Bán Tiên

Chương 803: Giữ lại




Hai người ngồi thang dây xuống lầu, mới tìm đến chưởng quỹ trước quầy, ngay

cả lời nói trả phòng cũng nói không lưu loát, chợt nhìn thấy chưởng quỹ nhìn về

phía sau bọn hắn, khom người gật đầu chào.

Hai người cũng nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, cả hai đồng loạt quay

đầu nhìn lại, nhìn thấy Bán yêu quái luôn đi theo hầu bên cạnh lão bản nương

phe phẩy đuôi cọp đi tới.

Xem nét cười trên mặt và ánh mắt của cô ta, dường như là tới đây vì bọn hắn.

Trong lòng hai người hơi căng lên.

Hổ Nữ đi tới trước mặt hai người, quan sát bọc hành lý vác trên người, hỏi:

“Nhị vị đem theo hành lý, là ý gì?”

Dữu Khánh cười gượng: “Bỗng nhiên có chút việc gấp, không thể không rời đi

trước một bước, về sau có cơ hội sẽ quay lại cảm tạ lão bản nương nồng hậu

tiếp đãi.”

Khi nói lời này, trong lòng hắn cảm thấy hối hận muốn chết, tới ở khách sạn này

chưa đến nửa ngày, mất hết mười vạn lượng, hối hận không nên nảy sinh ý đồ

biến thái, làm thử Mỹ nam kế gì đó.

Bây giờ mỹ nam kế có dấu hiệu thành công, mình lại không dám tiếp tục chơi

đùa, đây gọi là chuyện gì chứ.

Khóe miệng Hổ Nữ nhếch lên nét tươi cười, phát hiện thấy đúng là đã bị lão bản

nương đoán đúng, quả nhiên là muốn bỏ chạy, lập tức không chút khách khí cất

tiếng ngăn cản: “Việc gấp của các ngươi tạm thời đặt sang một bên, trước tiên đi

theo ta một chuyến.”

Lời này hoàn toàn là cường thế ép người, không cho chút cơ hội thương lượng

nào, Dữu Khánh nghẹn nghẹn họng, không có cách nào phản đối, đành phải hỏi

trước: “Đi đâu?”

Đã xoay người bước đi, Hổ Nữ đưa lưng về phía hắn, đáp một câu, “Lão bản

nương tìm các ngươi.”

Sư huynh đệ hai người quay mặt nhìn nhau, Dữu Khánh vội cất bước đuổi theo,

tiếp tục tìm hiểu, “Lão bản nương tìm chúng ta làm gì?”

Hổ Nữ thuận miệng đáp: “Ta nào biết được, gặp lão bản nương chẳng phải sẽ

biết.”

Hai người đàn ông thật sự sợ bỏ lỡ thời cơ chạy trốn, nhưng lại không thể

không theo, chỉ có thể cắn răng cùng đi theo cô ta.

Vẫn là thang dây, lần này trực tiếp đưa bọn hắn đến tầng cao nhất của khách

sạn, Hổ Nữ trực tiếp dẫn bọn hắn vào trong một căn phòng.

Vừa vào cửa liền có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng, còn có một mùi

rượu và son phấn nhàn nhạt, ánh sáng vừa phải đan xen với bóng tối phù hợp

đem tới cho nơi này một sự lãng mạn và thanh tịnh, trang trí bên trong phòng

hướng tới sự trang nhã cực hạn, bước vào cửa liền có cảm giác cảnh đẹp ý vui,

sư huynh đệ hai người đoán cũng có thể đoán được phòng của ai.

Hổ Nữ đưa bọn hắn đến sân thượng quay mặt vào Bách Trượng đình.

Một bóng lưng thướt tha nửa tựa tại lan can, mái tóc buông xõa, cầm một bình

rượu có thể đưa lên vừa miệng để uống, nhìn cảnh tượng rộn ràng nhốn nháo

phía dưới, không biết nàng ta nhìn có chán hay không, bởi vì hầu như ngày nào

nàng ta cũng ở đây nhìn xem.

Một cơn gió thổi tới, các loại đèn lồng trong Bách Trượng đình đung đưa chập

chờn, khung cảnh mờ ảo mê ly, sự phồn hoa vùng vẫy trong dục vọng.

Đối với hai sư huynh đệ, lần đầu tiên đứng quan sát từ góc độ này, đối diện với

cảnh đêm như thế, cũng chỉ âm thầm cảm khái “Kẻ có tiền thật tốt” mà thôi.

Hổ Nữ nhỏ giọng thì thầm bên cạnh Liên Ngư mấy câu, Liên Ngư vui vẻ mỉm

cười, xoay người nhìn hai người, “Muốn rời khỏi Thiên Tích sơn sao?”

Dữu Khánh vội nói: “Có chút việc gấp, cần đi làm ngay.”

Liên Ngư giơ bình rượu lên, từ miệng bình cong cong chảy ra nước rượu trong

trẻo, rót vào trong miệng, khung cảnh làm nổi bật lên vẻ phong tình của nàng ta,

khiến sư huynh đệ hai người nhìn ngây người. Lần đầu tiên hai người nhìn thấy

một phụ nữ quyến rũ tự nhiên như vậy.

Nhấc bình ra, khép miệng lại, Liên Ngư đưa đầu ngón tay gạt đi giọt rượt ngoài

miệng, hỏi: “Nếu đã là có việc gấp, vậy ta liền nói ngắn gọn, Hạt Tử bang các

ngươi có muốn đăng kí tham gia ‘Sự kiện Đồng Tước võ’ thử xem hay không?”

Sư huynh đệ hai người sửng sốt, không nghĩ tới nàng ta sẽ nói tới việc này.

Dữu Khánh hắc một tiếng, nói: “Lão bản nương đã coi trọng rồi, Hạt Tử bang

nho nhỏ chúng ta đây sao dám cạnh tranh cùng mấy đại bang phái kia.”

Liên Ngư nhấc tay vuốt mái tóc dài, “Nếu đại bang phái sử dụng sức lực không

đúng, chưa chắc đã có thể đắc thủ. Tiểu bang phái có thể nắm được then chốt,

cũng chưa chắc đã không được. Nếu như các ngươi cảm thấy hứng thú với

Đồng Tước hồ, có lẽ ta có thể trợ giúp các ngươi một tay.”

Những lời này xem như đã nói đủ thẳng rồi, điều này nằm ngoài dự đoán của

hai sư huynh đệ.

Đây vốn là mục đích hai bọn hắn đến nơi này, giờ điều đó đã chủ động đưa tới

cửa, theo lý thuyết bọn hắn phải mừng rỡ như điên mới đúng, nhưng lúc này lại

là kinh nghi bất định.

Dữu Khánh rất muốn hỏi xem, vì sao nàng ta lại chủ động giúp bọn hắn, kết quả

phát hiện thấy ánh mắt Liên Ngư thỉnh thoảng như có như không liếc nhìn về

phía Mục Ngạo Thiết, hắn lập tức bừng tỉnh hiểu ra, nhận thấy mình thực ngốc,

điều này còn cần phải hỏi sao? Người ta sẵn lòng giúp các ngươi tự nhiên là bởi

vì Mục Ngạo Thiết.

Nắm lấy Đồng Tước hồ, không phải để lưu Mục Ngạo Thiết lại sao? Không rời

khỏi Thiên Tích sơn, không phải sẽ có cơ hội để tình chàng ý thiếp sao?

Hắn phát hiện thấy uy lực của Mỹ nam kế này vượt quá sức tưởng tượng của

hắn, nhưng hắn lại không cao hứng nổi, hiện tại hắn đã sợ hãi quá chứng, còn

lưu lại “Tình chàng ý thiếp”, đó là sợ chết không đủ thảm sao?

Hắn đang định từ chối khéo hảo ý của người ta, nào ngờ Liên Ngư đã chủ động

hỏi: “Có biết vì sao ta giúp các ngươi không?”

Đương nhiên biết, không chỉ Dữu Khánh biết rõ, ngay cả Mục Ngạo Thiết cũng

kịp phản ứng lại.

Nhưng hắn vẫn phải giả bộ hồ đồ, Dữu Khánh ra vẻ không hiểu, hỏi: “Đang có

nghi hoặc này, hai người bọn ta lần đầu quen biết lão bản nương, vì sao sẽ giúp

đỡ?”

Liên Ngư lại uống một ngụm rượu, nghiêng đầu nhìn cảnh rộn ràng náo nhiệt

trong Bách Trượng đình phía dưới, “Mối quan hệ giữa người với người thật sự

rất kỳ quái, có một số người sớm chiều ở chung cũng chỉ như người đi cùng

đường, có một số người tuy chỉ gặp một lần, lại cảm thấy hữu duyên.” Nói đến

đây nàng ta lại chậm rãi nghiêng đầu nhìn Mục Ngạo Thiết.

Ẩn ý trong lời nói, đại khái chính là tiếng sét ái tình a.

Mục Ngạo Thiết, một nam nhân sờ sờ, vậy mà bị nàng ta nhìn cho cả người

không được tự nhiên.

Liên Ngư tiếp tục nói: “Trước đây ta cũng từng có gặp người hữu duyên, ta

cũng muốn nương thân vào hắn, nhưng người ta e sợ Nhiếp Nhật Phục. Kỳ thực

tin đồn bên ngoài không đáng tin, mối quan hệ giữa ta và Nhiếp Nhật Phục

không phải như các ngươi tưởng tượng.”

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết lập tức trừng lớn hai mắt, cho rằng nàng ta

muốn nói mình thực ra không phải là tình nhân của Nhiếp Nhật Phục.

Nào ngờ Liên Ngư lại đưa ra một giải thích khác, “Ta là người tự do, không

phải bị bất kỳ kẻ nào tại Thiên Tích sơn này ước thúc, ta cũng không phải là nữ

nhân dành riêng cho người nào, ta muốn đi lúc nào cũng có thể đi, Nhiếp Nhật

Phục sẽ không ngăn cản. Nếu ta tìm được nam nhân nào mình thích, Nhiếp Nhật

Phục cũng chỉ sẽ chúc mừng.

Hắn không chỉ một lần nói với ta, giữa ta và hắn không có khả năng trở thành

phu thê thực sự, bảo ta gặp được người thích hợp thì gả đi, sống cuộc sống

người bình thường. Cho nên, không có tồn tại chuyện ghen tuông gì đó như

ngoại nhân tưởng tượng. Đối với hắn, ta không có quan trọng như các ngươi

tưởng.”

Nói đến đây, biểu cảm của nàng ta dường như toát ra một chút u sầu.

Sư huynh đệ hai người ngẩn ngơ, không nói nên lời, rất muốn hỏi, thật hay giả?

Nhưng suy nghĩ lại một chút, điều này có vẻ rất phù hợp với lời đồn, đồn rằng

nữ nhân này đã từng đại náo Khối Lũy thành, đòi gả cho Nhiếp Nhật Phục, kết

quả Nhiếp Nhật Phục công khái nói sẽ không lấy nàng.

Nếu đúng như vậy, chẳng phải là bọn hắn đã sợ bóng sợ gió một trận, căn bản

không cần phải chạy trốn, vẫn có thể tiếp tục thực hiện Mỹ nam kế?

Ánh mắt hai người vô thức chạm nhau, ánh mắt lãnh khốc của Mục Ngạo Thiết

không được tự nhiên né tránh đi.

Liên Ngư: “Bản thân ta từ trước đến nay dám yêu dám hận, không nhiều lời giả

dối. Ta nghĩ, các ngươi cũng hiểu được ý ta. Sở dĩ ta nói ra những điều này, là vì

thấy sau bữa tiệc, các ngươi vội vã rời đi. Có phải lo lắng những lời nói và hành

động không thỏa đáng của ta sẽ đem tới những rắc rối cho các ngươi hay

không? Nếu thực sự là như thế, ta chỉ muốn nói một câu, thật sự không cần

thiết, nếu như Nhiếp Nhật Phục thực sự là người tranh giành tình nhân, chính ta

cũng không dám.”

Nghe đến đây, tảng đá nặng nề treo trong lòng hai sư huynh đệ mới thực sự

được thả xuống, đúng vậy, nếu như Nhiếp Nhật Phục thật sự so đo việc đó, nữ

nhân này sao dám công khai dụ dỗ nam nhân khác?

Dữu Khánh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nhịn không được chậc chậc hai

tiếng, phát hiện thấy lời “Nói ngắn gọn” này đúng là đủ dài.

Tuy nhiên, hắn vẫn mặt dày vòng qua lời nói của đối phương, “Lão bản nương

hiểu lầm rồi, chúng ta thật sự không nghĩ tới hành động rời đi của chúng ta lại

khiến lão bản nương ngài suy nghĩ nhiều như vậy. Chúng ta chỉ là nghe nói có

con đường có thể kiếm được kha khá tiền, nên vội vã đi giúp Hạt Tử bang kiếm

chút tài lộ. Nhưng nghe lão bản nương nói như thế, chúng ta không cần đi nữa

rồi, dù sao thì chúng ta có tìm cũng tìm không được con đường tài lộ nào lớn

hơn Đồng Tước hồ. rất mong được lão bản nương tương trợ.”

Đây là vừa muốn kiếm tiền, vừa không muốn thừa nhận bên này sử dụng Mỹ

nam kế.

Đương nhiên, chủ yếu là sợ Mục Ngạo Thiết chịu không nổi mất mặt, sợ Mục

Ngạo Thiết lại bày ra bộ dạng cứng đầu kiệt ngạo kia, muốn lấy miếng vải rách

che cho Mục Ngạo Thiết.

Quả nhiên, trong ánh mắt Mục Ngạo Thiết lộ ra vẻ khó chịu nổi nhưng cuối

cùng vẫn mím môi nhịn lại được rồi.

Liên Ngư và Hổ Nữ đã biết được ý đồ của hai người, nghe hắn nói vậy thì trong

lòng khinh thường, nhận thấy tên bang chủ Hạt Tử bang này quả thực hèn mọn

giống như bộ ria mép của hắn, thực sự là thối không biết xấu hổ.

Liên Ngư không vội vàng đáp ứng lời hắn, duỗi tay rót rượu vào một cái chén ở

bên cạnh, chậm rãi tiến tới hai bước, hai tay đưa đến trước mặt Mục Ngạo

Thiết, thâm tình trìu mến, sóng mắt đung đưa: “Vậy thì ở lại chứ?”

Mọi người đều hiểu ý tứ trong lời nói nàng ta, muốn để cho ta hỗ trợ, vậy thì

phải xem mối quan hệ giữa chúng ta như thế nào.

Ánh mắt mọi người nhất tề nhìn Mục Ngạo Thiết chăm chú, Dữu Khánh nơm

nớp lo sợ, biết rằng việc này thành hay không thành đều phụ thuộc vào việc

Mục Ngạo Thiết có tiếp chén rượu này hay không. Hắn lo lắng tên này lại trở

chứng, lập tức ho khan một tiếng, nhắc nhở y việc này quan hệ trọng đại.

Cũng may mà cuối cùng Mục Ngạo Thiết đã nhấc tay lên, nhận lấy chén rượu,

ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, động tác có thể nói là gọn gàng dứt khoát, trên

mặt xuất hiện vẻ xấu hổ khó thể che giấu, quay đầu đi, ngượng ngùng chắp tay

nói: “Tạ hậu ý của lão bản nương, Trương mỗ xin cáo lui trước!”

Nói xong, thuận tay bỏ chén rượu xuống, lập tức quay đầu rời đi, đi rất nhanh,

giống như chạy trối chết, thực sự là xấu hổ vô cùng, lúc này y thực sự không có

mặt mũi nào để tiếp tục ở lại.

Liên Ngư tức thì buồn cười, không nghĩ tới một nam nhân như vậy còn sẽ xấu

hổ, bộ dạng đó thực sự không phải biểu diễn, làm cho nàng ta có nhận thức mới

đối với Mục Ngạo Thiết, cho rằng ít nhất vẫn là một người có lương tri, chính

thức vô sỉ chính là tên để ria mép này.

Dữu Khánh không biết trong lòng người ta đang nghĩ về mình như thế nào, trái

lại cất tiếng mắng Mục Ngạo Thiết, “Cái tên này, tại sao lại bỏ chạy rồi, thực sự

là không có chút lễ tiết nào. Lão bản nương, ngài đừng để bụng, ta trở về sẽ

nhắc hắn.”

Mọi việc đã nói rõ ràng, mục đích cũng đã đạt được, Liên Ngư không còn gì để

nói với loại tiểu nhân vô sỉ này, nàng ta trực tiếp dặn dò Hổ Nữ: “Về sau, họ

không cần bỏ tiền ăn ở tại ‘Thạch Tâm cư’, sắp xếp căn phòng tốt nhất cho họ.”

Hổ Nữ hiểu được lời này là muốn tiễn khách, lập tức gật đầu nói: “Được.” Sau

đó đưa tay ra hiệu với Dữu Khánh, “Chu bang chủ, mời theo ta.”

Dữu Khánh chưa muốn lập tức rời đi, hai tay nắm chặt chỗ thắt bao hành lý,

cầm ở trước ngực, nhìn chằm chằm Liên Ngư, ánh mắt mong mỏi, hỏi: “Lão

bản nương, việc chúng ta tham gia ‘Sự kiện Đồng Tước võ’ quyết định như thế

chứ?”

Việc này không thể tùy tiện nha, hắn cần nhận được lời xác nhận.

Hắn làm như vậy, Liên Ngư càng thêm khinh thường hắn, không muốn đưa mắt

nhìn hắn nữa, xoay người tựa vào lan can, nhìn ra bên ngoài.

Nhưng cũng không có biểu hiện quá mức rõ ràng, vẫn duy trì lịch sự, mỉm cười

nói: “Chu bang chủ cảm thấy ta sắp xếp các ngươi ăn ở tại ‘Thạch Tâm cư’ là

đang đùa giỡn sao?”

Dữu Khánh suy nghĩ thấy cũng phải, lập tức cười ha hả nói: “Lão bản nương

yên tâm, chúng ta liền nghe ngài sắp xếp. Ta sẽ nhanh chóng hết sức thu xếp

công việc đăng kí tham gia ‘Sự kiện Đồng Tước võ’.”

Liên Ngư vẫn quay lưng về phía hắn: “Tốt, vậy ta không tiễn.”

Hổ Nữ lần nữa đưa tay mời, “Chu bang chủ, mời.”

“Cáo từ, cáo từ.” Dữu Khánh tươi cười hớn hở, một bước ba lần quay đầu chắp

tay chào, cuối cùng rời đi với tâm tình vui sướng.

Liên Ngư một mình trầm lặng uống rượu tại sân thượng một hồi, rồi thấy Hổ

Nữ quay trở lại.

“Lão bản nương, đều đã sắp xếp xong như lời ngài nói, tên to con kia lúc đầu

không muốn chuyển phòng, là tên ria mép kia cưỡng ép lôi kéo đi hắn mới chịu

đổi phòng.” Hổ Nữ báo cáo đại khái tình huống, sau đó thử hỏi: “Thật sự sẽ lấy

đề thi ‘Sự kiện Đồng Tước võ’ giúp bọn hắn sao?”

Liên Ngư nhấp một ngụm rượu, cười nhạt nói: “Để xem bọn hắn đối diện với

Lương Bàn có thể phát huy ra tác dụng tấm mộc hay không đã rồi tính tiếp sau.”