Thấy y nói thứ này tốt như vậy, Hướng Chân cũng múc lên một muỗng nhỏ, vừa
cho vào miệng liền thấy vị ngọt thơm, khi nuốt xuống có cảm giác sảng khoái
thấm sâu tới lỗ chân lông, quả thực cũng rất nhanh liền đè ép cơn đau đớn trong
bụng.
Nó thực sự rất ngọt ngào và ngon miệng, mùi thơm dễ chịu, gã liền từng thìa
từng thìa một rất thoải mái hưởng thụ.
Thưởng thức được món ngon như vậy, tâm tình kiềm chế vừa rồi tựa như tan đi
không ít.
Ăn xong nước mật, hoa y nam tử lại mời gã ta uống rượu, uống xong ba chén
rượu xuống bụng, hoa y nam tử hỏi gã vào đây bằng cách nào.
Hướng Chân kể lại đại khái, sau khi nghe nói xong, hoa y nam tử lại hỏi một số
chuyện bên ngoài.
Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Hướng Chân cảm thấy người này có vẻ
cũng không xấu, gã liền thử hỏi, “Ngươi thật sự muốn săn giết toàn bộ người
xâm nhập vào tiên phủ sao?”
Hoa y nam tử nhấp một ngụm rượu rồi lắc đầu, “Ngươi có thể ngồi đây uống
rượu với ta, loại trừ ngươi ra.”
Hướng Chân hỏi tiếp: “Những người khác đều phải giết sao?”
Hoa y nam tử: “Tiểu huynh đệ, đã mấy nghìn năm rồi, ta ngây người tại nơi này
đã mấy nghìn năm, lúc ban đầu, nơi đây chỉ có một mình ta, ngươi không biết ta
cô độc cỡ nào đâu, ngươi có biết vì sao chỉ có một mình ta ở tại nơi này
không?”
Hướng Chân: “Nguyện thỉnh giáo.”
Hoa y nam tử một hơi uống cạn chén rượu, “Nói như thế nào chứ, chính là đột
nhiên có một ngày, có rất nhiều tà khí tràn vào tiên phủ, khiến cho môi trường
trong tiên phủ không thể tiếp tục ở lại, có thể đi đều đã đi hết, chỉ lưu lại một
mình ta.
Trước khi Tiên tử rời đi có dặn dò, nói rằng các tiên phủ đều xuất hiện vấn đề
tương tự, cũng đều đang nghĩ cách tịnh hóa.
Bên trong Kính Hoa Uyển, bởi vì tộc ta không sợ tà khí, lại còn có thể luyện
hóa tà khí dần dần, vì vậy tiên tử đã giao cho tộc ta nhiệm vụ tương tự.
Khi đó tà khí rất nhiều và rất loạn, rất nhiều vật sống trong tiên phủ đều bị tà
khí lây nhiễm, có một số bị chết, có một số thì biến thành tà ma, vì vậy ta liền
bắt đầu săn giết, về sau, cuối cùng coi như đã giết sạch sẽ, ít nhất là không còn
tiếp tục phát hiện thấy vật sống tạm nào.
Ngươi hỏi ta vì sao phải săn giết người xâm nhập tiên phủ, không giết giữ lại
làm gì? Lưu giữ lại để chúng gây họa và gieo rắc rối cho tiên phủ này, hay là thả
đi để chúng gây tai họa cho thế giới bên ngoài chứ? Giết đi làm phân bón hoa
cho rồi.”
Hướng Chân trầm mặc một hồi, “Ta không ra được nữa rồi sao?”
Hoa y nam tử: “Không phải là ta không muốn để cho ngươi đi ra ngoài, ít nhất
là ta không có cách nào mở ra được phong ấn, cho nên ta muốn tìm được tên để
ria mép mà ngươi nói kia, muốn biết hắn làm sao mở ra được cổng tiên phủ, lúc
đó ngươi mới có thể đi ra ngoài. Nếu như thực sự không ra được, cũng không
sao, lưu lại bồi ta là được rồi.”
Nói đến đây, y còn nở nụ cười hắc hắc.
Nghe vậy, Hướng Chân uống nhiều thêm không ít rượu, uống rượu nhiều, nói
cũng liều nhiều hơn.
Hoa y nam tử hỏi cũng nhiều, biết được bên ngoài vừa mới tổ chức xong Triêu
Dương đại hội hai mươi năm một lần, biết được cấu trúc tổ chức của con người
và và giới Tu Hành bên ngoài.
Hướng Chân nồng nặc mùi rượu kể cho y nghe về chốn phồn hoa bên ngoài.
Hoa y nam tử mê mển nghe kể với vẻ mặt khát vọng, khi nghe được về cách gọi
cảnh giới Bán Tiên thì nhịn không được cất tiếng cười ha hả…
Phía chân trời xa dần dần ửng sáng, xem như đã tới hừng đông, Hướng Lan
Huyên và Hoàn Ngọc Sơn vẫn còn đang giày vò ở dưới cổng chào ngọc thạch.
Một người xuất thủ công phá, hai người liên thủ công phá, dùng hết mọi cách
đều không thể lay chuyển phong ấn mảy may, dưới đòn tấn công cường đại như
vậy nhưng thậm chí còn không có âm thanh gì lớn, có cảm giác như lực công
phá lớn cỡ nào đều có thể bị phong ấn hấp thu.
Cuối cùng hai người đành phải dừng tay lại, vẻ mặt đều rất khó coi, vạn nhất
thật sự ra không được nữa, vậy thì cũng không phải là chuyện đùa.
Hướng Lan Huyên nhìn nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Xem ra chỉ có thể đi
tìm vị Thám Hoa lang kia mới được.”
Hoàn Ngọc Sơn cất lời phụ họa, “Đúng, nếu hắn đã dám đi vào, hắn nhất định
biết được tình huống.”
Hướng Lan Huyên liếc mắt nhìn lão ta, “Vậy cũng chưa chắc, tại Tiểu Vân gian
trước đây, kỳ thực hắn cũng không biết tình hình bên trong như thế nào, chỉ dựa
vào gan lớn và cái đầu cứng để trực tiếp xông vào bên trong.”
Hoàn Ngọc Sơn nghe vậy kinh hãi, “Không thể nào? Tài tử đệ nhất thiên hạ mà
lỗ mãng như vậy sao? Không biết tình huống như thế nào mà dám xông vào
trong? Chúng ta cùng theo hắn vào đây chẳng phải là đã bị hắn hại rồi sao?”
Hướng Lan Huyên: “Theo lý mà nói, lần này hẳn không đến mức như vậy. Lần
trước đi Tiểu Vân gian, hắn là bị yêu tà che mắt, là bị lừa gạt đi vào. Bất kể nói
như thế nào, bây giờ tìm được hắn mới là chuyện quan trọng nhất. Đi thôi, đi
tìm thử xem.”
Hoàn Ngọc Sơn vội vàng khuyên can: “Đại hành tẩu, hiện tại nơi này không có
ai trông coi, chúng ta tốt nhất vẫn nên chờ tại đây đi, đề phòng vị Thám Hoa
lang đó tìm đến đây chuồn êm ra ngoài. Hơn nữa, không biết lối vào này có
ngẫu nhiên tự động mở ra hay không. Chuyện tìm người giao cho đệ tử Côn
Linh sơn ta đi làm là được rồi. Bọn họ tìm được người sẽ đi tới nơi đây, tìm
không được người cũng sẽ tới đây liên hệ với chúng ta.”
Lão ta thực ra là muốn ngăn chặn Hướng Lan Huyên, muốn tranh thủ nhiều
thêm chút thời gian cho đệ tử trong môn phái xử lý người của Đại Nghiệp ty.
Về việc tìm Dữu Khánh, lão ta không nôn nóng chút nào, theo lão ta, Dữu
Khánh đã nằm trong tầm khống chế của bọn họ.
Hướng Lan Huyên suy nghĩ một chút, không nói thêm gì, tung người phi thân
bay lên, nhẹ nhàng rơi tại trên cổng chào ngọc thạch, váy rung lên, vắt chéo
chân ngồi ở trên đó chờ đợi.
Hoàn Ngọc Sơn thấy vậy, hơi thở phào nhẹ nhõm. Lão ta không có thủ tại nơi
này, ánh mắt chú ý tới một chỗ điểm cao trên sườn núi gần đây, lắc mình lướt
đi, bay đến trên lưng chừng núi, từ trên cao nhìn ra xa quan sát xung quanh.
Kết quả sợ cái gì tới cái đó, lão ta chú ý thấy có người đang lén lén lút lút, trốn
trốn tránh tránh tiến gần tới lối vào, chăm chú nhìn kỹ, phát hiện thấy không chỉ
có một người, mà là một đám người đang mượn nhờ rừng hoa và địa thế che
chắn lẻn đến.
Nếu không phải trời đã bắt đầu hửng sáng, và lão ta cũng cẩn thận chọn đứng ở
chỗ cao, e rằng cũng khó thể phát hiện thấy.
Sau khi phát hiện ra, lão ta nhìn kỹ hơn, chỉ từ trang phục của những người này
lão ta liền nhận thấy không ổn, không phải trang phục của đệ tử Côn Linh sơn,
như vậy không cần suy nghĩ gì nhiều cũng biết được đám người đang lén lút
đến gần đó là ai.
Những kẻ này không phải đang bị đệ tử bản môn trông chừng sao? Vì sao lại tụ
tập xuất hiện tại nơi này? Lão ta lập tức đoán chừng đã có chuyện xảy ra, thần
sắc hơi biến đổi, lắc mình bay xuống núi, trực tiếp lướt thẳng về phía lối vào.
Lão ta ăn mặc quá nổi bật, toàn thân màu trắng, nhân viên Đại Nghiệp ty đang
luồn lách lẻn đến lập tức phát hiện được lão ta, cũng căn cứ vào trang phục mà
nhận ra lão ta là ai.
Mới nhận thức được, vừa rồi người ta ở trong chỗ tối trên cao nhìn xuống, hẳn
đã phát hiện được bọn họ.
Tiếp đó nhìn thấy Hướng Lan Huyên ngồi ở trên cổng, Cam Ly ý thức được
không ổn, cất tiếng hô to, “Đại hành tẩu cẩn thận!”
Bất kể có vấn đề hay không, cứ gọi trước một tiếng như vậy sẽ cũng có sai, nếu
thật sự có hiểu lầm thì có thể giải thích được.
Vừa hạ xuống dưới cổng chào, Hoàn Ngọc Sơn chợt trầm giọng nói với Hướng
Lan Huyên ở bên trên: “Đại hành tẩu, phong ấn này có dị thường.”
Hướng Lan Huyên sửng sốt, lập tức lật người hạ xuống, định nhìn xem xảy ra
chuyện gì, cũng may đúng vào lúc này tiếng nhắc nhở của Cam Ly vang lên,
làm cho nàng ta cảnh giác.
Nghe thấy tiếng nhắc nhở, Hoàn Ngọc Sơn tức thì hiện nguyên hình, cũng
không tiếp tục khách khí nữa, trực tiếp đánh mạnh ra một chưởng.
Đã có đề phòng, Hướng Lan Huyên không đến mức quá vội vàng, người chưa
rơi xuống đất, đã vung chưởng trong không trung, một chiêu đón đỡ.
Oanh! Dưới chân Hoàn Ngọc Sơn bùng lên bụi bặm, sóng xung kích tràn ra bốn
phương tám hướng.
Hướng Lan Huyên cũng bị chấn động bay ngược lên không trung.
Nàng ta ổn định lại thân hình trong không trung, kinh nghi bất định nhìn chăm
chú vào phía dưới, Hoàn Ngọc Sơn đã hóa bóng trắng, lấp lóe lao lên, lần nữa
đánh tới.
Lúc này hai người quấn lấy đánh nhau trong không trung, bóng người nhanh
như bóng ma đan xen qua lại, cành đánh càng cách xa mặt đất.
Nhân viên Đại Nghiệp ty vội vã đuổi đến, nhìn vô cùng kinh ngạc, không ngờ
Hoàn Ngọc Sơn lại có được thực lực như vậy, vậy mà lại có thể chính diện giao
phong cùng Đại hành tẩu.
Bùm! Trên cao vang lên một tiếng chấn động, một bóng người vọt rơi xuống
mặt đất giống như sao băng, nhìn tà váy tung bay liền biết là Hướng Lan
Huyên.
Nỗi lòng đám người Nhạc Thù tức thì căng thẳng vô cùng.
Cũng may, tại khoảnh khắc sắp phải chạm đất, Hướng Lan Huyên ổn định được
tốc độ rơi xuống, sau khi chạm đất, nàng ta lùi lại liên tục năm sáu bước rồi
được Cam Ly lướt tới đỡ lấy, khóe miệng đã chảy ra vết máu.
Ngay sau đó, thân hình Hoàn Ngọc Sơn từ trên trời giáng xuống, lóe lên rơi tại
đối diện, vuốt râu cười ha hả: “Còn kém hơn so với ta nghĩ, xem ra tổn thương
do Hoàng hậu nương nương lần trước gây ra cho Đại hành tẩu vẫn còn chưa
khỏi hẳn.”
Hướng Lan Huyên lạnh lùng theo dõi lão ta, lạnh lùng nói: “Xem ra ngươi đã
đột phá đến Cao Huyền cảnh giới từ lâu, nhưng vẫn phải giả bộ nhiều năm như
vậy trước mặt Đại Nghiệp ty, đúng là uất ức cho ngươi rồi.”
Hoàn Ngọc Sơn: “Không còn cách nào, ở trong mắt người bên ngoài, Côn Linh
sơn chính là một khối thịt mỡ to béo, khó tránh khỏi gặp phải những kẻ cá biệt
được đằng chân lên đằng đầu, là đại phái nghìn năm dù sao cũng phải có chút
thực lực để tự bảo vệ mình.”
Hướng Lan Huyên quay đầu lại nhìn về phía đám người Cam Ly ở một bên,
“Các ngươi vì sao đã vào đến đây?”
Cam Ly cắn răng đáp: “Côn Linh sơn giả truyền pháp chỉ của Đại hành tẩu để
lừa gạt chúng ta vào đây, là bọn ta hồ đồ, chưa suy nghĩ kỹ đã mạo muội tiến
vào.”
“Tặc nhân cố tình tính kế, cũng không trách được các ngươi.” Hướng Lan
Huyên đưa tay đẩy cô ta ra, ra hiệu cho cô ta thối lui, cũng không có ý chỉ trích
gì.
Chính nàng ta chẳng phải cũng đã đánh giá thấp sự can đảm của Côn Linh sơn
sao, lúc trước cũng yêu cầu người của Côn Linh sơn hỗ trợ đi truyền lệnh.
Hoàn Ngọc Sơn không muốn tiếp tục nghe bọn họ nói những lời vô nghĩa nữa,
nhìn chằm chằm vào đám người, trầm giọng hỏi: “A Sĩ Hành trên tay các ngươi
đâu rồi?”
Hướng Lan Huyên kinh ngạc, cũng nghiêng đầu hỏi: “Thám Hoa lang tại trên
tay các ngươi sao?”
Ở phía sau, Cam Ly lúng túng nói: “Vốn là vậy, nhưng tên đó quá giảo hoạt, đã
để cho hắn chạy thoát rồi.”
“Đủ rồi!” Hoàn Ngọc Sơn sắc mặt trầm xuống, “Đừng có diễn kịch trước mặt
lão phu, đã bắt vào trong tay, còn có thể để cho người chạy được sao, các ngươi
cho rằng lão phu là kẻ ngốc sao? Giao người ra đây, ngoại trừ cô ta ra, ta có thể
tha mạng cho các ngươi!”
Lão ta chỉ về phía Hướng Lan Huyên, nói thẳng chỉ có nàng ta là không thể bỏ
qua.
Cam Ly không nói nên lời, vấn đề là bọn họ giao cái gì bây giờ? Muốn giao
cũng không có để giao.
Hướng Lan Huyên nhịn không được thấy buồn cười, nàng tự nhiên biết rõ mình
và thủ hạ không có phối hợp biểu diễn gì, kỳ thực nàng cũng muốn hỏi xem, đã
bắt được rồi tại sao còn để cho người chạy thoát?
Không nhận được cây trả lời như mong muốn, Hoàn Ngọc Sơn trầm giọng hỏi:
“Thật sự không muốn uống rượu mời, chỉ thích uống rượu phạt sao?”
“Ngươi phạt thử xem!”
Giọng của Nhạc Thù đột nhiên vang lên tại phía sau.
Hướng Lan Huyên dịch bước lệch sang một bên, vừa đề phòng Hoàn Ngọc Sơn,
vừa nhìn về phía Nhạc Thù, kết quả nhìn thấy Nhạc Thù đẩy tới một người
trông vô cùng chật vật, kiếm gác ở trên cổ người đó, chính là Nhan Dược bị bắt
trói.
Thấy cảnh này, sắc mặt Hoàn Ngọc Sơn âm trầm xuống, nhìn thấy người của
Đại Nghiệp ty ở đây, lão ta liền biết đã xảy ra chuyện, nhưng không nghĩ rằng
sẽ là dạng này.
Nhạc Thù nói: “Lão thất phu, đây là đệ tử thân truyền của ngươi phải không?
Nếu như ta nhớ không lầm, sau lần biến cố hồi đó, đây là một gã đệ tử thân
truyền có đủ trải nghiệm của ngươi còn sót lại, nếu như hắn chết đi, những đệ tử
trẻ tuổi như đồ ăn kia của ngươi e rằng sẽ không lên thay ngươi được.”
“Ha hả.” Hướng Lan Huyên cười phá lên, cảm thấy khá thú vị, không nghĩ tới
thủ hạ của mình lại nghịch thế vươn lên, bắt được khuyết điểm của đối phương.
Hoàn Ngọc Sơn đã không quan tâm nổi tới lời cười nhạo của người khác, lão ta
nhìn chằm chằm vào đồ đệ, nổi giận hỏi: “Đã chuẩn bị sẵn sàng hết cho ngươi
rồi, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể coi chừng được, ngươi làm gì để kiếm ăn
chứ?”
Nhan Dược xấu hổ khó chịu nổi, lắc đầu nói: “Sư tôn, không cần để ý đến ta, cứ
buông tay hành động đi!”
Nhạc Thù lập tức căng thẳng, kéo ra một vết máu trên cổ ông ta, “Hoàn Ngọc
Sơn, nếu ngươi dám vọng động, ta trước hết lấy mạng đệ tử người làm đệm
lưng!”
Nhan Dược lần nữa hô to, “Sư tôn, Tông môn làm trọng, không cần để ý đến
ta!”
Gương mặt Hoàn Ngọc Sơn căng cứng, sát khí tự tập trên mặt khó thể xua tan.
Nhạc Thù đột nhiên nói: “Đại hành tẩu, ngài đi trước đi, nơi đây để bọn ta ứng
đối.”