Bán Tiên

Chương 744: Các ngươi đều đi tìm chết




Sau khi đi ra ngoài hang động, hai sư huynh đệ nhìn quanh nhìn quẩn một hồi,

rồi bắt đầu bôn ba khắp nơi, tìm kiếm nguồn nước.

Với những người có tu vi đã đạt đến cảnh giới Huyền cấp như bọn họ, thực ra

đã không cần phải dùng phương thức như người thường để bổ sung nước cho

thân thể, nhục thân của bọn họ có thể dùng tu vi bản thân để chậm rãi hấp thu

hơi nước trong không khí.

Tu vi đến cảnh giới như của Hướng Lan Huyên, chỉ cần đưa tay ra chụp vào

khoảng không là có thể nhanh chóng tụ tập hơi nước trong không khí, ngưng tụ

ra nước có thể sử dụng.

Nhưng hiện tại Hướng Lan Huyên bị trọng thương, cho dù có lòng cũng không

có lực, nếu thật sự có lực làm như vậy thì đã không rơi vào tình hình hiện tại.

Hai người chỉ có thể khổ cực chạy đi làm việc.

Trên đường chạy đi, hễ cảm thấy có hơi chút động tĩnh gì, Mục Ngạo Thiết liền

lập tức đưa kiếm lên gác ở trên cổ Nam Trúc, làm như vẻ như đang cưỡng ép

con tin, và Nam Trúc cũng sẽ nhanh chóng phối hợp làm như mình đang bị bắt.

Sau khi phát hiện thấy mình sợ bóng sợ gió, hai người lại tiếp tục bôn ba tìm

kiếm, dọc theo đường đi nhiều lần lặp lại như thế.

Chỉ tìm chút nước mà thôi, hai người vốn cho rằng là một chuyện rất đơn giản,

nào ngờ tìm tới tìm lui, mãi vẫn không tìm được dấu vết của nước. Hai người

không khỏi nhớ lại hành trình trải qua sau khi tiến vào trong tiên phủ này, sau

khi tiến vào nơi đây, hình như chưa bao giờ nhìn thấy quá kỳ nguồn nước nào,

ngay cả một cái lạch nước hay dòng suối cũng không có thấy.

Suy nghĩ thấy có phần không thích hợp, vậy hoa hoa cỏ cỏ trên mặt đất này là

làm sao mọc ra được?

Hai người vạch mặt đất ra đảo một hồi, mặt đất có chút ẩm ướt, nhưng đào sâu

mấy trượng vẫn không thấy dấu hiệu có nước chảy ra.

Sau khi leo ra khỏi hố, hai người mơ hồ cảm thấy việc này trở nên phiền phức

rồi, Mục Ngạo Thiết nhắc nhở Nam Trúc, “Trong vòng hai ngày sẽ hóa thành

một bãi nước mủ. Nói cách khác, lão Thập Ngũ có khả năng chỉ một ngày cũng

không kiên trì được, không thể cứ lang thang khắp nơi không mục đích như vậy

được nữa.”

“Không cần ngươi nhắc nhở, ta cũng biết.” Nam Trúc lẩm bẩm nói và nhìn khắp

nơi xung quanh, “Tiên phủ lớn như vậy, quỷ mới biết được nơi nào có nước,

trong lúc nhất thời đi đâu tìm bây giờ. Cho dù như thế nào, nhất định không thể

để cho lão Thập Ngũ chết tại đây. Nếu thực sự không tìm được, chỉ có thể lấy

máu của chúng ta làm nước rồi.”

Khi lời này vừa nói ra, hai người bỗng nhiên quay mắt nhìn nhau, một người

nhướng mi, một người nháy nháy mắt, trong nháy mắt liền hiểu rõ ý nhau.

Mục Ngạo Thiết xoay người, tìm một tảng đá trong đống đất bên cái hố vừa

mới đào ra, vận công vung kiếm, giống như cắt đậu hủ trước tiên cắt xén nó cho

gọn gàng, sau đó tiếp tục móc rỗng thành cái bát, làm xong liền đưa cho Nam

Trúc nhìn, hỏi xem kích thước đã được chưa, có đủ hay không.

“Ai, trong lúc nhất thời thực sự là không biết đi đâu tìm được nước, cứu người

quan trọng, cũng chỉ có thể làm như vậy.” Nam Trúc cầm bát buông tiếng thở

dài. Sau đó gã đi tới cạnh đống đất mới đào ra, đặt chiếc bát đá xuống, quay

lưng về phía Mục Ngạo Thiết bắt đầu sột sột soạt soạt cởi quần ra.

Chỉ chốc lát sau, dưới ánh trăng chiếu rọi, một cột nước phun ra từ đũng quàn

của gã, rơi vào trong chiếc bát đá.

Tưới hết nước, kéo quần lên, buộc lại đai quần, nhường lại vị trí, “Tới lượt

ngươi, nhiều nước một chút, ba người lận đó.”

Mục Ngạo Thiết đi đến, vừa cởi đai lưng quần, vừa đính chính: “Bốn người.”

Nam Trúc ngẩng đầu nhìn nhìn ánh trăng, không biết nghĩ đến cái gì, bỗng

nhiên rùng mình một cái, lắc đầu liên tục như trống bỏi: “Quên Bách Lý Tâm

đi. Bản thân nàng ta có thể tự giảm bớt, vẫn nên tiết kiệm để cho ba người lão

Thập Ngũ dùng đi. Ai bảo lão Thập Ngũ là sư đệ của chúng ta chứ.”

Mục Ngạo Thiết khó có được mà nói nhiều thêm một câu, “Ngươi nói xem, nếu

Hướng Lan Huyên biết được, nàng ta có giết chết chúng ta hay không chứ?”

Nam Trúc: “Ngươi không nói, nàng ta làm sao biết được đây là thứ gì. Chỉ cần

nói mùi vị đó là do nước ở nơi này. Hơn nữa, ngươi cảm thấy lão Thập Ngũ còn

có thể để cho nàng ta sống sót rời đi nơi này sao?”

Mục Ngạo Thiết: “Về sau còn có thể uống nước Đầu To nấu không chứ?”

Nam Trúc: “Có gì mà không thể uống, đun nhiều mấy lần nước sôi không phải

sẽ rửa sạch sẽ rồi sao? Nó gặm còn ít xương sao, chúng ta không phải vẫn uống

hết, rửa đi là được.”

Mục Ngạo Thiết nghĩ lại thấy cũng đúng, y không hé răng nữa.

Có lẽ là bởi vì khổ người y lớn, lượng nước xả ra cũng khá lớn, sau một hồi xả

nước ào ào ra xong, cũng kéo quần lên, thắt lại.

Nam Trúc đến gần định cầm bát lên, nhưng vừa khom người đưa tay tới thì lập

tức đứng dậy, nhấc tay che trước mũi phẩy phẩy, mặt mũi nhăn cả lại, rõ ràng

khó thể chịu nổi với mùi của bát nước kia, “Mùi của ngươi sao mà khai quá

vậy?”

Mục Ngạo Thiết lần nữa sửa lại, “Là mùi của ngươi nặng hơn.”

“Được rồi, đã đến lúc này, tranh cãi chuyện đó chẳng được gì.” Nam Trúc lấy

phong phạm của sư huynh nói một câu chặn y lại. Sau đó gã cũng không đưa

tay cầm lấy chiếc bát đá nữa, trực tiếp bắt Đầu To ra, nói với Đầu To: “Đầu To,

Đầu To giỏi, lão Thập Ngũ bị trúng độc, cần nhờ ngươi nấu nước sôi để giải độc

cho hắn. Bây giờ, nhờ hết vào ngươi.”

Gã đưa ngón tay chỉ vào bát nước long lanh phản chiếu dưới ánh trăng, ra hiệu

cho nó.

Đầu To còn rất được, có vẻ nghĩa bất dung từ, nó lập tức nhảy ra ngoài, trực tiếp

nhào vào trong bát nước.

Nhưng ngay khi sắp nhào vào trong nước, nó chợt vẫy cánh bay lên, liệng người

hạ xuống trên đống đất bên cạnh, cúi nhìn thứ ở trong bát, cái đầu xoay xoay

sang trái rồi lại xoay xoay sang phải, sau đó xoay nửa người trên, quay nhìn sư

huynh đệ hai người, giống như đang hỏi, các ngươi cho rằng ta chưa từng nhìn

thấy nước sao? Đây là thứ gì?

“Đầu To, đây là thời điềm nào rồi chứ, cứu lão Thập Ngũ quan trọng hơn a.”

Nam Trúc nói xong đưa tay bắt nó, cũng nháy mắt ra hiệu với Mục Ngạo Thiết.

Không cần nhiều lời, sư huynh đệ ở chung với nhau nhiều năm, ăn ý không thể

chê, Mục Ngạo Thiết lập tức nhặt lên một tảng đá vừa mới cắt ra, có một mặt

bằng phẳng.

Thấy đã chuẩn bị sẵn sàng, Nam Trúc lập tức ném Đầu To vào trong chiếc bát

đá chứa nước tiểu, Đầu To rõ ràng giật mình kinh hãi, vùng vẫy trong nước tiểu

muốn bay lên, nhưng lập tức có một tấm màn đen che đậy lại, Mục Ngạo Thiết

đã cầm khối đá trực tiếp đè trên miệng bát rồi.

Tính mạng của Lão Thập Ngũ quan trọng, không làm xong việc này, hai người

làm sao có thể để nó thoát ra.

Trong chiếc bát đá vang lên một tràng âm thanh va đập lách cách, rõ ràng là

Đầu To đang vùng vẫy ở bên trong.

Nam Trúc gõ gõ ngón tay lên bản đá, cảnh cáo: “Đầu To, đừng dông dài nữa,

chỉ chịu khổ một chút thôi, nhanh đi, nấu sôi nước xong ta sẽ thả ngươi ra.”

Bụp! Chiếc bát đá đột nhiên nứt vỡ, nước văng tung tóe khắp nơi, hai người

không kịp phản ứng, đều bị nước tiểu dính đầy trên người.

Bát đá đã bị phá vỡ, bát đá hoàn toàn chịu không nổi lực va đập liều mạng của

Đầu To, sức va chạm của nó vốn đã mạnh mẽ, còn mạnh hơn cả đám ong ngũ

sắc kia.

Bay lên trên, nó vẫy cánh rũ nước, văng tung tóe lên mặt hai người.

Hai sư huynh đệ vội vàng nhảy tránh, phản ứng rất mãnh liệt, hai tay liên tục

lau mặt, không ngừng nhổ nước bọt ra ngoài.

Khi ngẩng đầu lên nhìn Đầu To vẫy cánh trên không trung, thấy trên người nó

đã xuất hiện những vết rạn sáng đỏ, rõ ràng nó đã bị chọc giận.

“Ngươi lại còn tức giận ư!” Nam Trúc chỉ vào cất tiếng mắng.

Mục Ngạo Thiết kéo kéo tay áo gã, bảo gã nhìn xem chiếc bát đá đã bị vỡ nát.

Nam Trúc vừa nhìn tới, lập tức hết nói nổi rồi.

Nước tiểu, bọn họ là rặn không ra nữa rồi, cũng không rặn ra được nhiều như

vậy, nhưng vẫn phải nghĩ cách cứu người.

Nếu Đầu To đã phản cảm với nước tiểu, vậy thì bọn họ chỉ có thể nghĩ cách

khác.

Mục Ngạo Thiết làm ra một chiếc bát đá khác, Nam Trúc góp nhặt không ít hoa

cỏ tới đây, thi pháp ép ra một bát lớn chất lỏng.

Bọn họ cho rằng thứ này có thể để cho Đầu To thỏa hiệp, nhưng đó chỉ là suy

nghĩ đơn phương của bọn họ, Đầu To bay lượn trên không trung, căn bản không

có hạ xuống, cho dù hai người có nói gì đi nữa.

Dù cho nói là muốn cứu Dữu Khánh, phản ứng của Đầu To cũng chỉ là “Các

ngươi đều đi tìm chết đi”.

Mặc cho hai người nói rách cả miệng, tóm lại, Đầu To hoàn toàn không muốn

xuống, bất kể bọn họ chứa thứ gì ở trong đó, đều không còn tiếp tục ngoan

ngoãn nhảy vào trong bát nữa.

Hai người nhảy lên bắt, nhưng không có cách nào bắt được, dùng sức mạnh

cũng không được, tốc độ phản ứng của Đầu To quá nhanh.

Giày vò một lúc lâu sau, hai người tức thì có phần sốt ruột, phát hiện thấy mình

đã khéo quá hóa vụng, nếu như ngay từ đầu liền dùng chất lỏng hoa cỏ, có lẽ sẽ

không trở thành như vậy.

Vốn là một chuyện tương đối đơn giản, bây giờ đã biến thành phiền phức.

Nghĩ đến việc tính mạng của lão Thập Ngũ có thể sẽ bị bọn họ hủy hoại, hai

người không gấp gáp mới là lạ. Mấu chốt là Đầu To không biết nói, hai người

không thể thương lượng với nó, không biết lúc nào Đầu To mới có thể bớt giận.

Nếu cứ chờ đợi không như vậy, đó chính là đang tiêu hao tính mạng của lão

Thập Ngũ.

Giằng co gần cả một giờ, Đầu To vẫn không chịu thỏa hiệp, hai người không

dám đợi tiếp nữa, thì thầm một hồi rồi dắt tay nhau nhanh chóng lướt về phương

xa.

Lẻ loi lơ lửng giữa không trung, Đầu To xoay quanh nhìn nhìn khắp nơi, hình

như cũng không biết nên đi về đâu, cuối cùng nó đành đuổi theo phương hướng

hai người.

Sau đó, cây thần thụ kia xuất hiện tại trong tầm mắt bọn họ, hai sư huynh đệ

một đường lén lút lẻn đến phía dưới đại thụ.

Trên đường coi như thuận lợi, vậy mà không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.

Hai người tìm đến nơi đây còn có thể để làm gì, đương nhiên là để tìm thuốc

giải độc cho Dữu Khánh, Đằng yêu đã có nói, mật ong chính là thuốc giải nọc

ong.

Việc sử dụng Đầu To đã bị bọn họ làm hỏng, vì để cứu Dữu Khánh, bọn họ

không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể mạo hiểm tới nơi này.

Hai người lẻn đến một hốc cây thật lớn bên dưới gốc cây, sau đó đình cùng

nhau lẻn vào bên trong.

Nào ngờ Mục Ngạo Thiết đột nhiên dường như đổi ý, dừng bước xoay người,

đưa tay chặn Nam Trúc lại, “Để mình ta đi vào, ngươi chờ ở bên ngoài.”

Nam Trúc tức thì gấp gáp, “Làm sao được, hai người cùng đi, vạn nhất xảy ra

việc gì, ít nhất còn có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

Mục Ngạo Thiết hỏi ngược lại: “Ở nơi đây, nếu thật sự xảy ra chuyện, ngươi

cảm thấy chúng ta có thể chiếu ứng cho nhau sao?”

Nam Trúc hiểu được ý của y, thực lực của người nơi này khẳng định rất cường

đại, nếu như một người chống không được, hai người cũng vô dụng, lập tức nôn

nóng nói: “Nhưng vẫn tốt hơn một người.”

Mục Ngạo Thiết lắc đầu, “Lão Thất, ngươi nghe ta nói, nếu như cả hai chúng ta

đều nằm lại đây, vậy thì lão Thập Ngũ liền triệt để không còn hi vọng nữa, như

vậy cả ba chúng ta đều sẽ nằm lại nơi này. Lẽ nào ngươi muốn không còn ai

trong chúng ta sống sót rời đi sao?

Ngươi chờ ở bên ngoài chờ, nếu như nghe thấy động tĩnh khác thường mà ta

mãi không ra được, vậy thì chứng tỏ biện pháp lén lút của chúng ta tại đây

không có tác dụng, ngươi cũng không cần tiếp tục mạo hiểm, hãy quay đầu lại,

tiếp tục suy nghĩ biện pháp với Đầu To đi.”

Có thể nói ra lời này, chứng tỏ y đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý có thể phải chết.

Nam Trúc lập tức cắn chặt quai hàm, một tay kéo vạt áo y, thở hổn hển, trầm

thấp nói: “Ngươi chờ ở bên ngoài, để ta đi vào.”

Mục Ngạo Thiết chụp lấy cổ tay gã, ra hiệu cho gã buông tay, “Lão Thất, đầu óc

và miệng lưỡi của ngươi đều tốt hơn ta, vạn nhất có biến, ngươi có thể dễ nghĩ

biện pháp cứu lão Thập Ngũ hơn ta.”

Dứt lời, y đột nhiên xuất thủ điểm trúng huyệt vị trên ngực Nam Trúc.

Nam Trúc vô thức buông tay liên tục lui về phía sau, đợi khi gã đứng vững lại,

Mục Ngạo Thiết đã lắc mình lướt vào trong.

Gã cũng vội vàng lắc mình vọt tới trước hốc cây, phát hiện không còn thấy bóng

dáng của Mục Ngạo Thiết nữa, gã há miệng, muốn kêu gọi Mục Ngạo Thiết

quay lại, nhưng rốt cuộc không dám gọi ra tiếng, sợ lại lần nữa khéo quá háo

vụng gây hại cho Mục Ngạo Thiết.

Gã chậm rãi ngậm miệng lại, trong mắt đột nhiên không kìm nén được mà chảy

ra những gọt nước mắt.

Một người nam nhân to con đã phải khóc lên, chỉ dám khóc thầm, không ngừng

nhấc tay áo gạt lệ, thế nhưng nước mắt vẫn như chuỗi hạt châu đứt dây, từng hạt

từng hạt rơi xuống không ngừng.

Mãi mới ổn định được tâm tình, gã ngẩng đầu nhìn về phía cây thần thụ che

trời, cuối cùng hung hăng gạt mạnh nước mắt, nghiến răng nghiến lợi noói:

“Lão Cửu, nếu như có chuyện gì xảy ra, bất kể ngươi là thần thụ gì, lão tử đều

sẽ đốt cháy ngươi!”

Cất ra lời hung dữ xong, gã lắc mình chui vào trong đám hoa cỏ rậm rạp, giấu

thân thể mập mạp trong đó, một mình chờ đợi, chỉ là quay đầu lại nhìn xung

quanh thì phát hiện không thấy tung tích của Đầu To, lúc trước hình như vẫn

luôn bay trong không trung cùng đi theo, bây giờ không biết đã đi đâu rồi.