Tức giận thì tức giận, hiện tại cũng phải đối diện với sự vây công của vô số ong
ngũ sắc, bọn họ không có khả năng dễ dàng vứt bỏ những đồng môn đệ tử bị
vây ở trong thần thụ mà không quan tâm tới.
Bên trong Thần thụ mơ hồ có âm thanh công kích rầm rầm truyền ra, đám người
Khúc trưởng lão đã thoát được ra ngoài biết rõ đó là động tĩnh gì, hẳn là những
đồng môn bị lạc đường không tìm được lối ra dự định cưỡng ép đục mở một lối
đi ở trong cây.
Người đã thoát ra ngoài đều biết rõ việc này là phí công vô ích, lúc trước, khi
tấn công đàn ong ở bên trong, không thể tránh khỏi sẽ đánh trúng lên vách lối đi
trong thân cây, phát hiện thấy chất liệu cây thần thụ này vô cùng cứng cỏi, rất
khó phá vỡ.
Biết được đồng môn đang gặp khốn cảnh tại bên trong thần thụ, bọn họ lại
không dám đi vào nghĩ cách cứu viện, sợ tiến vào cũng sẽ bị lạc đường ra không
được.
Trong tình thế cấp bách, Khúc trưởng lão liền thi pháp hét lên giận dữ, “Đại
trưởng lão! Hoàn sư huynh!”
Hết lần này đến lần khác, tiếng gọi ầm âm như sấm sét nổ vang.
Kết quả, không gọi ra được Hoàn Ngọc Sơn, mà gọi ra được một người khác ở
trong thân cây.
Một gã đệ tử Côn Linh sơn mò mẩm tìm thấy một lối ra khác, gã ta chui ra từ
trong một hốc cây giống như một cái cửa sổ lớn ở trên thân cây.
Thực ra, tại trên thân cây có khá nhiều hốc cây to to nhỏ nhỏ tương tự như vậy,
chỉ vì kích thước thân cây quá mức khổng lồ, hơn nữa màu sắc của cửa động và
thân cây hòa hợp với nhau, nhìn trọn vẹn một khối, nếu không phải tại thời
điểm được chiếu sáng rõ ràng thì không dễ dàng phát hiện được, huống chi lúc
này còn có rất nhiều ong ngũ sắc bay lượn hoa cả mắt.
Người đó lao mình lướt xuống, phía sau còn có một đám ong ngũ sắc cùng lao
ra, tiếp tục truy sát.
Sau khi hạ xuống, gã lập tức vội vàng chạy về phía các đồng môn, cho dù bên
này cũng đang bị bầy ong đông đảo vây công, nhưng ít ra còn có thể tập trung
một chỗ, cảm giác an toàn hơn.
Khúc trưởng lão nhưng lại cất tiếng quở trách, “Tại sao chỉ có một mình ngươi
đi ra?”
Người kia bẩm báo: “Trưởng lão, đàn ong quá đông, gần như không thấy được
đường đi, mọi người không tìm thấy lối ra, đã sớm tách xa nhau. Nếu không
phải vừa rồi nghe được tiếng kêu gọi của trưởng lão, đệ tử e rằng còn không
biết lúc nào mới có thể tìm được lối ra.”
Nói xong, gã còn nhịn không được rùng mình một cái, chưa bao giờ trải qua
tình cảnh bị một đàn ong độc dày đặc chi chít như vậy tấn công, đông đến nỗi
ngay cả ánh sáng cũng bị che chắn lại hết, then chốt là lực va đập và khả năng
chịu đựng của đám ong độc này rất mạnh, hơn xa đàn ong bình thường.
Rùng mình không chỉ bởi vì những cảnh tượng đó có thể đi vào ác mộng, mà
còn có những cơn đau bùng lên, trên người gã ta đã bị ong độc đâm ra rất nhiều
lỗ thủng.
Nghe nói tiếng kêu gọi của mình đã giúp gã tìm được lối ra, chứng minh việc
này có hiệu quả, Khúc trưởng lão lập tức phất tay ra hiệu, “Mọi người cùng gọi!
“Đại trưởng lão!” “Đại trưởng lão!”
Một đám người vừa chống lại đàn ong tấn công, vừa tập trung cùng nhau gọi to,
thanh thế rung trời.
Tại bên trong Tiểu điện phủ, A Lam tới tới lui lui, vào vào ra ra, thỉnh thoảng
bẩm báo tình hình trong, ngoài Tiên cung.
“Lão già Hoàn Ngọc Sơn kia vẫn còn đang vòng vòng vèo vèo ở bên trên, đã
giết vô số đồng tộc của ta. Nhóm người xâm nhập Tiên cung sau đó đã được xác
định, chính là nhóm người tên ria mép mà Hướng tiên sinh đã nói. Bây giờ bọn
hắn cũng đang chạy lung tung trong Tiên cung, dường như đang trốn tránh
người của Côn Linh sơn.”
Vừa nghe nói đã xác định được là đám người Dữu Khánh, Hướng Chân lập tức
phấn chấn tinh thần, “Để ta đi tìm bọn họ.”
Hoa y nam tử nhấc tay ra hiệu ngừng lại, “Bây giờ còn chưa rõ ràng tình hình
như thế nào, cứ chờ xem đã. Hướng huynh đệ, ngươi đừng để bản vương khó
xử.”
Y thiếu chút đã nói thẳng ra, ngươi biết thân thể ta hiện tại có vấn đề, không thể
thi triển được tu vi bản thân, không thể dễ dàng để cho ngoại nhân biết được.
Hướng Chân chỉ là vô tâm đối với rất nhiều chuyện, chứ không có nghĩa là gã ta
ngốc, nghe vậy liền hiểu, không tiếp tục hé răng nữa.
Bên trong thông đạo bị đàn ong che mắt, đám người Dữu Khánh cũng đã bị lạc
đường, trong tình cảnh này không có cách nào không lạc đường
Bọn họ lại không tiện động thủ với đàn ong, sợ động tĩnh đánh nhau sẽ dẫn
người của Côn Linh sơn tới, vì vậy, thực sự là dùng thân thể cậy mạnh xông pha
giữa đàn ong.
Mấy người còn phải áp sát nhau một chút, chỉ cần hơi tách xa nhau một chút là
có khả năng bị đàn ong tách ra.
Nam Trúc thực sự chịu không nổi nữa, nhịn không được gọi: “Lão Thập Ngũ,
nếu còn tiếp tục như vậy, chúng ta không phải hao hết tu vi bị đâm thành cái
sàng thì cũng bị độc dồn đến chết.”
Dữu Khánh vẫn duy trì câu nói đã nói nhiều lần trước, “Đi lên trên, thấy đường
nào hướng lên trên thì đi đường đó.”
Lúc đầu hắn không phải nghĩ như vậy, hằn vốn cảm thấy kích thước thân cây
này rất lớn, hoàn toàn có thể im lặng trốn đi theo một phương hướng khác, định
dùng cách tương tự như lần chạy thoát khỏi tay đám người Đại Nghiệp ty trước
đây, không nghĩ tới, đám ong trong thần thụ có thể nhiều đến mức này, tìm
không được con đường khác để chạy.
Nam Trúc: “Cứ chạy như vậy phải chạy tới khi nào? Vẫn nên thử xem biện
pháp “Thỉnh thần hỏi đường’ của ngươi đi.”
Dữu Khánh cũng rất muốn thi triển Quan Tự quyết để tìm lối ra khác, nhưng mà
tình hình nơi đây căn bản không có cách nào thi triển được, ong ngũ sắc đông
đúc bay lượn khắp nơi, dòng không khí rối tinh rối mù, ít nhất thì với cảnh giới
Quan Tự quyết hiện tại của hắn, tại nơi này xem như mù, hắn chỉ có thể không
vui mà trả lời, “Nơi đây không được.”
Vừa mới nói xong, bước chân mấy người đồng thời dừng lại, mơ hồ nghe thấy
giữa trong âm thanh ong ong không dứt dường như có tiếng gọi của người, bọn
hắn tập trung lắng nghe, có người đang không ngừng kêu gọi gì đó.
Mấy người nhanh chóng lần mò tiến tới theo phương hướng âm thanh truyền
đến, không bao lâu sau, cuối cùng đã nghe rõ được là đang gọi cái gì, đang liên
tục kêu gọi lặp lui lặp tới: “Đại trưởng lão”, lập tức liền biết là đám người Côn
Linh sơn.
Rất nhanh, trước mắt mấy người xuất hiện ánh sáng, khi tìm đến trước mặt ánh
sáng mới phát hiện ra rằng đây là một cửa lỗ kích thước lớn cỡ thùng rác, xuyên
qua đám ong bay lượn, bọn hắn nhìn thấy đám người đứng gào thét dưới cây,
cũng phát hiện được mình đang ở cách mặt đất khoảng trăm trượng.
Còn chưa đợi bọn họ thay phiên nhau nhìn ra ngoài, liền nghe được từ phía trên
vang lên một tiếng vang chấn động “Rầm”.
Bọn hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng đám đệ tử Côn Linh sơn
đứng ở dưới cây lại thấy, nhìn thấy một đám lớn ong ngũ sắc bị đánh bay ra tại
một chỗ hốc cây, văng ra ngoài rồi rơi xuống như mưa, ngay sau đó là một bóng
người quen thuộc xuất hiện, lóe lên, rơi xuống tại trước mặt bọn họ, chính là
Đại trưởng lão mà bọn họ đang lớn tiếng kêu gọi.
Hoàn Ngọc Sơn cũng là trong lúc vô ý nghe được tiếng kêu gào nên mới xông
ra, hai tay áo vung lên, một luồng cương khí nổ tung ra giống như sóng xung
kích, vô số ong ngũ sắc đang vây công đám đồng môn bị đánh bay ra như mưa
đá, sau đó cương khí vô hình giống như một chiếc chén úp ngược, tỏa ra bảo vệ
đám đồng môn, đám ong dày đặc một lần nữa chen chúc xông đến không thể
xông vào.
Đám người Côn Linh sơn tức thì thở phào nhẹ nhõm, thân thể đau nhức vô
cùng, một đám người cũng chỉ có ba gã tu sĩ có cảnh giới Thượng Huyền với
Khúc trưởng lão cầm đầu là chống lại được vô số đòn tấn công liên miên không
dứt của đàn ong, không bị ong ngũ sắc gây tổn thương chút nào, những người
khác hoặc nhiều hoặc ít đều đã bị ong chích rồi.
Đám người đau nhức đến mức khuôn mặt vặn vẹo, nhưng vẫn phải đồng thời
hành lễ bái kiến, “Đại trưởng lão.”
Hoàn Ngọc Sơn quét mắt nhìn mọi người, cau mày hỏi: “Các ngươi tại sao lại
chạy tới đây?”
“Ách…” Khúc trưởng lão nghẹn họng không nói nên gì, trong lúc nhất thời
cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Không ít người tại hiện trường hơi cúi đầu, Hoàn Ngọc Sơn lập tức nhận thấy
được không ổn, lão ta lại quét mắt nhìn mọi người, lập tức phát hiện thấy vấn
đề, mặt biến sắc, “Thám Hoa lang và Hướng Lan Huyên đâu?”
Khúc trưởng lão vô cùng bối rối, nhưng việc này là không thể tránh né, đành
phải cắn răng miễn cưỡng trả lời, chỉ chỉ vào thần thụ, “Đã bị bọn hắn trốn vào
bên trong thần thụ…”
Sau đó, ông ta không thể không kể lại quá trình bị lừa chạy đến đây, tất nhiên,
cuối cùng tránh không được kèm thêm mấy câu chửi bới Dữu Khánh.
“Ngươi…” Hoàn Ngọc Sơn chỉ vào mũi Khúc trưởng lão, rất muốn hỏi ông ta,
ta có phải đã bảo ngươi canh giữ hay không chứ, ngươi chạy tới làm gì? Ngươi
có biết Hướng Lan Huyên chạy thoát sẽ là họa lớn hay không? Ngươi có biết
nắm giữ được A Sĩ Hành là có giá trị to lớn thế nào hay không?
Nhưng lời nói giận dữ đã đến bên mép lại gượng ép nuốt trở vào, ngay tại trước
mặt chúng đệ tử, rốt cuộc vẫn phải cho vị sư đệ này chút thể diện.
Lý trí nói với lão ta, trong việc này cũng không thể toàn bộ trách vị sư đệ này,
tên Thám Hoa lang đó quả thực gian xảo, với lí do thoái thác như vậy, nếu là
mình e rằng cũng chưa chắc đã kìm nén lại được, nếu như lúc đó mình nghe
được những lời lừa bịp này của tên cẩu Thám Hoa kia, có lẽ cũng sẽ dẫn người
đến.
Điểm khác biệt lớn nhất là ở chỗ, đích thân lão ta trấn thủ, đám người đó sẽ
không có khả năng dễ dàng chạy thoát như vậy, nếu có chạy cũng không có khả
năng cao chạy xa bay.
Khúc trưởng lão rất bối rối, lại cất lời nhắc nhở, “Sư huynh, còn có hơn mười
đệ tử ở bên trong.”
Hoàn Ngọc Sơn lắc đầu, “Tạm thời không thể lo được nữa, ngươi đã quên bọn
hắn trốn thoát khỏi tay người của Đại Nghiệp ty như thế nào sao? Hiện tại ta lo
lắng bọn hắn đã trốn thoát qua lối ra phía bên kia rồi. Lập tức tản người ra giám
sát xung quanh thần thụ.”
Nghe được lời này, Khúc trưởng lão cũng cảm thấy mình đã bị việc trước mắt
làm cho hồ đồ, tức thì không thể tiếp tục quan tâm đến sự sống chết của những
đệ tử còn kẹt trong thần thụ nữa, cũng không để ý đến việc thân thể các đệ tử
bên người bị ong chích đang đau nhức, mệnh lệnh cho bọn họ lập tức tản ra
trông chừng xung quanh thần thụ.
Một đám người lập tức chịu đựng đau nhức phân tán rời đi.
Đám người Dữu Khánh trốn trong hốc cây phía trên nhìn thấy cảnh này, thầm
hô không ổn, sợ rằng sẽ bị vây khốn tại trong thần thụ.
Điều Dữu Khánh lo lắng nhất không phải là việc này, hắn nhìn thấy Hoàn Ngọc
Sơn từ trên thần thụ hạ xuống dưới, liền âm thầm lo sợ, lẽ nào lão ta đã giải
quyết đám người Yêu vương rồi sao?
Đột nhiên, một trận chấn động như đất rung núi chuyển truyền đến.
Là Hoàn Ngọc Sơn, lão ta đột nhiên giống như sao băng lao vọt tới, hung hãn
va chạm vào trên thân thần thụ.
Rầm! Một tiếng bùng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Trên thần thụ xuất hiện một cái lỗ, lão ta đụng nát một khối vỏ cây, thân cây lộ
ra phía sau vỏ cây dường như không bị ảnh hưởng quá nhiều, tán cây khổng lồ
của cây thần thụ rung động một chút, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.
Chấn động này khiến cho vô số ong ngũ sắc bay tràn ra, bay lượn khắc bầu trời.
Lắc mình rơi xuống, Hoàn Ngọc Sơn nhìn chằm chằm dấu vết va chạm trên
thân cây, nhìn mà cảm thán, “Xem ra, bộ rễ này không phải chỉ sâu như một cây
to bình thường, không hổ là thần thụ.”
Cần biết phải biết rằng, một cước đó của lão ta có thể đạp sụp một ngọn núi,
một đòn toàn lực vừa rồi lại không cách nào gây ra dấu vết quá lớn trên thân
cây.
Khúc trưởng lão đang kỳ quái không biết lão ta định làm gì, Hoàn Thiên Sơn đã
quay đầu lại dặn dò: “Ta muốn nhìn xem bên trong cây thần thụ này có thể giấu
bao nhiêu bí mật. Thông báo xuống dưới, bảo mọi người châm lửa đốt từ mọi
phía, có thể sẽ không dễ đốt, trước tiên chặt vỏ cây, rồi đốt lửa lên. Ta không tin
đốt không cháy được nó.”
Khúc trưởng lão cả kinh, vội hỏi: “Tên Yêu vương kia, sư huynh đã giải quyết
rồi sao?”
Hoàn Ngọc Sơn lắc đầu, “Không tìm được, không biết đã chạy đi đâu rồi.”
Khúc trưởng lão nhanh chóng nhắc nhở: “Sư huynh, nếu như chưa giải quyết
được Yêu vương kia đã đốt cháy thần thụ, về sau chẳng phải là sẽ bị Yêu vương
kia điên cuồng trả thù sao?”
Hoàn Ngọc Sơn nhìn thẳng vào ông ta, “Ngươi còn chưa nhận thấy được sao?
Yêu vương kia nếu như có thể khôi phục lại trong vòng thời gian một ngày rưỡi,
tên Thám Hoa lang kia còn dám chạy trốn tới nơi đây sao? Chúng ta đều đã
trúng bẫy của tên cẩu Thám Hoa kia rồi.”
Khúc trưởng lão vẫn có chút lo lắng, “Có phải chăng, Yêu vương kia căn bản
không có trúng độc?”
Hoàn Ngọc Sơn: “Có một số lời nói của tên cẩu Thám Hoa kia là không có sai,
nếu như hắn không có nắm chặt đối phó được với vị Yêu vương kia, với tu vi
của hắn quả thực không nên lỗ mãng xông bậy vào nơi này. Ngày hôm qua, khi
ta gặp Yêu vương kia thì đã nhận thấy trạng thái của bọn họ có phần không bình
thường, chỉ là lúc đó không có cách nào suy nghĩ tới phương diện này mà thôi.
Nếu là Yêu vương không bị trúng độc, chúng ta làm ra động tĩnh lớn như vậy,
làm sao có thể không có phản ứng. Cho dù đã đi ra ngoài, đây là sào huyệt của
Yêu vương, trong tình huống bình thường làm sao có thể không có người nào
trông coi? Hơn nữa, tên cẩu Thám Hoa kia dám chạy trốn đến nơi này, chẳng lẽ
còn chưa thể nói rõ vấn đề sao? Không quản bên trong là đàn ong hay là người,
cứ cho một mồi lửa, là người hay quỷ, tất cả đều phải đi ra. Đốt cho ta!”
Khúc trưởng lão gật đầu, quay đầu lại lập tức ra lệnh cho đệ tử ở bên cạnh đi
truyền lệnh cho những đệ tử phân tán xung quanh thần thụ.