Bán Tiên

Chương 736: Cứu đồ




Sở dĩ để cho Hướng Lan Huyên đi trước, vừa là để biểu hiện trung thành, vừa là

vì không được lựa chọn.

Bọn họ đều đã nhìn thấy cảnh Đại hành tẩu bị đánh rớt xuống đất, nhận ra được

Đại hành tẩu đã bị thương không nhẹ, lời của vị Hoàn đại trưởng lão này cũng

rất rõ ràng, Đại hành tẩu bị Hoàng hậu nương nương đánh bị thương vẫn chưa

khỏe.

Trên cơ bản có thể xác định được, lúc này Đại hành tẩu không phải là đối thủ

của vị Hoàn đại trưởng lão này.

Người ta nói buông tha cho bọn hắn gì đó, bọn hắn không thể tin được, làm sao

có thể buông tha cho bọn hắn chứ? Đối với Côn Linh sơn mà nói, bọn họ không

thể để cho bất kỳ kẻ nào không đáng tin cậy biết chuyện trước mắt để lộ tin tức

ra ngoài.

Đại Nghiệp ty cũng không thể dung thứ cho kẻ phản bội, có truy sát đến chân

trời góc biển cũng sẽ không bỏ qua!

Hiện tại, chỉ có bảo vệ được Đại hành tẩu, mới có thể có nhiều khả năng, ít nhất

Đại hành tẩu là người có thực lực nhất có thể xông được ra ngoài, vạn nhất có

chuyện gì, Đại hành tẩu cũng là người có khả năng nhất báo thù cho bọn hắn.

Sở dĩ y dám để cho Hướng Lan Huyên đi trước, cũng là bởi vì trên tay y có con

tin.

Đều là người đã làm quen loại chuyện này, bọn họ nhìn rất thông suốt, nếu như

con tin có ích, vậy thì bọn họ sẽ không sao, nếu như con tin vô ích, vậy thì

không ai có thể chạy thoát được.

Hướng Lan Huyên liếc nhìn bọn họ, thời điểm này cũng không có cái gì gọi là

có tình có nghĩa, cho dù là những thủ hạ này hay chính nàng ta, đều biết rõ lựa

chọn tốt nhất là như thế nào, lúc này nàng ta đề phòng Hoàn Ngọc Sơn và chậm

rãi lui ra phía sau.

Sau đó, ngay tại phía dưới mí mắt của Hoàn Ngọc Sơn, nàng ta lắc mình rời đi,

trốn về phái khu vực sườn núi.

Bọn họ đều là người có kinh nghiệm gặp nạn, biết rằng ở trong cánh đồng bát

ngát sẽ không dễ dàng che giấu thân hình, có sự che chắn của rừng núi thì mới

càng dễ dàng thoát thân.

Về phần sau đó làm sao để gặp mặt thủ hạ, việc này không phải là vấn đề gì lớn,

nếu đã biết được mọi người đều đã vào đây, tự nhiên sẽ có cách lưu lại dấu hiệu

để gặp mặt.

Nhìn thấy Hướng Lan Huyên bay đi, Hoàn Ngọc Sơn trong vô thức dịch bước,

nhưng đột nhiên nghe Nhạc Thù gầm lên, “Ngươi thử xem!”

Lưỡi kiếm trong tay lại được đè mạnh hơn một ít, trên cổ Nhan Dược đã chảy

máu đầm đìa, cổ áo cũng bị máu tươi ướt đẫm.

Hoàn Ngọc Sơn không thể không nắm chặt tay dừng lại, mặc dù vẻ mặt lạnh

lẽo, nhưng lão ta không dám dễ dàng làm gì những người này.

Giống như đối phương đã nói, Nhan Dược quả thực là một nhược điểm của lão

ta, Linh cốc cất giấu bí mật lớn nhất của Côn Linh sơn, mà nhất mạch này của

lão ta lại đang kiểm soát cấm địa Linh cốc của Tông môn, lão ta có thể giao

Linh cốc cho Nhan Dược quản lý, có thể thấy ông ta được tín nhiệm thế nào.

Cuộc đời này lão ta không có con cái, cho dù không coi Nhan Dược là con trai,

nhưng quả thực coi như là truyền nhân thừa hưởng y bát.

Chính là nhìn rõ được điểm này, Nhạc Thù và Cam Ly mới sẽ giết những người

khác nhưng không giết Nhan Dược.

Đối với một số phương diện, Đại Nghiệp ty vẫn là có hiểu biết nhất định.

Nhan Dược xấu hổ gào thét, “Sư tôn, không cần lo cho ta!”

Nhạc Thù giữ ông ta lại, nhanh chóng điểm lên trên người ông ta, trực tiếp

khiến ông ta ngậm miệng, sau đó lôi kéo ông ta lui về phía sau.

Cam Ly lập tức phất tay ra hiệu, một đám nhân viên Đại Nghiệp ty đều cảnh

giác cao độ lui về phía sau.

Hoàn Ngọc Sơn trầm giọng nói: “Ta đã thả cho Hướng Lan Huyên rời đi, các

ngươi vẫn không thả người sao?”

Nhạc Thù vừa lui vừa cười lạnh nói: “Hoàn đại trưởng lão đang nói giỡn chăng?

Hiện tại chúng ta đưa người cho ngươi, chẳng phải là muốn chết sao?”

Cam Ly cũng bổ sung một câu, “Hoàn đại trưởng lão cứ việc yên tâm, chỉ cần

chúng ta bình an, đệ tử của ngươi tự nhiên cũng sẽ bình an, chúng ta làm sao có

thể dễ dàng hủy hoại một lá bài tốt như vậy.”

Hoàn Ngọc Sơn cất tiếng cười nhạt, “Đường đường Đại Nghiệp ty, đúng là đã

làm quen loại chuyện cưỡng bức thối nát thế này.”

Đám người Nhạc Thù không để ý tới lời châm biếm của lão ta, nhanh chóng rút

lui, rút về phía sườn núi mà Hướng Lan Huyên đã rời đi.

Một đám người vừa rút lui vừa đề phòng phía sau, thấy Hoàn Ngọc Sơn đứng

sừng sững tại chỗ không chút động, bọn họ yên tâm không ít.

Nhạc Thù đang khống chế Nhan Dược cất lời trêu chọc, “Nhan huynh, xem ra

sư phụ ngươi đúng là rất yêu quý ngươi nha.”

Nhan Dược hổ thẹn nhắm mắt lại, đã bị điểm Á huyệt, ông ta cũng không thể

nói ra được lời gì.

Một đám người nhảy lên tiến vào trong núi, sau đó nhanh chóng luồn lách, lúc

này chưa phải là thời điểm để tìm nơi ẩn nấp.

Cuối cùng cũng tới hừng đông, đã có thể nhìn thấy rõ cảnh đẹp trong tiên phủ

này, nhưng không có ai có tâm tình thưởng thức các loại kỳ hoa dị thảo trong

núi, đều chỉ lo tập trung chạy và chạy, vừa chạy vừa cao độ đề phòng xung

quanh.

Chạy được một đoạn đường khá xa, khi xâm nhập vào trong một chỗ sơn cốc thì

trong cốc đột nhiên vang lên một tiếng “Ông” trầm đục vang vọng.

Mọi người cả kinh, vội vàng đề phòng xung quanh, Nhạc Thù đang khống chế

con tin thì nhanh chóng giữ chặt Nhan Dược hơn một chút, kiếm càng một mực

giữ sát trên cổ Nhan Dược không dám thả lỏng chút nào, cưỡng ép Nhan Dược

xoay vòng cảnh giác xung quanh.

Nhưng khi y cưỡng ép Nhan Dược xoay vòng tới vị trí đưa lưng về vách núi

bên cạnh thì chỗ vách núi đó bùng nổ ra giống như trời long đất lở.

Mảnh đá vụn bắn tung tóe ra ngoài.

Nhạc Thù cách vách núi tương đối gần, vụt quay đầu lại, nhưng còn chưa kịp

phản ứng gì thì đã bị mấy khối đá to to nhỏ nhỏ bắn trúng sau lưng, đánh cho y

phải bật phun ra một ngụm máu tươi.

Trong đầu lóe lên một ý nghĩ, đã đoán được là ai xuất thủ đánh lén, định kéo

kiếm cắt đứt cổ Nhan Dược nhưng không thể dùng sức, tròng mắt dường như

muốn lồi cả ra ngoài, vụn đá đâm thẳng vào bên trong cơ thể y, máu từ lỗ thủng

bắn tung ra, ôm lấy Nhan Dược bay đi ra ngoài.

“A…”

Theo đám đá vụn cuồng bạo bắn tung ra, từng tràng tiếng kêu thảm thiết liên tục

vang lên, kẻ có tu vi hơi kém một chút lập tức bị từng khối đá đâm thủng thân

thể, có một số kẻ bị tảng đá hơi lớn trực tiếp nện bay, vách núi đối diện cũng bị

sức mạnh cường đại đánh ầm ầm sụp đổ một bên.

Cam Ly cùng lúc tung cả chưởng và kiếm, liều mạng chống đỡ đá vỡ bắn vọt

tới.

Một bóng trắng từ trong thân núi bị đánh vỡ bay vọt ra theo đám đá vụn, xuất

thủ chụp tới Cam Ly.

Đối với Cam Ly mà nói, tốc độ ra tay của đối phương quá nhanh, chưởng và

kiếm vừa mới vội vàng đánh bay mấy khối đá, một cái thủ trảo đã chụp ngược

xuống trên đầu cô ta, búi tóc bung ra, năm ngón móc vào trong sọ não của cô

ấy.

Cô ta lập tức vung kiếm quét ngang, muốn ngọc thạch câu phần với lão, nhưng

tu vi cường đại của đối phương đã từ Thiên Linh cái xuyên thấu toàn thân, thân

thể cô ta giống như muốn nổ tung ra vậy, máu từ trong xoang mũi phun mạnh

ra, khóe mắt cũng chảy ra máu, chân mềm nhũn quỳ xuống, kiếm vung ra cũng

vô thức chống trên mặt đất, miễn cưỡng chống đỡ cho mình không đổ.

Một bóng người mặc bạch y chụp tay trên đầu cô ta, người đứng ở trước mặt

chính là Hoàn Ngọc Sơn.

Khóe miệng và lỗ mũi Cam Ly đang tí tách tí tách chảy máu.

Nhạc Thù cũng máu chảy đầm đìa một bên mặt, một nửa hộp sọ đã bể nát, máu

tươi và óc tràn ra, con mắt vẫn còn trừng lớn, tựa như đang ở trong cơn ác

mộng.

Mấy chục người, hầu hết đều nằm gào thét, rên rỉ trên mặt đất, chỉ có hơn mười

người vừa lăn vừa bò chạy đi, không còn quan tâm nổi tới sự sống chết của hai

vị hành tẩu, thực sự là thực lực khác biệt quá xa, quả thực là một trời một vực.

Hoàn đại trưởng lão không quan tâm tới hơn mươi người chạy trốn kia, ánh mắt

lạnh lùng nhìn chằm chằm Cam Ly đang quỳ gối trước mặt, trầm giọng hỏi: “Ta

hỏi lại ngươi một lần nữa, vị Thám Hoa lang kia ở đâu?”

Cam Ly chịu đựng cơn đau đớn trong cơ thể, cắn răng, run rẩy nói: “Ta nói, ta

nói hết, xin Đại trưởng lão bỏ qua cho, người không phải chạy thoát, đã bị đại

vương trên ‘Thần thụ’ mang đi rồi.”

Cô ta làm sao biết được vị đại vương kia? Hoàn Ngọc Sơn tức thì vẻ mặt kinh

nghi, sau một lúc cau mày hơi suy tư, đột nhiên nhấc trảo, một cái đầu sống sờ

sờ dễ dàng bị bứt ra giống như vặt trái cây, tiện tay vung lên, đầu bay đi, “Bộp”

một tiếng, nện lên trên vách núi đối diện, vỡ nát, lão ta trút nỗi uất hận lúc

trước.

Sở dĩ lão ta giết ngay mà không tiếp tục hỏi thêm lời nào là bởi vì nhận thấy

không cần thiết hỏi thêm nữa, thời điểm này, nếu như đối phương nói dối, có ép

hỏi thêm nữa cũng sẽ không nói thật, lão ta không có thời gian để chậm rãi thẩm

vấn, nếu như lời nói đó là thật, vậy thì cũng không cần thiết lưu lại nữa.

Máu tươi phun ra không thể đến gần lão ta chút nào.

Thân thể Cam Ly chống kiếm quỳ xuống đất rầm rầm đổ xuống.

Hoàn Ngọc Sơn đi tới bên cạnh Nhạc Thù, một cước đá bay thi thể Nhạc Thù

ra, ngũ trảo xòe ra, cách không hút đệ tử Nhan Dược lên, nhanh chóng xuất thủ

cởi bỏ cấm chế trên người ông ta.

Sau khi khôi phục tự do, Nhan Dược cảm nhận tu vi đang lưu chuyển khôi phục

trong cơ thể, rồi quay nhìn cảnh tượng máu thịt đầm đìa xung quanh, ông ta vô

cùng lo sợ, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy sư phụ đại khai sát giới như thế,

cảnh tượng này khiến cho ông ta trong lúc nhất thời quên đi nỗi xấu hổ của

mình.

Hoàn Ngọc Sơn lắc mình đi đến đỉnh núi, một chân đạp xuống đất, đỉnh núi ầm

ầm sụp đổ, tràn xuống không thương tiếc mà chôn vùi đám người đã chết và cả

những kẻ chưa chết còn đang rên rỉ, giãy giụa phía dưới.

Nhan Dược kinh hãi, phi thân bay lên, tránh thoát núi lở, khi rơi xuống, sơn cốc

dưới chân đã bị lấp bằng, bụi mù cuồn cuộn tung bay ra bốn phía.

Hoàn Ngọc Sơn ở cách không xa nói: “Ngươi không giữ người lại được, khi

Khúc trưởng lão chạy đến phát hiện thấy khác thường, tất nhiên sẽ dẫn người

chạy tới cổng vào tụ họp với ta, ngươi lập tức đến cổng vào trông chừng ở đó.

Khi gặp được Khúc trưởng lão, hãy lập tức dẫn người tới, tìm kiếm trên mặt đất

dọc theo sườn núi. Nói chung, quyết không thể để cho tiện nhân Hướng Lan

Huyên chạy mất.”

Còn lão ta thì sẽ tìm kiếm trên không trung, hơn nữa cần phải tìm kiếm ngay

bây giờ, đồng thời cũng là vì để chấn nhiếp mục tiêu, khiến mục tiêu không

dám chạy ra khỏi vùng đất trống trải, giới hạn tối đa phạm vi mục tiêu có thể

chạy trốn, để nhân thủ tới sau dễ tìm kiếm.

Nhan Dược nghe vậy, lại giật mình, “Vạn nhất Hướng Lan Huyên cũng chạy tới

cổng vào, đệ tử gặp phải thì phải làm sao? Nhóm người Khúc trưởng lão đi lục

soát mà gặp phải tất nhiên cũng sẽ gặp nạn.”

Ông ta chỉ vừa mới thoát khỏi thân phận con tin ở trong tay đối phương, nếu

tiếp tục rơi vào trong tay người ta, vậy thì thực lúng túng.

Hoàn Ngọc Sơn: “Ngươi yên tâm đi, cô ta bị thương rất nặng, đã là nỏ mạnh hết

đà, ngay cả là ngươi, cô ta cũng không phải là đối thủ.”

Nghe được lời này, Nhan Dược lập tức có sức lực, chắp tay đáp: “Đệ tử lĩnh

mệnh.”

Hoàn Ngọc Sơn lắc mình bay lên trời, trực tiếp bay trong không trung, bắt đầu

tìm kiếm từ trên cao.

Nhan Dược ngước nhìn lên, mặt lộ vẻ cảm kích.

Tại thời khắc mấu chốt, sư tôn coi trọng ông ta như thế, thà rằng để cho Hướng

Lan Huyên chạy thoát cũng muốn cứu ông ta trước tiên, thử hỏi ông ta làm sao

có thể không cảm kích.

Ông ta xoay người lướt đi, theo lệnh chạy đi trông chừng cổng vào…

Mặt trời vừa mới nhô lên, ánh sáng rực rỡ trên thần thụ cũng không còn thấy

nữa.

Hướng Chân cõng kiếm đứng ở trên đại thụ che trời ngắm mặt trời mọc, cảm

nhận bầu không khí sảng khoái thanh thản của tiên phủ, chỉ là âm thanh ong ong

xung quanh đã quấy nhiễu ít nhiều.

Những con ong ngũ sắc to cỡ nắm đấm bay lượn xoay quanh đại thụ, số lượng

đàn ong xuất hiện càng ngày càng nhiều, gần như bao phủ lên đại thụ một tầng

sa mỏng.

Kích thước và chiều cao của cây đại thụ này không phải chỉ to lớn bình thường,

nhưng đàn ong nhiều đến nỗi giống như có thể khoác lên cây một lớp sa mỏng,

có thể tưởng tượng ra được số lượng của chúng như thế nào.

Vô số ong ngũ sắc bận rộn bay tới bay lui, trông cực kỳ cần cù vất vả.

Lúc này Hướng Chân mới biết, đây nào phải là Tiên cung gì, rõ ràng là một tổ

ong to lớn.

Sau khi mặt trời hiện lên, đêm dài mênh mông trôi qua, tiếng trống cũng biến

mất, hai nam hai nữ ăn mặc quái dị cũng đã đi làm việc.

Ánh nắng chiếu ngay đối diện, Hướng Chân chói mắt xoay người đi, nhìn thấy

hoa y nam tử đang nằm trên một mặt trống ngáy ngủ, có vẻ ngủ rất ngon lành.

Gã lại quan sát xung quanh, ánh mắt rất nhanh hướng về một mái lều che nắng

phía trên khoảng trống.

Kỳ thực cũng không phải là mái lều, là một đám dây leo mọc tại trên cây, chúng

đan xen vào nhau trông giống như mái lều, lá cây xanh biếc như ngọc, tươi sáng

xinh đẹp.

Gã chú ý đến trái cây ở trên dây leo, một trái cây màu đen nhìn như hồ lô treo

tại chính giữa, nhìn hình dạng dây leo lại không giống như là cây hồ lô, cũng

không biết đó là cây gì.

Đột nhiên, hoa y nam tử đang ngủ trên trống lật người lại, một tấm thẻ bài trên

eo y gõ lên mặt trống hai tiếng “Tùng tùng “.

Ánh mắt Hướng Chân lập tức đổ dồn tới chỗ tiếng vang, gã phát hiện thấy đó là

một tấm eo bài điêu khắc từ gỗ đen, nhỏ hơn bàn tay, trên thẻ bài khắc một hình

kỳ quái, một con chim, một con chim có ba chân.

Gã tưởng rằng mình đã nhìn lầm, chú ý nhìn kỹ, hình quái điểu khắc trên thẻ bài

quả thực là có ba chân.