Nói cách khác, lão bản nương căn bản không có dự định lấy đề thi giúp Hạt Tử
bang, hoàn toàn chỉ lấy điều đó làm mồi nhử để giữ hai tên đó lại mà thôi.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Hổ Nữ cũng nở nụ cười, quả thực không cần phải giúp
cho loại người có lòng dạ gây rối như vậy, dùng xong liền vứt bỏ mới đúng.
Căn phòng tốt nhất tại Thạch Tâm cư tương tự như nhà ở của Liên Ngư, có cả
sân thượng trước và sau, một bên có thể từ trên cao nhìn bao quát Bách Trượng
đình, một bên có thể thưởng phong cảnh Thiên Tích sơn.
Nâng cấp lên căn phòng cao cấp hơn, cũng không có nghĩa an toàn cũng được
nâng cấp.
Đi loanh quanh khắp bên trong căn phòng, Dữu Khánh cẩn thận kiểm tra toàn
bộ căn phòng từ trên xuống dưới một lần, thỉnh thoảng còn cất tiếng tắc lưỡi, có
thể nói tâm tình sung sướng, cảm thấy mình tiêu mười vạn lượng đó thực sự
xứng đáng với giá trị, không phải bởi vì căn phòng này mà bởi vì có được lời
hứa hẹn của Liên Ngư, bọn hắn đã đạt mục đích suôn sẻ đến không ngờ.
Hắn cũng tự cảm thấy bội phục mình khi có thể nghĩ ra được kế hoạch “Mỹ
nam kế” thần kỳ như thế, may mà mình kiên trì làm thử, quả nhiên mọi việc
trên đời này chỉ có dám nghĩ dám làm mới cơ hội.
Hiện nay, có vẻ như điều duy nhất cần đề phòng chính là tên Lương Bàn kia,
tuy nhiên, nơi này dù sao cũng là Khối Lũy thành, chỉ cần không bị Nhiếp Nhật
Phục uy hiếp, hơn nữa có Liên Ngư hỗ trợ, bọn hắn cũng không cần phải lo lắng
quá nhiều.
Một chuyện khác cần phải nhanh chóng giải quyết là công tác chuẩn bị để đăng
kí tham gia “Sự kiện Đồng Tước võ”, thời hạn đăng kí chỉ còn có mấy ngày, về
mặt nhân số, bọn hắn vẫn còn chưa đủ, nếu không nhanh chóng xử lý ngay bây
giờ, để sau này nước đến chân mới nhảy e rằng không kịp.
Để đăng kí tham gia, ngoại trừ điều kiện nhân số ra, còn phải giải quyết chuyện
phí đăng ký, đó chính là vấn đề tiền bạc.
Việc này không nên chậm trễ, nói làm liền làm, Dữu Khánh định thần lại, nhìn
quanh nhìn quất, căn phòng này có phần hơi lớn, không biết Mục Ngạo Thiết
đang ở đâu, hắn kêu gọi một hồi, nhưng không nghe tiếng đáp lại.
“Di, đi đâu rồi chứ? Rõ ràng không có đi ra ngoài a.” Lẩm bẩm tự hỏi một câu
xong, Dữu Khánh đảo một vòng tìm khắp các phòng mà không thấy, cuối cùng
tìm được người ở tại sân thượng nhìn ra phía bên ngoài, thấy Mục Ngạo Thiết
đang lẳng lặng đứng tựa tại một góc lan can.
Hắn đi đến nhìn, phát hiện thấy vẻ mặt Mục Ngạo Thiết lộ ra sự cô đơn và
phiền muộn, dáng vẻ ưỡn cao bình thường không còn nữa, chỉ có vẻ ủ rũ, không
biết đang thất thần vì việc gì.
Dữu Khánh lập tức vỗ lưng y một cái, “Ngây người ra đó làm gì vậy? Ta gọi
ngươi nhiều lần như vậy mà không nghe được sao?”
Mục Ngạo Thiết nghe thì nghe được, chỉ là cơ thể và tâm tư không muốn phản
ứng lại mà thôi, lúc này mới hồi thần lại, thở dài u sầu, “Làm ra chuyện như
vậy, tương lai nhìn thấy sư phụ, thật sự không biết nên giải thích với lão nhân
gia ngài như thế nào.”
Dữu Khánh đã hiểu rồi, điều vị sư huynh này muốn biểu đạt là, không nghĩ tới
mình lại có thể làm ra chuyện đi ăn cơm nhuyễn này, có vẻ không vượt qua
được cánh cửa tâm lý kia.
Thấy y lại bắt đầu giở chứng, vì đại cục, Dữu Khánh lập tức cất lời trấn an,
“Làm chuyện gì chứ? Tại sao lại không thể giải thích với sư phụ chứ? Chúng ta
không phải ăn cơm nhuyễn nha, chúng ta là đang dùng ‘Mỹ nam kế’. Người tại
giang hồ, ngươi lừa ta gạt, không dùng chút thủ đoạn, cứ đâm đầu vào tường
sao được?”
Mục Ngạo Thiết rất muốn hỏi hắn, nếu thật sự dựa vào Liên Ngư để bắt lấy
Đồng Tước hồ, một lần chấp chưởng chính là ba năm, tại trong ba năm này,
giữa y vào Liên Ngư có khác gì ăn cơm nhuyễn, bảo y phải đặt thể diện nam
nhân tại nơi nào?
Tuy nhiên, lời xoa dịu của Dữu Khánh ít nhiều vẫn có chút hiệu quả.
Dữu Khánh lại kéo cánh tay y, “Đừng có suy nghĩ lung tung nữa, cũng không
cần phải lo lắng không giải thích được với sư phụ linh thiêng trên trời, ngươi là
nghe lệnh hành sự, là phụng lệnh chưởng môn để làm việc, lão nhân gia ngài
không thể trách được ngươi, nếu có trách cũng là trách ta.”
Vừa nói hắn vừa kéo Mục Ngạo Thiết vào trong phòng, nói chuyện ở bên ngoài
không thuận tiện, đóng cửa lại, Dữu Khánh mới hạ thấp giọng nói: “Sắp hết hạn
đăng kí tham gia rồi, chúng ta phải nắm chặt thời gian giải quyết việc này. Để
quá sát, nếu xảy ra chuyện e rằng không có cách nào bù đắp.”
Mục Ngạo Thiết hỏi: “Để ta đi tìm Đồng Tại Thiên hả?”
Dữu Khánh: “Về chuyện kiếm người, để ta xử lý. Ngươi nghĩ cách giải quyết
phí đăng ký đi.”
Mục Ngạo Thiết nghi hoặc, “Tiền? Ta đi đâu kiếm nhiều tiền như vậy được,
ta…” Rồi y chợt nghẹn lại, không nói nên lời, trợn tròn hai mắt nhìn đối
phương, có vẻ đã nhận ra được điều gì đó.
Quả nhiên, Dữu Khánh cười khan hai tiếng, nhỏ giọng nói: “Mười triệu a, đó
không phải là số tiền nhỏ đối với chúng ta, nhưng với Liên Ngư, đó có thể chỉ là
chuyện tiện tay. Ngươi nhìn xem, cuối cùng người tham dự không phải người
của chúng ta, tiền bạc bỏ ra cũng không phải của chúng ta, làm như thế nào
cũng không mất mát gì, muốn chơi kiểu nào cũng được. Ngươi đi tìm Liên Ngư,
cứ nói là trong túi eo hẹp, nàng nhiệt tình với ngươi như vậy, chỉ cần ngươi mở
miệng, xác suất cho ngươi sẽ rất cao.”
Còn nói không phải để ta đi ăn cơm nhuyễn sao? Gương mặt Mục Ngạo Thiết
dần dần đỏ lên, tay thỉnh thoảng nắm chặt, cảm giác giống như muốn nhào tới
cắn chết Dữu Khánh.
Dữu Khánh cười gượng, bị phản ứng đó của y làm cho không được tự nhiên, vô
thức mà lùi về sau một bước, cười làm lành.
Mục Ngạo Thiết đột nhiên đưa tay vào trong người, móc ra một đống ngân
phiếu, ngay tại trước mặt Dữu Khánh, rất nhanh chóng đếm ra năm trăm vạn,
nện tại trên bàn trước mặt hắn, cảm giác đó thực sự là hận không thể đập lên
trên mặt Dữu Khánh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Số tiền phân chia lúc trước,
chúng ta mỗi người bỏ ra năm trăm vạn là đủ rồi. Được thì cầm đi, không được
thì bỏ. Chuyện tìm nữ nhân hỏi tiền đừng có tìm ta, ta sẽ không đi, muốn thì tự
ngươi làm đi!”
Với tính cách của y, quả thực không mở miệng nói được lời như vậy, không
quen chút nào, chạy đi tìm người ta hỏi xin mười triệu, da mặt phải dày đến
mức độ nào mới có thể làm được chứ?
Coi như đã nhận ra được, tên khốn khiếp lão Thập Ngũ này, việc gì dính đến
hắn, ví dụ như nhằm vào Kiều Thư Nhi thì, việc này không được, việc kia cũng
không được, thậm chí còn vì một nữ nhân mà đòi chết đòi sống, còn một khi
vấn đề dính đến người khác thì đó không phải là vấn đề, chuyện thối tha,
chuyện không biết xấu hổ gì đó đều dám để cho người khác làm, dù sao không
phải chính hắn là được, đồ khốn khiếp!
Dữu Khánh nhìn nhìn ngân phiếu trên bàn, không nói nên lời, nghĩ thầm, nếu
như ta mở miệng mà có tác dụng, ta còn cần tới cái miệng vụng về của ngươi
sao?
Lúc trước, khi Mục Ngạo Thiết xấu hổ và giận dữ rời khỏi chỗ Liên Ngư thì hắn
đã nhận ra được, Mục Ngạo Thiết vừa rời đi, vị lão bản nương đó liền không
thèm nhìn tới hắn, hắn mở miệng là vô dụng.
Nhưng nhìn thấy tính cách cứng đầu của Mục Ngạo Thiết lại nổi lên, hắn liền
biết, cho dù thần tiên cũng không kéo lại được, hắn có nói điều gì cũng vô dụng,
không còn cách nào khác, đành phải đưa tay cầm lấy ngân phiếu ở trên bàn,
chuẩn bị làm như lời Mục Ngạo Thiết đã nói, một người bỏ ra một nửa.
Tự nhiên trong lòng cảm thấy không vui, hai người tổng cộng kiếm được hơn
một nghìn vạn, đăng kí tham gia liền mất một nghìn, gần như hết sạch, tâm tình
làm sao có thể thoải mái được.
Nhìn một xấp ngân phiếu trên tay, lại nhìn nhìn bộ dáng tức giận của Mục Ngạo
Thiết, Dữu Khánh thật sự muốn trào phúng y mấy câu, với tính cách keo kiệt
của ngươi, vì một nữ nhân mà có thể bỏ ra năm trăm vạn lượng, việc này có thể
đơn giản mới là lạ.
Rõ ràng là nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp cũng đã thích rồi, tranh thủ xen việc tư
vào trong việc công, hiển nhiên là quá tiện, quá tốt, lại còn làm ra vẻ bất đắc dĩ,
hắn không quen nhìn bộ dạng chó không ăn cứt như vậy của Mục Ngạo Thiết.
Nhưng cũng không dễ kéo người ta đi làm việc xấu hổ, về phương diện này, lão
Cửu rất cương liệt, bởi vì còn cần dựa vào lão Cửu xuất lực trong việc Liên
Ngư, nếu thật sự khiến cho lão Cửu thẹn quá hóa giận, khẳng định y sẽ bỏ gánh
không làm nữa.
Nói tới việc này, bản thân hắn nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp hắn cũng thích, mỹ
nhân phong tình như Liên Ngư rất mới mẻ, chỉ là hắn không có suy nghĩ gì mà
thôi.
Thôi, quên đi. Hắn cầm lấy tiền rồi cất bước đi ra ngoài, bỏ Mục Ngạo Thiết lại
một mình, rời khỏi khách sạn, đi thẳng đến địa điểm hẹn gặp các bang chúng
Hạt Tử bang.
Lúc này, phần lớn thành viên Hạt Tử bang vẫn còn chưa trở về, dù sao, hầu hết
đều là người mới đến, kỳ hạn một ngày chưa hết, mọi người đều muốn du
ngoạn Khối Lũy thành kỹ một chút.
Không ngoài dự liệu, người có mục đích như Đồng Tại Thiên, quả nhiên đã
quay lại trước, chờ đợi nhìn chằm chằm tình hình.
Hai người vừa chạm mặt, Đồng Tại Thiên trước tiên quan sát một chút y phục
Dữu Khánh mặc trên người, xác nhận là hàng giá rẻ, đồng thời lễ phép hành lễ
chào, “Bang chủ.”
Dữu Khánh tươi cười hớn hở, quan tâm hỏi: “Về nhanh như vậy?”
Đồng Tại Thiên: “Ta đã rất quen thuộc Khối Lũy thành, không có gì hay để đi
dạo, không bằng ở lại đây nghỉ ngơi.”
Dữu Khánh gật đầu, lại ngoắc tay ra hiệu, kéo gã đi đến một góc hẻo lánh, hạ
thấp giọng nói: “Có một chuyện rất cần người lão luyện, quen thuộc hoàn cảnh
Khối Lũy thành như ngươi đi làm.”
Đồng Tại Thiên lập tức nói: “Có thể làm được ta sẽ không đùn đẩy trách nhiệm.
Bang chủ cứ việc phân phó.”
Dữu Khánh vui vẻ sờ sờ chút ria mép, nhận thấy vẫn là gian tế dùng rất tốt, lập
tức căn dặn: “Chúng ta không đủ nhân thủ, bang phái đăng kí tham gia ‘Sự kiện
Đồng Tước võ’ ít nhất phải có năm mươi người. Ngươi đi tuyển thêm chút nhân
thủ đi. Không cần nhiều, chỉ cần đủ năm mươi người là được.”
“A!” Đồng Tại Thiên giả vờ kinh ngạc, hỏi: “Bang chủ thật sự muốn tham gia
‘Sự kiện Đồng Tước võ’ sao?”
Dữu Khánh: “Tham gia thì có sao? Được thì tiếp tục, không được có thể bỏ
cuộc giữa chừng, cũng không ảnh hưởng gì, cũng không cần các ngươi bỏ tiền
ra.”
Đồng Tại Thiên lo lắng hỏi: “Bang chủ, vấn đề là những người khác có thể
đồng ý sao?”
Dữu Khánh: “Vì vậy mới nói ngươi tuyển năm mươi người nha, người nào
không đồng ý có thể rời khỏi Hạt Tử bang.”
“…” Đồng Tại Thiên quả thực không nói nên lời, phát hiện thấy vị này quả
nhiên là vẫn tùy hứng như trước.
Dữu Khánh vỗ vỗ lưng gã, “Cho ngươi thời gian một ngày, có thể làm được hay
không?”
Đồng Tại Thiên lắc đầu, “Thuộc hạ không dám đảm bảo, chỉ có thể nói là làm
việc hết sức.”
“Chỉ có một mình ngươi là người kỳ cựu lăn lộn nhiều tại Thiên Tích sơn này,
hiện tại ta cũng chỉ có thể trông cậy vào ngươi.” Dữu Khánh cất lời than thở tha
thiết, sau đó lại vỗ vỗ cánh tay gã, “Mọi người tạm thời lưu lại Khối Lũy thành
chờ lệnh. Nếu làm xong rồi, ngươi tới ‘Thạch Tâm cư’ tìm ta là được.”
Đồng Tại Thiên hơi kinh, “Bang chủ đang ở tại Thạch Tâm cư?”
“Ừ.” Dữu Khánh quang minh lỗi lạc cất tiếng thừa nhận.
Việc này thật đúng là quá nhiều tiền không nơi để tiêu a, nhưng người ta là tiêu
tiền của chính họ, Đồng Tại Thiên không thể nói gì, nhưng gã vẫn nhắc nhở một
chút, “Bang chủ, cần ở lại Khối Lũy thành mấy ngày? Bên trong bang có không
ít người không còn tiền, nghỉ chân ở bên ngoài lại nguy hiểm. Trong này một
ngày chính là một vạn lượng, mười mấy người a.”
Dữu Khánh trầm mặc một chút, trầm ngâm nói: “Phí đăng ký tham gia ‘Sự kiện
Đồng Tước võ’ lên đến một nghìn vạn, trong tay ta cũng căng thẳng. Như vậy
đi, nếu như ngươi tin được ta, ngươi ứng ra trả trước khoản tiền này đi, dù sao
cũng là tính vào chi tiêu trong bang, về sau ta sẽ bù lại cho ngươi, thế nào?”
Nếu không phải là tìm không được lí do để Đoạn Vân Du bỏ tiền ra, sợ khiến
cho Đoạn Vân Du cảnh giác, hắn còn muốn Đoạn Vân Du bỏ ra một nghìn vạn
phí đăng ký nữa kìa.
Đồng Tại Thiên lại ngẩn ra, vốn định nhắc nhở vị bang chủ này ứng ra chút tiền
trước, không nghĩ tới lại dội ngược đến trên thân mình, gã hối hận đã nói ra lời
này, do dự một chút, gã đành phải gượng ép cười nói: “Bang chủ nói quá lời,
nếu như không tin bang chủ, ta làm sao có thể gia nhập vào Hạt Tử bang chứ?
Bang chủ yên tâm, ta biết rõ nên làm thế nào.”
“Việc tuyển người không nên chậm trễ, ngày mai ta chờ tin tức tốt của ngươi.”
Dữu Khánh trịnh trọng chắp tay nhờ cậy, sau đó nghênh ngang rời đi.
Nhìn theo bóng hắn đi xa, Đồng Tại Thiên suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút
quái lạ, cảm thấy vị bang chủ này không phải là người tiêu pha phung phí, tại
sao lại vào ở Thạch Tâm cư chứ?
Cuối cùng gã vẫn là lặng lẽ đi theo, một mạch cùng theo đến Thạch Tâm cư, tận
mắt nhìn thấy Dữu Khánh nghênh ngang bước vào trong, sau khi đã xác nhận
được, gã mới rời đi với vẻ nghi hoặc.