Bán Tiên

Chương 749: Lại chạy mất




Gạt ta? Ở trên cao nhìn xuống, vẻ mặt Hoàn Ngọc Sơn có vẻ giễu cợt, cười

nhạo việc Dữu Khánh không biết Yêu vương cho lão ta thêm thời gian ba ngày,

cho dù Yêu vương vẫn chưa trúng chiêu, hiện tại lạo ta đi gặp Yêu vương, giả ý

vấn an, cũng không có gì không thích hợp.

Dữu Khánh nhìn thấy vậy liền biết có tình huống gì đó mà mình không biết,

nhưng còn chưa kịp chờ cho hắn tiếp tục dùng lời giả dối để che đậy, Hoàn

Ngọc Sơn đã lóe lên rời đi.

Dữu Khánh sửng sốt, không ngờ rằng đối phương ngay cả một chút kiên nhẫn

cũng không có, nếu như là một mình đối phương giải quyết xong phía bên Yêu

vương, về sau cần gì phải cố kỵ bọn hắn nữa, một phen nói nhảm vừa rồi của

mình chẳng phải là trở thành tự khiêng đá nện nhân mình hay sao? Hắn lập tức

gọi to, “Đại trưởng lão, chỉ có chúng ta mới có thể xác định được hắn có trúng

chiêu hay không.”

Tuy nhiên người đã đi xa, đoán chừng hoàn toàn không có nghe được lời hắn

kêu gọi, nhưng đám người Khúc trưởng lão ở xung quanh thì đã nghe được,

quay mặt nhìn nhau.

Dữu Khánh suy nghĩ thay đổi, lập tức kêu gọi đồng bạn, “Đi, chúng ta cũng đến

xem.”

Còn cố ý vỗ lên cánh tay Bách Lý Tâm, ra hiệu cho nàng ta cõng Tần Phó

Quân, không nên để cho Mục Ngạo Thiết cõng, tại trước khi chưa làm rõ được

nữ nhân trong mộng tối hôm qua là ai, hắn vẫn cần chú ý một chút việc nam nữ

có khác biệt.

Bách Lý Tâm cõng Tần Phó Quân lên lưng, nhưng kiếm của Mục Ngạo Thiết

vẫn không rút ra, vẫn gác ở trên cổ Tần Phó Quân.

Dữu Khánh cũng chủ động cõng Hướng Lan Huyên, Nam Trúc cầm kiếm hộ vệ

ở một bên.

Thấy bọn hắn muốn rời đi, Khúc trưởng lão cất tiếng ngăn cản: “Các ngươi tốt

nhất yên phận một chút!” Chặn lại không cho đi.

Dữu Khánh lập tức lừa gạt ông ta: “Khúc trưởng lão, chuyện này không phải trò

đùa, Hoàn đại trưởng lão không khỏi quá sơ ý đi, ông ta sao có thể dễ dàng đi

khảo nghiệm sự sâu cạn của Yêu vương, ông ta chưa chắc đã có thể xác định

được Yêu vương có trúng chiêu hay không. Thuốc là do chúng ta hạ, chỉ có

chúng ta đến đó mới có thể nhận biết rõ. Tránh ra nhanh một chút, nếu không

tránh đường sẽ không kịp nữa!

Nói như vậy, việc này trở nên rối loạn, Khúc trưởng lão cũng bị làm cho có chút

do dự, ông ta không khỏi nhìn về phía đám đệ tử, hi vọng có người có thể đưa

ra một đề nghị nào đó bổ ích, nhưng mà đám người từ đầu đã không biết rõ đến

cùng là chuyện gì xảy ra, làm sao có thể đưa ra được đề nghị gì?

Một số đệ tử Côn Linh sơn không biết Yêu vương đã cho thêm ba ngày thời

gian, thậm chí cũng cảm thấy Đại trưởng lão quả thực quá xung động, nhưng

thân là vãn bối lại không tiện nói gì.

Nam Trúc cũng giậm chân nói: “Các ngươi làm gì vậy? Tu vi của lão gia hỏa

kia cao hơn các ngươi rất nhiều, nếu không phải sợ lão ta làm hỏng chuyện, các

ngươi cho rằng chúng ta muốn đi cùng với Đại trưởng lão của các ngươi sao?

Nếu tiếp tục lề mề dây dưa, lỡ như có biến, đừng ai trong chúng ta mong rời đi

được tiên phủ này, hãy giờ bị săn giết đi!”

Cho dù không biết lão Thập Ngũ muốn làm gì, nhưng thấy lão Thập Ngũ có vẻ

sốt ruột, gã đương nhiên phải mở miệng giúp đỡ, cùng phối hợp theo.

Đám người Côn Linh sơn nghe nói vậy thấy cũng có lý, đồng loạt quay nhìn

Khúc trưởng lão, chờ ông ta quyết định.

Khúc trưởng lão trầm ngâm và do dự.

Dữu Khánh nói tiếp: “Các ngươi cùng đi theo chúng ta, còn sợ chúng ta chạy

mất được hay sao? Nếu thật sự chạy được, các ngươi bao vây chúng ta cũng vô

dụng. Cứ tiếp tục dây dưa ở đây, sẽ không còn kịp nữa.” Hắn trực tiếp cất tiếng

quát lớn với đệ tử Côn Linh sơn chặn đường trước mặt: “Tránh ra cho ta!”

Người ngăn cản cũng rất do dự, lần nữa quay sang nhìn chằm Khúc trưởng lão,

chờ đợi.

Sau một hồi phân vân do dự, Khúc trưởng lão quay đầu nhìn một nhóm đệ tử

cuối cùng đuổi theo tới đây, cắn răng, đưa ra quyết định, phất tay nói: “Để cho

bọn hắn đi!” Đường vừa được tránh ra, nhóm người Dữu Khánh lập tức xông ra

bên ngoài.

Khúc trưởng lão thì nhanh chóng chia chúng đệ tử làm hai đội, nhanh chóng

chạy đuổi theo, rất nhanh liền đuổi kịp, bởi vì đám người Dữu Khánh còn phải

cõng người, di chuyển không được nhanh. Đệ tử Côn Linh sơn chia làm hai đội

đi ở hai bên nhóm người Dữu Khánh, có thể nói là kẹp chặt bọn hắn vào giữa,

rõ ràng là sợ bọn họ lừa dối để chạy trốn.

Dữu Khánh đã không quan tâm nổi những điều này, hắn dẫn theo mọi người

chạy đi với tốc độ nhanh nhất có thể, muốn tận lực rút ngắn chênh lệch thời gian

đến được Thần thụ so với Hoàn Ngọc Sơn.

Đang dùng hắn như là tọa kỵ, Hướng Lan Huyên chợt cúi đầu sát bên tai hắn,

nhỏ giọng thì thầm hỏi: “Ngươi muốn làm gì vậy?”

Muốn làm gì? Dữu Khánh miệng không thèm đáp lời, trong bụng lại đang thầm

nghĩ, ta muốn hỏi ngươi xem có phải tối hôm qua ngươi ngủ với ta rồi hay

không.

Chỉ là, vấn đề này nói ra rất xấu hổ, xung quanh còn có nhiều người như vậy,

cảm thấy giọng nói có nhỏ thế nào cũng không tiện nói ra khỏi miệng…

Thần thụ to lớn vô cùng, sừng sững chọc trời.

Hoàn Ngọc Sơn Từ trên trời giáng xuống, giảm tốc độ, chậm rãi bay vào bên

trong tán cây, hạ xuống chỗ chạc cây bằng phẳng rộng rãi như quảng trường.

Thả bộ dạo bước xung quanh, phát hiện thấy tại nơi đây ngoại trừ một số bố trí

vẫn tại nguyên chỗ như trước, nhưng không thấy bất kỳ bóng người nào.

Đảo quanh một vòng, phát hiện thấy quả thực không có ai, Hoàn Ngọc Sơn

không khỏi thi pháp cất cao giọng gọi: “Hoàn Ngọc Sơn bái kiến đại vương!”

Đợi một hồi, không người nào đáp lại.

Lão ta lại lần nữa gọi to, “Hoàn Ngọc Sơn bái kiến đại vương!”

Gọi mấy lần liên tiếp, vẫn không có bất kỳ phản hồi nào.

Hoàn Ngọc Sơn bỗng nhiên cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, lão ta lắc

mình lướt đến tán cây rậm rạp tìm kiếm khắp nơi.

Bên trong thân cây Thần thụ khổng lồ, tại một tòa tiểu điện phủ, hoa y nam tử

ngồi ngay ngắn tại chủ vị nhắm mắt dưỡng thần, A Xích và A Chanh khoanh

chân đả tọa trên mặt đất ở hai bên. Hướng Chân cũng ngồi một bên khoanh

chân đả tọa.

A Thanh với dáng người xinh đẹp yên tĩnh thủ tại cửa vào.

Chỉ chốc lát sau, A Lam đi tới, bước nhanh vào, đến trước mặt hoa y nam tử

bẩm báo, “Đại vương, lão già tóc bạc kia lại tới rồi, nói muốn bái kiến ngài.”

Hoa y nam tử trợn mắt hỏi, “Có đem tên ria mép đến không?”

A Lam đáp: “Không có, chỉ có mình lão ta.”

Hoa y nam tử: “Cứ làm như không có nghe thấy, tất cả chờ ta khôi phục lại đã

rồi tính tiếp.”

Nói trắng ra chính là muốn ẩn nấp.

Lúc trước không trốn, vẫn ra mặt ứng đối là bởi vì sợ đám người bên ngoài

trắng trợn lục soát bên trong thần thụ, sợ gây chậm trễ việc khôi phục của A

Thanh và A Lam, là đang tranh thủ thời gian cho hai người này.

Bây giờ hai người đã khôi phục, y đã có tự tin để tránh né.

Không gian lối đi bên trong Thần thụ giống như mê cung vậy, người không

quen đường đi là rất khó tìm được bọn y trốn ở trong đó.

Với lợi thế về địa hình, hơn nữa với tu vi của A Thanh và A Lam sẽ có thể giúp

bọn y di chuyển vị trí rất nhanh bên trong thần thụ, không cần lo lắng sẽ dễ

dàng bị vây kín, y tự nhiên sẽ không cần thiết phải đi ra ngoài mạo hiểm, tất cả

chờ đến khi mình khôi phục rồi tính tiếp.

“Vâng.” A Lam đồng ý, xoay đó xoay người đi ra ngoài, tiếp tục theo dõi động

tĩnh bên ngoài.

Đã khôi phục? Hướng Chân lập tức nhận thấy không thích hợp, hỏi: “Thân thể

Đại vương xảy ra vấn đề sao?”

Gã ta vẫn chưa có liên tưởng đến mị dược, bởi vì gã ta cũng bị mị dược ảnh

hưởng, cảm thấy điều đó ảnh hưởng không quá lớn đối với tu vi bản thân, hơn

nữa cảm thấy sau một ngày, dược tính gần như đã tiêu tan không còn.

Hoa y nam tử liếc nhìn A Thanh đang hộ pháp, lúc này mới nói sự thật cho gã ta

biết: “Loại mị dược đó ảnh hưởng không lớn đối với ngươi nhưng cực kỳ có hại

cho chúng ta. Lúc này ta không thể vận dụng tu vi, nếu cưỡng ép vận dụng pháp

lực, sẽ không khác tự sát.’

Hướng Chân giật mình kinh sợ, kinh nghi bất định đứng lên hỏi: “Không thể

hóa giải sao?”

Hoa y nam tử cười cười, “Không phải là đại sự gì, chịu đựng một hai ngày là có

thể khôi phục.”

Hướng Chân: “Nếu là như vậy, vì sao không trốn xa một chút?”

Hoa y nam tử lắc đầu mỉm cười, không nói nguyên nhân.

Hoàn Ngọc Sơn lục soát khắp nơi trên tán cây khổng lồ rất lâu, sau đó bay trở

xuống trên quảng trường chạc cây, vẻ mặt rất khó coi, lão ta cảm thấy lời Dữu

Khánh nói là thật sự, Yêu vương đó có thể thật sự đã trúng chiêu,

Bây giờ không phải bỏ chạy, chính là đã trốn đi, nếu không, mình liên tục kêu

gọi như vậy, với tu vi của Yêu vương không thể không phát hiện được.

Thực ra, ngay từ đầu lão ta đã tin lời Dữu Khánh nói, lí do là bởi lúc trước cảm

thấy sắc mặt của đám người Yêu vương không thích hợp, lại còn rất khoan dung

cho thêm thời gian ba ngày. Bỏ lỡ cơ hội khống chế Yêu vương có nghĩa là bỏ

lỡ cơ hội khống chế tòa tiên phủ này, thử hỏi lão ta làm sao có thể không ảo

não?

Ánh mắt lão ta chợt khóa chặt một chỗ cửa động, lắc mình lướt đến cửa động,

chậm rãi bước vào dò xét, cảnh giác đi tới trước, có thể nói là can đảm lục soát

sào huyệt của Yêu vương.

Nhưng còn chưa xâm nhập quá sâu, liền nhìn thấy được đàn ong ùa tới từng lớp

trong thông đạo.

Ban ngày, đàn ong rất hung dữ, vừa thấy kẻ thù bên ngoài xâm lấn sẽ lập tức ùa

lên tấn công.

Nhưng tu vi của Hoàn Ngọc Sơn không phải đám người Dữu Khánh có thể so

sánh, đòn tấn công của ong ngũ sắc căn bản không thể đụng tới người lão ta, lão

ta tiếp tục đi giữa trong đàn ong bước tới trước tìm kiếm.

Với lão ta mà nói, rắc rối duy nhất chính là số lượng đàn ong quá đông, bay

lượn dày đặc chi chít, che chắn tầm mắt tìm kiếm của lão ta.

Lão ta đánh ra một chưởng, một đám ong ngũ sắc đông đúc liền bị đánh rơi đầy

đất. Lão ta biết rõ hậu quả mình làm như vậy là như thế nào, một khi Yêu

vương khôi phục lại, chỉ sợ nhất định không bỏ qua cho lão.

Nhưng lão ta vẫn không muốn bỏ qua cơ hội rất tốt lần này, vạn nhất Yêu

vương không chạy mà trốn ở nơi này thì sao?

Sự việc đã đến một bước này, không thể dễ dàng lùi, lúc này không khác đang

đánh cược mạng sống của mình!

Trong cánh đồng hoa tươi bát ngát vô tận, đám người Dữu Khánh bay nhanh

đến nhìn thấy được hình thái hoàn chỉnh của cây thần thụ.

Lúc này, Dữu Khánh một lần nữa quan sát đội hình đang kẹp ở hai bên cùng

chạy theo mình, ánh mắt đảo qua bên này, đảo qua bên kia, sau một hồi đánh giá

tình hình, hắn dứt khoát nói ra: “Lão Thất, lão Cửu, các ngươi quen đường, đi

trước dẫn đường.”

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều thoáng sửng sốt, nhìn nhau, chúng ta quen

đường lúc nào chứ, cũng chẳng biết nhiều hơn lão Thập Ngũ ngươi bao nhiêu

nha.

Hai người đều vô thức liếc nhìn Dữu Khánh, khi nhìn thấy Dữu Khánh nháy

mắt ra hiệu, lập tức liền hiểu rõ, cũng là vì tối hôm qua đã đi nhiều hơn một

chuyến so với lão Thập Ngũ. Ở chung nhiều năm, sư huynh đệ phối hợp không

thể nói là không ăn ý, hai người lập tức biết rõ lão Thập Ngũ muốn làm gì.

Hai người lập tức dẫn Bách Lý Tâm và Dữu Khánh điều chỉnh phương hướng

thông tới thần thụ.

Hai đội ngũ nhân viên Côn Linh sơn đi ở hai bên chỉ nhìn bọn hắn nhiều một

chút, kể cả Khúc trưởng lão cũng không nghe thấy lời nói của bọn hắn có gì

khác thường.

Với việc duy trì tốc độ nhanh như vậy, bọn hắn rất nhanh liền xông đến phía

dưới gốc thần thụ.

Hầu hết mọi người, bao gồm cả Khúc trưởng lão gần như đều đưa mắt nhìn

xung quanh, đều muốn nhìn xem Hoàn đại trưởng lão ở đâu,

Đương nhiên, bọn họ cũng không thả lỏng cảnh giác đối với đám người Dữu

Khánh.

Nhưng biến cố đột nhiên xảy ra.

Mục Ngạo Thiết nghiêng đầu nháy mắt ra hiệu với Nam Trúc đang chạy song

song. Khi nhảy qua một gốc cây khổng lồ như một gò núi nhỏ thì Nam Trúc đẩy

Dữu Khánh một cái, trực tiếp đẩy Dữu Khánh đang cõng người cùng hạ xuống

trong cửa hang động phía sau gốc cây, xông vào.

Vừa rơi xuống mặt sau thì Mục Ngạo Thiết cũng đưa tay đẩy Bách Lý Tâm một

cái, cũng đẩy người theo mình ẩn vào trong hang động.

Mấy người cứ như vậy trực tiếp quẹo vào trong một hang động đột nhiên xuất

hiện phía sau gốc cây.

Đám đệ tử Côn Linh sơn kèm hai bên cùng nhảy vượt qua bị bất ngờ không kịp

phản ứng, nhanh chóng dừng lại trước cửa động, không biết có nên trực tiếp

xông vào hay không. Đây dù sao cũng là địa bàn của vị yêu vương kia, tại trước

khi không xác định được Hoàn trưởng lão đã giải quyết vị yêu vương kia hay

chưa, có thể tự tiện xông vào như vậy hay sao?

Khúc trưởng lão dẫn đầu tại phía trước cũng có chút do dự, đã cảm thấy không

ổn, vội vàng quát to một tiếng, “Đứng lại!”

Nhưng chỉ nhìn thấy Mục Ngạo Thiết cầm kiếm gác ở trên cổ Tần Phó Quân đi

sau đoạn hậu quay đầu lại nhìn ông ta một cái, sau đó liền cùng với con tin đồng

thời biến mất trong tầm mắt ông ta.

Có con tin tại đó, Khúc trưởng lão không dám trực tiếp động thủ tấn công,

những người khác cũng đã xông vào, nếu đám người Dữu Khánh có thể đi vào,

vậy thì ông ta cũng có gan đi vào.

Những người khác thấy vậy thì liền nhanh chóng đi theo.

Khúc trưởng lão dẫn đầu xông vào trước tiên, bất chợt cả kinh, ông ta nghe thấy

được tiếng ong vo ve đột nhiên ù ù vang lên, cũng cảm thấy có thứ gì đó đang

kéo tới, một kiếm chém vào cái bóng đang phóng tới, cắt hai con ong ngũ sắc

vọt tới ra làm hai nửa.

Một kiếm này giống như chọc vào trong tổ ong vò vẽ, vô số ong ngũ sắc dày

đặc chi chít ập tới.

Một đám đệ tử Côn Linh sơn cùng xông vào theo còn chưa kịp hiểu rõ là

chuyện gì đang xảy ra, liền đã bị làm cho luống cuống tay chân, trở nên rối

loạn.

Khúc trưởng lão giận dữ, dựa vào tu vi Thượng Huyền cảnh giới mạnh mẽ của

bản thân, không để ý tới đòn tấn công của đám ong, cưỡng ép xông vào, muốn

bắt lại đám người Dữu Khánh vừa chạy trốn. Sau khi xông tới mới phát hiện

thấy, đàn ong thực sự quá đông đúc, căn bản không nhìn rõ cái gì, bên tai chỉ

toàn nghe thấy âm thanh ong ong ở khắp nơi, không thể nghe được động tĩnh

chạy trốn, khi tiến tới một giao lộ, ông ta ngẩn người sững sờ, không biết nên đi

hướng nào.

Các đệ tử phía sau đã vừa đánh vừa đi theo tới đây, ông ta phất tay chỉ sang hai

bên, hạ lệnh cho đám người chia ra làm hai đuổi theo truy sát.

Nhưng chỉ trong chốc lát chần chừ và bị trì hoãn, bọn họ đâu còn có thể nhìn

thấy bóng dáng của đám người Dữu Khánh nữa.

Không gian thông đạo bên trong cây thần thụ này giống như mê cung, khi đuổi

tới ngã ba kế tiếp thì bọn họ đều sững sờ, làm sao bây giờ?

Đám người Dữu Khánh cũng không biết nên làm gì, bọn hắn cũng không quen

thuộc, cứ một mực dốc sức bỏ chạy, nhìn thấy có đường thích hợp để chạy trốn

liền chạy vào đó. Bọn hắn cũng không dây dưa với đám ong ngũ sắc này, nếu

không kịp bảo vệ đúng chỗ, chích thì cứ để cho chích, dù sao đều là người

không phải có ăn mật ong thì chính là đã uống nước tắm của Đầu To, không sợ

nọc ong.

Đương nhiên, cũng ước gì đám ong ngũ sắc chích chết đám người truy đuổi

phía sau.

Bị bắt ép làm con tin, Tần Phó Quân đã rơi lệ đầy mặt,

Cô ta làm sao còn có thể không biết rõ tình cảnh của đồng môn, cô ta biết rõ

trúng phải nọc ong là đau đớn và nguy hiểm thế nào, rất muốn lớn tiếng nói cho

đồng môn biết, mật ong có thể giải độc.

Nhưng Mục Ngạo Thiết không cho cô ta có cơ hội đó, y đã khiến cô ta ngậm

miệng. Đối diện với đàn ong đông đúc như vậy bao vây, Hướng Lan Huyên

không thể không vùi đầu dán sát lưng Dữu Khánh, hai tay cũng ôm lấy cổ Dữu

Khánh. Cảm nhận được hai quả bom thịt đè tại phía sau lưng mình, Dữu Khánh

nhận ra được đó là cái gì, trong lòng hơi rung động, cũng may mà với tình hình

hiện nay không thể suy nghĩ quá nhiều, rất nhanh liền không để ý đến nữa.

Tuy nhiên, lúc này hắn lại không ngại mình mệt nhọc mà mở rộng vòng cương

khí hộ thể, tận lực bảo vệ cả Hướng Lan Huyên vào trong đó, tuy rằng biết rõ

hiện tại nàng ta không sợ nọc ong.

Hướng Lan Huyên tự nhiên có thể nhận thấy được sự bảo vệ của hắn, nàng ta

quay đầu lại nhìn phía sau một cái, nhận thấy cứ chạy đi như vậy sẽ trực tiếp cắt

đuôi được đám người có tu vi cao hơn, nhân số nhiều hơn kia, chính nàng ta

cũng nhịn không được cảm thấy vui vẻ, không nhịn được duỗi một tay nhéo lỗ

tai Dữu Khánh, và chúi đầu vào bên kia, hơi thở thơm tho thì thầm vào tai hắn,

“Tiểu tử, ngươi thực sự gian xảo.”

Lỗ tai bị nhéo có chút đau đớn, Dữu Khánh nghiêng đầu tránh tránh nhưng mặt

bên kia lại chạm chạm vào mặt nàng ta, hắn lại cảm nhận được cảm giác vành

tai mình chạm tóc mai nàng ta.

Lúc trước hắn không quen thuộc tình hình bên trong thần thụ, cũng không nghĩ

tới nhanh như vậy liền cắt đuôi được đám người kia, sự việc suôn sẻ hơn hắn

nghĩ nhiều.

Có một câu người ta thường nói ‘biết khó mà lui’, giày vò một hồi lâu, biết rõ

việc không thể làm được nữa, cuối cùng Khúc trưởng lão thi pháp quát to,

“Rút!”

Chờ đến khi người đã rút ra khỏi, nhìn thấy bầu trời, ông ta mới phát hiện thấy

người đã thiếu gần một nửa, có lẽ đã bị lạc đường ở trong đó rồi.

Đàn ong đuổi theo ra ngoài tìm bọn họ liều mạng, bọn họ ở ngoài hốc cây, vừa

chống đỡ, vừa chờ đợi đệ tử đồng môn đi ra.

Không ít người không thể tránh khỏi bị ong ngũ sắc chích cho, đau đớn đến nhe

răng nhếch miệng.

Đã biết rõ ong ngũ sắc có độc, đây cũng là lí do Khúc trưởng lão gọi rút. Đối

diện với vô số ong ngũ sắc tuôn ra hang động, lại để mất đối tượng cần giám

sát, Khúc trưởng lão tràn đầy uất ức, có cảm giác tức ói máu.

Lúc trước, khi thẩm vấn nhân viên của Đại Nghiệp ty, bọn họ được biết đám

người Dữu Khánh chạy thoát ngay dưới mí mắt của đám nhân viên Đại Nghiệp

ty, lúc đó ông ta còn cảm thấy buồn cười. Bây giờ, cho dù có nằm mơ, ông ta

cũng cười không nổi, lúc này, người ta không chỉ chạy mất ngay tại dưới mí mắt

của ông ta, hơn nữa còn là mệt mỏi cõng theo hai người, quá mức không coi

bọn họ ra gì, quá ngông cuồng đi.