Bán Tiên

Chương 751: Đưa lên tới cửa




Các đệ tử Côn Linh sơn trấn giữ ở xung quanh nghe tin lập tức triển khai hành

động. Bọn họ từ trên thần thụ chặt xuống một lượng lớn vỏ cây, chồng chất dưới

gốc cây rồi châm lửa đốt.

Vỏ cây Thần thụ cũng không phải dễ dàng liền bị đốt cháy, rất vất vả mới đốt

cháy được chúng, nhưng sau khi đã bén lửa thì cháy rất mạnh, thế lửa rất dữ

dội.

Người ở các phương hướng không chỉ thắp lửa đốt lên, mà còn không ngừng

chặt vỏ cây, không ngừng chất đống rồi châm lửa khắp xung quanh thần thụ,

một khi thế lửa tạo thành vòng tròn, có thể tưởng tượng được hậu quả.

Bên trong Thần thụ dường như không dễ dàng đốt cháy, nhưng vỏ ngoài thần

thụ đã bắt đầu bén lửa, bốc cháy.

Đám người Dữu Khánh thoáng nhìn xuống phía dưới liền vô cùng lo sợ.

Nhất là Dữu Khánh, hắn biết lời nói của mình đã giúp cho đám người Côn Linh

sơn này đủ gan làm bậy.

Khói đặc càng lúc càng lớn, vô số ong ngũ sắc cũng bắt đầu trở nên rối loạn,

khói lửa hiển nhiên là có tác dụng khắc chế chúng nó, chúng nó dường như

không chịu nổi bị khói đặc hun sấy.

Đệ tử Côn Linh sơn cũng nhận thấy được sức tấn công của ong ngũ sắc đã yếu

đi, vì vậy, bọn họ càng ra sức châm lửa thiêu đốt.

Bên trong tiểu điện, A Lam vội vã chạy tới bẩm báo, “Đại vương, đám người đó

đã bắt đầu phóng hỏa xung quanh thần thụ.”

Hoa y nam tử với gương mặt ửng đỏ đứng lên, vẻ mặt nghiêm trọng, lẩm bẩm:

“Chuyện khiến ta lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra.”

Đây là nguyên nhân lúc trước khi Hướng Chân đề nghị rời đi tạm thời tránh xa

nơi đây một chút thì y không đồng ý, y sợ đám người đó tìm không được mình

thì sẽ phá hoại Tiên cung, thủ vệ Tiên cung là chức trách của y.

Hướng Chân nhìn nhìn A Thanh và A Lam, hỏi: “Đại vương, lẽ nào hai các

nàng cũng không phải là đối thủ của bọn họ sao?”

Ánh mắt Hoa y nam tử đảo qua bốn gã tôi tớ, than thở: “Nếu là A Xích và A

Chanh không bị trúng độc, những tên khốn kiếp này chẳng đáng gì cả. A Thanh

và A Lam…” Nói đến đây, y không nhịn được, lắc đầu, “Hơn một nghìn năm tu

hành, tu vi hẳn là tương đương với lão già đầu bạc kia, xét về nền tảng vững

chắc thì có lẽ còn cao hơn một chút…”

Hướng Chân lập tức không hiểu, “Tu vi có thể cao hơn một chút, vì sao đại

vương còn có lo lắng “

Hoa y nam tử hơi chút trầm ngâm, sau đó bình thản nói cho gã ta biết, “Hồi đó,

một mình ta lưu thủ Tiên cung, thời gian quá lâu dài, cảm thấy rất cô độc, muốn

tìm hai người giúp đỡ, vì vậy sàng lọc ra A Xích và A Chanh từ trong đồng tộc,

dẫn dắt bọn họ tiến vào con đường tu hành.

Thời gian lâu dài, vẫn cảm thấy cô đơn, cảm thấy nên có thêm hai nữ nhân mới

tốt, vì vậy lại dẫn dắt A Thanh và A Lam bước vào con đường tu hành.

Theo ta thấy, tu vi của hai người các nàng hẳn sẽ không yếu hơn lão già đầu bạc

đó, nhưng ngay từ ban đầu ta đã không nghĩ tới sẽ để cho các nàng đánh đánh

giết giết với ai, cho nên không có dạy cho các nàng tu luyện kỹ năng đánh đánh

giết giết gì cả, bây giờ, muốn tu luyện cũng không kịp nữa rồi.

A Xích và A Chanh cũng không có tu luyện pháp môn đánh nhau nào, nhưng

hai người có tu vi hai nghìn năm làm cơ sở, nền tảng chắc chắn, mạnh mẽ, là có

thể dùng cường thế đè ép, thế nhưng…”

Nói đến đây, y lại lắc đầu.

A Xích nói: “Đại vương, không ngại thì tạm lánh mũi nhọn, chờ một hai ngày

rồi tìm bọn họ tính sổ cũng không muộn. Bây giờ rời đi vẫn còn kịp, sau khi

bọn ta hóa hình, để cho đồng tộc che chắn một chút, hẳn là có thể rời đi từ trên

không.”

Hoa y nam tử nghe vậy khẽ gật đầu, “Hai người các ngươi đi đi, chúng ta lưu lại

yểm hộ các ngươi.”

Cái gì? A Xích và A Chanh quay mặt nhìn nhau, người sau vội hỏi: “Đại vương

không đi sao?”

Hoa y nam tử không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt nghiêm trang nói: “Quả “Địa

Nguyên Tiên Kình’ này cực kỳ khó sinh ra. Hồi đó, khi tiên tử giao Tiên cung

cho bản vương trông coi, bản vương đã đưa ra lời hứa, há có thể phụ tiên dụ.

Sau khi Tiên tử trở về, bảo bản vương làm sao giải thích được.

Các ngươi không có nhận lời căn dặn, có thể tạm lánh mũi nhọn. Với tình trạng

của các ngươi hiện nay, lưu lại cũng vô dụng, có thể chờ một hai ngày sau rồi

tính tiếp. Nếu như ở đây thật sự xảy ra chuyện gì bất trắc, sẽ do các ngươi tính

sổ với bọn chúng. Và tiên phủ cũng sẽ do các ngươi canh giữ chờ đợi tiên tử trở

về, bẩm báo cho tiên tử biết sự việc xảy ra, hiểu không?”

A Xích và A Chanh nhìn nhau, cũng không có xuất hiện cảnh tượng quyến

luyến, miễn cưỡng của nhân loại mà Hướng Chân nghĩ, cả hai song song khom

người chắp tay lĩnh mệnh, “Vâng!”

Hoa y nam tử lại ra hiệu cho A Thanh và A Lam lưu lại một chút, để cho những

người khác đi ra ngoài trước, sau đó thì thầm dặn dò hai người Thanh, Lam một

hồi.

Sau đó, A Thanh hiểu ý gật đầu, nhanh chóng đi ra ngoài, theo thông đạo bên

trong thần thụ, trực tiếp đi đến khu vực trống trải trên chạc cây phía trên.

Cô ta ở tại cửa động cẩn thận quan sát bên ngoài, sau đó mới phi thân bay lên,

bay đến phía dưới tán lá cây xanh biếc phía trên, đưa tay sờ sờ trái hồ lô màu

đen treo ở nơi đó, nhổ xuống một sợi tóc, dùng như cương châm đâm thủng một

lỗ trên trái hồ lô.

Từ động tác đột nhiên dùng lực của cô ta có thể thấy được, vỏ ngoài của trái hồ

lô đen này vô cùng cứng rắn.

Cô ta rút sợi tóc ra, lập tức thấy từ trong lỗ thủng toát ra ánh sáng xanh lục

trong trẻo.

Cô ta cảnh giác quét mắt nhìn xung quanh, đồng thời lấy ra một cái bình nhỏ

bằng bạc, vặn mở ra, đặt miệng bình vào chỗ lỗ thủng trên hồ lô, một tay đặt lên

hồ lô, thi pháp, lập tức nhìn thấy một chất lỏng tản ra ánh sáng xanh lục loang

loáng chảy vào bên trong bình bạc nhỏ.

Sau đó vặn chặt nắp tiểu ngân bình rồi nhanh chóng lắc mình rời đi, rồi lại trốn

vào biến mất bên trong hốc cây.

Từ bên trong lỗ thủng trên trái Hắc hồ lô có chất lỏng xanh lục óng ánh chậm

rãi chảy ra, chậm rãi ngăn chặn miệng lỗ thủng, sau đó ánh sáng xanh lục chậm

rãi mất đi, mờ nhạt dần, cuối cùng biến thành màu đen giống như vỏ ngoài trái

hồ lô.

“Ong ong…”

Đàn ong trong ngoài Thần thụ bỗng nhiên phát ra âm thanh ong ong rất lớn,

khiến cho mọi người trong ngoài đều chú ý tới.

Những đám ong vẫn còn đang tấn công, những đám ong bị khói xông lửa đốt

đều bắt đầu có động thái khác thường, dồn dập bỏ đi.

Đám người Hoàn Ngọc Sơn tại trên mặt đất phát hiện thấy đàn ong không tiếp

tục tấn công nữa, nhận thấy đàn ong bắt đầu bay lên cao, cũng nhìn thấy vô số

bầy ong tụ tập lại giống như những con rồng dài từ trong các hốc cây to to nhỏ

nhỏ trên cây bay ra ngoài, bay lên tán cây phía trên, khiến cho tán cây phía trên

trông giống như có mây mù lượn lờ bao phủ.

Đám đệ tử Côn Linh sơn ngước mặt nhìn lên, không biết đang xảy ra chuyện gì.

Đương nhiên, cảnh tượng này cũng không cản trở bọn họ vẫn đau nhức đến run

rẩy, hơn nữa có cảm giác càng ngày càng đau, nhưng mà hai vị trưởng lão vào

lúc này dường như không biết được sự đau nhức của bọn họ.

Hoàn Ngọc Sơn bay lên trời, bay đến trên cao, ánh mắt lạnh lẽo bao quát động

tĩnh xung quanh thần thụ, đề phòng có người nhân cơ hội này chạy trốn.

Núp tại trước hốc cây, đám người Dữu Khánh đứng dựa sát vào vách, cũng phát

hiện thấy đàn ong không tiếp tục tấn công bọn hắn nữa, chỉ tụ tập lại ong ong

bay ra phía ngoài, giống như dòng nước tràn ra ngoài vậy.

Cảnh tượng này kéo dài không quá lâu, sau khi lác đác mấy con ong ngũ sắc

cuối cùng bay ra khỏi hốc cây, bên tai không chỉ trở nên yên tĩnh mà trước mắt

cũng trở nên rõ ràng.

Mấy người như trút được gánh nặng, người ngoài là khó thể tưởng tượng được

sự đau đớn, mệt mỏi khi phải gồng mình chống chịu một trận tấn công liên tục

như vậy, tu vi tiêu hao rất nhiều và rất nhanh, với tu vi của bọn hắn thực sự có

cảm giác sắp chống chịu hết nổi rồi, nhưng mà không dám chạy ra bên ngoài.

Bọn hắn thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được quay mặt nhìn nhau, sau đó từng

người dựa vào vách cửa động âm thầm rình coi tình hình bên ngoài.

Nhìn không ra kết quả gì, chỉ thấy khói không ngừng bay lên trên, Nam Trúc

nhẹ giọng lầm bẩm, “Bị khói xông lửa đốt, bỏ đi rồi sao?”

Dứt lời gã lại quay đầu, xoay người, luồn đến chỗ rẽ phía sau để kiểm tra, phát

hiện thấy vô cùng yên tĩnh, có vô số vô số tổ ong treo tại trên đỉnh đầu, tựa như

nơi nào có thông đạo thì đều có tổ ong.

Có thể ngửi được mùi thơm của mật ong ở trong không khí, gã nhảy lên bóc ra

một miếng mật ong, ngón tay móc từ trong tổ mật ra một chút mật, đút vào

trong miệng chẹp chẹp thưởng thức, vừa thưởng thức vừa quay trở lại.

Khi đi trở về đến trước mặt mọi người, vừa định nói với mọi người rằng mùi vị

mật ong này không tệ thì chợt sửng sốt nhìn quanh, chỉ thấy ngoại trừ Mục

Ngạo Thiết ra, những người khác đều nhìn mình với ánh mắt rất không thích

hợp, mỗi người đều nhìn mình như thấy ác ma vậy.

Nhưng gã vẫn tiếp tục ra hiệu về tảng mật ong trên tay mình, cười gượng nói,

“Nhìn ta như vậy làm gì? Không phải các ngươi cũng đều đã nếm qua rồi sao,

mùi vị rất tốt.”

Ánh mắt Hướng Lan Huyên chợt lóe lên, có vẻ như nghiêng tai lắng nghe, rồi

cất tiếng nhắc nhở, “Có người đến.”

“Người nào?” Dữu Khánh lập tức hỏi.

Hướng Lan Huyên cũng không dám xác định, nói lại một câu, “Tự đoán đi.”

Bộ dáng như muốn nói bọn hắn tự mà đi tìm hiểu.

Dữu Khánh lập tức nhìn ra ngoài hốc cây, nhìn thấy nhân viên Côn Linh sơn

vẫn còn đang chờ phía dưới, hắn không dám chạy ra ngoài từ nơi này, xem ra

đám ong chúa hẳn đã trúng chiêu rồi, hắn phất tay nói: “Đi. Nếu như là ong

chúa, hẳn là đã trúng chiêu, trước tiên bắt lại rồi tính tiếp.”

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lập tức cầm kiếm tiến lên mở đường.

Một nhóm người vừa mới đi không được bao xa, liền đụng phải đám người hoa

y nam tử chặn đường phía trước bọn hắn.

A Thanh đi trước mở đường, A Lam đoạn hậu, Hướng Chân đi theo bên cạnh

hoa y nam tử, không có A Xích và A Chanh ở đây. Đột nhiên gặp nhau, hai bên

đồng loạt dừng lại.

Ánh mắt Hoa y nam tử tập trung chú ý và Hướng Lan Huyên, y không biết

Hướng Lan Huyên đã bị Hoàn Ngọc Sơn đánh trọng thương và đang bị người

khống chế.

Nhìn thấy Hướng Chân, sư huynh đệ ba người ít nhiều có chút bối rối.

Sắc mặt Hướng Chân cũng thoáng sầm xuống, gã xem như đã lĩnh giáo sự

không ra gì của mấy tên này, ném gã ta lại làm con tin cũng thôi, then chốt là gã

ta xứng đáng là con tin được sao?

Đương nhiên, ánh mắt nhóm người bọn hắn thì tập trung vào trên người hoa y

nam tử, từ vị trí đứng liền biết người ta là nhân vật đứng đầu phía đối phương.

Dữu Khánh hơi nghiêng đầu về phía sau, hỏi, “Tên ria mép đó là ai?”

Trong mắt Hướng Lan Huyên có phần kinh nghi bất định, nhẹ nhàng đáp,

“Chính là vị đại vương đó, nhưng mà không dám xác định bây giờ có phải là

người đó hay không.”

Ngụ ý trong lời nói, Dữu Khánh vừa nghe liền hiểu, không thể xác định có bị

trúng chiêu hay không.

Dữu Khánh khịt mũi nói, “Bên ngoài đã phóng hỏa đốt cháy sào huyệt của hắn

như vậy, bọn hắn còn không dám đi ra ngoài, ngươi nói xem có thể bình tĩnh

được như vậy sao?”

Hướng Lan Huyên suy nghĩ cũng phải, hai người Nam, Mục nghe vậy thì dũng

khí mạnh thêm, chỉ là thực lực của Hướng Chân rất mạnh, hai người chưa chắc

đã có thể đánh thắng, xem ra dường như đã gia nhập vào nhóm ong chúa.

Dữu Khánh không sợ thực lực của Hướng Chân, hắn chỉ cảm thấy không tiện

đánh nhau ở đây, kinh động đến đám người Hoàn Ngọc Sơn ở bên ngoài sẽ

không tốt, vội ho một tiếng, nói: “Ừm, Hướng huynh, ngươi định đứng về phía

bọn họ để đối phó chúng ta sao?”

Hướng Chân: “Ngươi cảm thấy ta phải đứng bên nào?”

Dữu Khánh cảm nhận được trong lời nói của đối phương có sự oán giận về việc

làm con tin, hắn pha trò: “Có chút hiểu lầm để về sau ta sẽ giải thích. Ta cũng

không trông chờ Hướng huynh đứng về bên phía chúng ta, chỉ cầu trung lập,

không giúp bên nào cả là được.” Tiếp đó lại cố ý nhắc nhở: “Người của Côn

Linh sơn đang ở bên ngoài, nếu kinh động tới bọn họ, đối với ngươi cũng không

có gì tốt.

Hướng Chân gật đầu, “Được, ta trung lập, không giúp bên nào.”

Khi nói lời này thì gã ta nghiêng đầu nhìn về phía hoa y nam tử, cũng là muốn

nói với y.

Hoa y nam tử khẽ gật đầu, thể hiện đã hiểu được sự khó xử của gã ta.

Dữu Khánh chắp tay với Hướng Chân, thể hiện cảm tạ, đồng thời cất tiếng, “Sự

việc không thích hợp trì hoãn, lão Thất, lão Cửu còn chờ người ta mời các

ngươi ăn cơm sao?”

Kiếm trong tay hai người Nam, Mục lóe lên, chân đạp vách thông đạo, di

chuyển phối hợp đan xen nhau, rất có tư thế bắt tặc trước bắt vương, Mục Ngạo

Thiết lao thẳng tới hoa y nam tử, Nam Trúc theo ở phía sau hỗ trợ phòng thủ, đề

phòng vạn nhất.

Nhưng mà hai chữ “Vạn nhất” tới rất nhanh, bọn họ vừa ra tay liền đã xuất hiện.

Hai người một trước một sau còn chưa rõ có chuyện gì xảy ra thì đã lần lượt

dừng lại tại trước mặt A Xích và A Lam.

Hai người song song lơ lửng giữa khoảng không, chỉ là trên cổ mỗi người có

thêm một cái tay thon thon mề mại.

Trong cảnh một đấu một, A Xích một tay bóp cổ Mục Ngạo Thiết nhấc cả

người y lên, A Lam thì bóp cổ Nam Trúc giơ cao.

Cảnh tượng từ động chuyển sang tĩnh diễn ra rất đột ngột.

Vấn đề then chốt là, sư huynh đệ hai người trừng lớn hai mắt không có chút sức

lực nào để giãy giụa phản kháng, giống như đang hơi rung động thân thể, nhưng

nhìn không thấy động tĩnh gì, giống như hai con cá sắp chết, kiếm trong tay

cũng không còn sức nắm giữ được, lần lượt leng keng rơi xuống.

Chỉ vừa mới đối mặt mà thôi, hai nữ nhân đã không chút khó khăn nào bắt lấy

hai người.

Bách Lý Tâm kinh hãi, buông Tần Phó Quân ra, khẩn cấp lắc mình chắn phía

Dữu Khánh, giương cung đề phòng.

A Khánh cũng hít sâu một hơi ớn lạnh, thiếu một chút giật nảy mình, chưa nói

tới tốc độ xuất thủ của hai nữ tử xinh đẹp này, chỉ dựa vào tu vi trong nháy mắt

liền có thể đè ép hai người Nam, Mục, đối với sư huynh đệ bọn hắn mà nói, đã

đủ khiến người ta khiếp sợ.

Nếu nói hai người này đã trúng độc, có đánh chết hắn cũng không tin, không

phải nói sau khi trúng phấn hoa, phải qua ba ngày mới có thể khôi phục lại sao?

Hắn không biết hai người này hoàn toàn không bị trúng chiêu, hay là mình bị

Đằng yêu lừa gạt.

Không biết rằng việc này có chút oan ức cho Đằng yêu, Độ Nương cũng không

biết con ong chúa này đã tạo ra mấy tên thủ hạ, và càng không biết còn làm ra

hai nữ phong yêu. Ba ngày mới có thể khôi phục mà Đằng yêu nói tới, là chỉ

nam phong yêu mà thôi.

Đằng yêu lại càng không biết sau khi ong chúa trúng chiêu, bên này có thể chờ

lâu như vậy mới ra tay.

Dữu Khánh không hiểu được chính là, đã có thực lực khủng bố như thế, vì sao

lại thờ ơ đối với hành vi thiêu đốt sào huyệt của đám người bên ngoài, vì chơi

đùa thú vị hay thật sự là bởi vì đùa giỡn người ta.

Lúc trước hắn nghe Hướng Lan Huyên nói, nhóm người ong chúa có vẻ đặc biệt

buồn chán, thấy bọn họ bày trò ca múa là có thể hiểu được.

Nghĩ đến tu vi kinh khủng mấy nghìn năm của ong chúa, Dữu Khánh rợn cả tóc

gáy, không khỏi nuốt nuốt nước bọt,

Trong ánh mắt Hướng Lan Huyên nhìn về phía ong chúa cũng lộ ra vẻ kiêng kỵ,

không khỏi liếc mắt nhìn Dữu Khánh, không biết tên hàng này đang làm trò gì,

không phải nói đã trúng chiêu rồi sao?

Với tình hình hiện tại, hoa y nam tử lần này vốn cũng có phần e ngại Hướng

Lan Huyên, y cũng không ngờ được đối phương sẽ chủ động tặng hai người cho

bọn y làm con tin.

Y dường như hiểu được chút gì đó, cho rằng nhóm bên này đã bị lừa gạt.

Nhưng y cũng không hiểu rõ, nếu đã biết được tác dụng của phấn hoa kia,

chẳng lẽ không biết rằng đã qua mười canh giờ rồi sao? Hai con bọ chét với tu

vi như vậy nhảy tới cửa động thủ làm cái quái gì chứ?

Dữu Khánh nuốt xuống nước bọt xong lại tiếp tục nuốt, trong lúc nhất thời hắn

không biết phải làm sao để cứu hai vị sư huynh.

Hắn không có khả năng không cứu, không có khả năng nhìn Nam Trúc và mục

Ngạo Thiết chịu chết, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại tại trên người Hướng

Chân, cảm thấy mối quan hệ giữa Hướng Chân và ong chúa hiện nay dường

như rất rốt.