Bán Tiên

Chương 731: Đại vương cho mời




Người bên cạnh càng ngày càng ít, cho đến khi bên người chỉ còn lại có bảy tám

người, Nhan Dược mới dần cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Đã lần theo dấu vết hơn mười dặm đường, sáu mươi người đi theo dần dần

không còn nữa, tất cả đều là vì gặp phải dấu hiệu khả nghi, thí dụ như tại hướng

khác có vết máu nên cử người đi kiểm tra theo hướng đó.

Điều thực sự khiến ông ta sinh lòng nghi ngờ không phải vì sắp hết người để

phái đi, mà là không có ai trong số những người được cử đi kiểm tra chạy về

báo cáo, điều này có chút không bình thường, lẽ nào mỗi một tổ đều phát hiện

thấy khả nghi, đều một mực tiếp tục đuổi theo kiểm tra hay sao? Càng nghĩ

càng thấy không thích hợp, Nhan Dược đột nhiên nhấc tay, ông ta dừng lại,

cũng ra hiệu cho bảy tám gã đệ tử Côn Linh sơn đi theo dừng lại.

Bên cạnh Nhạc Thù cũng chỉ còn lại hai người, còn đang tiếp tục vừa quan sát

vừa tiếp tục đi tới trước.

Nhận thấy người của Côn Linh sơn đã dừng lại, Nhạc Thù chỉ quay đầu lại

thoáng nhìn mà thôi, không để ý tới bọn họ, tiếp tục dẫn người lục soát.

Nhìn thấy bọn họ đã đi xa, một đệ tử Côn Linh sơn kinh ngạc hỏi: “Nhan sư

thúc, tại sao không đi nữa?”

Nhan Dược trầm giọng nói: “Người của chúng ta càng ngày càng ít, có chút

không thích hợp. Quay lại, trên đường trở về nhìn xem một chút.

Lúc này những đệ tử đi theo mới chú ý tới sự khác thường, cùng theo ông ta

nhanh chóng quay ngược lại.

Khi nhóm người lại sắp lần nữa chui vào hẻm núi thì trong hẻm núi toát ra một

nhóm người, ngăn cản trước lối vào hẻm núi.

Đám người Côn Linh sơn không thể không khẩn cấp ngừng lại, nhìn dưới ánh

trăng, phát hiện thấy là người của Đại Nghiệp ty, người cầm đầu là một người

phụ nữ, chính là Cam Ly.

Đội ngũ Đại Nghiệp ty bày ra tư thế bao vây nửa hình tròn khiến cho đám người

Côn Linh sơn cảm thấy được rõ ràng có dị thường, nhận thấy được phía sau có

động tĩnh, quay đầu lại nhìn, phát hiện lại có một nhóm người từ phía sau vây

kín tới lại đây, dẫn đầu chính là Nhạc Thù, lúc trước đã tách ra.

Người của Đại Nghiệp ty nhanh chóng tập trung lại, vây kín xung quanh, bao

vây tám người Côn Linh sơn vào giữa.

Không cần phải nhắc nhở, đám người Côn Linh sơn lập tức rút vũ khí ra, tựa

lưng vào nhau cảnh giác. Nhan Dược trầm giọng hỏi: “Hai vị hành tẩu, đây là

có ý gì?”

Nhạc Thù nói: “Không có ý gì, chỉ là muốn biết Côn Linh sơn các ngươi có ý

gì.”

Nhan Dược: “Nhạc hành tẩu, Nhan mỗ nghe không hiểu ngươi đang nói gì.

Nhạc Thù: “Chúng ta còn cần phải chạy đi gặp mặt Đại hành tẩu, không có thời

gian vòng vo với ngươi. Những đệ tử Côn Linh sơn mà ngươi không thấy đều

đã chết rồi, bọn ta giết!”

Nghe được lời này, đám người Côn Linh sơn đều kinh ngạc vô cùng, mấy chục

đồng môn cứ như vậy chết lặng lẽ như thế sao?

Nhan Dược bộc phát lửa giận, phất tay chỉ đến, phẫn nộ quát: “Các ngươi lạm

sát kẻ vô tội như thế, quả thực khinh người quá đáng!”

Nhạc Thù: “Có phải lạm sát hay không, ta tự sẽ đối chất với Côn Linh sơn các

ngươi. Hiện tại, ta cho các ngươi một cơ hội, nói rõ ra Côn Linh sơn đến cùng

muốn làm gì. Nói rõ ra, Đại Nghiệp ty có thể tha cho các ngươi vô tội, nói

không rõ, toàn bộ các ngươi đều phải chết, việc còn lại, chúng ta sẽ tự điều tra.”

Đã đến bây giờ, y đã không cần che giấu nữa, giống như y đã nói, không có thời

gian vòng vo, vội vàng dẫn người đi bảo vệ quanh Hướng Lan Huyên.

Lúc trước sở dĩ không trực tiếp động thủ, chính là bởi vì nhân số Côn Linh sơn

tương đối nhiều, lo lắng động thủ thì sẽ có người chạy mất, một khi có người

chạy đi mật báo, e rằng sẽ xuất hiện cục diện bất lợi, lúc này chỉ còn lại mấy

người như vậy, đã không thể chạy thoát được!

Bây giờ, cho dù là phán đoán sai, cũng có thể chết không có đối chứng!

Người của Côn Linh sơn muốn khống chế cục diện, đám người Đại Nghiệp ty

bọn họ khi đối diện với tình huống bất ngờ thì cũng muốn khống chế cục diện

trong tay mình…

Phía dưới “Thần thụ”, Hướng Lan Huyên, Hoàn đại trưởng lão đã tiến đến rất

gần, đứng ở dưới cây ngước nhìn lên.

Nói là tiến đến gần, kỳ thực cũng còn có khoảng cách nửa dặm, chỉ vì cây này

thực sự là quá khổng lồ.

Rễ cây đang xen bao phủ một khu vực rộng lớn trên mặt đất, gốc cây bám đầy

rêu xanh tỏa ra ánh sáng mờ ảo, hai người đứng ở trước đống rễ lan khắp nơi

giống như xúc tu.

Khúc trưởng lão dẫn theo một đám người ẩn núp tại trong đống hoa cỏ tươi tốt

rập rạp, âm thầm quan sát hành tung của hai người, cũng không dám dẫn quá

nhiều người tới gần.

Ông ta dẫn theo một đám đệ tử Côn Linh sơn lục soát xung quanh “Thần thụ”

một vòng, không phát hiện thấy có khác thường hoặc nguy hiểm gì, nơi đây

thoạt nhìn có vẻ rất yên bình.

Bây giờ, dò xét đến trước cây đại thụ này liền không dám tiếp tục hành động

thiếu suy nghĩ.

Đêm tối yên tĩnh, trên thân cây cao vút mơ hồ có âm thanh ca múa truyền ra,

khoảng cách quá xa, nghe không rõ.

“Xem ra, cây này có khả năng là mấu chốt.”

Hoàn đại trưởng lão vẫn hi vọng có thể xúi giục Hướng Lan Huyên đi tới kiểm

tra, lúc trước đã nói mấy lần với tu vi bên phía bọn họ là không được, chân tay

vụng về sợ đả thảo kinh xà.

Hướng Lan Huyên trầm mặc một hồi, từ từ nói: “Có phải là mấu chốt hay

không, phải làm sao để chạm đến mấu chốt này, hiện nay có ba biện pháp. Một,

trực tiếp đi điều tra. Hai, ẩn nấp ở bên ngoài chờ đợi quan sát, nhìn xem có gì

xuất hiện hay không. Ba, tìm vị Thám Hoa lang kia. Nếu hắn đã dám xông vào

đây, rất có thể đã biết được chút gì. Sau khi nắm giữ thêm một cố tình huống từ

miệng hắn rồi quyết định cũng không muộn. Đại trưởng lão cho rằng biện pháp

nào thích hợp nhất?”

Hoàn Ngọc Sơn tự nhiên tán thành với phương án thứ ba, nhưng sẽ không nói

như vậy, trái lại trầm ngâm nói: “Vấn đề là hiện tại không biết rõ tung tích của

vị Thám Hoa lang đó, không biết lúc nào mới có thể tìm được.” Lão ta ngẩng

đầu nhìn lên phía trên, “Hắn có ở trên đó không? Việc ca múa phía trên có liên

quan với hắn không? Ví dụ như là đang tiếp đãi khách.

Trên thực tế, lão ta biết rõ Dữu Khánh bây giờ đang ở nơi nào, người của Nhan

Dược phái tới đã liên lạc với lão ta, báo cho lão ta biết Dữu Khánh hiện tại đang

trong sự khống chế của bọn lão.

Hướng Lan Huyên cũng nhìn lên phía trên: “Trường hợp ông nói cũng có chút ít

khả năng, nhưng không thể đi đánh cược với việc này. Lưu lại một số người ở

tại đây âm thầm theo dõi, người còn lại trước tiên đi xem xét xung quanh rồi

tính tiếp.

Tại trước khi đội ngũ hùng hậu của Đại Nghiệp ty nàng ta đến được đây, nàng ta

không muốn hành động thiếu suy nghĩ. Ngay cả khi Nhạc Thù và Cam Ly tới

đây, nàng cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, nhất định sẽ chờ đến khi

phía bên Địa sư phát lực, nếu như pháp giá Địa sư có thể đích thân tới, vậy sẽ

càng tốt.

Hoàn Ngọc Sơn vừa nghe nói vậy, ít nhiều đã đoán được ý định của đối phương,

lão ta đã hiểu được quyết sách của Chưởng môn, chắc chắn lão ta sẽ không giao

vị Thám Hoa lang đó ra đây, cũng không có khả năng để cho đối phương chờ

được người của Đại Nghiệp ty đến.

Nếu đã không thể lợi dụng được vị Đại hành tẩu này, vậy lão ta cũng không

muốn lưu lại chướng ngại vật này nữa, trong mắt dần dần hiện lên sát cơ.

Nhưng nhìn nhìn về phía chỗ có ca hát, lão ta biết nơi này không phải là nơi để

động thủ, một khi động thủ rất có khả năng gây ra động tĩnh dẫn tới những nguy

hiểm không biết, liền gật đầu nói: “Đại hành tẩu nói có lý, nơi đây để cho bọn

họ theo dõi chặt chẽ là được, chuyện tìm người giao cho Khúc trưởng lão đi sắp

xếp đi, chúng ta trước tiên rời khỏi tiên phủ này trở về Côn Linh sơn làm thêm

chút sắp xếp rồi tính tiếp.”

Hướng Lan Huyên suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Cũng tốt.”

Đang định xoay người rời đi thì nàng ta nhịn không được tò mò vươn ngón tay

tới, thử đụng nhẹ vào rêu xanh phát sáng mờ ảo kia.

Ngón tay chạm vào, cũng không thấy có cảm giác gì đặc biệt, cũng chỉ giống

như rêu xanh bình thường, chỉ là vị trí ngón tay đụng vào tối xuống.

Tuy nhiên, vào thời điểm nàng ta rời ngón tay ra, tại vị trí tối đi đó chợt lóe lên

qua một luồng sáng có cảm giác mạnh hơn một chút. Luồng sáng này lan đi cực

nhanh theo lớp rêu xanh, nó giống như một phản ứng dây chuyền lan từ gốc đến

thân cây, luồng sáng trong phút chốc đã lan đến phía trên, biến mất tại trong tán

cây.

Cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của hai người, không biết là chuyện gì đang

xảy ra, cũng không nghĩ tới đám rêu xanh trên cây này lại có phản ứng như vậy,

hai người lập tức khẩn trương, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn lên phía trên.

Chờ một lúc vẫn không thấy có phản ứng gì, hai người mới lặng lẽ rút khỏi thân

cây khổng lồ trước mặt.

Đang ẩn nấp tại trong đám hoa, Khúc trưởng lão đột nhiên giơ tay lên, chỉ chỉ

vào không trung phía trên hai người, ra hiệu cho hai người chú ý bên trên, sau

đó co người lại.

Hướng Lan Huyên và Hoàn Ngọc Sơn lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong

không trung có thứ gì đó đang đung đưa lượn lờ hạ xuống, hai người tức thì

cảnh giác cao độ.

Đợi đến khi thứ đó hạ xuống tới, nhìn thấy rõ rồi, mọi người mới nhận ra đó

chính là cánh hoa.

Rất nhiều cánh hoa đung đưa bay liệng hạ xuống, tựa như một đợt mưa tuyết

lông ngỗng màu sắc rực rỡ, chúng càng nổi bật hơn trên lớp nền rêu xanh rộng

lớn, khung cảnh như trong mộng ảo.

Tuy nhiên, không ai có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp này, mọi người đều

nơm nớp lo sợ, và không dám hành động tùy tiện.

Hướng Lan Huyên cùng Hoàn Ngọc Sơn đều biết, chỉ cần lúc này hai người

dám chạy, người trốn ở trong đám hoa cỏ rậm rạp tất nhiên sẽ cùng chạy trốn

theo.

Dường như cũng không cần phải chạy, đã có hai bóng người từ trên cao phiêu

nhiên hạ dần xuống, giữa trong đám mưa cánh hoa bay liệng, họ đạp chân trần

trên một cây, dừng lại.

Là hai nữ nhân tóc mây búi cao, khuôn mặt được che một nửa bằng lụa trắng,

không thể thấy rõ dung mạo như thế nào, nhưng nhìn từ một nửa khuôn mặt lộ

ra kia, chắc hẳn là xinh đẹp. Thân thể xinh đẹp với làn da trắng trẻo ngọc ngà đó

của họ khiến người ta có phần không dám nhìn thẳng, trên người chỉ có một

vòng cánh hoa quấn quanh ngực, ngoài ra không còn có bất kỳ một sợi chỉ nào

khác, eo thon rất nhỏ, lộ rốn ra, phần thân dưới là một chiếc váy dài kết bằng

những cánh hoa sặc sỡ.

Nhìn Hướng Lan Huyên và Hoàn Ngọc Sơn ở phía dưới đang khẩn trương đề

phòng, hai nữ nhân cất giọng nói trong trẻo như chim hoàng oanh, đồng thanh

nói: “Có khách tới chơi, đại vương sai hai người bọn ta đón khách, mời!”

Hai nữ cùng vươn cánh tay ngọc để trần của mình ra, làm tư thế mời. Những

cánh hoa màu sắc rực rỡ vẫn từ trên không trung tung bay chao liệng rơi xuống,

nhưng đã dần dần thưa thớt.

Hai người Hướng, Hoàn quay mặt nhìn nhau, không biết nên ứng đối như thế

nào.

Sau một hồi do dự, cuối cùng Hướng Lan Huyên cố lấy can đảm lên tiếng: “Đại

vương của ngươi là ai?”

Một nữ cười nói: “Nhìn thấy tự nhiên sẽ biết.” Hai người lại đồng thời vươn tay

ngọc ra cùng ra hiệu mời.

Lịch sự như vậy, thực sự là làm cho người ta khó thể từ chối, vấn đề là không

biết rõ tình hình, nhưng cũng không dám chạy.

Cuối cùng, Hướng Lan Huyên đành phải nỗ lực gật đầu nói: “Làm phiền.”

Hoàn đại trưởng lão cũng chắp tay cảm tạ.

Với kinh nghiệm của hai người, cũng không khó để đưa ra quyết định này.

Nếu như thật sự có thể chạy được, cho dù đối diện với đại vương gì đó cũng

không cần phải sợ, còn nếu như không chạy được, chạy lúc này cũng không có

bất kỳ ý nghĩa gì, người ta lịch sự như vậy, không cần phải làm cho người ta tức

giận.

Một nữ lại nhìn về phía bụi hoa phía bên kia, hỏi: “Chỉ nhị vị thôi sao? Bên trên

có quỳnh tương ngọc lộ, những người khác không uống một chén sao?”

Nghe được những lời này, tất cả đều biết người ẩn nấp cũng đã bị phát hiện.

Hoàn Ngọc Sơn vội khách khí đáp: “Đều là tục nhân, không muốn làm ô nhiễm

quý bảo địa, hai người bọn ta đại biểu mọi người đi hội kiến đại vương là được

rồi.”

Hai nữ gật đầu, không chút nào miễn cưỡng, cất tiếng “Mời”, rồi song song bay

lên không trung, cùng lướt về phía trên kia.

Vừa nhìn thấy tư thế bay lên này, con ngươi của Hướng Lan Huyên và Hoàn

Ngọc Sơn đều đột nhiên co lại, đã nhận ra được hai nữ nhân đón khách này ít

nhất cũng có tu vi cảnh giới Cao Huyền.

Trốn ở trong đám cỏ hoa rập rạp, đám người Khúc trưởng lão sợ đến mức thở

cũng không dám thở.

Hướng Lan Huyên còn đỡ, cũng có thể nhẹ nhàng bay lên không, không cần

mượn nhờ ngoại lực, không nhanh không chậm mà bay đi theo.

Hoàn Ngọc Sơn thì lắc mình tung người lên, rơi tại trên thân cây, thỉnh thoảng

mượn lục trên thân cây để lướt lên cao.

Cuối cùng, những cánh hoa chao nghiêng bay liệng từ trên không rơi xuống

cũng đã ngừng lại.