận tên đó là nội gian của Phi Ưng bang. Biểu hiện ra ngoài là
công khai tuyển chọn khắp trong Khối Lũy thành, trên thực tế, tất cả những
người được lựa chọn đều là người do Phi Ưng bang chuẩn bị.”
Liên Ngư cảm khái, “Nói cách khác, một bang phái chỉ hơn sáu mươi người, đã
có năm mươi người là nội gian.”
Hổ Nữ rất vui vẻ, “Không phải sao? Vị Chu bang chủ đó thật đúng là tin tưởng
tên nội gian kia, giao việc cho người nào không giao, vậy mà lại giao loại
chuyện như vậy cho một tên nội gian tùy ý lo liệu. Bây giờ thì không chỉ có một
tên nội gian, mà là bị một đám nội gian vây quanh. Để ta xem, về sau hắn làm
sao chơi tiếp.”
“Đây là Hạt Tử bang hay là Phi Ưng bang chứ?” Liên Ngư cảm khái đi tới sân
thượng hướng vào trong Bách Trượng đình, miệng lẩm bẩm tự nói, “Phi Ưng
bang hao tổn tâm cơ như vậy để âm mưu chuyện gì? Xem ra bên trong này còn
có chuyện gì đó người ngoài không biết được.”
Hổ Nữ đi theo ở phía sau, “Vị Chu bang chủ đó thật ngốc, đã dẫn nhân mã của
mình đến ‘Cống Sơn đường’ đăng kí tham gia rồi. Lão bản nương, chúng ta có
nên nhắc nhở hắn một tiếng không?”
Tựa vào lan can, nhìn bao quát khung cảnh quen thuộc, Liên Ngư lắc đầu:
“Chúng ta từ trước đến nay chỉ làm việc kinh doanh của mình, không đại diện
cho vị đại thành chủ kia, không xen vào ân ân oán oán của các bang phái Thiên
Tích sơn này.”
Đây là thái độ của nàng, nhưng không nhất định là nguyên tắc nhất quán, nói
đến cùng, vẫn là bởi vì nàng ta không phải thực sự thích Mục Ngạo Thiết.
Hổ Nữ lại báo cáo một số việc nhỏ mà cô ta biết được, “Cửa hàng giả mạo
Thiêu Sơn Lang kia đã chuyển đến vị trí phía dưới sân thượng căn phòng bọn
hắn. Chắc là để thuận tiện liên lạc trên dưới.”
Liên Ngư tựa trên lan can cất tiếng than nhẹ, “Chỉ mong phía sau bọn hắn có thể
có chút năng lượng, có thể làm được một tấm mộc hợp cách!”
Chính là bởi vì phía bên Dữu Khánh to gan lớn mật, dám giả mạo cả Thiêu Sơn
Lang, dường như có đồ vật khổng lồ nào đó ẩn giấu tại phía sau, cho nên nàng
ta mới nảy sinh ý nghĩ đẩy Mục Ngạo Thiết ra làm tấm mộc. Nàng ta hi vọng
Lương Bàn tranh giành tình nhân thì sẽ đá phải tảng đá, biết khó mà lui.
Đương nhiên, nàng ta càng hi vọng tình hình có thể ôn hòa một chút, hi vọng
Lương Bàn nhìn thấy nàng đã có nam nhân mình yêu thích thì có thể bỏ qua cho
nàng.
Nhìn tình hình bây giờ, hiển nhiên là nàng đã suy nghĩ đơn giản, Lương Bàn há
có thể không biết nàng là tình nhân của Nhiếp Nhật Phục, nhưng vẫn theo đuổi
nàng, làm sao sẽ quan tâm có phải nàng đã có nam nhân mình yêu thích hay
không. Hiện tại, nàng chỉ có thể hi vọng thế lực dám giả mạo Thiêu Sơn Lang
kia có thể chặn được Lương Bàn.
Nói đến cùng, nàng vẫn không hi vọng khiến Nhiếp Nhật Phục khó xử, nhất là
bởi vì mình mà đem tới rắc rối cho Nhiếp Nhật Phục.
Cống Sơn đường, nơi xử lý các công việc của Khối Lũy thành, Dữu Khánh dẫn
theo một đám thành viên mới, cũ của Hạt Tử bang tới đăng kí tham gia.
Trước tiên giao tiền, nộp đủ tiền rồi mới kiểm kê nhân số dự thi, xác minh từng
người, ngoài lưu tên lưu họ lưu lại dấu vân tay ra còn in dấu hiệu lên cánh tay
bằng mực in đặc chế, thứ này sẽ được xóa sạch sau cuộc đấu.
Nếu như chiến thắng “Sự kiện Đồng Tước võ”, mọi người còn phải xăm hình
Đồng Tước bằng mực đặc chế lên trên người, đại biểu cho việc xác nhận người
chấp chưởng Đồng Tước hồ, cũng là đề phòng tự ý thoát ly.
Đã có quy định, các nhân viên đại biểu Khối Lũy thành chấp chưởng Đồng
Tước hồ, không được tùy ý rời khỏi bang phái.
Nguyên nhân rất đơn giản, cũng giống như các bang phái khác, ngươi muốn tới
thì tới, muốn đi thì đi, bang phái muốn giải tán thì giải tán, vậy thì làm sao duy
trì sự quản lý Đồng Tước hồ được bình thường?
Cứ như vậy, Hạt Tử bang có tổng cộng năm mươi sáu người hoàn thành đăng
kí.
Vốn có mười bốn người, tuyển chọn thêm năm mươi người, vì sao chỉ còn có
năm mươi sáu người?
Đã rời khỏi rồi, trong số những người ban đầu, có không ít người cảm thấy
tham gia “Sự kiện Đồng Tước võ” không đáng tin cậy, cảm thấy không cần thiết
mạo hiểm tham gia loại chuyện không có cơ sở như vậy, không cho rằng mình
có thể có cơ hội phát tài trong chuyện này, nên có tám người đã rời khỏi.
Những người không rời khỏi trong lòng vẫn có nghi vấn, chỉ là đám người
Phạm Cửu suy nghĩ kỹ hơn một chút mà thôi, dù sao Dữu Khánh là thật sự móc
ra một nghìn vạn lượng, có thể không chút nắm chắc thả trôi sông như vậy sao?
Bọn họ quyết định tham gia thử xem, bởi vì Dữu Khánh cũng đã nói rồi, nếu
thực sự cạnh tranh không thắng thì bỏ cuộc.
Đối với vấn đề này, Đồng Tại Thiên nhiều lần nhắc nhở Dữu Khánh, quyết
không thể để cho tám người kia rời khỏi, bởi vì tám người này biết được bí mật
về sâm Kỳ Lân, một khi bị lộ thông tin, hậu quả sẽ không chịu nổi.
Nhưng mà Dữu Khánh rất rộng lượng, cũng là làm rộng lượng cho toàn bộ Hạt
Tử bang nhìn thấy, mọi người cảm thấy Hạt Tử bang có thể phát tài thì lưu lại,
không thể phát tài thì cứ rời đi, đi hay ở cứ thoải mái, đi lại tự do, tuyệt không
miễn cưỡng, mọi người có thể yên tâm.
Trên thực tế, hắn là biết rất rõ, tám người rời bỏ Hạt Tử bang đó chắc chắn
không giữ được mạng sống để rời Thiên Tích sơn.
Ngay khi Đồng Tại Thiên nói ra lời khuyên can, hắn liền biết tám người đó
không sống được, Phi Ưng bang chắc chắn sẽ giết tám người đó để diệt khẩu.
Đối với Phi Ưng bang mà nói, tất cả những gì Hạt Tử bang đang làm đều là dốc
sức làm việc cho Phi Ưng bang, người ta trốn ở phía sau sẵn sàng hái quả đào
bất cứ lúc nào, làm sao có thể để xảy ra tình huống rước tới người tranh đoạt,
chắc hẳn đã tiến hành giám thị mỗi một thành viên rồi.
Vì vậy, hắn tất nhiên không cần phải làm ác nhân, những việc lặt vặt phía sau,
tự nhiên sẽ có Phi Ưng bang làm thay miễn phí.
Đương nhiên, hắn cũng không đi nhắc nhở tám người đó rằng họ sẽ gặp nguy
hiểm, đường là tự họ chọn, nhất là tại nơi Thiên Tích sơn hỗn loạn này. Việc
hắn có thể làm cũng chỉ là nhìn theo tám người đó rời đi, dù sao đã cộng tác làm
việc cùng nhau một hồi, họ đã hỗ trợ đào cát một khoảng thời gian dài, lấy được
manh mối về sâm Kỳ Lân cũng có một phần công lao của họ.
Rất hiển nhiên, tám người đó cũng yên tâm rời đi, bởi vì họ biết rõ thực lực của
Hạt Tử bang, chỉ cần bọn họ phân tán ra, gánh hát rong lâm thời Hạt Tử bang
này sẽ không có năng lực lần ra tung tích của họ trong Khối Lũy thành.
Đây cũng là lí do mà hiện tại bọn họ dám quyết định ly khai, nếu không rời đi
bây giờ, tương lai chưa chắc đã đi được.
Mọi người cũng không ngốc, đều biết rõ, bang phái tại Thiên Tích sơn này mặc
dù muốn rời là có thể rời đi, nhưng cũng phải tùy thuộc vào tình hình, người đã
biết được cơ mật của bang phái làm sao có thể dễ dàng thoát thân như vậy.
Khiến bọn họ ngạc nhiên chính là, bang chủ không hề có ý định giữ bọn họ lại,
thật sự rộng lượng không phải bình thường.
Sau khi hoàn thành đăng kí, đi ra khỏi Cống Sơn đường, Dữu Khánh xoay
người lại nhìn nhìn sáu thành viên ‘kỳ cựu’, trong đó có mình, trong lòng không
khỏi cảm khái, đại khái đã hiểu vì sao những người này còn có thể lưu lại.
Trong số sáu người, không cần nói tới hắn và Mục Ngạo Thiết, tên nội gian
Đồng Tại Thiên chắc chắn sẽ không dễ dàng rời bỏ, Phạm Cửu và mình giao
tiếp nhiều, muốn tiếp tục đi theo nhìn xem tình huống là điểu dễ hiểu, Mạt Lỵ
và Cao Trường Đài là người đào ra bí mật sâm Kỳ Lân, không dễ dàng từ bỏ
cũng là chuyện bình thường.
Hắn lại nhìn nhìn năm mươi gã thành viên bang phái mới gia nhập, không thể
không lần nữa âm thầm cảm khái, toàn bộ đám người này hẳn đều là nhân thủ
được lựa chọn cẩn thận từ Phi Ưng bang, không chừng đều là người có thể cùng
theo mình lên núi đao xuống biển lửa, vẫn là gian tế dùng tốt a!
Trong lúc hắn đang miên man suy nghĩ, Đồng Tại Thiên không thể không ghé
sát vào hắn cất tiếng nhắc nhở, “Bang chủ, năm mươi người mới, phải đặt làm
đồng phục Hạt Tử bang theo yêu cầu của chúng ta.”
Khi nói lời này, kỳ thực gã rất lo lắng.
Kết quả sợ cái gì tới cái đó, Dữu Khánh không chút nào khách khí, lập tức gật
đầu với gã, nói: “Được. Việc này liền giao cho ngươi. Ngươi cũng nhìn thấy rồi
đó, ta vừa rồi một lần bỏ ra một nghìn vạn, trong túi rỗng tuếch rồi. Một việc
không phiền hai chủ, trước mắt ngươi tiếp tục ứng tiền đồng phục đi, về sau
cũng dễ kết toán luôn một lần.”
Vẫn là câu nói cũ, nếu không phải sợ làm quá mức khiến cho Đoạn Vân Du
hoài nghi, hơn nữa lại tìm không được lí do thích hợp, nếu không, phí đăng kí
một nghìn vạn vừa rồi cũng phải do Đồng Tại Thiên ứng ra.
Đồng Tại Thiên nghẹn nghẹn, trong lòng ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời
người trước mặt, đặt may đồng phục riêng không rẻ, đây chính là năm mươi
người a.
Nhưng rồi, đứng trước ánh mắt dần dần có nghi vấn của Dữu Khánh “Có phải
ngươi không tin vào bản thân mình hay không”, gã đành nhanh chóng thỏa hiệp,
miễn cưỡng cười nói: “Được, ngay cả một khoản phí đăng kí nhiều như vậy
bang chủ cũng bỏ ra được, ta ứng ra trước chút tiền này có là gì.”
Gã cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi, trước tiên cứ làm tốt mọi việc mới là quan
trọng nhất, rất nhiều thành viên Phi Ưng bang đều nhìn thấy, về sau Đoạn Vân
Du đương nhiên sẽ biết, sao có thể để cho mình bỏ tiền túi ra, tự nhiên sẽ tính
vào trong chi tiêu của bang phái để bù đắp cho gã, không tính là tiền riêng.
Dữu Khánh lập tức liền vui vẻ, không để ý việc mình trẻ tuổi hơn người ta, nhấc
tay vỗ vỗ vai Đồng Tại Thiên, “Đồng tiên sinh có thể phân ưu vì bang phái ưu,
thật sự là may mắn cho Hạt Tử bang. Từ giờ trở đi, Đồng tiên sinh chính là Tam
đương gia của Hạt Tử bang!”
Nhị đương gia đương nhiên là Mục Ngạo Thiết, các thành viên cũ đều biết rõ.
Mục Ngạo Thiết liếc mắt nhìn Đồng Tại Thiên, rất muốn hỏi Dữu Khánh xem,
vị trí Tam đương gia này có thể tính là dùng tiền mua được hay không.
Không biết Đồng Tại Thiên có phải là thật sự kinh ngạc và vui mừng hay
không, dù sao vẻ mặt là rất kinh ngạc, liên tục chắp tay vui mừng cảm tạ: “Tạ
bang chủ tín nhiệm, Đồng mỗ nhất định không phụ lòng mong đợi của bang
chủ.”
“Tốt tốt tốt.” Dữu Khánh cười híp mắt, khoe hết hàm răng trắng bệnh, miệng
không khép lại được, còn vỗ vỗ nhiều hơn lên cánh tay gã, như muốn nói ta mỏi
mắt mong chờ nhìn ngươi thể hiện, sau đó đảo mắt qua, nhìn thấy mấy người
Phạm Cửu đang dõi mắt nhìn mình, lập tức không có nặng bên này nhẹ bên kia.
Hắn nhấc tay chỉ tới Phạm Cửu, “Phạm tiên sinh, từ giờ trở đi, ngươi chính là
Tứ đương gia.”
Chưa hết, lại chỉ tới Mạt Lỵ và Cao Trường Đài, “Mạt Lỵ, ngươi là Ngũ đương
gia. Cao Trường Đài, ngươi là Lục đương gia.”
Nụ cười trên mặt Đồng Tại Thiên còn chưa biến mất, nghe vậy thì cứng tại trên
mặt, chậm rãi quay đầu nhìn về phía mấy vị Đương gia khác, vừa rồi còn tưởng
rằng nỗ lực của mình cuối cùng đã đổi được tín nhiệm, thì ra là mình suy nghĩ
nhiều. Tên cháu trai này thực sự quá tùy hứng, tùy hứng đến mức chịu không
nổi, Đương gia là có thể đưa tay chỉ chỉ, đếm đếm một hai ba bốn năm sáu để
bổ nhiệm sao?
Bầu không khí tại hiện trường có thể nghe được cả tiếng kim rơi, mấy thành
viên cũ cũng kinh ngạc ngây người.
Năm mươi người mới gia nhập thì quay mặt nhìn nhau, có một số người vừa
định chắp tay bái kiến Tam đương gia, kết quả liên tiếp toát ra Tứ, Ngũ, Lục
đương gia, khiến cho trở tay không kịp, có phần nhìn theo ngón tay chỉ hoa cả
mắt.
Mục Ngạo Thiết im lặng ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy loại chuyện vô sỉ, ngang
như cua này cũng chỉ có người như lão Thập Ngũ mới có thể làm ra được,
nhưng do lão Thập Ngũ làm ra lại không khiến người ta cảm thấy đột ngột.
Y thực sự muốn hỏi, từ sau khi tân Hạt Tử bang thành lập ra, có được mấy
người cảm thấy vị Bang chủ này bình thường?
Có lẽ những người còn tiếp tục đi theo hắn tìm tiền đồ cũng là có chút không
bình thường. Bây giờ nhìn lại, tám người đã rời đi kia dường như tương đối
bình thường hơn chút.
Đồng Tại Thiên cũng muốn hỏi xem, mình xuất tiền xuất lực mới đổi được một
tiếng Tam đương gia, những người khác dựa vào đâu chứ?
Nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy, nếu đã phong cho họ, họ đều
cảm thấy mình xứng đáng. Ví dụ như Mạt Lỵ và Cao Trường Đài, hai người
cảm thấy mình đào ra bí mật về sâm Kỳ Lân, công lao không nhỏ.
Tỉnh táo lại, chính bản thân mình cũng không hiểu ra sao, Phạm Cửu không biết
vì sao mình phải âm thầm thở dài, trước tiên chắp tay cảm tạ, “Tạ bang chủ xem
trọng, Phạm mỗ nhất định dốc sức làm việc vì bang chủ.”
Mạt Lỵ nở nụ cười, chắp tay nói: “Tạ bang chủ trọng dụng.”
Cao Trường Đài cũng chắp tay cười nói: “Tạ bang chủ thưởng thức, nhất định
không phụ lòng bang chủ.”
Gã thật sự không có gì không vui về việc mình phải xếp ở cuối cùng, trong lòng
suy nghĩ, với tốc độ bổ nhiệm nhanh như vậy, bảy tám chín mươi đương gia còn
có thể xa sao?
Dữu Khánh vui cười hớn hở phất tay miễn lễ, “Về sau mọi người đồng tâm hiệp
lực, cùng phó sơn hải.”
Một đám thành viên mới cũng cùng hùa theo, dồn dập chắp tay hành lễ.
“Bái kiến Tam đương gia.”
“Bái kiến Tứ đương gia.”
“Bái kiến Ngũ đương gia.”
“Bái kiến Lục đương gia.”
Lúc đầu, tiếng nói còn có phần lác đác hỗn loạn, sau đó dần dần đều đặn nhịp
nhàng, âm thanh bái kiến trở nên thanh thế.
Mấy vị gia chủ từng người chắp tay đáp lễ.
Nhìn bọn họ đứng đó khách sáo với nhau, tâm tư Dữu Khánh lại bay đi nơi
khác, không biết mấy bang phái đỉnh cấp kia khi biết được Hạt Tử đăng kí tham
gia sẽ có phản ứng như thế nào, sẽ không chèn ép đi?