Bán Tiên

Chương 747: Không ai có thể chạy thoát




Nghe Bách Lý Tâm kể lại xong, Dữu Khánh lập tức truy hỏi: “Bọn họ đã đi bao

lâu rồi?”

Bách Lý Tâm ước chừng một chút rồi trả lời: “Khoảng ba canh giờ.”

Khoảng ba canh giờ rồi mà vẫn chưa trở về? Vẻ mặt Dữu Khánh lập tức trở nên

rất khó nhìn, tiếp tục hỏi: “Đi về phía nào?”

Bách Lý Tâm chỉ về phía Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết rời đi để dụ địch.

Dữu Khánh không kìm được nữa, phi thân bay lên, chạy lên trên đỉnh núi, leo

lên cao nhìn về phương hướng đó.

Tâm tình chìm vào trong lo lắng và sốt ruột, nữ nhân trong mộng tối hôm qua là

ai, trong nháy mắt liền không còn vương vấn gì trong đầu, hắn đã ném suy nghĩ

này ra sau, so với sự sống chết của hai vị sư huynh, việc mình phát sinh quan hệ

với nữ nhân nào đã không còn quan trọng nữa.

Mấu chốt là, hắn không có cảm tình gì đối với ba người nữ nhân ở đây, chẳng

qua chỉ là một lần vui vẻ nhất thời, mà Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lại có thể

liều chết xâm nhập thần thụ tìm kiếm giải dược cho hắn, bên nào quan trọng

hơn? Không cần nói cũng biết.

Nhìn trái nhìn phải không thấy bóng người nào, hắn vừa định đi về phương

hướng đó để tìm kiếm thì dưới núi đột nhiên có tiếng hét lên, “Lão Thập Ngũ,

ngươi leo cao như vậy làm gì thế?”

Giọng nói rất quen thuộc, Dữu Khánh quay đầu lại nhìn xuống núi, nhìn thấy

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đã quay trở về từ phương hước trái ngược, đã

trực tiếp chạm mặt với Bách Lý Tâm, cùng nhau chào hỏi.

Dữu Khánh lập tức phi thân lướt xuống, hạ xuống bên cạnh bọn họ, quan sát từ

trên xuống dưới.

Hai người Nam, Mục cũng đang quan sát hắn, nhất là Nam Trúc, nhịn không

được cười ha hả, “Đã có thể nhảy nhót rồi, xem ra là thật sự không còn việc gì

rồi.”

Nhìn thấy gã còn có thể đùa giỡn, Dữu Khánh ít nhiều thở phào nhẹ nhõm,

nhưng vẫn cất lời hỏi “Các ngươi không sao chứ?”

“Làm gì có thể có chuyện chứ?”

Nam Trúc lại ngay trước mặt Bách Lý Tâm vỗ vỗ ngực, “Muốn bắt ta sao?

Không dễ dàng như vậy.”

Dữu Khánh không để ý tới lời khoác lác của hắn, hỏi: “Tại sao đi lâu như vậy

mới về?”

Nói đến việc này, Nam Trúc cất tiếng than thở: “Chúng ta dám trực tiếp trở về

sao? Trước tiên là trải qua một trận mạo hiểm chạy trốn hồi lâu, về sau lại đi

vòng một vòng lớn để quay trở về. Ngươi không biết đâu, ta và lão Cửu phải

một mực bôn ba cả một đêm, mệt quá chừng.”

Dữu Khánh quét mắt nhìn xung quanh, “Mệt thì mệt, chúng ta dừng lại nơi này

đã quá lâu, các ngươi gây động tĩnh thu hút người rời đi nơi này cũng có thể

khiến bọn chúng nghi ngờ. Không thích hợp ở đây lâu nữa, chúng ta phải lập

tức rời đi.” Hắn càng nghĩ càng cảm thấy bất an, đã không còn giọng điệu

thương lượng, đổi thành giọng điệu quyết đoán hạ lệnh, “Đi, lập tức lên

đường!”

Đang tĩnh tọa ở gần đây, Hướng Lan Huyên nghe vậy thì nhịn không được nhìn

hắn kỹ một chút.

Vì vậy, một đám người lập tức lên đường, Hướng Lan Huyên và Tần Phó Quân

cũng bị thúc giục rời đi, nào ngờ Hướng Lan Huyên vừa đứng dậy liền chỉ vào

Dữu Khánh, nói: “Ngươi tiếp tục cõng ta.”

Dữu Khánh đang lặng lẽ quan sát Bách Lý Tâm, luôn cảm thấy Bách Lý Tâm

có chút không thích hợp, ánh mắt có vẻ né tránh, không dám đối diện với hắn,

càng nhìn càng thấy khả nghi, trong lòng càng thêm nghi ngờ,

Lẽ nào nữ nhân trong mộng tối hôm qua thực sự là nàng ta?

Kết quả là bị tiếng kêu gọi của Hướng Lan Huyên làm hồi thần trở lại, cân nhắc

đến việc lão Thất và lão Cửu đã phải bôn ba cả đêm quả thực rất mệt, hắn đành

phải tiếp tục tự làm tự chịu đứng ra làm tọa kỵ cho Hướng Lan Huyên, cõng

nàng ta đi.

Bách Lý Tâm cũng cân nhắc đến chuyện hai vị đồng bạn đã khổ cực, chủ động

cõng Tần Phó Quân.

Không còn cách nào khác, hiện nay vẫn chưa thể vứt bỏ hai gánh nặng này.

Khi nhóm người đi xuống núi thì vừa cảnh giác xung quanh Mục Ngạo Thiết

vừa hỏi một câu, “Đi hướng nào?”

Dữu Khánh hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Tối hôm qua, khi các ngươi xâm

nhập vào trong thần thụ, mãi cho đến đi chạy thoát, đều không có người nào

truy đuổi các ngươi sao?”

Mục Ngạo Thiết: “Không có ai truy đuổi cả. Ong Ngũ sắc có vẻ sợ bóng tối,

đuổi theo đến bên ngoài cây thì không đuổi nữa.”

Nam Trúc đã đoán được chút gì đó, kinh nghi bất định hỏi hắn, “Lão Thập Ngũ,

ngươi không phải là định xông vào đó đi?”

Dữu Khánh: “Cũng không thể là không phát hiện được các ngươi nha? Ngay cả

khi các ngươi gây náo loạn như vậy mà vẫn không có kẻ nào động đến các

ngươi, chẳng lẽ không nên nghĩ tới việc phấn hoa đã phát huy tác dụng sao?”

Nói đến tác dụng của phấn hoa, chính hắn liền có phần lúng túng, hắn không

biết có tác dụng gì đối với ong chúa hay không, nhưng với bản thân hắn thì quả

thực đã có tác dụng.

Sau sự việc này, đã xác nhận được hiệu quả của phấn hoa, thêm một lần nữa cho

thấy Đằng yêu không có lừa gạt bọn hắn.

Nói đến việc này, hắn chợt nghĩ tới một chuyện khác, nhịn không được hỏi hai

vị sư huynh, “Nước nấu không tác dụng sao?”

Điều này làm cho hắn rất ngạc nhiên, về mặt logic là không thể như vậy, hai tên

này uống nước do Đầu To nấu đều có thể giải độc, không có lý nào hắn lại

không được, đã có nước uống rồi cần gì phải liều mạng mạo hiểm đi kiếm mật

ong, chuyện này không phù hợp với lẽ thường. Người khác không hiểu nấu

nước là có ý gì, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết tự nhiên vừa nghe liền hiểu,

nhưng vẻ mặt hai người đều có phần mất tự nhiên.

Dữu Khánh tự nhiên nhận ra được, lập tức truy hỏi: “Nhăn nhăn nhó nhó là có ý

gì?”

Nam Trúc buông tiếng thở dài, chỉ chỉ xung quanh, “Tự ngươi nghĩ lại đi, từ khi

tiến vào trong tiên phủ này, ngươi có từng nhìn thấy nguồn nước nào hay

không?”

Nghe hỏi như thế, không chỉ có Dữu Khánh, những người khác nhịn không

được cũng ngẫm nghĩ lại một hồi, đúng là như vậy, sau khi tiến vào chạy ngược

chạy xuôi, nhưng trong tiên phủ to như vậy lại quả thực chưa từng nhìn thấy

nước, ngay cả một con suối nhỏ hay vũng nước cũng chưa từng nhìn thấy.

Dữu Khánh kinh ngạc hỏi: “Ý của ngươi là, trong tiên phủ không có nước?”

Nam Trúc than thở: “Nếu có thể tìm được nước, chúng ta còn cần phải mạo

hiểm như vậy sao?” Ánh mắt gã liếc liếc nhìn Mục Ngạo Thiết, phát hiện thấy

tên to con này lại đang giả bộ kiệm lời, lập tức mở miệng kéo y cùng xuống

nước, “Lão Cửu, ngươi nói có phải hay không?”

Mục Ngạo Thiết không nói lời nào, mặt không biểu cảm, chì “ừm” một tiếng

giống như không có việc gì mà thôi.

Dữu Khánh vẫn cảm thấy quái lạ, “Nếu không có nước, những hoa cỏ cây cối

này làm sao có thể mọc lên chứ?”

Nam Trúc: “Quỷ mới biết rõ là chuyện gì xảy ra, chúng ta đã không ngại đào

một cái hố sâu, nhưng không thể thấy được chút nước nào, vì vội vã cứu ngươi,

không dám lung tung lãng phí thời gian, đành phải đi mạo hiểm vậy.”

Dữu Khánh tạm thời buông lỏng một chân Hướng Lan Huyên ra, thuận tay bứt

một nắm hoa cỏ, trực tiếp nặn ra nước, hỏi: “Thứ này không thể tạm thời dùng

làm nước được sao?”

Nam Trúc cười ha hả: “Chỉ có ngươi thông minh sao? Chúng ta đương nhiên đã

thử qua rồi, lão Cửu còn làm ra một cái bát bằng đá, nhưng Đầu To không chịu

nấu, có lẽ là không chịu nổi mùi vị đó, còn phá vỡ bát đá, bỏ chạy mất tiêu. Đã

qua cả ngày dài, đến bây giờ vẫn còn không thấy bóng dáng. Ngươi không tin

thì hỏi lão Cửu xem. Lão Cửu, có phải như vậy không?”

Nấu nước? Bách Lý Tâm, Tần Phó Quân và Hướng Lan Huyên đều nhìn hắn

chăm chú.

Mục Ngạo Thiết vẫn mặt không biểu cảm mà “Ừm” một tiếng.

Dữu Khánh hơi giật mình, “Không thấy Đầu To đâu nữa?”

Cho đến bây giờ, chỉ cần công khai tác dụng của Đầu to ra ngoài, nó sẽ rất có

giá trị, nếu để mất đi sẽ là một tổn thất khó thể chịu nổi.

“Ai.” Nam Trúc thở dài, “Quỷ mới biết rõ tên vô lương tâm đó chạy đến đâu vui

chơi rồi. Đều là bởi vì bình thường ngươi quá nuông chiều nó, để nó quá tự do

thành bản tính hoang dã nha.”

Nói chung, hai người đều im bặt, không hề đề cập tới việc nhét Đầu To vào

trong nước tiểu, giống như không có chuyện đó vậy.

Nói chung, tuyệt đối không thể chủ động nói ra việc này là do hai bọn họ làm

hỏng chuyện.

Vốn vẫn luôn luôn duy trì trầm mặc, lúc này Hướng Lan Huyên nhịn không

được hỏi một câu, “Đang nói tới con côn trùng đưa vào Tiểu Vân gian đó sao?”

Nàng ta từng nhìn thấy Đầu To, khi mấy tên này gặp nạn trong Tiểu Vân gian,

việc Đầu To chạy đến báo tin tìm kiếm cứu viện đó khiến nàng ta có ấn tượng

khắc sâu.

Kết hợp với nội dung mấy người này nói chuyện, hiện tại điều khiến nàng ta

kinh nghi chính là, lẽ nào con côn trùng đó có thể giải độc được hay sao?

Nghe nàng ta nói như thế, ánh mắt Bách Lý Tâm cũng lấp lóe sáng lên, nàng ta

cũng từng nhìn thấy Đầu To, chỉ biết rằng con côn trùng đó là do mấy tên này

nuôi dưỡng, nàng ta không có hiểu biết gì về tác dụng của nó, cũng không biết

chuyện gọi là nấu nước kia là nước Đầu To tắm trong đó.

Tần Phó Quân thì hoàn toàn giống như đang nghe kể chuyện trên trời, hoàn toàn

không biết gì cả, không thể nào liên tưởng đến cái gì.

Đối với câu hỏi này, Dữu Khánh không để ý tới, không muốn giải thích quá rõ

ràng khiến mọi người biết được quá nhiều.

Vì vậy, Hướng Lan Huyên không tiếp tục hỏi nữa.

Cũng chính bởi vì điều này, Dữu Khánh lại bắt đầu hoài nghi tới nàng ta, cảm

thấy nữ nhân này đã trở nên không bình thường, so với ngày hôm qua, kiểu

cách lấy hắn ra trêu chọc làm trò vui đã không còn nữa, ngày hôm qua vẫn còn

nắm bắt đuôi ngựa của hắn để trêu đùa, hôm nay thì trầm mặc hơn nhiều, hơn

nữa còn có vẻ khá lạnh lùng, cơ bản là không nói lời nào.

Lẽ nào nữ nhân trong giấc mộng ngày hôm qua là nàng ta?

Quay đầu liếc nhìn Bách Lý Tâm và Tần Phó Quân, hắn liền nhịn không được

hoài nghi cả Tần Phó Quân, phát hiện thấy hôm nay Tần Phó Quân cũng rất

không bình thường, ngày hôm qua khi còn tỉnh táo sẽ mắng hắn mấy câu, đe

dọa mấy câu, hôm nay thì triệt để trầm mặc, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng

tránh tiếp xúc!

Lẽ nào cô ta mới là nữ nhân trong mộng tối hôm qua?

Nghĩ tới nghĩ lui, việc này thật sự khiến hắn rối như tơ vò, then chốt là hắn

không tiện mở miệng hỏi, không lẽ phải hỏi người ta là tối hôm qua có ngủ với

mình hay không?

Đường đường là Đại hành tẩu của Đại Nghiệp ty, bảo hắn làm sao có thể mở

miệng hỏi loại chuyện này?

Còn có Bách Lý Tâm, nữ nhân mà lão Thất ngày nhớ đêm mong, bảo hắn làm

sao mở miệng chứ? Nếu thực sự là Bách Lý Tâm, hắn cũng không biết phải giải

thích với lão Thất như thế nào.

Nói chung, hắn cũng trở nên trầm mặc, mọi người gần như đều im lặng, chỉ có

một mình Nam Trúc là vẫn nhiều lời, thỉnh thoảng khen ngợi khung cảnh giống

như xứ sở thần tiên, hoặc khen ngợi Bách Lý Tâm mấy câu.

Bọn hắn không biết rằng, sau khi bọn hắn rời đi không bao lâu, Hoàn Ngọc Sơn

liền dẫn theo đám người Côn Linh sơn chạy đến khu vực lúc trước bọn hắn ẩn

nấp.

Dưới sự hướng dẫn của đệ tử đi theo, Hoàn Ngọc Sơn xách người hạ xuống đất,

thả tên đệ tử này xuống đi tìm kiếm.

Sau khi đi đến nơi này, nhìn nhìn xung quanh, Hoàn Ngọc Sơn mới nhận ra

rằng, nếu để tìm người, đến nơi đây một mình thì với tu vi của mình cũng

không có ưu thế gì, có quá ít người tham gia tìm kiếm.

Nhưng không thể cứ ngồi không chờ đợi mà không làm gì cả, lão ta lơ lửng

quan sát từ trên cao, để cho vị đệ tử đi theo kia ở bên dưới lục soát.

Cũng may mà Khúc trưởng lão không để cho lão ta đợi lâu, ông ta dẫn theo mấy

tên đệ tử tu vi tương đối cao chạy tới trước, tham gia tìm kiếm quanh khu vực

này.

Sở dĩ nhìn chằm chằm vào nơi này là vì Khúc trưởng lão có lý do để tin tưởng

rằng, nếu như động tĩnh đánh nhau tối hôm qua thực sự là để dẫn dắt nhân viên

lục soát rời đi, vậy thì chứng minh có người không tiện rời khỏi nơi này, hoặc là

phát hiện thấy nơi này bảo tàng hay đại loại như vậy, nếu không thì không cần

phải gây ra động tĩnh, lặng lẽ chạy đi là được.

Sau khi dò hỏi cẩn thận những đệ tử liên quan về phương hướng tìm kiếm tối

hôm qua trước khi xảy ra sự việc, Khúc trưởng lão nhanh chóng khóa chặt

phương hướng lục soát.

Về phương diện này, Khúc trưởng lão dường như có năng lực tốt hơn Hoàn đại

trưởng lão.

Rất nhanh liền có kết quả, đã tìm được hang động đám người Dữu Khánh ẩn

nấp tối hôm qua, ở trong hang động tìm được dấu vết bọn hắn ở lại đây tối hôm

qua, vỏ tổ ong kia lập tức rơi vào tay ông ta.

“Huýt…”

Từ không trung xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng huýt dài.

Người trong hang động nhanh chóng lướt ra, Khúc trưởng lão quay nhìn về phía

phát ra âm thanh, lớn tiếng kêu gọi: “Đại trưởng lão đã phát hiện thấy mục tiêu,

lưu lại hai người chờ những đồng môn khác, những người còn lại nhanh đi theo

ta!”

Ông ta dẫn đầu phi thân lao xuống núi, mấy tên đệ tử vội vàng đi theo, nhanh

chóng lướt đi.

Hoàn Ngọc Sơn ở trên cao quan sát xung quanh quả thực đã phát hiện thấy mục

tiêu.

Tại trước khi lão ta cất lên tiếng huýt dài báo hiệu, Hướng Lan Huyên ở trên

lưng Dữu Khánh đang chậm rãi quan sát xung quanh đột nhiên híp mắt, quay

đầu nhìn chằm chằm không trung phía sau, trầm giọng nói: “Phiền phức tới rồi,

Hoàn Ngọc Sơn đã phát hiện được chúng ta.”

Nghe được lời này, mấy người lục tục quay đầu nhìn lại, nhưng không thấy

được gì, cho dù quay người nhìn kỹ theo phương hướng của nàng ta, với thị lực

của Bách Lý Tâm cũng không nhìn thấy được gì.

Nam Trúc nhịn không được hỏi, “Sao vậy?”

Vừa mới nói xong, tiếng huýt dài không dứt kia đã từ phía không trung xa xa

văng vẳng truyền đến, khiến vẻ mặt mọi người biến đổi.

Dữu Khánh hô to, “Đi mau!”

Mấy người lập tức cùng theo hắn nhanh chóng lướt đi chạy trốn.

Bị xóc nảy trên lưng Dữu Khánh, Hướng Lan Huyên lắc đầu nói: “Muộn rồi,

không ai chạy thoát được.”

Sau khi tiếng huýt dài kết thúc, vừa chạy vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại,

cuối cùng bọn hắn đã nhìn thấy một bóng người nhỏ xíu đang phóng tới trong

không trung, bóng người đó dần dần phóng lớn lên trước tầm mắt bọn hắn.

Cuối cùng rầm một tiếng, sóng xung kích khiến hoa cỏ trên mặt đất ầm ầm sụp

xuống, một bóng người đột nhiên xuất hiện lơ lửng, chặn phía trên trước con

đường bọn hắn chạy trốn.

Đám người khẩn cấp dừng lại, Dữu Khánh ném Hướng Lan Huyên cõng trên

lưng xuống, đồng thời tức giận hét lớn, “Còn chờ gì nữa?”

Mục Ngạo Thiết lắc mình lướt đi, một tay chụp lấy Tần Phó Quân từ trên người

Bách Lý Tâm, kiếm trong tay trực tiếp gác ngang trên cổ Tần Phó Quân.

Nam Trúc rút kiếm chắn tại một bên, vẻ mặt và phản ứng thực sự là đang đối

diện với đại địch.

Dữu Khánh cũng rút kiếm cầm trong tay, cảnh giác cao độ.

Bách Lý Tâm phất tay rút tên giương cung, lập tức trước tiên lắc mình chắn

trước mặt Dữu Khánh, ý đồ bảo vệ Dữu Khánh rất rõ ràng, mũi tên nhắm ngay

người đang lơ lửng phía trước.

Dữu Khánh có phần kinh ngạc nhìn nàng ta một cái, trong lòng lại lóe lên ý

nghĩ kia, lẽ nào thực sự là nàng ta?

Hoàn Ngọc Sơn lơ lửng tại vị trí cách mặt đất khoảng hai trượng, cau mày nhìn

chằm chằm Tần Phó Quân bị bắt ép làm con tin, có phần bất ngờ.

Lão ta đương nhiên nhận ra Tần Phó Quân, đệ tử quan môn mà trưởng lão chấp

pháp của Côn Linh sơn coi trọng nhất, há có thể không biết.

Lúc trước vốn cho rằng nàng ta đã gặp nạn, không ngờ tới là bị đám người này

bắt làm con tin.

Tạm được tự do, Hướng Lan Huyên đan hai tay vào nhau đặt tại trước bụng,

chậm rãi và ung dung bước chậm hai bước, trốn ở phía sau mấy người, nghiêng

người nghiêng đầu nhìn, lạnh lùng nhìn Hoàn Ngọc Sơn không chút sợ hãi.