Nghe nói như vậy, Hướng Lan Huyên vẫn là không tin, cất lời chế nhạo: “Vậy
ngươi làm sao tìm được lối vào tiên phủ?”
Dữu Khánh vẫn giống như trước, giang hai tay ra, trợn mắt nói nói dối, “Không
phải là ta tìm được, mà là lối vào tiên phủ này tìm đến ta, là có người gửi tới
cho ta một phong thư, nói rằng nơi này là lối vào ‘Kính Hoa tiên uyển’. Vì vậy
ta mới tới Côn Linh sơn tìm kiếm thử xem. Ta cũng không ngờ được, nơi này
thực sự có lối vào tiên phủ.”
Nghe được lời này, Hướng Lan Huyên hoài nghi hỏi: “Người nào gửi thư cho
ngươi?”
Dữu Khánh: “Lúc ban đầu ta không biết là ai gửi, nhưng khi tìm đến vực sâu ở
bên ngoài, rồi Đằng yêu hiện thân gặp mặt, thì ta mới biết được là bà ta sắp xếp
người gửi thư cho ta.” “
Hướng Lan Huyên không hiểu, hỏi: “Vì sao bà ta phải sai người gửi tin cho
ngươi?”
Ong chúa nhìn Dữu Khánh từ trên xuống dưới, hiển nhiên có cùng nghi vấn như
vậy.
Dữu Khánh: “Ta cũng rất muốn biết điều này, ta hỏi bà ta như vậy, bà ta nói ta
là nhân tuyển thích hợp nhất và có thể làm cho bà ta yên tâm nhất. Vì vậy nhân
cơ hội ‘Triêu Dương đại hội’ này để hẹn ta đến đây.”
Hướng Lan Huyên thoáng sửng sốt một chút, “Vì sao ngươi lại là nhân tuyển
thích hợp nhất, làm bà ta yên tâm nhất?”
Dữu Khánh: “Ta cũng hỏi như vậy, bà ta nói là vì ta từng tìm đến ‘Tiểu Vân
gian ‘.”
Hướng Lan Huyên càng thấy khó hiểu hơn, “Chuyện này liên quan gì đến việc
ngươi tìm được ‘Tiểu Vân gian’ chứ?”
Dữu Khánh làm sao biết được có quan hệ gì, bởi vì đây chỉ là lời mình nói xằng
nói bậy mà thôi, lời nói dối là để cho người khác phân biệt, không cần phải tự
làm khó chính mình, hắn lần nữa giang hai tay ra, “Không biết, bà ta không
nói.”
Hướng Lan Huyên suy nghĩ một chút, dường như suy nghĩ ra được điều gì đó,
khẽ gật đầu, làm cho Dữu Khánh có phần há hốc mồm không hiểu.
Ong chúa hỏi một câu, “Đằng yêu làm sao mở ra được cổng vào động phủ?”
Lúc trước, theo lời kể của Hướng Chân, y biết được Đằng yêu ở bên ngoài vẫn
còn sống, y từng hỏi Hướng Chân, nhưng Hướng Chân hoàn toàn không biết gì
cả, vì vậy, vào lúc này y đương nhiên muốn tìm được đáp án.
“Không biết.” Dữu Khánh lắc đầu, rồi mở lời thăm dò: “Ngươi không biết sao?
Bà ta hẳn là biết ngươi mới đúng a?”
Ong chúa: “Biết là đương nhiên biết. Hồi trước, cô ta chính là bị bản vương
chém giết, theo lý thuyết thì phải chết rồi, bản vương xuất thủ không chừa
đường sống cho cô ta. Không biết làm sao cô ta có thể đã chết còn phục sinh
được.
Dữu Khánh chớp chớp mắt, hắn nhớ được Đằng yêu nói là vị này bị tà khí ảnh
hưởng, trở nên rất tàn bạo, bây giờ xem ra dường như không phải như vậy.
Hắn đã sớm cảm thấy Đằng yêu có điểm không thích hợp, vì vậy nhân cơ hội
này hắn liền hỏi, “Vì sao Đại vương phải chém giết bà ta?”
Ong chúa: “Cô ta đã bị lượng lớn tà khí tiết ra trong động phủ ô nhiễm, không
còn là yêu nữa, đã biến thành yêu tà, bản vương há có thể để cô ta làm loạn tại
bên ngoài, đương nhiên phải trảm thảo trừ căn. Hồi đó, đâu phải chỉ chém giết
một mình cô ta, toàn bộ sinh vật sống không thể rời khỏi tiên phủ, trên cơ bản
cuối cùng đều bị bản vương dọn dẹp sạch sẽ.”
Dữu Khánh nghẹn lời, Đằng yêu đó là yêu tà sao?
Hai bên đều chỉ trích đối phương là yêu tà, hắn không thể xác định được bên
nào thật bên nào giả.
Hướng Lan Huyên tiếp lời, hỏi: “Vậy Đằng yêu đó nói ngươi tiến vào đây làm
gì?”
Dữu Khánh hất hất cằm về phía Ong chúa, nói một câu thành thật, “Bảo chúng
ta tiến vào đây giết chết hắn.”
Ong chúa biết hắn đang ám chỉ đến việc lợi dụng phấn hoa, đây cũng là điều mà
y cảm thấy nghi hoặc, hỏi: “Nếu cô ta đã có thể mở cửa động phủ, cũng biết
cách giết ta, vì sao cô ta không đích thân tiến vào, lại cần nhờ các ngươi tiến
vào thực hiện. Cô ta càng quen thuộc hoàn cảnh nơi đây hơn, tự mình thực hiện
chẳng phải xác suất thành công sẽ càng cao hơn sao?”
Hướng Lan Huyên nói: “Việc này ta biết rõ, Đằng yêu đã bị Côn Linh sơn khóa
lại rồi, hẳn là bản thể tạm thời không thể rời khỏi được vực sâu đó. Nếu như
không phải vì hành động không tiện, bà ta cũng sẽ không ẩn nấp nhiều năm như
vậy mới động thủ, nếu không tìm được người tuyệt đối tin cậy, bà ta chắc hẳn
không dám vọng động.”
Nói đến đây, nàng lại cảm thấy có chút khó hiểu, hỏi Dữu Khánh, “Chuyện
hung hiểm như vậy, bà ta bảo ngươi tiến vào giết, ngươi liền tiến vào làm ư?”
Dữu Khánh: “Đương nhiên là vì động tâm với những lợi ích mà bà ta hứa hẹn.
Bà ta nói rằng nơi này có Tiên tuyền giúp trường sinh bất lão, tắm một lần liền
có thể trường sinh.”
Khi nói lời này, hắn nhìn chằm chằm vào Ong chúa, quan sát phản ứng của y.
Vừa nghe nói những lời này, mí mắt Hướng Lan Huyên nhảy lên, thất thanh hỏi:
“Tiên tuyền giúp Trường sinh bất lão?”
Đối với việc có thể gìn giữ mãi mãi thanh xuân, nữ nhân cực kỳ quan tâm, ngay
cả Hướng Chân ở bên cạnh cũng dao động tâm tình.
“Tiên tuyền?” Ong chúa hoài nghi hỏi: “Bên trong Kính Hoa Uyển làm gì có
thứ đó?”
Dữu Khánh truy hỏi: “Bà ta nói trong tiên phủ có hai nguồn Tiên tuyền. Một cái
là Thiên tuyền, sau khi tắm rửa xong có thể được trường sinh bất lão. Một cái
khác là Nhân tuyền, có thể làm cho yêu ma quỷ quái biến thành người bình
thường.” trong lúc nói, hắn vẫn nhìn chằm chằm quan sát phản ứng của đối
phương.
Nhưng Ong chúa lại nhìn hắn như nhìn một tên ngốc, lời nói không chút khách
khí, “Ngươi thật là ngốc.”
Dữu Khánh trừng mắt nói: “Có lời gì thì nói ra đi, đừng mắng chửi người khác.
Hiện tại ngươi cũng không cao cấp đến đâu nha, cũng giống như ta thôi, mạng
sống đều nằm trong tay người khác.” Vừa nói hắn vừa liếc mắt nhìn Hướng Lan
Huyên.
Ong chúa hỏi ngược lại hắn, “Nếu nơi này thật sự có hai Tiên tuyền như ngươi
nói, ngươi cảm thấy bản vương có khả năng rơi vào trên tay các ngươi sao? Bị
trúng độc phấn hoa Tiêu Hồn thì đến Thiên tuyền ngâm một lần là được rồi.
Ngươi có biết tình hình tà khí hoành hành hồi đó nghiêm trọng thế nào không?
Ngươi có biết hồi đó, bởi vì điều này mà ta đã phải giết chết bao nhiêu người đã
từng là bằng hữu không? Độ Nương ở bên ngoài đó, trước đây cũng là bằng hữu
ta vô cùng quen thuộc.
Ta cũng không muốn giết cô ta, cho dù để cho cô ta tiến vào Nhân tuyền ngâm
mình biến thành người tu hành bình thường cũng được vậy.
Lý lẽ đơn giản như vậy, chẳng lẽ cô ta không biết sao? Vậy mà còn có thể lấy ra
lừa gạt ngươi. Còn ngươi, vậy mà có thể tin tưởng được, cứ như vậy đần độn
chạy vào đây bán mạng cho người ta. Tự ngươi nói đi, ngươi có ngốc hay là
không?”
“…” Dữu Khánh sững sờ không nói nên lời, thần thái ngây ngốc.
Ong chúa mặt đầy khinh thường, “Nếu như lời các ngươi nói là thật, ta có thể
tưởng tượng được, cô ta hoàn toàn không dám để cho ngươi đối chất với ta,
chắc là dặn dò ngươi lập tức giết ta ngay khi hạ dược thành công.”
“Dữu Khánh y nguyên không nói nên lời, vào lúc này, hắn cảm thấy mình thật
ngu ngốc.
Hướng Lan Huyên nhìn thấy biểu cảm của hắn như vậy, liền biết rõ nhất định đã
bị Ong chúa nói trúng, xì một tiếng, “Quả thực là đủ ngốc. Thật sự không biết
làm sao mày mò kiếm được cái hư danh ‘Tài tử đệ nhất thiên hạ’ đó, sẽ không
phải là chép bài của người khác đi?” Lời này hoàn toàn là để trêu chọc.
Nhưng ngay sau đó, nàng liền thay đổi chủ đề câu chuyện, “Ta có nghe nói tới,
không biết trong tiên phủ nào đó có một nguồn Tiên tuyền có thể giúp trường
sinh bất lão, tên là ‘Tam Sinh tuyền’. Không biết đại vương có biết nó ở trong
tiên phủ nào không?
Điều nàng đang đề cập đến chính là thứ mà các phương thế lực đều muốn tìm
được, trường sinh là mộng tưởng của mọi người, khi đề tài chuyển đến phương
diện này, nàng tự nhiên sẽ thuận miệng hỏi tới.
Ong chúa hờ hững nói: “Cái gọi là ‘Tam Sinh tuyền’ chính là cách gọi chung
của ba nguồn suối. Vừa rồi hắn đã nói tới Nhân tuyền và Thiên tuyền, hẳn là
còn có một nguồn tên là Địa tuyền.”
“Ba nguồn?” Hướng Lan Huyên không hiểu, “Hẳn là?”
Ong chúa: “Ta cũng chỉ nghe nói đến, chưa từng gặp được? Giống như hắn vừa
mới nói, Thiên tuyền có thể giúp người trường sinh bất lão, Nhân tuyền có thể
làm cho yêu ma quỷ quái biến thành người bình thường, Địa tuyền thì có thể
biến người thành yêu ma quỷ quái.” Nói đến đây, y nhịn không được cất tiếng
thở dài, “Các tiên phủ đột nhiên bị tà khí hoành hành, hình như có liên quan đến
việc luyện chế ‘Tam Sinh tuyền’ này.”
Hướng Lan Huyên: “Có ý gì?”
Ong chúa lắc đầu nói: “Có thể trong khoảnh khắc biến người thành yêu ma quỷ
quái, có thể trong khoảnh khắc làm cho cái khác biến thành người bình thường,
và trong khoảnh khắc có thể ban thưởng người trường sinh, các ngươi cho rằng
việc này là tiên nhân bình thường có thể làm được sao? Dựa vào lực lượng bản
thân là có phần quá sức. Các tiên phủ hình như phân công nhau luyện chế thần
khí khó lường này, trong quá trình đó không biết xảy ra sự cố gì, dường như đã
khiến cho các tiên phủ đều bị chướng khí mù mịt, cuối cùng có luyện thành
công hay không thì ta không biết được.” Những người khác không biết lời này
là thật hay giả.
Dữu Khánh biết lời giải thích của đối phương về “Tam Sinh tuyền” không sai,
hơn nữa hắn còn chứng kiến sự tồn tại của Địa tuyền, nhưng hắn vẫn không
cam lòng: “Đằng yêu nói là phía dưới Tiên cung có một nguồn Tiên tuyền.”
Ong chúa cười nhạo nói: “Tiểu hồ tử, còn không cam lòng sao? Phía dưới cây
này có một nguồn suối, đây là nguồn nước duy nhất có thể nhìn thấy được trong
phạm vi mấy trăm dặm quanh đây, nó cung cấp nhu cầu nước hàng ngày của
Tiên cung. Nếu như ngươi cảm thấy có gì đặc biệt, đứng nói tới ngâm, đi uống
cho no cũng được.
Nhưng nước suối này đúng là uống tốt hơn nước bình thường một chút, bởi vì
nó được thừa hưởng linh khí từ Linh căn này, nên ít nhiều cũng có thể đem tới
một số lợi ích cho cơ thể.”
Tiếp đó, y lại nhìn Dữu Khánh với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, “Cô ta không chỉ
lừa ngươi, hẳn là cũng không có dự định để cho ngươi sống sót rời đi, có
chuyện có lẽ cô ta sẽ không nói cho ngươi biết.” “
Dữu Khánh lập tức hỏi: “Chuyện gì?”
Ong chúa: “Có phải cô ta nói với ngươi, sau khi ta bị trúng độc, trong vòng 3
ngày chỉ có thể ngồi chờ chết hay không?”
Khi nghe được những lời này, Dữu Khánh và Hướng Lan Huyên nhịn không
được quay nhìn nhau.
Dữu Khánh ngay lập tức thử hỏi: “Chẳng lẽ không phải sao? Nếu không thể giết
ngươi, bà ta để cho ta tiến vào đây để làm gì?”
Ong chúa: “Dựa vào tu vi của đám người bên ngoài các ngươi, không ai có thể
giết chết được ta, Địa sư, Địa mẫu gì gì đó đều không đủ để ta nhét kẽ răng. Ta
vận dụng tu vi tự bảo vệ mình mặc dù không khác gì tự sát, nhưng trước khi tự
bạo, một đòn xuất thủ của ta cũng đủ để ta giết hết tất cả mọi người trước mắt,
về điểm này, cô ta chắc hẳn không nói cho ngươi biết đi?”
Hướng Lan Huyên tức thì vô cùng lo sợ mà nhìn y, lời này của đối phương
không khác gì đang cảnh cáo bọn họ, không nên ép y xuất thủ, nếu không, đừng
người nào mong sống sót được.
Trên mặt Dữu Khánh lộ ra vẻ nghi hoặc, Đằng yêu quả thực không nói với hắn
những điều này, nhưng nếu như bọn hắn chết đi, người nào sẽ đưa thứ Đằng yêu
muốn có được ra ngoài chứ?
Nghĩ tới đây hắn lại cau mày, Đằng yêu biết được cách ra vào, trong tay nắm
giữ Kim quả có thể mở ra động phủ, có nhất định cần bọn hắn đưa đồ vật ra
ngoài sao? Nhất định phải vội vàng lập tức đưa đồ vật ra ngoài sao? Không thể
tìm nhân tuyển thích hợp khác sao?
Sắc mặt hắn không khỏi dần dần trở nên âm trầm, nhưng vẫn cảm thấy không
đúng.
Nhưng khi hắn còn chưa mở miệng, Ong chúa đã tiếp tục nói ra, “Cô ta hẳn là
không nói cho ngươi biết, nơi đây ngoài ta ra còn có bốn người, bởi vì cô ta
không biết. Trước khi Tiên phủ phong ấn, bốn người đó còn chưa có xuất hiện,
đây là những người được ta dạy dỗ ra sau đó.”
Phía bên kia, khi đi dập lửa đến phía sau thần thụ, Nam Trúc đột nhiên ngoắc
ngoắc tay, nhanh chóng gọi Mục Ngạo Thiết tới.
Bách Lý Tâm thấy vậy thì cũng áp sát đến, nhưng bị Nam Trúc sai đi canh gác,
gã không phải muốn đề phòng Bách Lý Tâm, mà quả thực cần phải có người hỗ
trợ cảnh giác.
“Thế nào?” Mục Ngạo Thiết không hiểu, cảm thấy không thể bỏ lại lão Thập
Ngũ để chạy trốn.
Nam Trúc hất hất cằm về phía trên thần thụ, “Hắc hồ lô mà Đằng yêu nói tới,
phải nhanh chóng tìm kiếm, nếu thật sự có, không ngại nhân cơ hội này hái đi.”
Mục Ngạo Thiết kinh ngạc hỏi: “Ngươi điên rồi sao? Hiện tại ngay cả mạng
sống cũng nằm trong tay người ta, còn đi trộm đồ?”
Nam Trúc than thở: “Vạn nhất có thể đi ra ngoài thì sao? Vạn nhất đi được ra
ngoài, nếu chúng ta không đưa được thứ đó cho Đằng yêu, bà ta sao có thể trả
lại trái cây bảo bối đó lại cho ta?”
Mục Ngạo Thiết: “Không được, chuyện đã trở thành như vậy, tiếp tục trộm đồ
không còn thích hợp nữa, bị phát hiện ra thì phải làm sao?”
Nam Trúc vỗ vỗ nơi trái tim y, “Hiện tại mới là cơ hội tốt nhất để trộm đồ, vừa
rồi rối loạn như vậy, người của Côn Linh sơn đã chết sạch, mất cũng là do bọn
họ lấy, không có liên quan gì với chúng ta, chết không có đối chứng. Hơn nữa,
Ong chúa đó đã thành tù nhân, có phát hiện ra cũng có thể làm gì được chúng
ta?
Ai, không dông dài với ngươi nữa, bọn họ đang thẩm vấn, chuyện bên trong này
trong chốc lát là không thể nói xong. Đây chính là cơ hội tốt để ra tay. Ngươi
trông chừng tại phía dưới, để ta lên tìm thử xem.”