Bán Tiên

Chương 757: Có thể lấy bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu




Thấy tên này tưởng đùa mà làm thật, Mục Ngạo Thiết không giữ nỗi gã, y chỉ

có thể là nghẹn lời hô lên, “Ngươi đi nhanh về nhanh.”

Không cần y nhắc nhở, Nam Trúc cũng phải đi nhanh về nhanh, nào dám lề mề,

lập tức vù vù lao lên trên cây thần thụ đang bị khói xông lửa đốt.

Mục Ngạo Thiết không nói nên lời, sau khi nhìn theo bóng lão Thất biến mất ở

trên cao, y lại nhanh chóng nhìn nhìn xung quanh, trao đổi ánh mắt với Bách Lý

Tâm, sau đó hai người tiếp tục dập lửa, đồng thời cảnh giác xung quanh.

Chạy lên đến chạc cây, Nam Trúc nhấc vạt áo che kín miệng mũi, khói nghi

ngút bốc lên khiến trên này mù mịt, gã rón ra rón rén xâm nhập vào trong quảng

trường trống trải, vừa chú ý xung quanh, vừa quan sát chiếc lán dây leo phía

trên.

Không thể không nói, từ khi sư huynh đệ mấy người bọn họ bắt đầu cùng xông

pha lăn lộn giang hồ với nhau, lá gan của gã càng ngày càng lớn, năm đó, khi

mới đi ra ngoài, chỉ cầu bình an còn khó, nào dám làm loại chuyện này.

Phía trên Thần thụ rất yên tĩnh, đừng nói tới bóng người, ngay cả bóng một con

ong ngũ sắc bay lượn cũng không nhìn thấy.

Đàn ong đều đã đi rồi, cũng không cần phải tiếp tục hi sinh vô ích, chỉ cần con

nào còn sống, đều sẽ theo A Xích và A Chanh cùng nhau rời đi.

Thứ mà Đằng yêu đã nói cũng không khó tìm, Nam Trúc nhanh chóng phát hiện

thấy nó, tại vị trí giữa chiếc lán dây leo treo một vật màu đen hình hồ lô, rất dễ

dàng nhìn thấy.

Cũng không to lắm, chỉ lớn cỡ một bắp tay rưỡi của người trưởng thành.

Nam Trúc lắc mình trốn ở giữa mấy chiếc trống lớn, co mình ở đó nghiêng tai

lắng nghe một hồi. Sau khi nhiều lần xác nhận không có bất kỳ động tĩnh gì, gã

mới nhô người lên, lắc mình lao tới, chụp lấy Hắc hồ lô, định giựt đứt nó xuống.

Kết quả là, Hắc hồ lô bị kéo xuống một chút, nhưng không giựt đứt ra được

khỏi nhành dây leo, chỉ là kéo nhành dây leo lên giữa không trung mà thôi.

Nam Trúc treo cả người lơ lửng giữa không trung, hai chân dốc sức đạp mấy

cái, giống như con cá bị câu lên vậy, dốc sức giựt mấy lần vẫn không thể bứt hồ

lô ra khỏi nhành dây leo.

Lúc này gã mới nhận ra được nhành dây leo này rắn chắc lạ thường, gã rút kiếm

ra chém. Nào ngờ ngay cả chém cũng rất khó chém đứt, điều này khiến cho

Nam Trúc kinh ngạc, cũng may mà mỗi lần chém đều có thể chém ra một vết

đứt, gã đành phải treo người giữa không trung đung đưa thân thể và không

ngừng vung kiếm, từng kiếm từng kiếm chém vào cùng một vị trí.

Với tu vi Huyền cấp của mình, gã cũng phải chém mấy chục kiếm cuối cùng

mới chém đứt được dây leo, gã chụp lấy quả Hắc hồ lô, hạ xuống.

Kiếm trở vào bao, cầm lấy Hắc hồ lô quay người bỏ chạy.

Khi chạy đến mép quảng trường, gã nhịn không được quay đầu lại nhìn nhìn, tự

hỏi không biết đám dây leo này mọc lên như thế nào.

Nếu như đã tới đây rồi, nên chăng chạy đi nhìn xem cho biết?

Nghĩ vậy, gã lập tức quay người, nhanh chóng chạy một vòng quanh quảng

trường chạc cây này, tìm thấy gốc của đám dây leo trên đỉnh đầu, nó mọc ra từ

trong một cái hốc cây trên thân cây. Bộ rễ của nó găm chặt vào trong thân cây,

thì ra là ký sinh tại trên thần thụ, hấp thu chất dinh dưỡng từ thần thụ để phát

triển.

Sau khi đã biết rõ nguyên nhân, gã lập tức bỏ chạy, nhanh chóng lướt xuống

dưới cây.

Gã không nhìn thấy được chính là, sau khi cắt đứt hồ lô ra khỏi nhành dây leo,

tại vị trí vết cắt rịn ra những đốm sáng lấm tấm màu lục nhạt giống như mồ hôi,

rồi dần dần chuyển thành màu đen ở trong không khí.

Tại dưới cây, sư huynh đệ gặp mặt lại nhau, Mục Ngạo Thiết nhìn thấy hai tay

gã trống không, hỏi, “Không tìm được à?”

“Lấy được rồi.” Nam Trúc thì thầm, chỉ chỉ phía dưới bụng.

Mục Ngạo Thiết lập tức liền hiểu, bụng bực có chỗ tốt của bụng bự, giấu chút

đồ vật ngay dưới bụng cũng không dễ dàng bị nhận ra.

Sau đó, dưới sự đồng tâm hiệp lực làm việc của ba người, cuối cùng lửa lớn

phía dưới đại thụ cũng được dập tắt toàn bộ.

Sau khi dập tắt lửa xong, nhóm ba người cũng không có bỏ lại Dữu Khánh để

nhân cơ hội này chạy trốn. Khi bọn họ vòng trở về, nhìn thấy thi thể cháy đen

của Hoàn Ngọc Sơn vẫn bị đóng đinh tại trên thân cây, ba người cũng không

quan tâm tới.

Thấy bọn họ vẫn quay trở lại, Dữu Khánh chỉ có thể âm thầm thở dài. Tại bên

này, trước sự tra hỏi của Hướng Lan Huyên, Ong chúa giải thích một lần tình

hình bên trong tiên phủ.

Thực ra, ngay từ đầu đã không giống như là một cuộc thẩm vấn, Ong chúa gần

như trả lời tất cả những gì được hỏi, chỉ cần có thể nói được, khí độ của y rất tự

nhiên phóng khoáng, không giống như là một tù nhân, trái lại có vẻ như bằng

hữu đang thoải mái trò chuyện.

Về phần những gì không thể nói, mọi người cũng không nên hỏi nhiều, không

có khả năng nói cho các ngươi biết, bởi vì các ngươi không có tư cách biết

được.

Ví dụ như tình huống cụ thể có liên quan đến tiên nhân, ví dụ như tình huống có

liên quan đến các tiên phủ khác, Ong chúa sẽ không nói tới, nhưng dù vậy,

Hướng Lan Huyên cũng không dám quá mức bức ép.

Cho dù nói ra những điều này, cũng là có điều kiện, nếu như thực sự có thể mở

ra được tiên phủ để rời đi, Ong chúa muốn Hướng Lan Huyên phát lời thề độc,

đảm bảo thả cho Hướng Chân một con đường sống, cũng phải cho Hướng Chân

được tự do.

Sau khi suy nghĩ, Hướng Lan Huyên đồng ý, nhưng có một tiền đề, đó chính là

Hướng Chân phải đảm bảo không được tiết lộ nửa chữ về nơi này với bất kỳ ai.

Ngoài ra, Ong chúa còn có một điều kiện khác, chính là muốn Dữu Khánh tỷ thí

với Hướng Chân một trận, để cho Hướng Chân lĩnh giáo kiếm ý của Dữu

Khánh.

Dữu Khánh đồng ý, nhưng hắn cũng đề ra yêu cầu, đó chính là phải đảm bảo an

toàn cho mấy người bọn hắn, nếu thật sự có thể còn sống rời khỏi tiên phủ,

trong tương lai Hướng Chân có thể tìm đến hắn để tỷ thí bất cứ lúc nào.

Trong tình hình hiện tại, Hướng Chân biết rõ người ta cũng là vì mạng sống,

cho nên không có khư khư cố chấp như trước.

Cuối cùng, dưới sự điều hòa của Ong chúa, các bên xem như miễn miễn cưỡng

cưỡng thỏa hiệp được với nhau.

Đương nhiên, tiền đề là Dữu Khánh phải nghĩ biện pháp mở ra lối vào tiên phủ.

Lúc này, vừa mới trở về, ba người Nam Trúc lập tức áp sát vào bên này dựng lỗ

tai lên lắng nghe, chỉ nghe thấy Ong chúa cười nói: “Bảo bối Tiên gia sao? Có,

đương nhiên là có.”

Vốn chỉ là thử hỏi mà thôi, Hướng Lan Huyên nghe trả lời vậy tức thì hai mắt

tỏa sáng, “Ở đâu?”

Ong chúa chỉ ra khắp bốn phía xung quanh, “Đối với các ngươi mà nói, nhìn

khắp xung quanh nơi này, nơi nào cũng có bảo bối mà các ngươi muốn. Hoa cỏ

cây cối bên ngoài đưa vào nơi đây, từ phát triển đến suy tàn đều chỉ diễn ra

trong khoảnh khắc, căn bản không chịu nổi với tinh khí cây cỏ nơi đây. Có thể

phát triển bình thường tại nơi này, tất cả hoa hoa cỏ cỏ mà các ngươi nhìn thấy

trước mắt đều là Linh thảo.

Các ngươi muốn lấy bao nhiêu tùy ý, muốn mang đi ra ngoài bao nhiêu cũng

được, có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, chỉ là, tất cả đều đã bị tà khí ô

nhiễm, các ngươi mang đi ra ngoài chẳng có tác dụng gì?” Y lại phất tay chỉ về

phía thần thụ, “Cây thần thụ làm Linh căn của giới này, tại trong Tiên giới cũng

là trọng bảo, là bảo bối Tiên gia tốt nhất nơi đây, nếu các ngươi muốn cũng có

thể mang đi. Nhưng mà các ngươi cần phải tự hỏi lòng mình, các ngươi có phúc

khí lớn được như vậy không? Các ngươi có thể thừa nhận được phúc khí lớn

như vậy không? Cho dù để cho các ngươi dời đi, các ngươi cũng dời đi không

được.”

Toàn bộ mọi người đều không nói nên lời, một thứ lớn như vậy quả thực không

ai có thể dời đi được, cho dù có thể dời được ra ngoài, cũng giấu không được,

chỉ có thể rước đến phiền toái cho chính mình.

Lúc này Nam Trúc chen vào một câu, “Đại hành tẩu, có phải bởi vì ngươi đã ăn

mật ong nên tổn thương khỏi hẳn chỉ trong một đêm hay không?” Ý của gã rất

đơn giản, nếu thật sự có tá dụng thần kỳ như vậy, đó không phải bảo bối thì là

cái gì? Đem một đống ra ngoài chắc chắn sẽ phát đại tài.

Tuy nhiên, đối với một số người mà nói, đó là khuyết điểm không nên moi ra,

Hướng Lan Huyên lạnh lùng liếc mắt lườm gã, không có hé răng, Dữu Khánh

thì làm bộ như không nghe được gì.

Bách Lý Tâm cũng quay đầu nhìn sang phía khác, làm như nghe không hiểu.

Ong chúa vẫn bình thường trả lời: “Chỉ cần các ngươi có thể mang đi, đó đều là

phúc khí của các ngươi, các ngươi có thể lấy bao nhiêu tùy ý. Nhưng mà, Bản

vương phải nhắc nhở các ngươi một câu, chỉ có ở bên trong tòa tiên phủ này,

mật ong của bản tộc mới có thể phát huy ra tác dụng chữa trị thần kỳ nhanh

chóng như vậy, đưa ra khỏi nơi này, hiệu quả chữa trị nhục thân sẽ kém đi rất

nhiều. So sánh đại khái, ở trong này, một tổn thương có thể khỏi hẳn chỉ trong

một ngày, nhưng đưa ra bên ngoài, có khả năng phải cần mười ngày.”

“Mười ngày?” Nam Trúc mở to mắt, nói: “Nếu mười ngày, có một số tổn

thương dùng linh đan diệu dược bên ngoài cũng có thể chữa khỏi.”

“Ý ta nói là khỏi hẳn.” Ong chúa nhắc nhở một câu, sau đó lại hỏi Hướng Lan

Huyên, “Với tổn thương của ngươi lúc trước, nếu ở tại bên ngoài phải cần bao

lâu mới có thể khỏi hẳn, tự ngươi chắc hẳn biết được, các ngươi có thể lấy đó để

so sánh.”

Hướng Lan Huyên tự nhiên biết rõ tổn thương của mình như thế nào, nàng ta

hỏi: “Vì sao giữa trong và ngoài có sự khác biệt lớn như vậy?”

Ong chúa đưa ra một phép so sánh, “Người thường ở bên ngoài sống trăm tuổi

đã là rất thọ, nhưng tại nơi đây, trong hoàn cảnh bình thường, có thể sống lâu

năm trăm tuổi.”

Y nhấc tay chỉ đến cây thần thụ, “Bản vương đã nói rồi, cây Linh căn một giới

này chính là trọng bảo Tiên gia. Các loại hiệu quả thần kỳ trong này đều là bởi

vì có sự tồn tại của nó, đều được lợi ích từ nó.”

Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, không khỏi thêm lần nữa ngước nhìn cây đại thụ

che trời khổng lồ vô cùng này, trong lòng sinh ra vô vàn cảm xúc, một trọng bảo

như thế mà chỉ có thể nhìn, nằm ngay trước mắt mà không chiếm được, thật sự

quá tiếc nuối.

Xác định lửa đã được dập tắt hết rồi, sau khi kiểm tra một vòng, nhận thấy lửa

sẽ không bùng cháy trở lại, một nhóm người quyết định nghĩ cách để đi ra

ngoài.

Nếu không nhanh chóng nghĩ cách rời đi cũng không được, chờ đến khi A Xích

và A Chanh khôi phục lại, mọi việc sẽ trở nên rất phiền phức.

Trước lúc xuất phát, Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết, Bách Lý Tâm lại tiến vào

trong thần thụ một chuyến. Bất kể có thể đi ra ngoài được hay không, sư huynh

đệ mấy người đều cảm thấy nên lấy một chút mật ong đưa đi ra ngoài, cho dù

sau khi rời khỏi đây hiệu quả chữa trị kém đi, vẫn có thể bán nó ra như một loại

linh được chữa thương đỉnh cấp, có thể bán được không ít tiền, ít nhất thì nó

đáng giá hơn nhiều so với vàng khiêng từ Kim Khư ra.

Thật vất vả mới tới được một chuyến, vạn nhất có thể thuận lợi rời đi, cũng

không thể ra về tay trắng, chi phí duy trì vườn Tiên đào phía bên Diệp Điểm

Điểm hàng năm cần tới một nghìn vạn a, không kiếm được tiền, tương lai phải

sống thế nào?

Đối với việc này, Ong chúa không có ngăn cản, giống như y đã nói lúc trước,

chỉ cần bọn họ có thể mang được ra ngoài, đều là phúc khí của bọn họ, bọn họ

có thể lấy đi tùy ý.

Điều không hay chính là, mấy tên này phá hủy chiếc trống làm nhạc cụ múa hát

của Ong chúa. Bởi vì tìm không được dụng cụ chứa đựng thích hợp, mấy người

liền phá mặt trống lớn ra, dùng nó như một cái thùng để đựng.

Nhìn thấy ba tên đồng như làm trò hề khiêng ba chiếc trống lớn chứa đầy tổ mật

ong đi ra, Dữu Khánh có phần bối rối, đứng ở góc độ người ngoài cuộc nhìn

nhóm người của mình, hắn nhận thấy tướng ăn quả thực có chút xấu xí.

Cũng may mà Ong chúa chỉ nhíu nhíu mày, không có tính toán gì.

Khi xuất phát, Dữu Khánh lại kéo Tần Phó Quân từ mặt đất lên, cõng trên lưng.

Thấy cảnh này, hai người Nam, Mục hai tay nâng trống lớn trên đầu nhìn có

chút kinh ngạc. Nam Trúc nhịn không được cất lời hỏi: “Lão Thập Ngũ, ngươi

điên rồi sao, đưa nữ nhân này ra ngoài làm gì? Cô ta biết quá nhiều, bây giờ

cũng đã vô dụng. Ừm, cái này.” Gã làm ra động tác trực tiếp xử lý cho rồi.

Tựa tại trên lưng Dữu Khánh, Tần Phó Quân tự nhiên biết rõ lời của gã có ý gì,

ánh mắt bình tĩnh không sợ hãi, trong lòng từ lâu đã biết được chuyện gì sẽ xảy

ra với mình.

Nhưng Dữu Khánh không có kiên nhẫn nói dông dài, ném ra một câu, “Thật

lắm lời vô dụng, ta biết rõ phải làm như thế nào, không cần ngươi dạy ta.” Hắn

cõng người cất bước đi trước.

Trong ánh mắt Tần Phó Quân lóe lên sự kinh ngạc, không biết có phải hiểu ra

được điều gì đó hay không, nhắm chặt hai mắt lại, chỉ là mí mắt một mực rung

động không ngừng.

Trên đầu cũng đội một cái trống lớn, ánh mắt Bách Lý Tâm lấp lóe, bước nhanh

đi theo.

Hai người Nam, Mục quay mặt nhìn nhau, Mục Ngạo Thiết giải thích một câu,

“Đi thôi, còn phải qua cửa ải Côn Linh sơn nữa, có thể dùng làm con tin.”

Nam Trúc đuổi theo, vừa đi vừa nói chuyện, “Con tin cái rắm, nếu thật sự đi

được ra ngoài, có Đại hành tẩu ra mặt, cần con tin cái rắm gì nữa, khiêng nhiều

thêm chút mật ong ra ngoài được thêm bao nhiêu là tiền chứ? Ta nói a, lão Thập

Ngũ không phải là đã nhìn trúng cô ta rồi đi? Việc này, mẹ nó, đã kết huyết cừu

rồi, sẽ không có tương lai, làm gì vậy chứ?”

Hướng Lan Huyên nhìn theo bóng lưng Dữu Khánh rời đi, xùy một tiếng cười

lạnh, ánh mắt lại liếc nhìn Nam Trúc, “Tên mập nhà ngươi nói nhảm thật nhiều,

đi mau đi!” Đồng thời nàng ta cũng quay sang Hướng Chân đang cõng Ong

chúa trên lưng, vẫy vẫy tay ra hiệu đi nhanh lên.