Đặt tại trên người cô ta không chỉ có mũi kiếm mà còn có cả gai độc của ong
ngũ sắc.
Đám ong ngũ sắc lúc trước không để ý tới đệ tử Côn Linh sơn, lúc này dường
như cũng coi Tần Phó Quân như là đồng bạn của đám người Dữu Khánh, có lẽ
là bởi vì cô ta ở cùng một chỗ với Dữu Khánh.
Ngay khi bị đòn tấn công của Dữu Khánh phá vỡ tầng phòng ngự, cô ta cũng bị
ong ngũ sắc đâm cho nhe răng nhếch miệng vì đau.
Dữu Khánh cũng không tốt hon chút nào, rung người hất rớt mấy con ong ngũ
sắc chích vào trên người mình.
Tu vi của Tần Phó Quân thực ra không yếu hơn hắn, chỉ là đánh không thắng
hắn mà thôi, tại thời điểm giao đấu với nhau đó, cương khí hộ thể quanh người
Dữu Khánh cũng bị đánh tan ra, bị ong ngũ sắc chui vào chỗ trống.
Đương nhiên, Dữu Khánh cũng chẳng để tâm, lúc trước hắn đã bị ong ngũ sắc
chích mấy lần.
Không chỉ có hắn, mấy người chạy trốn có người nào chưa từng bị ong chích
chứ? Số lượng ong ngũ sắc vây công bọn hắn quá đông đúc, tại trạng thái tĩnh
cương khí hộ thể sẽ có tác dụng phòng hộ tốt hơn, còn trong trạng thái động sẽ
có kẽ hở, động tác càng mạnh, kẽ hở càng nhiều, không thể tránh khỏi bị ông
chích.
Ngay sau đó, hắn xuất thủ hạ cấm chế lên khắp người Tần Phó Quân, giống như
đối với Hướng Lan Huyên vậy.
Tần Phó Quân nhìn thấy thi thể đồng môn đổ nhào xuống, mặt đầy bi phẫn, hai
mắt trợn trừng muốn nứt.
Dữu Khánh thì không có gì phải hối hận, bởi vì hắn biết rõ nếu như bọn hắn bị
những người này bắt được, e rằng kết quả còn thảm hại hơn, sẽ không nhân từ
nương tay với hắn.
Nơi này cũng không nên ở lâu, một tay cưỡng ép nhấc Tần Phó Quân lên, cùng
nhau đưa đi.
Sau khi chạm trán với đồng bạn, hắn quay nhìn Bách Lý Tâm, người nhanh
chóng hỗ trợ mình trước nhất, một chút ngạc nhiên lóe lên trong ánh mắt.
Mấy người tiếp tục chạy trốn.
Đang tiếp tục chống lại bầy ong, Nam Trúc chợt nói: “Đây không phải là cách
nếu như cứ tiếp tục như vậy, đám ong này bám chặt lấy chúng ta không buông,
mục tiêu quá lớn.”
Rất hiển nhiên, nếu cứ tiếp tục như vậy là chạy không thoát, khẳng định sẽ bị
người của Côn Linh sơn phát hiện.
Dữu Khánh vung kiếm chặn lại đám ong, thoáng nhìn mặt trời chiều, “Hi vọng
có thể chống chịu được đến trời tối, khi đó, đám ong này chắc hẳn sẽ về tổ.”
Theo lời nói của hắn, may mà sau khi hạ dược, bọn hắn ẩn núp tại chỗ thật lâu
mới bị lộ, nếu như bị lộ quá sớm, muốn chống được đến khi trời tối e rằng rất
khó.
Không biết có phải bởi vì nghe được lời hắn nói hay không, hay là bởi vì trời
sắp tối, một con ong ngũ sắc không khiến người chú ý với thân thể to lớn hơn
bình thường ở phía trên bầy ong, chợt phát ra âm thanh ong ong khác thường.
Rất nhanh, đám ong đang vây công đột nhiên ngừng tấn công, rồi tại dưới ánh
trời chiều chúng cuồn cuộn cuốn lên giống như một đám mây đen, rời khỏi đám
người phía dưới, thay đổi phương hướng, bay đi.
Đột nhiên được thanh tịnh, mấy người quay mặt nhìn nhau, đồng thời cũng nhìn
nhìn trên thân mọi người, y phục đầy những lỗ thủng, thậm chí còn có cả những
vết thương bị cắt rách ra, đó đều là do chiếc cánh sắc bén như lưỡi dao của đám
ong ngũ sắc cắt qua khi chúng tấn công.
“Đi mau!” Dữu Khánh cất tiếng hô to, hắn khiêng Tần Phó Quân dẫn đầu chạy
trước.
Quả thực lúc này không chạy thì đợi khi nào mới chạy chứ? Những người khác
cũng theo sát phía sau, chạy thoát khỏi đây.
Sau khi bọn hắn rời khỏi không bao lâu, lại có mấy tên đệ tử Côn Linh sơn lần
lượt chạy tới, bọn họ nhìn thấy thi thể của đệ tử đồng môn, nhưng không nhìn
thấy bóng dáng hung thủ.
Nếu như tới sớm hơn một chút, có lẽ bọn họ còn có thể nhìn thấy phương
hướng hung thủ rời đi.
Dữu Khánh phải cảm ơn Bách Lý Tâm đã xuất thủ đúng lúc, không bị dây dưa
kéo dài, nếu không, để cho nhiều người từ xa xa đuổi tới, vậy thì thực sự là
muốn chạy cũng chạy không thoát.
Một đám đệ tử Côn Linh sơn, có kẻ chạy nhanh khắp nơi điều tra, có kẻ nhặt
xác cho đồng môn.
Khi mặt trời chiều sắp lặn xuống đường chân trời thì có một bóng người từ trên
trời giáng xuống, Hoàn Ngọc Sơn nhận được thông tin liền lập tức chạy đến,
sau khi hỏi thăm tình hình bên dưới, nhìn thi thể đệ tử trong môn phái, lão ta lại
lắc mình bay lên trên không trung, từ trên cao bao quát phía dưới.
Người ở trên cao, thân thể lão ta vẫn bị ánh nắng chiếu sáng, thế nhưng trên mặt
đất thì đã chìm vào bóng tối, không nhìn thấy gì được nữa.
Sau khi cẩn thận ngóng nhìn một hồi vẫn không có thu hoạch gì, lão ta bỗng
nhiên từ trên trời lao vọt xuống.
Cho dù biết rõ tìm người trong bóng đêm giống như biển rộng tìm kim, lão ta
vẫn không thể kìm nén cơn giận, quát lớn, “Tìm, tản ra tìm cho ta!”
Không giận cũng không được, phía bên bọn lão còn chưa động thủ với mấy tên
đó, mấy tên đó vậy mà dám ra tay trước, hơn nữa còn là một lận giết chết năm
đệ tử của Côn Linh sơn, thật đúng là chán sống rồi.
Trừ việc này ra, tìm được đám người Dữu Khánh cũng trở thành việc quan
trọng nhất đối với lão ta lúc này, không chỉ để báo cáo kết quả cho vị Yêu
vương kia, mà còn vì Dữu Khánh cũng là người có khả năng giải quyết được
khốn cảnh hiện nay.
Lão ta đã nói như vậy, những người khác cho dù cảm thấy rất khó tìm được
trong màn đêm tối đen như thế này, cũng đành phải rời đi chấp hành. Dưới sự
sắp xếp của Khúc trưởng lão, đám nhân viên Côn Linh sơn chia ra đi tìm…
Dưới sườn núi, mấy bóng người đang luồn lách lẩn trốn, Bách Lý Tâm dẫn đầu
quả thực có thị lực rất tốt, nàng ta chợt chỉ vào mộ tnơi mà mọi người đều nhìn
không rõ lắm, nói: “Phía trước có cái hang động.”
Nam Trúc không nghi ngờ với thị lực của nàng ta, lập tức nói: “Trước tiên nghỉ
chân đã.”
Lúc này gã đã cõng Dữu Khánh. Dữu Khánh cả người đã đánh mất năng lực
hành động. Bách Lý Tâm cõng theo Tần Phó Quân.
Hướng Lan Huyên tự nhiên vẫn là do Mục Ngạo Thiết vác.
Mấy người rất nhanh chóng nhảy đến nơi Bách Lý Tâm đã chỉ, đưa mắt nhìn,
quả nhiên thấy một cái hang.
Mục Ngạo Thiết bỏ người xuống, rút kiếm ra đi vào trong đó dò xét một chút,
sau khi đi ra, nói: “Có thể nghỉ chân.”
Nghe vậy, mọi người mới tiến vào bên trong hang động.
Đặt Dữu Khánh nằm xuống xong, Nam Trúc lập tức lấy Huỳnh thạch ra rọi
sáng nhìn xem tình hình của Dữu Khánh, phát hiện thấy Dữu Khánh đã sưng
phù khắp người, càng chịu hết nổi chính là chỉ cần đụng vào trên người liền đau
nhức vô cùng, vừa rồi đặt xuống cẩn thận như vậy cũng vẫn khiến cho Dữu
Khánh đau nhức đến nhe răng méo miệng.
Lúc trước Dữu Khánh còn trông chờ may mắn, ba sư huynh đệ bọn hắn đều
từng ngâm nước Địa tuyền, lúc trước tại Ảo Vọng, bị thương nặng như vậy
cũng có thể nhanh chóng khôi phục, bây giờ chỉ là bị ong độc chích mấy cái hẳn
là không có sao? Về phần ba nữ nhân kia, nếu chết thì chết đi, với hắn mà nói là
không thể trách được bọn hắn.
Kết quả “May mắn” là một thứ không đáng tin cậy nhất, và thật đau khổ là hắn
không thể có được may mắn, vì vậy, hắn thảm rồi!
Không chỉ có hắn, Hướng Lan Huyên và Tần Phó Quân cũng không ngoại lệ,
nhất là Hướng Lan Huyên, mặt sưng phù như cái đầu heo, con mắt sưng phù híp
lại chỉ còn có một khe hở.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cầm Huỳnh thạch chiếu sáng, nhìn xem tình
trạng của cả mấy người, không cần phải nói, hai người rất rõ ràng, đây là do nọc
ong phát tác, Hướng Lan Huyên có thể bị trúng độc tương đối sớm.
Vấn đề là hai người bọn họ không bị gì, hai bọn họ cũng bị ong ngũ sắc chích,
nhưng trong sư huynh đệ ba người, chỉ có một mình Dữu Khánh bị nọc ong ảnh
hưởng.
Nương theo ánh sáng của Huỳnh tạch trên tay hai người, Dữu Khánh cũng nhìn
thấy được tình trạng của hai người khác, hắn nhịn đau hỏi: “Lão Thất, lão Cửu,
chuyện gì vậy chứ, các ngươi không bị ong chích sao?”
“Đám ong độc đó có sức tấn công mạnh mẽ và số lượng đông đúc như vậy, với
tu vi của chúng ta làm sao có thể không bị chúng chích chứ, không thể may mắn
tránh được.”
Nam Trúc làm một tràng đồng thời kéo tay áo lên cho hắn nhìn thấy, trên cánh
tay trần có năm, sáu lỗ thủng do bị gai độc đâm vào.
Mục Ngạo Thiết cũng xắn tay áo lên cho hắn nhìn, còn vạch mở cổ áo rộng ra
cho hắn thấy, trên da rõ ràng đều có dấu vết bị gai độc đâm vào.
“Loại nọc ong này còn sẽ chọn người để phát tác sao chứ?” Dữu Khánh kinh
ngạc, con mắt liếc nhìn Bách Lý Tâm đứng ở một bên, “Bách Lý, ngươi cũng
không có việc gì sao?”
Loại nọc ong này có chút quái lạ, di chuyển tròng mắt cũng cảm thấy đau nhức,
nói chuyện làm đầu lưỡi nhúc nhích cũng đau, nhưng lúc này hắn đành phải
nhịn đau mở miệng nói chuyện, có chết cũng phải làm cho rõ ràng là chuyện gì
xảy ra.
Nam Trúc đưa Huỳnh thạch lên chiếu vào trên mặt Bách Lý Tâm, có chút lo
lắng hỏi: “Bách Lý, ngươi cũng có chút sưng thũng a, ngươi không sao chứ?”
Bách Lý Tâm sờ sờ mặt mình, rồi nhéo nhéo tay mình, “Ta cũng có hơi đau,
nhưng không đau lắm, chắc chắn không có đau nhức giống như các ngươi, có
thể chịu đựng được. Thực ra lúc ban đầu thấy đau hơn, bây giờ có vẻ đã giảm đi
rất nhiều.”
Hướng Lan Huyên và Tần Phó Quân Đồng cũng đau nhức không thể nhúc
nhích, yên lặng nhìn mấy người chỉnh lý tình huống.
Dữu Khánh nằm đó lập tức cất tiếng chửi rủa, “Nọc ong quỷ quái gì vậy chứ?
Lẽ nào lão tử phải bỏ mạng tại nơi này sao?”
Hắn biết rõ hậu quả khi trúng phải độc này, trong vòng hai ngày toàn thân thối
rữa, sẽ hóa thành một bãi nước mủ mà chết, sẽ chết rất thê thảm.
Vấn đề là hắn bị trúng độc, đã đánh mất năng lực hành động, không có cách nào
đi đến thần thụ tìm kiếm thuốc giải, với năng lực của lão Thất và lão Cửu, hắn
cũng không muốn hai người đi mạo hiểm, để cho hai vị sư huynh này đi, không
chừng cả ba sư huynh đệ đều phải chết tại nơi đây.
Nam Trúc đang quan tâm nhìn chằm chằm Bách Lý Tâm chợt ánh mắt lóe lên,
vỗ mạnh vào trán mấy cái, thậm chí còn đạp đạp chân, “Sao lại quên mất điều
này chứ? Ta đã biết rõ chuyện gì xảy ra rồi.” Ngay sau đó gã quay sang Dữu
Khánh, ngồi xổm xuống vỗ vỗ vào khuôn mặt sưng phù của Dữu Khánh, vui
cười nói: “Lão Thập Ngũ, đừng ủ rũ, yên tâm, ngươi sẽ không chết.”
Dữu Khánh nghi ngờ, “Cái gì mà đã biết chuyện gì xảy ra, nói rõ ràng đi.”
Không phải nói tới hắn, vẻ mặt Mục Ngạo Thiết cũng tràn đầy nghi vấn, không
biết chuyện gì đang xảy ra.
Nói đến đây, sợ hắn còn chưa rõ, gã còn đưa tay kéo bím tóc đuôi ngựa của Dữu
Khánh một cái để ra hiệu.
Dữu Khánh thoáng sửng sốt, sau đó liền phản ứng lại, lẩm bẩm một câu, “Đầu
To?”
Mục Ngạo Thiết cũng có vẻ bừng tỉnh hiểu rõ.
Nam Trúc vui tươi hớn hở gật đầu, “Chứ còn gì nữa?”
Ba nữ nhân nghe bọn hắn nói chuyện mà chẳng hiểu ra sao, không biết ba tên
này đang làm ra trò bí hiểm gì.
Dữu Khánh lập tức suy nghĩ theo hướng này, suy nghĩ một chút thấy đúng là
vậy.
Sau khi rời khỏi khu Đinh Dần, hắn phải tham gia thi đấu, ở chung với những
người khác, sợ mang theo Đầu To đánh đánh giết giết sẽ không thuận tiện, nên
giao Đầu To lại cho hai vị sư huynh trông giữ.
Hắn ở lại khu chữ Đinh khá lâu, một mực không tiếp tục uống trà do Đầu To
nấu. Trong thời gian tham gia thi đấu tổng cũng không có uống.
Về sau, trong khoảng thời gian mười ngày ở cùng với lão Thất, lão Cửu, ban
ngày thì đi theo Tần Phó Quân du sơn ngoạn thủy, đêm tối vì để tạo thành dấu
hiệu mấy người có thói quen tu luyện ban đêm không ra cửa, nên bọn họ cũng
không bảo Đầu To đun nước pha trà để uống.
Đại khái cứ như thế, tính tới tính lui, trước trước sau sau, đúng là không phải
nói, quả thực cũng đã hai tháng rồi.
Ánh mắt hắn liếc nhìn sang Bách Lý Tâm, bỗng nhiên cảm thấy không đúng,
hỏi: “Vậy nàng ta thì sao?”
“Hắc hắc, nàng sao?” Nam Trúc vò đầu cười gượng, “Trước khi đại hội kết
thúc, khi còn chưa tụ tập cùng với ngươi, chúng ta hàng ngày ở chung một nhà,
ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, có một lần vừa lúc gặp nhau, hình như cũng
có mời nàng uống trà một lần.”
Ngụ ý rất đơn giản, Bách Lý Tâm vừa có bệnh trạng nhưng lại có thể tự giảm
bớt, là bởi vì uống không nhiều.
Dữu Khánh liếc nhìn gã khinh bỉ, tròng mắt lại bị đau nhức, bây giờ đã hiểu rồi,
Địa tuyền có được tác dụng khôi phục cực mạnh nhưng dường như không có
hiệu quả gì đối với nọc độc của ong ngũ sắc, ngược lại, nước của Đầu To đun lại
có hiệu quả.
Ba nữ nhân đều loáng thoáng nghe hiểu ra chút thông tin, đó chính là nước trà
mấy tên này uống có khả năng giải độc, loại trà gì chứ?
Bách Lý Tâm không khỏi nhớ lại tình hình được mời uống trà lúc đó, không
cảm thấy có điều gì khác thường.
Nam Trúc lại bóp bóp khuôn mặt sưng phù của Dữu Khánh, khiến cho Dữu
Khánh đau nhức hít mạnh một hơi, rõ ràng là cố ý. “Được rồi, nằm chờ đó đi, ta
và lão Cửu đi tìm nước.”
Gã đứng dậy kêu gọi Mục Ngạo Thiết cùng nhau rời đi.
Dữu Khánh có thể biết rõ hai người đi tìm nước để làm gì, tất nhiên là để Đầu
To nấu nước cho hắn uống, nhằm giải độc cho hắn.
“Ngươi chú ý một chút.” Nam Trúc cất tiếng dặn dò Bách Lý Tâm.
Bách Lý Tâm: “Bọn họ có khả năng đang tìm chúng ta khắp nơi, các ngươi cẩn
thận một chút.”
“Ta dễ bị bắt như vậy sao?” Nam Trúc vỗ vỗ ngực, ra vẻ ta đây, rồi quay người
cất bước.
Nhưng Dữu Khánh chợt gọi lại: “Chờ chút.”
Nam, Mục, Bách Lý ba người đồng thời quay đầu nhìn hắn, Nam Trúc hỏi, “Gì
vậy?”
Dữu Khánh xoay chuyển tròng mắt liếc nhìn về phía Tần Phó Quân, “Cởi y
phục trên người cô ta ra.”
A?
Ba người có chút sửng sốt, Hướng Lan Huyên cũng kinh ngạc quay đầu nhìn
đến, không nghĩ tới người nào đó bây giờ còn có loại nhã hứng này.
Tần Phó Quân lo lắng, vội vàng hỏi: “A Sĩ Hành, ngươi muốn làm gì?”
Nam Trúc bước nhanh quay trở lại, “Không phải chứ, lão Thập Ngũ, tình trạng
ngươi như vậy, còn muốn làm chuyện đó sao, cô ta sưng mập sắp thành quả cầu
rồi, hiện tại không thích hợp nha?”
Dữu Khánh: “Nói tào lao gì vậy? Cởi y phục cô ta ra, có một bộ y phục môn
phái Côn Linh sơn, có thể giảm thiểu nguy hiểm, có thể giúp các ngươi ra ngoài
hành động thuận lợi.”
Nghe được lời này, mọi người mới biết là mình đã hiểu sai.
Nam Trúc suy nghĩ thấy cũng đúng, có một bộ y phục môn phái Côn Linh sơn,
dưới ánh trăng trong đêm tối gặp phải chuyện gì đó có lẽ sẽ có tác dụng lớn. Gã
lập tức đi tới trước mặt Tần Phó Quân, ngồi xổm xuống cởi vạt áo cô ta, “Tần
cô nương, xin lỗi, muốn trách thì trách tiểu tử kia nha, nơi này chỉ có hắn là đầu
óc xấu xa nhất, ta là chính nhân quân tử cũng bị buộc không còn cách nào a!”
Lời này gã là nói cho Bách Lý Tâm nghe.
“Các ngươi vô sỉ!”
Tần Phó Quân xấu hổ khó an, cất tiếng mắng to, mặc dù chỉ là cởi một bộ đồ
khoác ngoài, nhưng cô ta là con gái, bị một nam nhân cởi quần áo rốt cuộc vẫn
cảm thấy xấu hổ.
Sau khi cởi xong y phục, Nam Trúc liền choàng lên người mình, nhưng lại phát
hiện thấy vóc người mình quá lớn.
Áo bào của môn phái này cho dù tương đối rộng rãi, là loại áo bào tay áo rộng,
nhưng cỡ là tương đối nhỏ, không thể bao phủ được cái bụng của gã.
Bị bối rối, xấu hổ ngay tại chỗ, gã nhanh chóng cởi ra ném cho Mục Ngạo
Thiết. Mục Ngạo Thiết thì thuận lợi mặc lên trên người, nhưng vẫn có hơi nhỏ
một chút.
Hiện tại không phải là thời điểm chú ý những điều này, có thể tạm thời sử dụng
là được rồi, lúc này hai người mới biến mất bên ngoài hang động.
Bách Lý Tâm cất Huỳnh thạch đi, bên trong hang tức thì chìm vào bóng tối, chỉ
có thể nghe thấy tiếng hít thở của mấy người.