Bán Tiên

Chương 745: Đúng là gian xảo




Ban đầu, Mục Ngạo Thiết cho rằng nơi mình xâm nhập vào chính là một hốc

cây, sau khi tiến sâu vào bên trong y mới phát hiện thấy đây không chỉ là một

hốc cây, còn có lối đi nhân tạo. Sau một lối rẽ, y nhìn thấy được những cầu

thang tiến lên trên.

Bên trong lối đi cũng có mọc không ít rêu xanh tỏa ra ánh sáng nhà nhạt rực rỡ,

với tu vi của mình, y đủ để nhìn rõ hoàn cảnh bên trong lối đi.

Rêu xanh giống như một lớp thảm dày, bước chân đạp lên có cảm giác rất thoải

mái, nhưng Mục Ngạo Thiết lại bước đi có chút gian nan.

Bởi vì cứ một chân đạp xuống, trên rêu xanh liền có một luồng sáng vụt lan

truyền đi, điều này làm cho y rất khẩn trương, nhưng y không còn lựa chọn nào

khác, không thể không cố gắng kiên trì tiếp tục tiến tới trước.

Kích thước thân Thần thụ quả thực rất lớn, lối đi bên trong tỏa ra tứ phía, đi vào

sâu một chút liền giống như tiến vào một cái mê cung.

Sau khi đi xoay quanh lên đến một tầng khác, Mục Ngạo Thiết nhìn thấy được

một khu vực giống như đại sảnh, còn nhìn thấy trên đỉnh và vách tường xung

quanh bám đầy ong ngũ sắc, chúng xếp từng hàng từng lớp dày đặc chi chít,

nhưng đàn ong không quá sinh động, chỉ chậm rãi dao động, dường như đã

chìm vào trạng thái nghỉ ngơi về đêm.

Trên mặt đất thì không có nhiều ong ngũ sắc, chỉ có một số rất ít có vẻ như

“Không ngủ được” bò lổm ngổm trên mặt đất.

Con mắt của đám ong Ngũ sắc phản chiếu ánh sáng của rêu xanh, tạo ra vô số

điểm sáng, giống như có vô số con mắt đang nhìn chằm chằm, cảnh tượng này

khiến người ta hoảng sợ. Mục Ngạo Thiết thì không thể không cắn răng mạo

hiểm xông vào, vì để cứu Dữu Khánh coi như là đánh cược tính mạng, quan sát

xung quanh, tìm kiếm xem nơi nào có tổ mật.

Tại quảng trường phía trên Thần thụ, lúc này đã không còn ca múa nữa, thậm

chí ngay cả ánh lửa cũng mờ tối đi rất nhiều, trong số những bếp lò lớn kia, chỉ

còn lại một cái đang bốc cháy.

Cho dù là Hướng Chân, hay là Hoa y nam tử, đều đang trong trạng thái khoanh

chân đả tọa, gương mặt mọi người đều ửng đỏ, đều đang cưỡng ép chống lại

dục vòng dâng trào trong người.

Nói chung, chỉ có Hướng Chân đỡ hơn một chút, gã ta còn có thể vận công

chống lại, không đến mức quá khó chịu. Nhưng không thể không thừa nhận,

dược tính của loại mị dược này quả thực quá lợi hại, không biết có phải là bởi vì

mình trúng phải mị dược này lần đầu tiên hay không, khiến tâm thần gã cũng

nhiều lần xém không kiềm chế được.

Hoa y nam tử và A Xích, A Chanh thì không dễ chống chịu được như gã, bọn

họ không thể vận công chống đỡ, rõ ràng là đang dùng ý chí để kháng cự lại

dược tính của mị dược, khiến cho thân thể thỉnh thoảng phải run rẩy.

Hiện nay, ngoại trừ nỗ lực chịu đựng ra thì cũng không có cách nào tốt hơn, đều

đang cưỡng ép chống lại thiên tính của mình.

Cái gì gọi là tu hành? Chính là vượt qua được bản thân vốn có, trở thành chính

mình tốt hơn.

Có dải sáng từ phía dưới lan truyền đến, thắp sáng lên chiếc lá dây leo xanh

ngọc phía trên bọn họ, một chiếc lá xanh biếc mơn mởn lóe sáng lên.

Ngay sau đó, lại có từng tia từng tia sáng lan truyền lên trên, thỉnh thoảng lại

khiến cho chiếc lá dây leo phía trên lóe sáng.

Đang miễn cưỡng chống chịu mị dược, ba yêu đều ngẩng đầu nhìn về phía chiếc

lá thỉnh thoảng lóe sáng bên trên, A Xích trầm giọng nói: “Có người xâm nhập

vào trong cung.”

Hoa y nam tử cau mày không nói.

Hướng Chân ngẩng đầu nhìn, rồi hỏi, “Người nào?”

Cũng không ai biết, A Chanh nói: “Để ta đi xem.”

Hoa y nam tử ừ một tiếng, “Tình trạng của ngươi hiện tại không tốt. Phía A

Thanh và A Lam, chậm nhất hẳn là tại trước hừng đông. Nếu như là người của

Côn Linh sơn, nhịn được thì nhịn, không cần thiết thì không nên xảy ra xung

đột.”

Hướng Chân có phần không hiểu rõ vì sao vị yêu vương này đột nhiên trở nên

nhường nhịn như vậy, cho đến bây giờ, gã ta vẫn không thấy mị dược có ảnh

hưởng gì quá lớn đối với đám người yêu vương.

Nào ngờ hoa y nam tử lại nói: “A Xích, ngươi cũng đi theo đi. Nếu như là đám

người tên ria mép tới, không thể để cho bọn hắn thoát thân, không thể để cho

bọn hắn rơi vào trong tay Côn Linh sơn, hiểu không? Bằng bất cứ giá nào, phải

bắt được bọn hắn!”

A Xích và A Chanh không khỏi nhìn nhau, chỉ có hai người mới biết rõ ý nghĩa

đằng sau chữ “Bất cứ giá nào” này, điều đó có nghĩa là trong hai người bọn họ ít

nhất phải có một người cưỡng ép sử dụng tu vi để bắt người, tương đương với

việc tự sát.

Nhưng hai người vẫn không chút do dự nhất tề chắp tay nhận lệnh, đáp:

“Vâng!”

“Theo lý thuyết, chắc hẳn không phải là đám người tên ria mép, tính thời gian,

bọn hắn đã bị độc phát tác, chỉ có thể nằm im một chỗ, rất không có thể kéo dài

đến hiện tại để chạy tới đây. Bản vương thực sự có phần kỳ quái, trúng độc lại

không tới tìm biện pháp cứu chữa, chẳng lẽ là không biết phương pháp giải độc,

hay là tự có cách giải độc chứ?”

Hoa y nam tử có phần không thể tưởng tượng nổi mà cất lời lẩm bẩm, đồng tộc

khẳng định sẽ không lừa gạt y, nếu đã nói là mấy tên đó đều đã bị chích cho

không ít, vậy thì khẳng định là sự thật, kết quả chờ tới bây giờ cũng không thể

bức ép người tới đây, điều này khiến y rất kinh ngạc.

Y không biết rằng, đầu tiên là Dữu Khánh cảm thấy mấy sư huynh đệ mình từng

ngâm nước Địa tuyền, nọc độc của ong hẳn là không làm gì được bọn hắn, bởi

vì khi tại U Giác Phụ bọn hắn từng thử qua một số loại độc, những chất độc đó

không ảnh hưởng gì tới bọn hắn.

Thứ nhì là đụng phải đệ tử của Côn Linh sơn, e ngại Hoàn Ngọc Sơn, cũng có

thể nói là bị Hoàn Ngọc Sơn hù dọa phải chạy quá xa, chờ đến khi cảm thấy

không thích hợp thì đã muộn.

Hướng Chân cắn cắn môi, không có hé răng, nếu như mấy người đó thật sự bị

độc phát tác bỏ mình, cũng không có thể trách được gã nuốt lời.

A Xích và A Chanh không quan tâm những điều đó, trên người cùng dâng lên

yêu khí, đột nhiên hóa thành hai con ong Ngũ sắc kích thước khổng lồ, lóe lên

bay đi, chui vào trong hốc cây phía dưới.

Chờ đến khi bọn họ hiện ra nguyên hình bay xuống phía dưới, đi được Mục

Ngạo Thiết thì Mục Ngạo Thiết đã tìm thấy tổ mật.

Tổ mật kỳ thực cũng không khó tìm, tiến vào bên trong thần thụ không bao xa

liền tìm thấy, lúc này trước mặt y có rất nhiều.

Mục Ngạo Thiết đứng ở trước một tảng tổ mật to lớn buông thõng xuống, vung

kiếm lên, chậm rãi gạt bầy ong bám bên ngoài tổ mật, phát hiện thấy đàn ong rất

ngoan ngoãn vào ban đêm, không có phản ứng quá lớn, lúc này y mới yên tâm

làm tiếp.

Mỗi một ô tổ ong đều có kích thước lớn cỡ một chén trà nhỏ, y vừa nhìn liền

thấy được nước mật sóng sánh ở bên trong, chỉ là nhìn màu sắc như ngọc trai

này có phần không giống là mật ong.

Xem xét thời gian và cả hoàn cảnh nguy hiểm nơi này, không kịp chậm rãi xác

xinh, vì để xác nhận xem có phải là mật ong hay không, y đưa ngón tay vào

trong chấm một chút rồi đút vào trong miệng, bỗng thấy hương vị đầy ngọt

ngào.

Ở cách không xa, hai con ong Ngũ sắc khổng lồ đang chăm chú theo dõi từng

cử động của y. Không hề nghi ngờ, đây chính là Ong tướng.

Đã xác nhận, Mục Ngạo Thiết nào dám do dự, một kiếm cắt ngang, trực tiếp cắt

ra một mảng lớn tổ ong.

Nhưng mà hành động này lập tức khiến cho đám ong Ngũ sắc ngoan ngoãn

trong đêm bị chọc giận, lúc đầu là mấy con phát ra tiếng “Ong ong” dữ dội, sau

đó đàn ong nơi này lập tức bị đánh thức dậy khỏi giấc ngủ say, chúng liền triển

khai tấn công Mục Ngạo Thiết, kẻ xâm nhập nơi này.

Đang ở trong sào huyệt của ong Ngũ sắc, Mục Ngạo Thiết không thể tránh

được, y không quan tâm gì nữa, trực tiếp ôm tảng mật ong đó bỏ chạy.

Y không có hoàn thủ, tùy ý để cho đám ong vây công, cương khí có thể bảo vệ

thân thể hay không cũng không trọng yếu, dù sao thì y cũng không sợ nọc ong.

Bị vô số ong Ngũ sắc vây công, ngay cả còn đường phía trước cũng không nhìn

thấy rõ được, thực sự là cưỡng ép xông tới.

Ẩn nấp trong đám hoa cỏ rậm rạp bên ngoài, Nam Trúc nghe thấy trong hốc cây

phía trước truyền ra âm thanh “Ong ong” như tiếng nổ vang, liền biết đã xảy ra

chuyện, còn đang nơm nớp lo sợ, chợt thấy một bóng người lóe lên, lướt ra, gã

không khỏi đứng lên nhìn.

Mục Ngạo Thiết trong lúc bị đàn ong truy đuổi, khi lướt qua bên cạnh gã thì kêu

to, “Đi mau!”

Nam Trúc nào dám do dự, lập tức nhanh chân chạy trốn.

Đàn ong ùa theo truy sát vừa xông vào trong màn đêm mịt mờ thì lập tức trở

nên rối loạn, dường như không thể phân biệt được phương hướng trong bóng

đêm, khó thể tiếp tục truy đuổi.

Trong lúc vội vàng chạy trốn, hai sư huynh đệ thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại,

phát hiện thấy đàn ong không đuổi theo nữa, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nam Trúc nhìn thứ ở trong tay Mục Ngạo Thiết, hơi cảm thấy vui vẻ hỏi: “Đắc

thủ rồi?”

Mục Ngạo Thiết ừ một tiếng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, có phần quái lạ,

hỏi: “Động tĩnh lớn như vậy, với thực lực của vị yêu vương kia không thể

không phát hiện ra a. Chúng ta xâm nhập sào huyệt của hắn, lấy trộm đồ của

hắn, vì sao hắn không truy đuổi chứ?”

Vừa nghe nói như vậy, Nam Trúc cũng cảm thấy không thích hợp, kinh nghi

hỏi: “Chẳng lẽ là phấn hoa đã có tác dụng rồi sao?”

Mục Ngạo Thiết: “Nói cách khác, có khả năng hắn đã trúng chiêu rồi, vậy

chúng ta còn chạy làm gì, sao không nhân cơ hội này đến bắt lấy?”

Nam Trúc xua tay nói: “Đừng náo loạn, lúc này không phải thời điểm làm phức

tạp tình hình, lão Thập Ngũ đang chờ giải dược để cứu mạng, vạn nhất chúng ta

suy đoán sai lầm, chẳng phải sẽ khiến lão Thập Ngũ mất mạng sao? Nếu thực

sự đã bị trúng chiêu, theo lời Đằng yêu đã nói, trong vòng 3 ngày cũng được,

trước tiên cứu người, người khỏe rồi hãy đến.”

Mục Ngạo Thiết nghĩ lại thấy cũng đúng, thời điểm này quả thực không thích

hợp lấy tính mạng lão Thập Ngũ ra để mạo hiểm. Nhưng rồi y lại có nghi vấn,

nhìn nhìn tảng mật ong trên tay, “Nếu như Ong chúa thật sự bị trúng chiêu, vậy

mật ong này có thể để cho mấy người lão Thập Ngũ ăn không?”

Khi nói ra lời này, nghĩ đến lúc trước vì để xác minh xem đây có phải là mật

ong hay không, mình cũng đã nếm thử một chút, y không khỏi có chút lo lắng.

Đều là người đi rải phấn hoa, Nam Trúc đương nhiên hiểu rõ y muốn nói tới

điều gì, lúc trước chỉ muốn lấy được đồ về cứu người, đúng là không suy nghĩ

về phương diện này, lúc này không tránh khỏi chần chừ, “Nhìn số lượng của

đàn ong, có thể bao phủ hết bên ngoài thần thụ, bên trong hẳn không chỉ có một

chút được cắt ra này a?”

Mục Ngạo Thiết: “Đương nhiên không chỉ là chừng này, e rằng còn không bằng

con trâu mất một sợi lông nữa.”

Nam Trúc do do dự dự hỏi: “Có thể ảnh hưởng đến phạm vi lớn như vậy

không? Chỉ tùy tiện cắt một khối mà thôi, hẳn sẽ không trùng hợp như vậy a.”

Đối với việc này, hai người cũng không dám xác định.

Sau một hồi suy nghĩ, ánh mắt Nam Trúc chợt lấp lóe, không biết nghĩ đến điều

gì, đột nghiêm trang đưa tay nói: “Đưa cho ta.”

Mục Ngạo Thiết: “Không sao, không nặng.”

Nam Trúc dứt khoát trực tiếp đưa tay đoạt lấy tảng mật ong trên tay y, đưa ngón

tay chấm vào mật ong rồi định đút vào trong miệng nếm thử.

Mục Ngạo Thiết thấy vậy thì kinh hãi, rõ ràng thứ này có thể có vấn đề, sao có

thể để cho sư huynh mạo hiểm, y vội vàng xuất thủ, chụp lấy cổ tay gã, “Ngươi

làm gì vậy?”

Nam Trúc lúc này mới không thể không giải thích: “Ta thử trước, vạn nhất có

việc gì thì cũng dễ có chuẩn bị tâm lý.”

Đây là định lấy thân thử độc sao? Mục Ngạo Thiết sửng sốt, vừa định nói, nếu

cần thử độc cũng không cần phải ngươi trực tiếp mạo hiểm, không phải còn có

hai con tin sao, vừa nghĩ tới đây, y chợt bừng tỉnh hiểu ra, đã đoán được ý đồ

của lão Thất này rồi, tức thì lại nghĩ đến việc mình đã nếm qua, lập tức từ chối,

nói: “Không cần, lúc trước vì để xác nhận xem đây có đúng là mật ong hay

không, ta đã nếm thử rồi, không cần phải hai người đều mạo hiểm, dù sao chúng

ta cũng phải lưu lại một người tỉnh táo để đề phòng có chuyện.”

Lời này rất có lý, khẳng định phải lưu lại một người tỉnh táo, khóe miệng Nam

Trúc giật giật, nhất thời cũng không tìm được lí do nào khác, lập tức than thở:

“Có vấn đề hay không cũng không quan trọng nữa, đều phải đưa cho lão Thập

Ngũ dùng, dù sao cũng không xấu hơn là mất tính mạng.”

Mục Ngạo Thiết gật đầu, thể hiện đồng ý, rồi buông tay gã ra.

Hai người không có một mực chạy thẳng, trên đường thỉnh thoảng sẽ thay đổi

phương hướng.

Nơi cửa động, Bách Lý Tâm lặng lẽ đi ra ngoài nhìn nhìn xung quanh dưới ánh

trăng, trong mắt hơi có vẻ lo lắng, ở trong động, Hướng Lan Huyên đã hôn mê,

ý thức Tần Phó Quân cũng đã mơ hồ không rõ, ý thức của Dữu Khánh cũng đã

có phần mơ hồ, nhưng người đi ra ngoài kiềm thuốc giải vẫn chưa trở về.

Nàng ta không biết có phải lúc trước mình đã hiểu sai rồi hay không, đi tìm

nước mà thôi, tại sao đã tìm lâu như vậy mà vẫn chưa trở về, phải chăng đã xảy

ra chuyện gì rồi?

Trên thần thụ, A Xích và A Chanh hóa lại thành hình người, bước nhanh đến

bên cạnh hoa y nam tử, bẩm báo: “Đại vương, chỉ có một người, đã đi rồi.”

Hoa y nam tử cau mày, “Chỉ một người? Người nào, chạy tới đây làm gì?”

A Chanh: “Là đệ tử của Côn Linh sơn, cắt một chút mật rồi lập tức bỏ chạy.”

Hoa y nam tử tức thì lộ ra vẻ nghi hoặc, “Đệ tử Côn Linh sơn lại có thể gan lớn

như vậy sao?”

Y không thể không nghi ngờ, ngay cả Hoàn Ngọc Sơn cũng không dám lỗ

mãng, chỉ là một đệ tử của Côn Linh sơn làm sao dám lẻn vào đây lấy mật ong

chứ?

A Xích đáp: “Đệ tử của Côn Linh sơn mặc đồng phục môn phái thống nhất, rất

dễ nhận ra, các tộc nhân đã xác nhận rồi.”

Hoa y nam tử không lý giải được, “Không bị trúng nọc ong, mạo hiểm chạy tới

lấy mật ong làm gì?”

Ở bên cạnh, Hướng Chân đột nhiên lên tiếng hỏi: “Người đến trông như thế

nào?”

Gã ta thực sự rất quan tâm đến sự sống chết của đám người Dữu Khánh, nhất là

Dữu Khánh, cũng có thể nói là chỉ quan tâm đến Dữu Khánh.

Nghe hai người hỏi như thế, A Xích và A Chanh không biết nghĩ đến điều gì,

chợt có chút kinh nghi, quay mặt nhìn nhau.

Cuối cùng, A Chanh với vẻ kinh nghi nhìn gã ta, nói: “Bây giờ nghĩ lại, người

đến có phần giống như là tên to con mà Hướng tiên sinh đã mô tả. Vóc dáng cao

hơn ta một chút, thân thể to lớn, khuôn mặt có góc có cạnh…”

Lời còn chưa nói xong, Hướng Chân đã khẳng định: “Không phải là đệ tử Côn

Linh sơn, là Đậu Quan.”

Đến bây giờ, gã ta vẫn chưa biết được tên thật của Mục Ngạo Thiết.

Sắc mặt của Hoa y nam tử tức thì trở nên âm trầm, lạnh lùng liếc nhìn hai gã thủ

hạ.

A Xích và A Chanh tức thì run rẩy, khẩn trương.

Cũng may mà hoa y nam tử không trách mắng bọn họ quá nhiều, chỉ hừ lạnh

một tiếng, “Thật sự là xảo quyệt. Các ngươi cũng thực ngu ngốc, một bộ y phục

đã lừa gạt được các ngươi. Bây giờ bọn hắn đã lấy được thuốc giải, làm sao bây

giờ?”

Xảy ra việc này, xem như ý định dùng nọc ong ép người tới đây đã trôi theo

dòng nước.

Bị chỉ trích, vẻ mặt hai người bối rối, bọn họ đã nghe Hướng Chân mô tả ngoại

hình của Mục Ngạo Thiết, nhưng chưa từng nhìn thấy, các tộc nhân đều xác

nhận là đệ tử Côn Linh sơn, bọn họ tự nhiên liền tin tưởng, không nghĩ tới

người bên gian xảo như thế, quả nhiên là nhân tâm khó dò như trong truyền

thuyết.

Quay đầu lại, hoa y nam tử cau mày lẩm bẩm, “Đã bị trúng độc mà còn có thể

chống chịu đến bây giờ…”

Hướng Chân trái lại thở phào nhẹ nhõm, còn có thể chạy tới kiếm thuốc giải,

chứng tỏ đám người “Trương Chi Thần” vẫn chưa sao, lấy được thuốc giải thì

sẽ càng không có việc gì nữa.

Trong khi A Xích và A Chanh bị khiển trách, tại bên trong thần thụ, Đầu To

đang lặng lẽ xông bậy.

Nó vốn vì hiếu kỳ mà đi theo Mục Ngạo Thiết xông vào đây, cũng chuẩn bị sẵn

sàng sẽ rời đi theo Mục Ngạo Thiết, nào ngờ việc Mục Ngạo Thiết cắt mật ong

lại gây ra náo loạn quá lớn, tình cảnh đàn ong tấn công quá mãnh liệt, nó tự

nhiên là thấy nơi nào thoạt nhìn tương đối an toàn liến chạy đến đó né tránh.

Lén lén lút lút, nơi nào ít ong nó liền chui về phía đó, cũng may mà kích thước

của nó nhỏ, Mục Ngạo Thiết lại thu hút sự chú ý giùm nó, dọc theo đường chạy,

nó hoặc là trốn ở trong ngóc ngách bất động, hoặc là giả chết, nói chung tìm

được chỗ trống thì sẽ chui vào.

Luồn tới luồn lui, chính nó cũng không biết mình đã chui đến nơi nào.

Mày mày mò mò, cuối cùng tìm đến một chỗ không gian bí ẩn để ẩn nấp, nơi

này không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng của một con ong Ngũ sắc nào.

Sau khi xác nhận ở nơi này tạm thời an toàn, nó mới vẫy cánh hạ xuống trên

một nơi giống như cọc gỗ ở trung tâm không gian.

Xếp cánh lại, vừa mới nghỉ chân, nó dường như lại bị hoàn cảnh xung quanh

thu hút, thỉnh thoảng xoay chuyển quan sát khắp nơi.

Đây là một không gian hình bán cầu, ngoại trừ một ít ánh sáng của rêu xanh ra,

không còn có bất kỳ nguồn sáng nào khác, ánh sáng mờ tối.

Nhưng ánh sáng rêu xanh nơi đây có chút quái lạ, không giống những khu vực

khác ở bên ngoài, rêu xanh mọc thành mảng lớn trải khắp mọi nơi, tại đây, có

nơi mọc rêu xanh, có nơi không có, vì vậy mà hình thành những đường nét hoa

văn ánh sáng quái lạ.

Chỉ có đường nét hoa văn do rêu xanh tạo ra trên mái vòm là không có vẻ quái

lạ, cũng dễ nhận ra, bởi vì đường nét ánh sáng mờ nhạt nơi đó chính là ba chữ,

“Tiểu trùng kinh”.