Hoàn Ngọc Sơn nhìn thấy có lục quang xuất hiện trong lòng bàn tay mình, lão
ta thất kinh, nhận thấy được có điều không ổn, nhưng mà biến cố xảy ra quá đột
nhiên, khi phản ứng lại thì đã muộn.
Cơn đau nhức lan truyền từ lòng bàn tay khiến lão ta vừa kinh vừa giận, nhận ra
rằng đây lại là một kẻ chiến đấu theo cách liều mạng, bàn tay vừa đánh ra thuận
thế biến thành trảo, chụp lấy hai ngón tay đó, bẻ gập lại!
Crắc! Ngón tay đã gãy.
A Lam đầy mặt đau đớn, tay kia vung quyền đánh đến.
Thế nhưng Hoàn Ngọc Sơn căn bản không cùng nàng liều mạng, bởi vì biết rõ
liều mạng liều không thắng tu vi của người ta, bẻ gãy ngón tay đích đồng thời,
người đã toàn thân mau tránh ra.
A Thanh với thân thể bị xé làm đôi vù vù rơi xuống đất.
Ong chúa ở dưới mặt đất gương mặt căng cứng ngửa đầu nhìn lên.
Trên không trung, sau khi tránh ra, Hoàn Ngọc Sơn nhân cơ hội này nhìn lòng
bàn tay bị đâm thủng, nhận thấy vết thương không lớn, chỉ là một vết bị đâm
thủng mà thôi, nhưng không biết luồng sáng xanh vừa rồi là cái quỷ gì.
Tuy nhiên, vào lúc này lão ta tạm thời không thể quan tâm được quá nhiều, ánh
mắt lấp lóe liếc nhìn ong chúa ở phía dưới, rồi trực tiếp xoay người lao xuống,
lao thẳng về phía mục tiêu.
Bắt giặc trước bắt vương, đó luôn luôn là lựa chọn tốt nhất.
Lúc trước lạo ta đã muốn làm như vậy, nhưng mà bị hai nữ nhân có tu vi cao
hơn cuốn lấy, hiện tại chỉ còn lại có một, tự nhiên là thuận lợi hơn rất nhiều.
Cũng chỉ khi bắt được ong chúa vào tay, mới có khả năng hóa giải cơn đau nhức
do luồng lục quang đó gây ra.
Lão ta đoán rằng thủ đoạn thi triển ra tại thời điểm liều mạng như vậy, tám chín
phần mười là các loại độc dược, bắt lấy ong chúa, dùng tính mạng ong chúa để
đe dọa mới có thể đổi lấy giải dược, nếu không được cũng có thể giết cho đủ.
Nhìn Đại trưởng lão từ trên không trung vọt xuống, đầu không thể động đậy,
tầm nhìn hữu hạn nhưng Tần Phó Quân vẫn có phần kích động, bởi vì cô ta tận
mắt nhìn thấy sự mạnh mẽ phi thường của Đại trưởng lão.
Nhưng đám người Dữu Khánh lại nơm nớp lo sợ vô cùng.
Ong chúa chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng người đang từ trên không lao vọt
tới, không chút dao động. Y cũng biết đã không thể tránh khỏi, nhưng y sẽ
không sợ hãi, sẽ không phục tùng nhân loại.
Hướng Chân buông Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết ra, rút kiếm cầm sẵn trong
tay, chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến.
Hai người Nam, Mục không dám chạy, tu vi bị quản chế không chạy nhanh
được chỉ là một lí do, mấu chốt là kiếm của Hướng Chân không chỉ có thể
nghênh địch, cũng có khả năng chém vào trên người bọn họ.
Ong chúa nhấc tay đè kiếm trên tay Hướng Chân xuống, thuận miệng nói một
câu, “Không cần gấp gáp.”
Dữu Khánh cũng vẫy tay với Bách Lý Tâm, ra hiệu cho nàng ta chuẩn bị sẵn
sàng dùng tên ngăn cản, bản thân hắn cũng xách Tần Phó Quân nhảy ra, kiếm
gác tại trên cổ Tần Phó Quân để cảnh cáo Hoàn Ngọc Sơn.
Không cần biết có thể uy hiếp được Hoàn Ngọc Sơn hay không, hắn đều phải để
cho Hoàn Ngọc Sơn biết rõ, ngươi có thể giết chết ong chúa, nhưng nếu dám
đụng đến người của ta, ta sẽ để cho quan môn đệ tử của trưởng lão chấp pháp
môn phái các ngươi chôn cùng.
Trong không trung, A Lam đã mất hai ngón tay nhìn thấy vậy thì kinh hãi, vội
vàng nhào xuống. Tu vi của cô ta cao hơn nên rất nhanh liền rút ngắn khoảng
cách giữa hai bên, nhưng mà khoảng cách đến mặt đất không xa, cô ta không có
đủ thời gian để đuổi theo.
Hoàn Ngọc Sơn quay đầu lại nhìn phía sau một cái rồi lại nhìn xuống mặt đất,
trong ánh mắt hiện ra nét cười nhạt, nhưng đột nhiên nét mặt lão ta đại biến,
thân hình đang lao xuống đột nhiên hơi chút mất đi cân bằng, tay chân rung
động đung đưa, không biết vì sao lại đột nhiên thất thố.
Chỉ một thoáng rối loạn như thế, A Lam đã lập tức đuổi kịp, thừa dịp lão ta rối
loạn, cô ta tung một quyền đánh trúng lưng Hoàn Ngọc Sơn.
Rầm! Bóng người bị đánh bay xéo ra ngoài, nện lên trên một rễ cây to lớn, sặc
máu ngã xuống.
Tu vi của A Lam vốn đã mạnh hơn lão ta, hứng chịu một đòn dữ dội như vậy,
lão ta đương nhiên không thể nhẹ nhàng tránh được.
Hướng Lan Huyên nhíu mày, tự tiếu phi tiếu nhìn cảnh Hoàn Ngọc Sơn bị đánh
trọng thương, dường như cảm thấy rất hài lòng với việc này.
Tần Phó Quân mở to hai mắt nhìn, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Đám người Dữu Khánh cũng rất kinh ngạc, nhìn thấy bên này sắp phải gặp
chuyện không may, nhìn thấy Hoàn Ngọc Sơn đã nắm chắc thắng lợi, không
ngờ tới lại đột nhiên xảy ra biến cố như vậy.
Vẻ mặt Ong chúa không có biểu cảm gì, bình tĩnh không dao động, đường như
tất cả đều nằm trong dự tính của y.
Hoàn Ngọc Sơn ngã xuống đất thổ máu, nét mặt đầy đau đớn, không phải đau
đớn vì bị đả thương, lão ta nhanh chóng giơ tay lên, nhìn thấy năm ngón tay đã
cứng ngắc như chân gà, bàn tay đã biến thành màu nâu của sắt, muốn điều khiển
ngón tay nhưng phát hiện thấy các ngón tay đã không còn cảm giác gì.
Lão ta rung động cánh tay, rẹt rẹt, ống tay áo đã bị chấn động vỡ nát tung bay,
để lộ toàn bộ cánh tay, lão ta nhìn thấy màu nâu sắt rất nhanh chóng theo cánh
tay lan tràn lên trên, nơi nào nó lan đến đều gây ra cảm giác đau đớn khó thể
chịu nổi, giống như là cấu véo vào mỗi một tấc dây thần kinh trong thân thể lão
ta. Màu nâu sắt vừa lan đến khuỷu tay, lập tức ngay cả khuỷu tay cũng không
thể nhúc nhích được nữa.
Lão ta liều mạng thi pháp kiềm chế, nhưng một thân tu vi lại không thể làm gì
với tình trạng lan tràn này.
Càng quỷ dị chính là, nơi lớp da nứt nẻ bên ngoài, không biết mọc ra thứ gì đó
giống như rêu cũng giống như cỏ.
Lão ta không biết rằng thứ này là chất lỏng sáng xanh lục mà ong chúa lúc trước
bảo A Lam lấy ra từ trong hắc hồ lô trên thần thụ. Nó là bổn nguyên tinh hoa
của cây cỏ, cũng chính là “Địa Nguyên tiên lộ” mà Đằng yêu mong mỏi không
quên. Nó vốn là thứ tốt, nhưng nếu sử dụng không đúng cách, nó cũng là một
loại kịch độc.
Ví dụ như tình cảnh trước mắt, đang khiến cho thân thể huyết nhục của Hoàn
Ngọc Sơn rất nhanh hóa mộc.
A Lam tự nhiên sẽ không bỏ qua cho lão ta, một đòn thành công, cô ta nhân cơ
hội này lại nhanh chóng xông đến, định một lần làm cho xong việc.
Hoàn Ngọc Sơn liếc mắt thoáng nhìn, dù cho thân bị trọng thương, dù cho thân
thể vẫn còn đang run rẩy, nhưng động tác không dám chậm trễ chút nào, trong
lúc gấp gáp, lão ta dùng hết toàn lực bay lên, rời khỏi mặt đất. Trong khoảnh
khắc bay xéo lên trên đó, một tay còn lại của lão ta đột nhiên chụp lấy bên vai
kia, quyết đoán giựt đứt cánh tay đang phát sinh dị biến từ vai xuống dưới.
Máu tươi lập tức từ chỗ vai phun ra. Đám người Dữu Khánh nhìn màn này, ngạc
nhiên phát hiện thấy Hoàn Ngọc Sơn không có thi pháp cầm máu, mà để cho
máu trong cơ thể tùy ý phun ra như suối.
Bùm! Hoàn Ngọc Sơn lay động cánh tay cụt kia, trực tiếp thi pháp đem nó nổ
tung thành bụi mù, cũng nhấn chìm thân hình mình vào trong đó.
A Lam đã chuyển hướng vọt tới, lăng không đánh ra một chưởng, chưởng lực
cường đại lập tức đánh tan đám bụi mù, lộ ra thân hình Hoàn Ngọc Sơn run rẩy
sắp rơi xuống.
Cô ta làm sao có thể khách khí, thân hình lóe lên, lại là một quyền đánh tới sau
lưng Hoàn Ngọc Sơn.
Thân thể Hoàn Ngọc Sơn tức thì nổ tung giống như tờ giấy, tan nát như cành
khô gỗ mục, trong nháy mắt liền bị đánh nổ tung thành một đám sương đỏ.
Con ngươi của Ong chúa co lại, gấp gáp hô to, “Cẩn thận!”
Nhưng lời cảnh báo đã muộn rồi, không còn kịp nữa, trong khoảnh khắc khi
thân hình Hoàn Ngọc Sơn bùng nổ ra, một bàn tay chui ra từ trong đám sương
đỏ, kéo theo một luồng hàn quang cắm vào trong cổ họng A Lam, hàn quang
rung động, đầu của A Lam bay ra ngoài.
Thân thể A Lam vẫn còn đang nhúc nhích, hai tay vung lên như tung đòn tấn
công.
Thân hình Hoàn Ngọc Sơn chui ra từ đám sương đỏ, cánh tay còn lại vung một
thanh đoản nhận tùy thân mang theo, vung lên chém liên tục, chặt đứt hai tay
đang vung vẩy của A Lam.
Ánh đao tiếp tục lóe lên, trong nháy mắt liền tách rời thân thể A Lam thành
nhiều mảnh ngay trong không trung.
Gương mặt Ong chúa căng cứng lại.
Những người khác gần như đều nhìn sững sờ, cái quỷ gì vậy chứ? A Lam kia tại
sao lại đột nhiên đi đánh giết một hình nộm trong không khí?
Hướng Lan Huyên như đang tự nói với mình, nàng thốt ra hai chữ, “Huyết
độn!”
Đang nhìn có phần sững sờ, Dữu Khánh vô thức quay đầu lại hỏi, “Là cái gì?”
Hướng Lan Huyên liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng vẫn đưa ra lời giải thích,
“Vị Hoàn đại trưởng lão này tu luyện một bản mạng pháp môn hiếm có, có thể
lấy máu tươi trong cơ thể để thi triển thuật pháp. Thuật ‘Huyết độn’ này vốn là
thủ đoạn che mắt dùng để chạy trốn lúc nguy cấp. Nhưng vừa rồi, sau khi thi
triển ra thì lão ta không lợi dụng nó để chạy trốn.
Bởi vì lão ta biết rõ phương thức tấn công của đối thủ khá đơn giản, xem như
liệu địch tiên cơ, mượn thủ thuật che mắt để che giấu chân thân, dụ địch xuất
thủ, sau đó thừa dịp địch không đề phòng, đánh một đòn lấy mạng. Thắng thì là
thắng rồi, nhưng quả thực phải trả giá bằng rất nhiều màu.”
Dứt lời, khóe miệng nàng ta nhịn không được hiện lên nét cười mỉm, trong
giọng nói dường như có ý chế giễu.
Trong mắt Tần Phó Quân hiện lên nét vui mừng, mặc dù cô ta vẫn bị người bắt
làm con tin.
“Ha hả…”
Sau khi giết chết A Lam, Hoàn Ngọc Sơn nhìn xung quanh một vòng, thấy
không còn ai là đối thủ, đột nhiên tại trong không trung ngửa mặt lên trời cuồng
tiếu không ngừng, bối cảnh là cây thần thụ bị khói lửa hừng hực thiêu đốt quanh
thân.
Có lẽ là bởi vì vô cùng thất thố, thân hình lão ta tại trong không trung run rẩy
lắc lư một cái, rồi mới tỉnh lại.
Sắc mặt lão ta đã trở nên trắng bệch, lão ta đột nhiên quay đầu, lại lần nữa nhìn
chăm chú về phía ong chúa, rồi lắc mình bay tới đây.
Bụp! Một cây đoản nhận từ trên trời giáng xuống, cắm ở trên rễ cây bên người
ong chúa, ý tứ đe dọa rất rõ ràng.
Hoàn Ngọc Sơn lơ lửng trong không trung, bễ nghễ nhìn xuống, nhìn ong chúa
ở phía dưới, cười lạnh hỏi: “Lão phu tạ tội như vậy, đại vương có thỏa mãn
không?”
Ong chúa nhấc tay vuốt ria mép của mình, “Ngươi chảy máu không ít, vẫn nên
xuống đất đứng đi, rơi xuống sẽ không dễ chịu.”
Cho dù thân thể không khỏe, Hoàn Ngọc Sơn vẫn rất hưởng thụ cảm giác đàn
áp ngược lại này, ánh mắt lão ta nhìn chăm chú vào Dữu Khánh đang kiềm chế
Tần Phó Quân làm con tin, lạnh lùng nói: “Còn không thả người sao?”
Dữu Khánh thực sự rất khó xử, hét lớn: “Nếu như thả nàng ta, Đại trưởng lão có
bằng lòng thả chúng ta đi không?”
Ánh mắt Hoàn Ngọc Sơn xoay chuyển, nhìn chằm chằm vào Nam Trúc và Mục
Ngạo Thiết cũng đang bị bắt làm con tin ở phía dưới.
Lúc này, Ong chúa lập tức chen vào một câu, “Hướng huynh đệ, không cần thiết
nữa, thả bọn họ ra đi.”
Hướng Chân lập tức xuất thủ điểm một loạt chỉ, cởi bỏ cấm chế cho hai người
Nam, Mục.
Sư huynh đệ hai người vừa được tự do, lập tức lắc mình nhảy về phía Dữu
Khánh, bất kể là sống hay chết, vẫn nên đoàn tụ với nhau mới an toàn hơn chút.
Hoàn Ngọc Sơn làm sao có thể để cho bọn họ được như nguyện, lão ta lập tức
lắc mình lao xuống.
Dữu Khánh vội vàng hét lên với Bách Lý Tâm, “Thịt lão!”
Kỳ thực chính là muốn Bách Lý Tâm ngăn cản một chút, tạo cơ hội cho lão
Thất và lão Cửu chạy thoát.
Bằng! Âm thanh dây cung bật lên, mũi tên phá không lao đi.
Kết quả đúng là đã bức ép được Hoàn Ngọc Sơn đang lao tới phải dừng lại,
không phải vì sức tấn công của mũi tên quá lớn, mà bởi vì thân thể Hoàn Ngọc
Sơn lúc này bị thương không nhẹ, lão ta cũng không ngờ rằng phía dưới vậy mà
còn có người dám chủ động ra tay với mình, cho nên lão ta không thể không
ngưng tụ pháp lực để phòng ngự.
Tuy nhiên, mũi tên cũng không thể làm cho lão ta bị thương.
Mũi tên ngừng lại trong không trung, dừng lại tại vị trí cách Hoàn Ngọc Sơn
nửa trượng.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhân cơ hội này lướt về đến bên đồng bạn.
Hoàn Ngọc Sơn lạnh lùng đánh giá phía dưới, khiến đám người Dữu Khánh run
sợ, nhưng cuối cùng, ánh mắt Hoàn Ngọc Sơn lại dán chặt vào Hướng Lan
Huyên đang bình thản ung dung nhìn mình, lão ta chậm rãi hít sâu một hơi, tay
còn lại đột nhiên khua tay áo.
Mũi tên đang lơ lửng đột nhiên quay ngược lại, vù, bắn trở về, hơn nữa tốc độ
bắn trở về còn nhanh hơn bắn đi, vù vù bay vọt về phía Hướng Lan Huyên.
Rầm!
Một tiếng va chạm chấn động vang lên, mũi tên bay lệch ra ngoài, lướt sát qua
bên người Hướng Lan Huyên, bụp, găm lên trên gốc cây ở phía sau.
Tốc độ mũi tên bắn ngược trở về rất nhanh.
Nhưng tốc độ xuất kiếm của Dữu Khánh cũng không chậm, không chỉ không
chậm, hơn nữa cũng cực nhanh.
Dưới tình thế cấp bách, lưỡi kiếm đã rời khỏi cổ Tần Phó Quân, đánh bay mũi
tên đó đi. Lúc này, tay hắn nắm kiếm chắn ngang trước mặt Hướng Lan Huyên,
cánh tay run rẩy, có máu nhỏ giọt xuống từ bàn tay nắm kiếm, hổ khẩu đã bị
chấn động rách toạc ra.
Lão già bên trên cho dù trọng thương như thế nào, nhưng uy lực xuất thủ cũng
không phải hắn có thể dễ dàng chống lại.
Chính hắn cũng không biết vì sao mình lại vội vàng xuất thủ như vậy, sau khi
xuất thủ mới nhận thức được, là mình muốn biết nữ nhân tối hôm qua có phải là
nàng hay không.
Hướng Lan Huyên dường như cũng sững sờ, nhìn cánh tay cầm kiếm run rẩy ở
trước mắt mình, máu nhỏ tí tách tại trước mặt, ánh mắt chậm rãi liếc nhìn một
bên mặt Dữu Khánh, đôi mắt đẹp khi ngóng nhìn hắn thì hơi chút thất thần, rồi
nàng bỗng phì cười, hỏi: “Không phải là rất có năng lực sao? Bây giờ đã biết rõ
như thế nào rồi đi, có phải muốn rút tay về cũng không thể làm được không? Để
cho ngươi thể hiện.”
Tại không trung, ánh mắt Hoàn Ngọc Sơn tự nhiên cũng không kém, lão ta đã
nhận thấy dư âm từ đòn tấn công vừa rồi vẫn còn ảnh hưởng tới cơ thể Dữu
Khánh, khiến hắn không thể hành động tự nhiên.
Lão ta làm sao có thể bỏ qua cơ hội giải cứu Tần Phó Quân tốt như vậy, lập tức
lại lắc mình lướt đi, cách không giội ra một chưởng, đồng thời cũng chụp về
phía Tần Phó Quân.