Ngoại trừ ba chữ đó là hình kiểu chữ, những đường nét hoa văn rêu xanh khác
đều không thể nói ra được là cái gì, vừa như tranh vẽ, lại giống là dấu vết của
thứ gì đó, hoặc có lẽ là long xà uốn lượn, và cũng tựa như hoa tuyết bay xuống,
hoặc giống như ngọn lửa bốc cháy.
Rêu xanh rất không có khả năng tự mọc lên thành đường nét hoa văn kỳ quái
như vậy, nhìn ba chữ đó, rõ ràng là được tạo thành, chỉ là những đường nét hoa
văn ngoằn ngoèo này trông thực sự rất kỳ lạ.
Cho dù bố cục có vẻ lộn xộn, nhưng nhìn tổng thể cũng không phải rối loạn
ngổn ngang, mà có một loại uy nghiêm từ trên trời đè ép xuống, khiến người ta
có cảm giác to lớn hùng vĩ.
Đầu To đậu trên cọc gỗ dưới đỉnh mái vòm, một mực xoay vòng vòng nhìn
xung quanh, phản ứng rất kỳ lạ, chưa bao giờ xảy ra huống này như thế này,
dường như đang trong tình trạng hỗn loạn.
Sau khi xoay người nhìn một hồi lâu nó mới dừng lại, hướng thẳng về phía ba
chữ “Tiểu trùng kinh”, vừa mới một mực xoay chuyển vòng vòng, lúc này nó
dường như đã bị khóa cứng lại, ngẩng đầu nhìn phía trên ngẩn người một hồi
lâu.
Sau đó, nó từ từ xòe đôi cánh ra, giương hai cánh ra đến hết cỡ, như thể đang
mô phỏng theo cái gì đó.
Tại phía dưới ba chữ “Tiểu trùng kinh”, quả thực có một đường hoa văn nhìn
giống như là nó đang mở đôi cánh ra vậy.
Sau đó nó lại giống như hóa đá, cứng đờ bất động ở đó rất lâu, chỉ là trên thân
thể dường như có thứ gì đó đang lưu chuyển.
Lúc ban đầu, nhìn không rõ được đó là cái gì, về sau, khi vật lưu chuyển càng
ngày càng rõ ràng, mới nhận thấy rằng, trong các đường rạn nứt trên thân thể nó
có ánh sáng đỏ di chuyển.
Ánh sáng di chuyển càng ngày càng rõ ràng, sau đó kéo dài ra và lưu chuyển
không ngừng bên ngoài thân thể nó, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, Đầu To dường
như cũng đắm chìm vào trong trạng thái đó, giống như đã quên rằng mình là
đang trốn ở đây, giống như đã quên đi nguy hiểm lúc trước…
Dưới ánh trăng, lại nhìn thấy được những ngọn núi phía trước, đã sắp đến nơi
ẩn nấp rồi, một đường thuận lợi, sư huynh đệ hai người thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn tảng mật ong mình cầm trong tay, Nam Trúc nhịn không được hỏi: ” Lão
Cửu, ngươi đã ăn thứ này rồi, bây giờ có cảm giác gì không?”
Mục Ngạo Thiết quay đầu lại nhìn gã, biết gã đang muốn hỏi xem có cảm nhận
được dược tính của phấn hoa hay không, y suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
“Không có, không có chút phản ứng nào cả.”
Nam Trúc lập tức cảm thấy yên tâm rất nhiều, gật đầu nói: “Ta đã nói rồi mà, tổ
ong lớn như vậy, tùy tiện cắt một miếng, làm sao có khả năng đụng phải chỗ có
vấn đề được chứ.”
Lúc trước, sau khi rải xong phấn hoa, bọn hắn trốn ở cách thần thụ không xa để
quan sát, lúc đó bọn hắn cũng không trông chờ có thể nhanh chóng xuất hiện
kết quả, không trông chờ ong chúa có thể ăn một lần liền lây dính phải phấn hoa
Tiêu Hồn, thậm chí còn chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ chờ đợi mấy ngày.
Đó cũng là nguyên nhân chính khiến cho bọn hắn mãi mà không dám trực tiếp
xông vào thần thụ xử lý con ong chúa kia, không chỉ bởi vì chuyện Hoàn Ngọc
Sơn, và đàn ong rất nhanh liền có phản ứng khiến bọn hắn có phần không dám
xác định, cho rằng có phải sự việc diễn ra hơi bị quá nhanh rồi chăng.
Khi hai người sắp đến gần dãy núi, Mục Ngạo Thiết cảnh giác quan sát xung
quanh rồi đột nhiên đưa tay cản Nam Trúc lại, ngay lập tức lại đè vai gã xuống,
hai người song song ngồi xổm xuống giữa trong đám cỏ hoa rậm rạp tươi tốt.
Nam Trúc nhận ra được có chuyện gì đó, nhìn theo phương hướng y đang đề
phòng, quả nhiên phát hiện thấy dưới ánh trăng có mười mấy bóng người lờ mờ
đang tìm kiếm.
Chuyện này vốn cũng không sao, đi vòng qua là được rồi, nhìn tình hình thì
đám người kia vẫn chưa phát hiện thấy hai người bọn họ.
Vấn đề then chốt là, nhìn phương hướng tìm kiếm của mười mấy người kia
chính là hướng về phía dãy núi, phương hướng tìm kiếm đại khái là tiến dần đến
gần hang động mà bọn họ đã ẩn nấp.
Có lẽ không nhất định sẽ trùng hợp đụng ngay hang động đó, nhưng nếu như
đến gần, rồi cố tình triển khai tìm kiếm, hang động lớn như vậy là không thể
không bị phát hiện.
Tiêu rồi, người trong sơn động sắp gặp nguy hiểm rồi.
Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, hoa tay múa chân ra hiệu bằng cử chỉ, sau
khi hơi chút giao tiếp với nhau, hai người lập tức cùng khom người nhanh
chóng vòng tránh đi, bọn họ cần phải trở về hang động trước khi đám người
Côn Linh sơn tìm kiếm đến đó.
Cũng may đám người đó vừa đi vừa tìm kiếm nên tốc độ không nhanh, hai
người đã có ý nên không chỉ vòng qua được bọn họ, cũng vượt qua được phía
trước đám người đang lục soát.
Trốn trốn tránh tránh nhanh chóng đi lên núi, vừa đến cửa hang động liền nhìn
thấy Bách Lý Tâm thỉnh thoảng ngóc đầu lên nơi cửa hang, đang sốt ruột chờ
đợi.
“Sao bây giờ mới về? Chỉ đi tìm nước tại sao lại lâu như vậy?” Vừa thấy mặt,
Bách Lý Tâm vốn ít lời lúc này cũng nhịn không được cất tiếng oán trách, nàng
ta thực sự lo lắng gần chết.
“Suỵt!” Nam Trúc ra hiệu cho nàng ta im tiếng, một tay kéo nàng ta vào trong
hang, “Bên ngoài có người đang tìm kiếm chúng ta, sắp tới rồi.”
Bách Lý Tâm cả kinh, hỏi: “Tới bao nhiêu?”
“Khoảng chừng hơn mười người.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Đừng sốt ruột, bọn họ không đến đây nhanh như vậy.” Nam Trúc trấn an một
câu.
Lần này, bọn họ không dám tiếp tục lấy Huỳnh thạch ra chiếu sáng, rất sợ có
ánh sáng lọt ra ngoài.
Khi ngồi xổm xuống kiểm tra tình hình của Dữu Khánh, Nam Trúc thuận tiện
vỗ khuôn mặt Dữu Khánh, gọi nhỏ: “Lão Thập Ngũ, cảm thấy thế nào rồi?”
Bách Lý Tâm tiếp lời: “Tình hình rất xấu, lần lượt bị hôn mê, nếu các ngươi
không trở về, ta cũng không biết nên làm gì bây giờ.”
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều kinh hãi, dồn dập đưa tay kiểm tra cho Dữu
Khánh, phát hiện thấy không chỉ đã hôn mê, ngay cả tim phổi, khí cơ đều yếu đi
rất nhiều, thân thể sưng phù rất dữ, trông giống như một con heo, cũng may mà
chưa có nguy hiểm đến tính mạng, nếu muộn hơn nữa thì không chắc rồi.
Hai người lại lần lượt kiểm tra Hướng Lan Huyên và Tần Phó Quân, phát hiện
thấy tình trạng của hai người này nghiêm trọng hơn, tim phổi, phế khí đã rất hư
nhược, nhất là Hướng Lan Huyên, ngay cả hơi thở cũng đả rất yếu.
Nam Trúc đứng dậy, cầm tảng mật ong trong tay đưa cho Bách Lý Tâm, dặn dò:
“Đây là mật ong chúng ta lấy được từ trong thần thụ…”
Lời còn chưa có nói hết, Bách Lý Tâm đã kinh hãi thốt lên: “Các ngươi xông
vào bên trong thần thụ?
Nàng ta quả thực khó thể tin nổi, không nghĩ tới hai tên này lại có lá gan lớn
như vậy, lời nói ra khỏi miệng xong liền biết mình hỏi một câu vô dụng, đồ vật
đã nằm trên tay mình rồi, còn cần nghi ngờ sao?
Nam Trúc giang tay ra vẻ không còn cách nào, “Chúng ta cũng không còn cách
nào khác, cũng may, ai, bây giờ không phải lúc nhiều lời về chuyện này. Ngươi
hẳn cũng biết được tác dụng của mật ong này, ngươi đút cho bọn họ ăn đi. Bách
Lý, ta tin tưởng ngươi, hai chúng ta sẽ giao sự an nguy của lão Thập Ngũ lại
cho ngươi.”
Với gã thì không cần nói, gã quả thực tin tưởng Bách Lý Tâm, nếu không thì
lúc trước cũng không dám rời đi như vậy, giao lại Dữu Khánh không hề có sức
hoàn thủ cho nàng ta trông nom.
Ở một bên, Mục Ngạo Thiết mím mím môi, tại trong khung cảnh tối như mực,
nương theo ánh trăng từ bên ngoài, y liếc liếc nhìn Bách Lý Tâm, y là không tin
tưởng, nhưng không tin tưởng không có nghĩa là hiện tại không dám giao cho
nàng ta hỗ trợ trông nom lão Thập Ngũ, đơn giản chỉ là hai chữ “Lợi dụng”, sau
này y vẫn sẽ bám theo giết chết không tha!
“Giao cho ta?” Bách Lý Tâm nhận thấy lời này có ẩn ý khác, nàng ta hỏi: “Giao
cho ta làm gì, các ngươi định làm gì?”
Nam Trúc: “Mấy người lão Thập Ngũ cần hoàn cảnh yên tĩnh để giải độc,
không thích hợp bôn ba. Hiện tại, tình hình bên ngoài không rõ ràng, cõng mấy
người chạy tới chạy lui, quá dễ thu hút sự chú ý, không dễ dàng ẩn giấu hành
tung, bọn chúng đã sắp đến nơi rồi, rất dễ dàng xảy ra chuyện, hai chúng ta ra
bên ngoài thu hút bọn chúng rời đi, giao nơi này lại cho ngươi.”
Bách Lý Tâm kinh hãi nói: “Việc này quá nguy hiểm. Ngươi cũng đã biết tình
hình bên ngoài không rõ như thế nào, bên phía Côn Linh sơn có cao thủ Thượng
Huyền, còn có cả cảnh giới Cao Huyền, đừng nói là đụng phải Hoàn Ngọc Sơn,
cho dù chỉ đụng phải một cao thủ Thượng Huyền, các ngươi cũng chạy không
thoát.”
Nam Trúc: “Nếu thật sự là như vậy, không ai trong chúng ta chạy thoát được.
Bách Lý, giúp chúng ta chăm sóc tốt cho lão Thập Ngũ là được.”
Bách Lý Tâm nhìn Dữu Khánh nằm trên mặt đất, rơi vào trầm tư, không biết
nghĩ đến điều gì, không có nhiều lời nữa, trực tiếp gật đầu nói: “Các ngươi cẩn
thận một chút.”
“Lão Cửu, đi.” Nam Trúc cất tiếng kêu gọi Mục Ngạo Thiết rồi quay người
bước đi. Nhưng đi được mấy bước gã liền dừng lại, quay đầu nói: “Nếu như, ta
nói là nếu như, vạn nhất các ngươi bị bắt lại, bất kỳ việc gì liên quan đến tiên
phủ, ngươi không cần nói, cứ việc đẩy lên người chúng ta. Chỉ cần bọn chúng
chưa biết rõ được tình huống, bọn chúng sẽ không dám lỗ mãng giết chết các
ngươi.”
Bách Lý Tâm ừ một tiếng, “Các ngươi cẩn thận.”
Nam Trúc vỗ ngực, “Ngươi yên tâm, nếu ta bị bắt, có chết ta cũng sẽ không bán
đứng các ngươi, chúng ta sẽ không bán đứng nơi các ngươi ẩn nấp, các ngươi có
thể yên tâm ở lại đây.”
Gã rất quyết đoán biểu hiện sự trung tâm của mình.
Bách Lý Tâm cầm tảng mật ong trên tay, “Thứ này có thể ăn không?”
Nam Trúc hiểu ý nàng ta hỏi về phấn hoa kia, “Lão Cửu đã nếm thử rồi, khối
mật ong này không có việc gì.”
Dứt lời, gã lại phất tay ra hiệu cho Mục Ngạo Thiết, hai người ở tại cửa hang
quan sát phía ngoài một hồi, rồi mới lặng lẽ lẻn đi ra ngoài.
Bách Lý Tâm đi tới cửa hang nhìn nhìn xung quanh, nhìn theo như đã không
thấy tung tích hai người lẻn đi nơi nào.
Hiện tại, nàng ta cũng chỉ có thể tự lo một mình, quay trở vào trong hang, nhanh
chóng cạy mở miệng Dữu Khánh, rót mật ong vào trong miệng hắn, thi pháp trợ
giúp hắn nuốt xuống, sau đó mới đến Hướng Lan Huyên rồi Tần Phó Quân.
Tảng mật ong này rất nhiều, rót cho ba người uống xong rồi vẫn còn thừa lại
không ít, nàng ta cảm thấy mình vẫn còn có chút sưng phù, liền đích thân xử lý
phần còn lại.
Đang lén lút lẻn đi ra xa, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cùng nhau trốn trong
rừng hoa cỏ rậm rạp, tạm thời dừng lại.
Là Mục Ngạo Thiết kéo dừng lại, “Lão Thất, cũng đủ rồi đó, nếu tiếp tục chạy
nữa, đám người kia sẽ tìm đến được hang động.”
Nam Trúc cũng ừ một tiếng, hai người trước sau rút kiếm ra, gật đầu với nhau,
rồi lập tức vung kiếm ra sức chém mạnh.
Keng keng keng…
Một tràng âm thanh kim loại va chạm vang lên giữa cánh đồng hoa bát ngát,
người có kinh nghiệm vừa nghe liền biết là tiếng vũ khí đánh nhau, và còn có vẻ
đánh nhau rất kịch liệt.
Một đám đệ tử Côn Linh sơn đã lên trên núi, đang tản ra tìm kiếm, chợt nghe
được động tĩnh như thế, bọn họ lập tức dồn dập chuyển hướng, lao về phía đó.
Trốn ở trong hang động, Bách Lý Tâm cũng nghe được âm thanh đánh nhau,
hơn nữa đã nhìn thấy được đám người lên núi lục soát, tự nhiên là tận mắt nhìn
thấy đám người này bị âm thanh đánh nhau dẫn dắt rời đi, nhưng nàng ta vẫn
không có cách nào thả lỏng được, vẫn nơm nớp lo sợ, lo lắng cho Nam Trúc và
Mục Ngạo Thiết.
Ánh trăng dần dần chuyển dịch vị trí trên bầu trời đêm, Bách Lý Tâm thủ tại
cửa hang động cũng đang sốt ruột chờ đợi hai người đi dụ địch quay trở về,
đáng tiếc mãi vẫn không thấy hai người trở về.
Ba người Dữu Khánh đang trong cơn hôn mê thì nàng ta trái lại không còn lo
lắng nữa, mật ong rất có hiệu quả, ba người đang rất nhanh giảm bớt sưng phù,
tim phổi khí cơ cũng đang khôi phục rất nhanh.
Về sau lại, cũng không biết có phải là do tâm tình của mình hay không, Bách Lý
Tâm cảm thây thân thể có chút nóng lên, thẳng đến khi tâm tình rối loạn khác
thường thì nàng ta mới nhận ra được không ổn, nàng ta quay vào trong hang
động nhặt vỏ tảng mật ong lên ngửi ngửi, sau đó âm thầm cắn răng, đại khái đã
biết được là chuyện gì xảy ra…!
Mơ! Dữu Khánh cảm thấy mình đã có một giấc mơ, một giấc mơ thật dài, một
giấc mơ ngọt ngào tươi đẹp.
Trong giấc mộng, hắn ở trên một chiếc Hoa thuyền uống rượu, sau khi uống
rượu thì có thể biết được sẽ đến chuyện gì, ở trong giấc mơ, mỹ nhân cũng rất
biết quấn lấy người, dây dưa không ngừng nghỉ.
Chỉ là hắn chưa bao giờ có một giấc mơ kỳ lạ như thế, cảm thấy giấc mơ này
quá dài, cảm thấy mình một mực duy trì liên tục không ngừng ‘ấy ấy’ cùng mỹ
nhân, điên cuồng và phóng túng, hình như có vô tận dục vọng muốn phát tiết ra,
chưa bao giờ điên cuồng như vậy, cứ một mực liên tục đến lúc mệt mỏi không
thể nhúc nhích mới thôi, rồi lại mới lại tiếp tục chìm trong mơ mơ màng màng.
Mộng rất đẹp, chỉ là trên giường quá nhiều người đẹp, có phần mệt rũ cả người.
Về sau, hắn cảm thấy càng ngày càng lạnh, cảm thấy bên ngoài có tuyết rơi, hắn
bỗng nhiên mở mắt ra, tỉnh dậy, phát hiện quả nhiên là một giấc mộng, phát
hiện thấy mình vẫn còn ở trong hang động tối hôm qua, nhưng mà, bên ngoài
trời đã sáng rồi.
Di, cơ thể dường như đã khỏe rồi, còn thần thanh khí sảng nữa.
Hắn còn nhớ được tình hình hai người Nam Trúc muốn đi tìm nước, hẳn là Đầu
To đã đun nước giải độc.
Nhưng vẫn có cảm giác lành lạnh, hắn vô thức đưa tay sờ sờ trên người, tay lập
tức cứng đờ, không khỏi bật ngồi dậy, cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện thấy
mình vậy mà đang trần truồng như nhộng, không có mặc y phục.
Tình trạng này khiến đầu óc hắn ong ong, một số dấu hiệu rõ ràng khiến hắn ý
thức được về giấc mộng tối hôm qua…
Hắn quay nhìn xung quanh, trong động chỉ có một mình hắn, hắn nhanh chóng
đứng lên, mặc quần áo vào, sau đó vừa định đi ra khỏi hang nhìn xem tình
huống, dưới chân bỗng nhiên đá phải thứ gì đó, hắn cúi đầu nhìn, là một thứ
tương đối kỳ lạ.
Hắn nhặt lên nhìn, chính là tảng vỏ mật ong kia, đã bị người khác giẫm lên. Lúc
đầu hắn chưa có nhận ra, bởi vì lỗ ong rất lớn, không giống một tổ ong bình
thường, nhưng cuối cùng hắn đã nhận ra được, lại nhìn thấy được bên trong còn
sót lại mật ong, ngửi ngửi, có hương thơm thấm vào gan ruột.
Hắn nhấc tay nhìn nhìn bàn tay, rồi thi pháp cảm nhận một chút thân thể đã
thanh trừ sạch sẽ nọc ong, mơ hồ nhận thức được gì đó.
Hắn bước nhanh đến cửa hang động, nhìn nhìn xung quanh bên ngoài, kết quả
phát hiện thấy ba người Bách Lý Tâm, Hướng Lan Huyên, Tần Phó Quân, mỗi
người ở một góc, đều đang im lặng ngồi yên.
Ba người cũng lần lượt quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Hắn nỗ lực từ trên vẻ mặt của ba người, mong biết được chút gì đó, nhưng cuối
cùng vẫn không nhìn thấy bất kỳ điều gì khác thường từ trên mặt ba người, hắn
hơi nhíu mày, trước tiên vẫn là đi về phía Bách Lý Tâm, cầm xác tổ ong trong
tay đưa lên cho nàng ta nhìn thấy, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Vì để giải độc cho ngươi, hai tên kia mạo hiểm xâm nhập thần thụ, cắt lấy một
chút mật ong…
Trên mặt thoáng hiện chút bối rối, Bách Lý Tâm cuối cùng trả lời cho hắn như
thực tế, kể lại sự việc đã xảy ra.
Trời đã sáng rồi, vẫn không phát hiện thấy tung tích, theo lời ra lệnh của Khúc
trưởng lão, mười mấy tên đệ tử Côn Linh sơn nghe tin báo đến đây tham gia tìm
kiếm lập tức tập trung lại.
Lơ lửng trong không trung, Hoàn Ngọc Sơn cũng bình tĩnh hạ xuống.
Sau khi tập trung người lại, Khúc trưởng lão hỏi: “Người đã đến đủ chưa?”
Đệ tử của ông ta đáp: “Chỉ còn thiếu ba người Nhan Dược sư huynh, những
người còn lại đều đã đến đông đủ rồi.”
Ba người Nhan Dược là đang canh chừng tại cổng vào, Khúc trưởng lão biết rõ
điều này, ông ta cất cao giọng hỏi: “Các ngươi, tối hôm qua, là ai giao đấu với
người khác?”
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không người nào đáp lời.
Khúc trưởng lão lại lớn tiếng hỏi: “Đều đã câm điếc hết rồi sao? Không nghe ta
hòi gì à?”
Sau đó mọi người dồn dập lắc đầu, thể hiện không có.
Khúc trưởng lão sửng sốt, vuốt râu cau mày, chợt con mắt mở ra, trầm giọng
nói: “Ngày hôm qua, vị trí phát hiện động tĩnh tranh đấu là ở đâu?”
Có người đáp: “Bẩm trưởng lão, ở dưới núi cách đây đại khái khoảng bảy tám
mươi dặm phía bên kia, cả đêm đi vòng vòng vèo vèo, vị trí và cự ly cụ thể đã
không thể xác định chắc chắn được. Phải quay lại nơi đó nhìn tận mắt mới có
thể xác định.” Gã ta chỉ về một phương hướng đại khái.
Hoàn Ngọc Sơn hỏi: “Khúc sư đệ, sao rồi, có vấn đề gì sao?”
Khúc trưởng lão trầm giọng nói: “Phía bên chúng ta không có người nào đánh
nhau, vậy thì người nào đang đánh nhau chứ? Nếu là mấy tên đó, giữa bọn hắn
tại sao lại đánh nhau? Hơn nữa còn là đánh nhau tại gần chỗ người của chúng
ta. Nếu như là người không phát hiện thấy chúng ta, mà thật sự có đánh nhau,
tại sao lại kết thúc nhanh như vậy, người của chúng ta đã lập tức chạy đến, tại
sao lại không nhìn thấy?”
Hoàn Ngọc Sơn mắt sáng lên, dường như ý thức được điều gì, lập tức lắc mình,
theo phương hướng đệ tử lúc trước đã chỉ, trực tiếp bay đi.
“Đi!” Khúc trưởng lão cũng phất tay kêu gọi chúng đệ tử cùng nhau nhanh
chóng chạy về phía đó.