Sau khi quay lại, Đồng Tại Thiên vẫn chưa trở lại nơi Hạt Tử bang tập trung để
tìm những người khác cùng nhau lo liệu công việc tìm kiếm, tuyển nhận nhân
thủ, mà lại chạy đi chạm mặt Đoạn Vân Du.
Gã và Đoạn Vân Du không có trực tiếp gặp mặt, trước tiên gửi tín hiệu gặp mặt
cho Đoạn Vân Du, rồi tách ra lần lượt đi đến địa điểm ước hẹn để gặp mặt.
Sau khi nghe báo cáo tình huống xong, Đoạn Vân Du xì một tiếng, “Thật đúng
là muốn tham gia ‘Sự kiện Đồng Tước võ’, cũng không biết hắn lấy đâu ra tự
tin để đi cạnh tranh.”
Nói đến đây, Đồng Tại Thiên hơi chút ngập ngừng nói: “Ta nghi ngờ có khả
năng có liên quan với ‘Thạch Tâm cư’.”
“Thạch Tâm cư?” Đoạn Vân Du đột nhiên quay đầu nhìn gã chăm chú, “Làm
sao biết được?”
Đồng Tại Thiên: “Hắn dặn ta khi hoàn thành công việc thì đến ‘Thạch Tâm cư’
liên hệ hắn. Ta còn len lén theo dõi hắn, phát hiện thấy hắn quả thực đang ở tại
‘Thạch Tâm cư’.”
Đoạn Vân Du hơi nhíu mày, trầm ngâm không nói, nói như thế nào chứ, chi phí
lưu trú tại Thạch Tâm cư quả thực cao quá đáng, quả thực không phải là nơi
người bình thường ở lại, cũng không phải là mọi người đều không ở nổi, mà đối
với đa số người, nếu như không phải quá dư tiền, thực sự không cần phải lãng
phí khoản tiền đó.
Có bao nhiêu tu sĩ dự định ngốc cả một đời tại nơi Thiên Tích sơn hỗn loạn này
chứ? Mọi người chạy đến đây mạo hiểm, đều chỉ muốn kiếm được đủ khoản
tiền nào đó liền rời đi, đều là tới đây để gom góp tiền bạc, cực ít tiêu xài lung
tung.
Còn có một điểm nữa là, ở tại Thạch Tâm cư quá mức phô trương, ra ra vào vào
rất dễ bị kẻ có lòng dạ xấu theo dõi nhằm vào, rất dễ dàng bị coi là dê béo.
Nhưng cũng không có nghĩa là bỏ tiền ở trong đó thì có gì không đúng, y chậm
rãi nói: “Ngươi không phải nói rằng hắn trẻ tuổi tùy hứng sao? Vừa lúc kiếm
được một khoản tiền ở chỗ thần miếu, thanh niên có được tiền hưởng thụ một
chút cũng bình thường.”
Đồng Tại Thiên: “Bang chủ, vấn đề là ở điểm này.”
Đoạn Vân Du: “A, là sao?”
Đồng Tại Thiên: “Bang chủ có điều không biết, theo quan sát của ta, cho dù là
tên bang chủ để ria mép kia, hay là tên tâm phúc to con đó, cả hai đều không
giống là người chịu tiêu xài. Trong Khối Lũy thành không chỉ có một cái khách
sạn, bọn hắn lại chạy đến ‘Thạch Tâm cư’, nơi đắt nhất. Hắn cho ta thời gian
một ngày để hoàn thành công việc rồi đến tìm hắn, chứng tỏ hắn không chỉ ở lại
‘Thạch Tâm cư’ một ngày. Điều này không giống vào ở thử cho biết, cũng
không giống tác phong của hai người.”
Đoạn Vân Du hơi lắc đầu, “Về điểm này, cách nhìn của ta không giống ngươi.
Tên to con kia thì ta không biết, nhưng xuất thân của tên ria mép đó khẳng định
không phải tầm thường. Tuổi trẻ như vậy liền có thể đột phá đến tu vi Huyền
cấp, điều này cần có lượng lớn tài nguyên tu hành đổ dồn vào, gia đình bình
thường có thể cung cấp bồi dưỡng được sao? Biết bao nhiêu người tại trong Tu
Hành giới không từ thủ đoạn tích lũy hơn nửa đời, cũng chỉ làm được như vậy
mà thôi.”
Hắn có điều không biết chính là, Dữu Khánh không chỉ tuổi còn trẻ đã đột phá
đến tu vi Huyền cấp, hơn nữa còn là dùng lượng lớn tài nguyên thúc đẩy tăng
tiến trong khoảng thời gian rất ngắn. Đồng thời, hắn không phải là người duy
nhất có được lượng lớn tài nguyên như vậy, mà một đám người bên cạnh hắn
đều có. Chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, mỗi người đều đã tiêu hao lượng
tài nguyên tu luyện mà người khác phải tích lũy hơn nửa đời người. Cảnh giới
tu vi không chỉ vừa mới đột phá Sơ Huyền, mỗi người gần như đều đã đạt đến
đỉnh cao của Sơ Huyền.
Đồng Tại Thiên nhắc nhở: “Cũng có rất nhiều người không có xuất thân tốt, vẫn
đạt được như vậy. Trên đời này không thiếu người vận may tốt, được trời ban
cho được một khoản lớn.”
Đoạn Vân Du: “Thiên đạo bất công, đúng là có không ít người vận may tốt tình
cờ phát tài, nhưng người vừa được như vậy vừa có được thực lực như hắn là rất
hiếm. Ngươi không có giao thủ với hắn nên không biết, ta đã chính diện giao
phong với hắn, công pháp mà hắn tu luyện chắc chắn là truyền thừa cực kỳ cao
minh. Người ta khống chế được truyền thừa như thế tất nhiên không phải loại
bình thường. Điều này cũng giải thích vì sao hắn còn trẻ tuổi đã có đủ tài
nguyên tu luyện để đột phá đến Huyền cấp. Ta nghi ngờ đó mới là nền tảng để
hắn dám đi tranh đoạt Đồng Tước hồ.”
Đồng Tại Thiên đăm chiêu gật đầu, cũng cho rằng lời y nói có lý, nhưng rồi rất
nhanh lại lắc đầu, “Bang chủ, điều ngài nói đương nhiên có lý. Nhưng ta vẫn
muốn nói, hai tên đó thực sự không giống như là người chịu chi tiền. Không đề
cập đến thứ khác, chỉ nói đến quần áo hai người bọn hắn đang mặc trên người,
sau khi đến Khối Lũy thành, hai người lại mua hai bộ y phục với chất liệu rẻ
nhất để thay.”
Đoạn Vân Du cười ha hả, hỏi: “Điều này có vấn đề gì sao? Người ta muốn ăn
mặc xuề xòa, ít thu hút một chút cũng là chuyện rất bình thường. Ngươi a, hôm
nay sao vậy? Thật sự suy nghĩ hơi nhiều đó nha.”
Đồng Tại Thiên xua tay, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Bang chủ, nếu như là vì để ít
thu hút, hắn còn sẽ đến ở tại ‘Thạch Tâm cư’ sao? Hơn nữa, ăn mặc hàng giá rẻ
ra ra vào vào tại ‘Thạch Tâm cư’, trái lại sẽ càng gây chú ý. Như vậy là để ít
gây chú ý sao?”
Nghe được lời này, Đoạn Vân Du không cười được nữa, ngây người sửng sốt,
rồi hình như nhận ra điều gì đó.
Đồng Tại Thiên cúi đầu trầm ngâm nói: “Lúc trước, đối với việc hắn lấy lấy lại
tên cũ ‘Hạt Tử bang’ đặt cho bang phái mới, ta đã cảm thấy nghi hoặc, luôn cảm
thấy lí do hắn đưa ra quá gượng ép. Không tiếp xúc không biết, sau khi tiếp xúc
một đoạn thời gian, nói như thế nào chứ, cho đến khi nhìn thấy bộ quần áo giá
rẻ trên người bọn hắn, ta mới chợt hiểu ra, ta nghi ngờ việc đó có liên quan tới
bộ đồng phục Hạt Tử bang mặc trên người.”
Có liên quan tới đồng phục đang mặc? Đoạn Vân Du có chút không hiểu, nhưng
nghĩ tới chuyện gã nói bọn hắn mua y phục giá rẻ, y nhịn không được buột
miệng hỏi: “Để tiết kiệm tiền?”
“Đúng!” Đồng Tại Thiên gật đầu, “Chính là tiết kiệm tiền.”
Đoạn Vân Du tức thì ngậm miệng, không nói nên lời, còn có thể chơi kiểu như
vậy sao? Mình vậy mà lại thua trong tay loại mặt hàng này hay sao?
Đồng Tại Thiên tiếp tục nói: “Bang chủ nghĩ mà xem, loại người tiết kiệm được
chút nào hay chút đó như vậy, làm sao có khả năng tiêu một khoản tiền lớn cho
nơi ở chỉ vì mục đích hưởng thụ, làm như vậy tất có nguyên nhân.”
Đoạn Vân Du chậm rãi gật đầu, “Nếu đúng như lời ngươi nói, vậy thì việc hắn ở
lại trong ‘Thạch Tâm cư’ có lẽ thật sự là…” Nói đến đây, y chợt dừng lại,
“Thạch Tâm cư… Sự kiện Đồng Tước võ… Thạch Tâm cư…” Ánh mắt lấp lóe,
dường như chợt hiểu được gì đó, quay đầu nhìn Đồng Tại Thiên.
Đồng Tại Thiên cũng từ trong lời nói của y nhận thấy được sự liên quan, “Vị
lão bản nương đó là tình nhân của Nhiếp Nhật Phục, chẳng lẽ định đi con đường
này sao?”
Đoạn Vân Du: “Nếu như thật sự đi thông con đường này, vậy thì việc cạnh
tranh ‘Sự kiện Đồng Tước võ’ chỉ là làm bộ làm dáng. Giao Đồng Tước hồ cho
ai chẳng phải là tùy thuộc vào Nhiếp Nhật Phục sao? E rằng tên đó thật sự có
thể đắc thủ chứ.”
Đồng Tại Thiên hạ thấp giọng nói: “Bang chủ, việc này chỉ dựa vào suy đoán là
không ổn, phải nghĩ cách xác nhận mới được.”
Đoạn Vân Du gật đầu: “Việc này để ta sắp xếp.”
“Được.” Đồng Tại Thiên gật đầu, lại hỏi: “Việc mời chào năm mươi người vào
bang thì sao? Ta cảm thấy đây là cơ hội rất tốt để khống chế hắn trong lòng bàn
tay chúng ta. Ngài suy nghĩ xem, một khi bên cạnh hắn đều là người của chúng
ta, tình huống lúc đó sẽ như thế nào?”
Việc này còn cần gã phải nhắc sao? Đoạn Vân Du vừa nghe báo cáo liền biết
nên làm thế nào, không cần dông dài nhiều, y nhấc tay ra hiệu ngừng lời, nói:
“Cần phải sắp xếp một chút, bởi vì người của chúng ta lúc trước đã có giao thủ
với bọn hắn, phải lựa chọn một ít người lạ mặt mới được. Còn nữa, sự việc liên
quan trọng đại, còn phải chọn lựa người tương đối tin cậy một chút. Ngươi cứ
trở về trước chuẩn bị và làm bộ tuyển người đi, ta chuẩn bị xong nhân thủ sẽ
truyền tin cho ngươi.”
“Được.” Đồng Tại Thiên chắp tay, lập tức xin cáo lui, rời đi.
Ngày hôm sau, khi mặt đất bao la được tắm mình trong ánh bình minh, sân
thượng Thạch Tâm cư cũng đắm chìm trong ánh nắng ấp áp của mặt trời mọc,
hơi mát trời đêm trong thiên địa nhanh chóng bị xua đi.
Tại một bàn ăn nhỏ, Liên Ngư xinh đẹp quyến rũ ngồi đối diện với Mục Ngạo
Thiết thân thể cao to. Mục Ngạo Thiết là được Liên Ngư mời tới đây dùng
chung bữa sáng.
Mục Ngạo Thiết rất ít nói chuyện, từ đầu tới đuôi gần như chỉ cắm cúi ăn, cho
dù Dữu Khánh đã nhiều lần căn dặn một số chuyện, chính y cũng muốn phát
huy ra tác dụng, nhưng cuối cùng vẫn là không có nói ra một lời nào.
Về cơ bản, chỉ có một mình Liên Ngư vui vẻ nói cười, Liên Ngư nhìn thấy bộ
dạng nam nhân này da mặt mỏng như vậy thì cũng cảm thấy thú vị, nói ra lời
trêu ghẹo càng cảm thấy thích thú.
“Lương công tử, Lương công tử, lão bản nương đang có khách, thật sự không
rảnh.”
Tiếng hô to của Hổ Nữ cắt ngang không khí nói cười vui vẻ nơi đây.
Lương Bàn đột ngột xông tới đã nghe được tiếng nói cười vui vẻ nơi này, cũng
nhìn thấy một nam một nữ hai người đang cùng bữa chung như một đôi tình
nhân.
Gã ta tới nơi này là định mời Liên Ngư, gõ cửa mở ra nhìn thấy là Hổ Nữ, nào
ngờ Hổ Nữ nói rằng Liên Ngư đang tiếp khách, không rảnh.
Gã cảm thấy có lẽ Liên Ngư đang lấy cớ từ chối mình, nghĩ đến mối đe dọa từ
Mục Ngạo Thiết trong yến hội lúc trước, gã quyết định gia tăng thế tiến công,
liền dứt khoát xông thẳng tới đây để tìm hiểu đến cùng, nào ngờ người ta đúng
là không phải từ chối lấy lệ, mà thật sự là đang tiếp khách.
Cảnh tượng trước mắt khiến mặt mày gã tái mét, cảm thấy mình đã bị nhục nhã,
chiết phiến trong tay thiếu một chút bị gã bóp vặn vẹo.
“Lương công tử?” Liên Ngư đứng lên có vẻ rất kinh ngạc, hỏi Hổ Nữ, “Xảy ra
chuyện gì vậy?”
Hổ Nữ đành phải tới gần, nhỏ giọng thì thầm mấy câu, nói là bởi vì Lương Bàn
đột nhiên xông vào, cô ta không thể dùng sức mạnh, không thể ngăn cản được.
Nghe được lời này, Liên Ngư hơi cau mày, cảm nhận được nguy cơ, phát hiện
thấy Lương Bàn có vẻ đã mất kiên nhẫn, dường như có xu hướng dùng sức
mạnh, một khi người ta thật sự dùng sức mạnh, mình phải làm sao bây giờ, có
thể làm gì được gã sao?
Nàng ta liếc mắt nhìn Mục Ngạo Thiết vẫn đang giữ nguyên vẻ lãnh khốc, nhận
thức được, có khả năng mình đã lộng xảo thành chuyên, đã khiến Lương Bàn có
dấu hiệu phát cuồng, nhưng việc đã đến nước này, từ bỏ tấm mộc chỉ sợ sẽ càng
thêm phiền phức, nàng ta đành phải duy trì tiếp tục.
Mục Ngạo Thiết lạnh lùng liếc nhìn Lương Bàn, đối với việc tên khốn này
cưỡng ép xông vào phòng ở của Liên Ngư, trong lòng y khó thể giải thích mà
dâng trào lên lửa giận.
Đó là loại giận dữ khi có nam nhân khác xông vào phòng nữ nhân của mình, chỉ
là y không có biểu hiện ra ngoài quá nhiều.
“Ta đang tự hỏi, ta đã tới rồi, tại sao Liên Ngư ngươi có thể không lộ mặt, còn
tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện gì, trong lúc nóng lòng sốt ruột cưỡng ép
xông vào, không ngờ thật sự đang có khách, là ta quá đường đột, thứ tội, đã
quấy rầy. Các ngươi tiếp tục đi.” Sắc mặt tái mét, Lương Bàn ngoài cười nhưng
trong không cười ném lại lời nói rồi quay đầu rời đi, trong mắt lộ ra phẫn hận.
“Lương công tử, Lương công tử.” Liên Ngư có chút lo lắng đuổi theo gọi mấy
tiếng nhưng vô ích.
Trong cơn xấu hổ và giận dữ, Lương Bàn không quay đầu lại, sải bước đi
nhanh, chỉ để lại tiếng cánh cửa đóng rầm.
Khi Liên Ngư cười khổ quay trở lại thì thấy Mục Ngạo Thiết đã đứng lên, lập
tức ra hiệu cho y ngồi xuống.
Mục Ngạo Thiết: “Ta ăn đủ rồi, đừng lo cho ta, ngươi cứ lo việc của ngươi đi.”
Y gật đầu cảm tạ được khoản đãi rồi lập tức rời đi.
Y cảm nhận được Lương Bàn đã thật sự tức giận, về việc này, y biết rõ với năng
lực của mình sợ là không xử lý được, phải nhanh chóng nói cho lão Thập Ngũ
biết.
“Ngồi thêm một chút đi.” Liên Ngư cũng chỉ cất một câu khách sáo, không có
nỗ lực giữ lại, lúc này, bởi vì việc Lương Bàn tức giận, nàng ta quả thực cũng
không còn tâm tình tiếp tục đùa giỡn Mục Ngạo Thiết.
Khi không còn người ngoài, nàng ta ngồi ở trong phòng thở vắn than dài.
Trên hành lang tròn, vừa mới từ bên trong đi ra không bao xa, Mục Ngạo Thiết
đang định thả quả cân trượt xuống dây thừng để gọi thang, nhưng ngay khi tay
đụng vào quả cân thì cảm nhận được không thích hợp, y đột nhiên quay đầu
nhìn lại, nhìn thấy Lương Bàn khoanh cánh tựa ở góc tường chờ đợi, hai mắt
bốc lửa, cất bước đi tới.
Mục Ngạo Thiết tức thì cảnh giác cao độ, tay theo bản năng hạ xuống sờ lên
chuôi kiếm.
May mà Lương Bàn đi tới bên cạnh y vẫn chưa làm ra hành động gì quá mức,
mà chỉ đặt quả cân trượt xuống dưới.
Dây thừng rung động, hộp dây thừng nửa mở rất nhanh chạy lên, Lương Bàn
mở cửa bước vào, lại ném mạnh một quả cân xuống, rồi nhìn chằm chằm Mục
Ngạo Thiết với ánh mắt lạnh như băng, nói: “Ta xem ngươi thực sự là chán
sống rồi, không muốn chết thì sớm cút đi!”
Mục Ngạo Thiết cũng lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt gã, bàn tay nắm kiếm nhúc
nhích muốn động, trong lòng y cũng kìm nén lửa giận, có xung động muốn rút
kiếm.
Dây thừng rung động, hộp dây rất nhanh chở người trượt xuống dưới, khuôn
mặt âm trầm của Lương Bàn cũng biến mất khỏi mắt y.
Mục Ngạo Thiết lập tức xoay người đi đến cầu thang, căn phòng y ở cũng rất
cao cấp, ở ngay tại tầng bên dưới.
Y rất nhanh đã trở về căn phòng của mình, tìm Dữu Khánh, kể lại cho hắn nghe
sự việc đã xảy ra, cuối cùng nhấn mạnh: “Có thể thấy được, gã ta thật sự đã tức
giận.”
Dữu Khánh cau mày đi tới đi lui, cuối cùng dừng bước nói: “Gã ta là một phiền
toái lớn, không chừng sẽ ngăn cản con đường phát tài của chúng ta, nhưng lại
không tiện làm cứng, để viết thư cho Thanh Nha đi, nhìn xem có biện pháp gì
đối phó Lương Bàn này hay không.”
Kỳ thực hắn rất không muốn làm như vậy, lúc trước tìm Thanh Nha hỏi thăm
tung tích Tam Túc ô đã cảm thấy rất không ổn, dễ dàng bị Thanh Nha đoán
được hướng đi, dù sao Thiên Tích sơn cũng là do Thanh Nha chỉ ra, bây giờ hỏi
tiếp về chuyện Lương Bàn, chỉ cần có lòng muốn kiểm chứng, Thanh Nha rất dễ
dàng liền biết được hắn đang ở đâu.
Nhưng mà lửa đã sém lông mày, chỉ có thể gửi tin nhờ Thanh Nha giúp đỡ mà
thôi.
Mặc dù hắn và Thanh Nha không hòa thuận với nhau, nhưng nhìn chung, Thanh
Nha là một người tương đối có thế lực và tương đối tin cậy trong số những
người hắn quen biết, đã có bí mật về “Lệ Nương” trấn giữ, Thanh Nha sẽ không
đến mức tùy ý làm xằng bậy.