Nói trắng ra chính là muốn Hướng Chân mở lời nói giúp.
Thế nhưng là vừa rồi mới nói người ta thể hiện lập trường, nói người ta hãy thể
hiện thái độ trung lập, bảo người ta đừng giúp bên nào, trong chớp mắt đã tự tát
vào mặt mình, hơn nữa lúc trước còn đã từng bán người ta, nếu mở miệng cầu
người ta thì thực sự có phần khó thể nói ra lời.
Tuy nhiên, chuyện này liên quan đến sự sống chết của Nam Trúc và Mục Ngạo
Thiết, hắn không thể không mở miệng thỉnh cầu, “Hướng huynh, hiểu lầm, hiểu
lầm, đây là hiểu lầm.”
Hai tay liên tục làm ra cử chỉ trấn an, rất sợ phía đối diện trong lúc kích động ra
tay bóp chết lão Thất và lão Cửu.
Ở phía sau lưng, Hướng Lan Huyên trợn tròn mắt, nhịn không được liếc mắt
khinh bỉ Thám Hoa lang.
Hướng Chân vẫn không nói gì, chỉ là vẻ mặt giống như muốn nói, ngươi nói
hiểu lầm với ta thì có tác dụng cái rắm gì?
Hoa y nam tử cũng đang nhìn Dữu Khánh chằm chằm, dò xét liên tục, lúc này
mới mở miệng hỏi một câu, “Hướng huynh đệ, tên ria mép này chính là kẻ mà
ngươi nói muốn tỷ thí sao?”
Hướng Chân thẳng thắn: “Đúng vậy.”
Dữu Khánh lập tức quay sang ong chúa chắp tay nói: “Đại vương, đây chỉ là
hiểu lầm, có chuyện gì chúng ta hãy thương lượng, có thể thả hai huynh đệ của
ta ra trước hay không?”
Hoa y nam tử nhìn hắn chằm chằm, hỏi: “Chuyện dùng phấn hoa hạ độc là do
ngươi làm sao?”
Câu hỏi này rất sắc bén, không dễ trả lời, Dữu Khánh chỉ có thể hàm hồ hỏi
ngược lại: “Hạ độc gì chứ?”
Hoa y nam tử hít hít mũi, ngửi được chút mùi khói cháy khét khét, liền cất tiếng
hừ lạnh, không tiếp tục dây dưa về vấn đề này, lúc này cũng không phải là thời
điểm để nói về điều này, y bình tĩnh nói: “Thả người cũng được, chỉ cần các
ngươi đi ra dập tắt lửa bên ngoài, cũng đánh đuổi đám người đó đi, ta sẽ thả
người.”
Tình hình trước mắt ít nhiều đem tới cho y niềm vui bất ngờ ngoài mong đợi,
lúc trước trên đường đi đến đây y vẫn còn suy nghĩ xem làm thế nào để thuyết
phục những người này, không nghĩ tới đối phương lại chủ động tặng cho mình
hai người làm con tin, thoạt nhìn còn rất quan tâm tới hai người này.
Nếu là như thế, vậy thì không thể dễ dàng đùa chết hai con tin này, nghĩ vậy, y
nhấc tay ra hiệu. A Thanh và A Lam bỏ hai người trên tay xuống, buông lỏng cổ
hai người ra, để cho hai người có thể lấy hơi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn buông
ra, vẫn còn khống chế ở trong tay.
“Chúng ta đánh đuổi đám người bên ngoài?” Dữu Khánh chỉ chỉ vào những
người này, mặt đầy kinh ngạc mà hỏi ngược lại: “Nếu như chúng ta có bản lĩnh
đó, chúng ta còn sẽ bị bọn họ ép cho phải trốn tới đây sao? Đại vương, đối với
ngươi mà nói, diệt đám người bên ngoài chẳng phải chỉ là chuyện tiện tay sao?”
Hoa y nam tử hỏi ngược lại hắn, “Nếu chỉ là chuyện tiện tay, Bản vương còn
cần nhờ các ngươi động thủ sao? Sẽ ngồi xem người ta chạy đến Tiên cung
phóng hỏa sao?”
“Cái này…” Dữu Khánh kinh nghi bất định nhìn y chằm chằm, rất muốn hỏi
xem đây là chó chuyện gì.
Hoa y nam tử: “Còn giả bộ hồ đồ làm gì chứ, chính ngươi lợi dụng phấn hoa hạ
độc chúng ta, còn dám xông vào nơi này, xảy ra chuyện gì ngươi chẳng phải rất
rõ ràng, còn cần hỏi ta sao?”
“Việc này…” Dữu Khánh chỉ chỉ hai nữ tử xinh đẹp, muốn hỏi xem tình hình
hai vị này giống như là trúng độc hay sao, nhưng không tiện hỏi ra miệng, hỏi
ra chẳng phải là thừa nhận chính mình hạ độc ư.
Hoa y nam tử: “Thế nào? Còn muốn tọa sơn quan hổ đấu, muốn nhìn xem bản
vương và bên ngoài đấu lưỡng bại câu thương đề chiếm lợi phải không?”
Dữu Khánh lập tức xua tay, “Sao dám? Sao dám! Đại vương, không phải là
không muốn đáp ứng yêu cầu của ngươi, mà chúng ta thực sự không có năng
lực đó. Chúng ta đi ra ngoài đánh nhau với đám người đó, chẳng khác gì là đi
chịu chết. Yêu cầu này của ngươi chẳng phải ép chúng ta đi chết sao?”
Hoa y nam tử hất hất cằm về phía Hướng Lan Huyên, “Nàng ta là để trưng bày
sao? Tu vi của nàng ta và lão già đầu bạc kia tương đương nhau, thực lực đủ đề
đánh với lão già đó một trận. Bản vương không đến mức không có loại ánh mắt
này.”
“Nàng ta? Đại vương minh giám, nàng ta đúng là đề trưng bày.” Dữu Khánh
trực tiếp đưa tay, bóp gáy Hướng Lan Huyên, giống như xách một con gà, nhấc
tay đưa đến trước mặt, “Nàng ta đã bị lão già đầu bạc đó đánh trọng thương,
thiếu chút mất mạng, trốn đông trốn tây đụng vào trong tay chúng ta, mới bị
chúng ta bắt được.
Hiện tại, ngay cả ta nàng ta cũng đánh không thắng, bất cứ ai trong chúng ta
cũng có thể đánh ngã nàng ta, trông cây vào nàng ta đi đánh nhau với lão già
đầu bạc, không chừng tất cả chúng ta đều bị đầy vào trong hố. Nếu Đại vương
không tin, có thể cầm lấy kiểm tra.”
Nhìn thấy Hướng Lan Huyên bị xách lên giống như xách đứa nhỏ ba tuổi, đừng
nói tới người khác, ngay cả hoa y nam tử cũng nhìn sửng sốt.
Theo lời mô tả của Hướng Chân, y đã biết rõ Hướng Lan Huyên là đại nhân vật
ở thế giới bên ngoài, ai ngờ lại rơi vào tình trạng mặc cho người khác bắt nạt và
thao túng như vậy.
Y sở dĩ dẫn người tới đây tìm bọn họ, không phải trông chờ vào mấy người Dữu
Khánh có thể đánh đuổi giúp y, mà chính là vì thực lực của Hướng Lan Huyên,
không ngờ rằng đã sai rồi.
Bị xách gáy đùa bỡn, Hướng Lan Huyên liếc mắt nhìn chằm chằm Dữu Khánh,
biểu hiện rất rõ sự oán hận, nhưng mà vẫn không có hé răng.
Hoa y nam tử hít hít mũi lần nữa, mùi khói đã càng ngày càng nồng nặc, chỉ cần
đoán cũng có thể biết được thế lửa bên ngoài đã lớn hơn, y không thể tiếp tục
dây dưa kéo dài được nữa, dứt khoát nói: “Nếu là như thế, vậy thì đi theo bản
vương cùng ra ngoài đối mặt bọn chúng, trợ giúp bản vương một tay đi. Các
ngươi không có lựa chọn!”
Ý nghĩ của y rất đơn giản, không cần biết những người này có năng lực hay
không, không cần biết lời hắn nói là thật hay giả, đều phải cùng nhau đi ra
ngoài. Chỉ cần xuất hiện, vậy thì cho dù có muốn hay không muốn, miễn là có
đánh nhau với đám người bên ngoài thì đều sẽ có tác dụng bảo vệ Tiên cung.
Dứt lời, y xoay người sải bước rời đi, không quản chuyến này như thế nào, y
đều không thể ngồi xem.
A Thanh lập tức giao Mục Ngạo Thiết trên tay cho A Lam.
A Lam hai tay nắm hai người, xoay người cùng đi theo hoa y nam tử.
A Thanh nhìn chằm chằm vào đám người Dữu Khánh, ý tứ rất rõ ràng, các
ngươi đi ra ngoài đối mặt với đám người bên ngoài, hay là hiện tại đánh nhau
với ta?
Đám người Khúc trưởng lão đứng dưới gốc cây ngẩng đầu nhìn chằm chằm
phía trên thân cây, lại nhìn thấy hai gã đệ tử Côn Linh sơn từ trong thân cây
nhảy ra, lướt xuống bên cạnh đám người bọn họ.
Bên trong Thần thụ không còn bị vô số bầy ong quấy nhiễu, đám đệ tử bị vây ở
bên trong đều lần lượt tìm được lối ra, rồi thoát ra ngoài.
Chỉ là, người nào cũng chật vật, uể oải vô cùng, quần áo te tua, trên người đầy
những lỗ thủng rướm máu.
Bị thương chảy máu cũng không có gì, quan trọng nhất là đau nhức vô cùng,
vừa ra tới nơi đều cầu cứu với Khúc trưởng lão.
Nhưng mà Khúc trưởng lão cũng bất lực, thực sự là không có biện pháp giải
cứu, chỉ có thể tạm thời để cho bọn họ chịu đựng.
Rầm!
Đột nhiên một sóng khí mạnh mẽ từ bên trong hốc cây phía trước tràn ra, ánh
lửa bắn tung bốn phía, bước tường lửa chất đống phía trước mắt lập tức bị sụp
đổ, những đốm lửa bắn tung tóe ra xung quanh như lưu tinh.
Khúc trưởng lão kinh hãi, cùng với hai gã đệ tử Côn Linh sơn có cảnh giới
Thượng Huyền đứng hai bên đồng thời khua tay áo vung chưởng ra, toàn lực
chống đỡ.
Rầm! Kình khí va chạm vào nhau, lại một tiếng chấn động vang lên, hoa hoa cỏ
cỏ trên mặt đất bị nhổ bay tận gốc, văng tung tóe. Ba người vững vàng bất
động, nhìn thấy hai bóng người một trước một sau vượt qua sóng lửa, loáng một
cái lướt tới.
Ba người Khúc trưởng lão cực kỳ hoảng sợ, bởi vì cảm nhận được được tốc độ
xuất thủ của người đột kích không phải chuyện đùa, vội vàng đánh trả.
“Lão nhân kia hữu dụng.”
Một tiếng hô to vang lên, là giọng của Dữu Khánh.
Mấy tiếng nổ bùng lên, chân Khúc trưởng lão cày lên mặt đất, sau khi tạo ra
một cái rãnh sâu mới chống được một chân về phía sau, dừng thế trượt lại,
miệng chảy máu tươi.
Ông ta coi như còn đỡ, khi xuất thủ, tại thời điểm va chạm chính diện với ông
ta, A Thanh nghe được tiếng Dữu Khánh hô to, nên nhanh chóng thu lại mấy
phần lực lượng.
Hai vị tu sĩ Thượng Huyền khác của Côn Linh sơn thì đã phun máu xối xả bay
ra ngoài, nện xuống đất rồi tiếp tục nôn ra máu, thân thể gần như không nhúc
nhích được, chỉ có thể hơi lay động, ánh mắt sung huyết, hô hấp đứt quãng lúc
có lúc không.
Cho dù trước lúc tiến vào nơi này, với tu vi như bọn họ cũng đã được tông môn
dặn dò, chuẩn bị tâm lý có thể không quay về được, nhưng vào lúc này, vẻ mặt
và trong ánh mắt vẫn toát ra sự kinh hãi và không cam lòng,
A Thanh và A Lam cùng nhau xuất thủ, gặp người liền giết.
Xét về tu vi, hai nữ cũng là tu sĩ cảnh giới Cao Huyền.
Ba gã Thượng Huyền tu sĩ đột nhiên đối đầu với hai gã tu sĩ Cao Huyền toàn
lực tập kích, chính diện va chạm như vậy, làm sao có thể chống lại được.
Khúc trưởng lão toàn thân đau đớn run rẩy, mắt mở trừng trừng nhìn A Thanh
bay đến trước mặt đưa tay chộp tới, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, muốn chạy
trốn nhưng thân thể vẫn còn bị ảnh hưởng bởi đòn đánh mạnh vừa rồi, khó thể
né tránh, cứ như vậy ngây người bị A Thanh một trảo bắt lấy.
Từ phía sau phần tường lửa bị đánh bay, một đám người đi ra.
Bay dẫn đầu chính là hoa y nam tử, y không dám tự tiện dùng tu vi, nhưng cảnh
giới thực sự đã đến cấp độ không giống bình thường, việc tung bay đơn giản
như vậy là một cách kiểm soát nào đó đối với ngoại lực, không có quan hệ quá
lớn đối với tu vi bên trong.
Trên tay Hướng Chân mỗi bên nắm giữ một người, chính là Nam Trúc và Mục
Ngạo Thiết.
Hoa y nam tử giao hai người này cho gã ta khống chế, muốn gã ta hỗ trợ là một
trong các nguyên nhân, cũng nói với Hướng Chân một lí do khác, nếu có thể
vượt qua được cửa ải này, để có thể tỷ thí với Dữu Khánh thì có nắm được hai
người này trong tay hay không cũng là mấu chốt.
Dữu Khánh thì khống chế Tần Phó Quân, kiếm còn gác trên cổ cô ta.
Cũng không phải là muốn giết Tần Phó Quân, mà tại trong tình hình này, loại
tiểu nhân vật như bọn hắn cảm thấy có con tin trong tay thì sẽ tương đối an toàn
hơn.
Lúc này, trên mặt Tần Phó Quân tuôn lệ như suối chảy.
Cô ta nhìn thấy hai gã đệ tử Côn Linh sơn cực kỳ có thiên phú tu hành phun
máu ngã xuống đất, nhìn thấy trưởng lão trọng thương bị bắt, mở mắt trừng
trừng nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra ngay trước mắt, bản thân mình lại bất lực,
không thể làm gì, ngay cả nói cũng không thể nói ra tiếng, chỉ có thể khóc trong
lòng.
Bách Lý Tâm kéo Hướng Lan Huyên, ánh mắt quan sát xung quanh, tại tình
huống phức tạp như thế này, trong lòng nàng ta có chút lo sợ bất an.
Hai bên chỗ tường lửa sụp đổ còn có những đệ tử Côn Linh sơn đang phóng
hỏa, nhìn thấy cảnh tượng này bọn họ đều sợ hãi ngây người, sau khi phục hồi
lại tinh thần lập tức liều mạng bỏ chạy.
Bóng A Lam lóe lên, giống như một làn khói nhẹ trôi đi, đuổi kịp liền giết.
Mặc dù cô ta chưa từng tu luyện bất kỳ kỹ năng đánh giết gì, nhưng có tu vi rõ
ràng tại đó, những đệ tử Côn Linh sơn chỉ với cảnh giới Sơ Huyền làm sao có
thể ngăn cản được tu sĩ Cao Huyền như cô ta toàn lực truy sát, với sức mạnh
tuyệt đối, bị cô ta đuổi kịp thì chỉ có chết.
Cô ta rất nhanh đảo quanh một vòng thần thụ, xuất thủ không chút nào nương
tình, cảm giác như kiểu chỉ là đám kiến hôi mà cũng dám tạo phản.
Cũng có hận ý, đám người này đã giết chết quá nhiều đồng tộc của cô ta, nói là
hàng trăm triệu cũng không quá,
Đám người từ bên ngoài đến này, tại trong mắt đám người hoa y nam tử, vốn là
nhỏ yếu như con kiến, nếu không phải bị người cố ý hạ độc, đám người này
thậm chí còn không có tư cách nhảy lung tung trước mặt bọn họ, càng không có
khả năng xuất hiện cảnh tượng phóng hỏa đốt cháy thành đống hỗn độn trước
mắt.
Đang từ trên cao bao quát phía dưới, Hoàn Ngọc Sơn tự nhiên cũng bị động tĩnh
phía dưới làm kinh động rồi, lão ta kinh nghi không rõ xảy ra chuyện gì, vội
vàng lao vụt xuống.
Vù! Bóng người rơi xuống, sóng xung kích bùng lên.
Hoàn Ngọc Sơn nhìn thấy Khúc trưởng lão bị bắt, cũng nhìn thấy hai gã tu sĩ
Thượng Huyền nằm gục trên mặt đất, đau lòng như cắt, trong một môn phái để
bồi dưỡng ra được một tu sĩ Thượng Huyền rất không dễ dàng, đó chính là chỗ
dựa để một đại phái tiếp tục kéo dài a!
Nhưng vào lúc này, việc đó đã không còn quan trọng nữa rồi, lão ta nhìn A Lam
sau khi đảo quanh thần thụ một vòng, vù một tiếng quay trở lại bên người hoa y
nam tử, ánh mắt lão ta tập trung trọng điểm chú vào trên người ong chúa, trong
mắt hiện ra vẻ kinh sợ.
Chỉ trong phút chốc đã diệt mấy tên Thượng Huyền tu sĩ, quét sạch đám người
bên phía lão ta dễ như bỡn, bộc lộ ra rất rõ thực lực, đâu có giống như là trúng
độc gì.
Dưới Thần thụ, đám lửa lão ta hạ lệnh phóng hỏa vẫn còn đang bốc cháy hừng
hực, và càng cháy càng lớn, thử hỏi lúc này đối diện với ong chúa, lão ta làm
sao có thể thoải mái.
Ánh mắt lão ta nhìn chăm chú hướng về phía Dữu Khánh, nhấc tay chỉ thằng
đến, râu tóc dựng cả lên, ánh mắt bi phẫn, cất giọng khàn khàn mắng to: “Cẩu
Thám Hoa, ngươi dám gạt lão phu!”
Có thể khiến cho loại người có tu vi và tu dưỡng như lão ta ngay trước mặt mọi
người mắng ra ba chữ “Cẩu Thám Hoa”, có thể thấy được trong lòng lão ta oán
hận cỡ nào.
Lão ta cảm thấy mình đã bị trúng bẫy của Dữu Khánh, cảm thấy Dữu Khánh lừa
gạt bọn lão, phía bên ong chúa kỳ thực hoàn toàn không có trúng độc gì, cảm
thấy Dữu Khánh đang mượn đao giết người.
Dữu Khánh thấy mình rất oan ức, mở lớn miệng, muốn nói nhưng rồi lại thôi,
vốn muốn hỏi đối phương có phải mắt mù rồi hay không, vốn định nhắc nhở đối
phương nhìn cho kỹ, người của hắn cũng đang bị người ta bắt, nhưng mà lời nói
đã đến bên miệng cuối cùng phải nuốt trở vào, bởi vì phát hiện thấy nói ra cũng
vô dụng, lần này cho dù bên nào thắng, kết quả của bọn hắn cũng sẽ không có
kết cục gì tốt.
Lúc này hắn chỉ có thể tự nhận xui xẻo, nếu có sức lực giải thích còn không
bằng dành để tính toán làm sao thoát hiểm.
Hướng Lan Huyên vẫn bình tĩnh, ánh mắt lãnh liệt khi thì lạnh lùng nhìn nhóm
bên này, khi thì quan sát đám người Hoàn trường lão bên kia, đại khái đã hiểu
được tình cảnh hiểu lầm trước mắt.