Bán Tiên

Chương 737: Xem như chúng ta không may




Đương nhiên, Hướng Chân cũng chỉ nhìn nó bởi vì tò mò, không phải nhìn trộm

vì có ý gây rối.

Hoa y nam tử dường như cũng bị âm thanh do chiếc eo bài gây ra làm cho tỉnh

lại, y mơ mơ màng màng mở mắt ra, vươn eo ngồi dậy, nhìn thấy Hướng Chân

đang nhìn mình, y cười rồi nằm xuống lại, khoát tay áo, xem như chào hỏi, vẻ

lười biếng.

Hướng Chân đi tới, gập ngón tay gõ gõ lên mặt trống, cảm nhận tiếng trống

tùng tùng của nó, rồi hỏi: “Hôm nay có thể bắt được hắn không?”

Hoa y nam tử biết gã ta hỏi chính là Dữu Khánh, hai tay đan vào nhau vòng lại

gối đầu, “Ai biết được.”

Hướng Chân trầm mặc.

Hoa y nam tử quay đầu nhìn nhìn gã, cười hỏi: “Ngươi có biết vì sao ta cho bọn

họ thời gian một ngày để tìm kiếm không?”

Hướng Chân tự nhiên là lắc đầu, chờ y nói tiếp.

Hoa y nam tử duỗi một tay ra, chỉ chỉ đàn ong đang bay lượn xôn xao bên

ngoài, “Chúng nó sẽ bay đi tìm kiếm các nơi, và sẽ ghi nhớ vị trí của từng

người.

Sở dĩ ta khoan hồng độ lượng cho bọn họ thời gian một ngày đi tìm người, là hi

vọng những người tiến vào đều sẽ di chuyển, như vậy mới dễ phát hiện được

bọn họ, mới dễ ghi nhớ vị trí đại khái của bọn họ.

Vì vậy ngươi yên tâm, sẽ tìm được hắn, sẽ hỏi cho rõ ràng cách mở cổng ra. Ta

cũng muốn biết được đến cùng là chuyện gì xảy ra.”

Nghe y nói như thế, Hướng Chân quả thực an tâm hơn không ít, gã ta chỉ muốn

tìm được Dữu Khánh để đánh nhau một trận, sau đó rời khỏi nơi đây, đối với

những ân ân oán oán gì khác, gã ta không có chút hứng thú nào…

Tại phần cuối sườn núi, Hướng Lan Huyên nhảy lên, đứng ở trước một vực sâu,

nói một cách chính xác thì đây là một cái hố sâu thật lớn, sự tương phản giữa

sáng và tối làm cho khó có thể nhìn thấy rõ tình hình phía dưới.

Nàng ta quay đầu lại nhìn nhìn đường đi tới, khó giải thích được mà buông

tiếng thở dài, cảm thấy lần này té ngã quả thực có phần thảm, nhận thấy lời nói

“Kiêu binh tất bại” quả nhiên là lời lẽ chí lý.

Dựa theo phỏng đoán của nàng ta, việc Nhạc Thù và Cam Ly dùng cách cưỡng

ép con tin để áp chế Hoàn Ngọc Sơn chưa chắc đã có thể được như ý, bởi vì

nàng ta biết rất rõ chênh lệch giữa tu sĩ cảnh giới Cao Huyền và cảnh giới

Thượng Huyền lớn bao nhiêu. Điều này cũng có nghĩa là loại người trước có

càng nhiều khả năng để thực hiện hành động.

Nhưng nàng ta không có nhắc nhở bọn họ, cũng không nói ra hậu quả có thể

phải đối diện, nàng ta lợi dụng những thủ hạ đó ngăn chặn Hoàn Ngọc Sơn,

tranh thủ thời gian cho nàng ta thoát đi.

Đó là một quyết định rất tàn nhẫn, nhưng nàng ta không thể không lựa chọn như

vậy. Nếu như nàng ta lưu lại, rất có thể tất cả mọi người đều khó thể thoát thân,

ngay cả nàng ta cũng chạy không thoát.

Mà hố sâu trước mặt cũng chưa hẳn là nơi ẩn nấp tốt nhất, nhưng hiện tại nàng

ta bị thương khá nặng, đã khó thể chịu đựng nữa, nghĩ lui nghĩ tới nàng ta vẫn

quyết định đi xuống dưới nhìn xem hoàn cảnh rồi tính tiếp.

Sau khi nhìn nhìn xung quanh, nàng ta tung người nhảy xuống, thân hình không

nhanh không chậm mà rơi xuống mặt đất gồ ghề phía dưới hố sâu.

Khi đã xuống đến phía dưới, nàng ta có thể nhìn thấy rõ hoàn cảnh nơi này,

khắp nơi là đá lởm chởm và rêu, đất đai cằn cỗi, mọc đầy cỏ dại và bụi gai.

Nàng ta quan sát cẩn thận hoàn cảnh xung quanh, sau đó bắt đầu tiến về phía

bóng tối nhìn không thấy rõ xa xa, định tìm kiếm một nơi ẩn núp thích hợp.

Bởi vì đường không dễ đi, lại gặp phải chướng ngại vật, nàng ta hít một hơi,

tung người phi thân lướt qua.

Nhưng khi rơi xuống, nàng ta loạng choạng, miệng “Phốc” một tiếng, sặc ra

một ngụm máu tươi, lảo đảo lắc lư gần như đứng không vững, nàng ta vội vàng

đưa tay chống vào tảng đá lớn ở bên cạnh mới không bị đổ nhào xuống, một tay

ôm lấy ngực kịch liệt thở hổn hển.

Một hơi chân khí đang duy trì vừa được buông lỏng ra, thân thể bỗng nhiên cảm

thấy suy yếu.

Thật khó khăn mới điều hòa lại được nhịp thở, nàng ta tiếp tục xách váy bước

thấp bước cao tiến tới phía trước.

Khi đi tới chỗ giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, nàng ta mới phát hiện có

một đám lớn hoa tươi mọc tại khu vực bóng tối tránh né ánh sáng, là một loài

hoa màu vàng tươi tắn to cỡ chậu rửa mặt, từ trên cao nhìn xuống, giống như

từng khuôn mặt tươi cười ngước nhìn lên trời.

Nhưng vào lúc này nàng ta không có tâm tình để thưởng thức, nàng ta chỉ muốn

tìm xem có nơi nào thích hợp để ẩn nấp hay không. Nàng ta nhảy xuống khỏi

tảng đá, ổn định thân hình có chút loạng choạng của mình, đó tiếp tục đi sâu vào

hơn.

Nhưng khi nàng ta vừa mới đi qua một tảng đá lớn có hình dáng như một con

hổ ngồi xồm thì từ phía sau tảng đá đột nhiên nhô ra một cánh tay, điểm vào

trên eo nàng ta.

Tri giác và khả năng phản ứng đều đã rất chậm chạp, Hướng Lan Huyên kinh

hãi, còn chưa kịp phản ứng, trên người đã bị điểm một loạt chỉ, đã bị người hạ

cấm chế lên khắp thân thể, không thể vận dụng tu vi được nữa, cho dù còn sức,

sức lực hiện tại của nàng ta cũng chỉ có hạn.

Không ngờ tới nơi đây cũng mai phục, nàng ta cất tiếng thầm than “Mạng ta

xong rồi”, còn không biết phải chịu khuất nhục gì đây, một tiếng kiếm ngân

vang, một cây kiếm gác ở trên cổ nàng ta, có vẻ sẽ lấy tính mạng của nàng ta

bất cứ lúc nào.

Lúc này, hai bên nàng ta, mỗi bên xuất hiện một người, hai người tại hai bên

chậm rãi nghiêng tới trước mặt nàng, giống như nhìn thấy thứ gì đó quái lạ.

Đầu tiên đập vào trong mắt nàng ta là một tên to con che nửa mặt, cũng chính là

người cầm kiếm gác trên cổ nàng.

Sau đó là một người chậm rãi buông ngón tay rời khỏi người nàng ta, cũng che

nửa mặt, nhưng vừa nhìn thấy đầu tóc cuộn đuôi ngựa, và có ấn tượng quen

thuộc, nàng ta lập tức nhận ra là ai, kinh ngạc thốt lên: “A Sĩ Hành?”

Có thể nói là vô cùng kinh ngạc, tên này lúc trước không biết chạy đi đâu,

không nghĩ tới mình tùy tiện tìm một nơi, chui vào trốn liền gặp phải, duyên

phận này đúng là không còn gì để nói.

Không sai, người xuất thủ khống chế nàng chính là Dữu Khánh.

Đây không phải là nơi nào khác, chính là nơi Đằng yêu chỉ dẫn đến lấy phấn

hoa. Mấy người bọn hắn đang làm việc tại nơi này, Bách Lý Tâm được phái

canh gác đột nhiên nhảy xuống nói có người đến, còn nói là Hướng Lan Huyên

đã tới, bọn hắn sợ hãi vô cùng, vội vàng chạy đi ẩn cấp.

Không cho bọn hắn có nhiều thời gian, ngay sau đó Hướng Lan Huyên đã

xuống tới, bọn họ thật sự sợ đến mức thở cũng không dám thở, ngay cả nhịp tim

đập cũng phải tận lực thi pháp kiềm chế lại.

Nào ngờ, đột nhiên nhìn thấy Hướng Lan Huyên nôn ra máu, hơn nữa ngay cả

đứng cũng đứng không vững.

Với thực lực của vị này, chắc hẳn không cần phải diễn trò như vậy.

Điều này giúp bọn hắn ý thức được, nàng ta không phải tới bắt bọn hắn, cũng

chưa phát hiện ra vị trí bọn hắn ẩn nấp, hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó, rất giống

như là tới tránh nạn.

Nhìn thấy sau đó quả thực không còn có người nào xuất hiện, vì vậy mới diễn ra

một màn trước mắt này, bằng không trong tình huống bình thường, bọn hắn làm

sao dám động tới Hướng Lan Huyên, dù chỉ là một đầu ngón tay.

Thấy nàng ta trực tiếp gọi ra tên mình, Dữu Khánh cũng rất kỳ quái, sờ sờ tấm

vải rất dày che trên mặt, vô thức hỏi một câu, “Như vậy mà cũng có thể vừa

nhìn đã nhận ra sao?”

Hướng Lan Huyên nhịn không được liếc mắt khinh bỉ.

Ngay sau đó, ánh mắt Dữu Khánh chú ý tới cách ăn mặc của nàng, phát hiện

thấy vị này hôm nay ăn mặc thật sự tùy tiện, hơn nữa y phục rõ ràng có chút rối

lôi thôi, không biết đã gặp phải chuyện gì, vạt áo xộc xệch, để lộ một nửa bộ

ngực trắng nõn, khiến cho Dữu đại chưởng môn không muốn nhìn chằm chằm

vào đó cũng khó.

Hướng Lan Huyên rất nhanh liền phát hiện thấy ánh mắt của hắn, tức giận, mở

miệng mắng: “Mắt của ngươi nhìn đi đâu vậy?”

Cho dù bị khống chế, nhưng bạo uy của Đại hành tẩu Đại Nghiệp ty vẫn còn đó.

Dữu Khánh bối rối gượng cười, chuyển dời ánh mắt đi chỗ khác, như rất muốn

nói mình không phải cố ý.

Ánh mắt Hướng Lan Huyên lại tập trung vào Mục Ngạo Thiết, nghiêm nghị và

ớn lạnh, giống như đang nói, ngươi thật to gan!

Khi nàng ta phát tác ra, khí thế quả thực rất cường đại, tay của Mục Ngạo Thiết

vô thức mà run lên, nhưng ngay sau đó y lại ưỡn ngực lên, vững vàng cầm kiếm

gác ở cổ nàng ta, giữ chặt không thả.

Cũng may Dữu Khánh xem như thức thời, nhanh chóng nhấc tay đẩy liếm trong

tay Mục Ngạo Thiết ra, “Người mình, người mình, không cần phải làm như

vậy.”

Ngoài miệng nói người mình, thực ra là vì chưa biết rõ tình hình, định lưu lại

một đường lui cho mình, trên thực tế thì không có ý định giúp Hướng Lan

Huyên cởi bỏ cấm chế trên người.

Mục Ngạo Thiết đành phải thu kiếm trở vào bao.

Lúc này, Nam Trúc và Bách Lý Tâm cũng xông ra khỏi nơi ẩn nấp, mặt cũng

được che lại, tiếp cận tới đây, hiếu kỳ đánh giá vị Đại hành tẩu cao cao tại

thượng này.

Hướng Lan Huyên nhấc tay điều chỉnh lại y phục nơi ngực của mình lại một

chút, đồng thời quét mắt nhìn mấy người, không chút khách khí, trực tiếp đưa ra

yêu cầu, “Các ngươi hẳn có mang theo đan dược chữa thương, đưa cho ta một

chút, ta bị một chút nội thương.”

Nàng ta đuổi theo quá vội vàng, cũng có phần chủ quan, trên người gần như

không mang theo bất kỳ thứ gì, nếu không thì đã không mặc bộ đồ ngủ chạy đến

đây.

Cũng là bởi vì không thể sử dụng linh đan diệu dược đúng lúc, mới làm cho

thương thế trở nên nặng hơn qua một quá trình chạy trốn, khiến cho khi rơi

xuống nơi đây thì ngay cả đứng cũng đứng không vững.

“Có có có.” Nam Trúc nhanh chóng tiến tới nịnh bợ, lấy bình thuốc nhỏ ra, đổ

ra một viên thuốc trong trẻo thơm phức.

Đám người Dữu Khánh không có ngăn cản.

Hướng Lan Huyên cầm thuốc vào trong tay, vân vê nhìn nhìn, nhíu mày hỏi:

“Không có thuốc nào tốt hơn chút sao?”

Dữu Khánh cười khổ: “Đại hành tẩu, ngươi cho rằng chúng ta là ngươi sao, có

được tài nguyên dùng không hết, chúng ta thật sự dùng không nổi linh đan diệu

dược tốt hơn.”

Hướng Lan Huyên liếc xéo hắn một cái, rồi vẫn nhét viên thuốc vào trong

miệng, nuốt xuống, có vẫn tốt hơn không.

Lúc này, Dữu Khánh nhịn không được, hỏi: “Đại hành tẩu, thương thế của ngài

là chuyện gì xảy ra vậy?”

Nói đến việc này, trong mắt Hướng Lan Huyên lóe lên sát ý, hừ một tiếng, “Bị

lão tặc Hoàn Ngọc Sơn tập kích, tu vi của lão tặc đã đột phá đến Cao Huyền từ

lâu, mấy năm nay vẫn luôn kín tiếng ẩn giấu thực lực, e rằng đã có lòng gây rối

từ trước.”

Ánh mắt nhìn tới Dữu Khánh, “Côn Linh sơn hẳn là đã nảy sinh lòng tham,

muốn độc chiếm tiên phủ này, có lẽ không chỉ định giết mình ta, ngay cả các

ngươi e rằng cũng đừng hòng sống sót đi ra ngoài.

Bên ngoài cổng vào, hẳn là đã bị Côn Linh sơn trông chừng rồi, với thực lực

của các ngươi, cho dù ra được nơi này cũng khó thể thoát khỏi được tay Côn

Linh sơn, bọn chúng làm sao có khả năng để cho các ngươi rời đi được? Hiện

tại chúng ta mới là cùng một tốp, phải đồng tâm hiệp lực mới được.”

Nói ra một đống lời nói, kỳ thực câu cuối cùng mới là điều nàng ta muốn nói.

Rõ ràng đã nhận ra là nàng mà vẫn dám ra tay, điều này có thể là bốc đồng sao?

Nàng ta có thể cảm nhận được, mấy người này có lẽ cảm thấy phượng hoàng rơi

xuống không bằng gà, cũng giấu giếm ý đồ giết người diệt khẩu, vì vậy không

thể không nhắc nhở mấy người này phải hiểu rõ lợi và hại.

Hiện tại nàng ta cũng không dám để cho những người này biết được thủ hạ Đại

Nghiệp ty của mình có thể đã gặp nạn.

Thậm chí cũng không dám truy hỏi bọn hắn làm sao tìm được đến tiên phủ này,

sợ không cẩn thận khơi gợi lên sát tâm của những người này.

Kể cả việc bọn hắn làm sao chạy thoát khỏi tay đám người Nhạc Thù, ngay cả

nhắc cũng không dám nhắc, và càng không dám hỏi thăm bất kỳ tình huống nào

bên trong tiên phủ này.

Tình thế người ta mạnh hơn, không thể không kiềm chế.

Dữu Khánh hơi cau mày, hiện tại hắn lo lắng nhất không phải điều này, hắn

trầm giọng hỏi: “Nói cách khác, đám người Côn Linh sơn do Hoàn Ngọc Sơn

cầm đầu đang lùng bắt truy sát ngươi?”

Hướng Lan Huyên: “Đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

Dữu Khánh tức thì than khổ liên tục, “Ta nói nha Hướng đại hành tẩu, trời đất

bao la như vậy, ngài chạy đi nơi nào không chạy, tại sao lại chạy tới nơi này

chứ?”

Chỉ kém chút nói ra ngươi làm vậy chẳng phải là hại chúng ta sao?

Khóe miệng Nam Trúc giật giật, mấy người cũng nhận ra được gặp phiền phức,

nán lại nơi này e rằng không ổn.

Hướng Lan Huyên: “Chạy ra khu vực địa hình rộng rãi, trống trải quá dễ thấy,

khu vực trống ta cũng không biết nơi nào chỗ ẩn nấp thích hợp, chỉ có thể

nương theo thế núi che chắn để chạy đi. Ta cũng không ngờ tới các ngươi lại

trốn ở nơi này.

Ta nói nha, các ngươi che mặt làm gì chứ, chỉ có chừng đó người tiến vào đây,

các ngươi thật sự cho rằng che mặt như vậy thì người khác sẽ mù mắt nhận

không ra các ngươi được sao?”

Dữu Khánh không có tâm tình nói nhiều với nàng ta, nhanh chóng quay đầu lại

nói với Bách Lý Tâm: “Ngươi thị lực tốt, nhanh chạy ra bên ngoài canh chừng

đi, phải trốn cho kỹ, đừng để người nhìn thấy.”

Bách Lý Tâm biết rõ tính nghiêm trọng của sự việc, không nói hai lời, lắc mình

lướt đi.

Dữu Khánh quay sang nói với hai vị sư huynh: “Còn nhìn gì nữa, đứng đây chờ

người ta bao vây chúng ta sao? Xem như chúng ta không may, nhanh chóng thu

dọn rồi rời đi.”

Giọng điệu có vẻ rất bực bội, không biết tại sao lại cứ xảy ra chuyện, mình sai

lầm để bị theo dõi cũng đành chấp nhận, ví dụ như Tiểu Vân gian bị phát hiện

rồi bị bắt, ở đây tùy tiện chạy trốn cũng có thể gặp gỡ được bọn hắn thì tính là

chuyện gì chứ, là vận mệnh không tốt hay là thế nào?

Hướng Lan Huyên vội nói: “Không cần quá mức lo lắng, tốc độ bọn chúng lục

soát không nhanh như vậy, không có khả năng vội vã đến đây, bọn chúng truy

tìm dọc theo dãy núi, lục soát tới đây trời cũng tối. Muốn đi vẫn nên chờ đến

khi bầu trời tối đen rồi hãy đi. Lão tặc Hoàn Ngọc Sơn rất có thể đang ở trên

bầu trời nhìn chằm chằm, rời đi lúc này sẽ càng nguy hiểm.”

Dữu Khánh lập tức hỏi: “Ngươi xác định?”

Hướng Lan Huyên: “Quãng đường từ cổng vào tiên phủ đến nơi đây tương đối

xa, e là có hơn trăm dặm, không có khả năng nhanh như vậy liền lục soát đến

nơi này. Nếu thật sự nhanh như vậy liền có nguy hiểm thì ta sẽ không nhảy vào

bên trong này.”

Nghe được lời này, sư huynh đệ ba người thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ cũng

phải, nữ nhân này không có khả năng muốn chết.

Thấy bọn họ đã yên tâm rồi, Hướng Lan Huyên lại nói: “Ta muốn vận công

chữa thương, trước tiên cởi bỏ cấm chế trên người ra đi.”

Điều này sao? Sư huynh đệ ba người quay mặt nhìn nhau, nếu cởi bỏ cấm chế,

để cho người ta chữa trị tốt thương thế, thì không khỏi quá nguy hiểm.

Bây giờ chưa hạ quyết tâm làm thịt nữ nhân này, và cũng không tiện đắc tội với

người ta.

Cuối cùng Dữu Khánh nặn ra một lí do, “Đại hành tẩu, không phải chúng ta

không tin ngươi, mà là cần thận trọng, chờ khi chúng ta xác nhận ngươi quả

thực là Hướng đại hành tẩu của Đại Nghiệp ty, lúc đó cởi bỏ cấm chế cho ngươi

cũng không muộn.”