Bán Tiên

Chương 730: Chạy mất rồi




“Ai?”

Bên trong hẻm núi lớn, đệ tử Côn Linh sơn chủ động gánh vác trách nhiệm canh

gác bỗng nhiên cất tiếng quát, làm kinh động mấy người cùng nhau hiện thân,

ngăn cản một bóng người vừa xông tới.

Người tới không phải ai khác, chính là Hướng Chân, gã ta biết vị trí đại khái nơi

đám người Dữu Khánh ẩn thân, nhưng không biết vị trí cụ thể, sau khi đến vùng

này thì tránh không được phải đi tìm kiếm một hồi.

Đám người Đại Nghiệp ty trốn trong một hốc lõm phía dưới vách đá nghe tiếng

liền nhô ra, lộ diện nhìn xem tình hình, thấy là Hướng Chân trở về, bọn họ cũng

không đặt nặng, ai cần quay về chỗ thì đi về chỗ, ai lúc trước đang ngồi thì lại

ngồi xuống, người cần nghỉ ngơi thì đi nghỉ ngơi.

Đệ tử Côn Linh sơn thấy là Hướng Chân nên cũng không bận tâm, có người tiến

đến hỏi Hướng Chân, “Cửa vào thật sự đã bị đóng kín rồi à?”

Hướng Chân gật gật đầu, không có nhiều lời, lướt qua bên người bọn họ, đi

thẳng đến chỗ Dữu Khánh. Nhìn thấy Dữu Khánh ngồi xếp bằng, gã ta cũng

ngồi xuống bên cạnh.

Nam Trúc nói nhiều, nhịn không được lại vui vẻ hỏi: “Hướng huynh, đã thấy rồi

đi, ta không có lừa ngươi a, cửa vào đã bị đóng rồi đúng không?”

Kỳ thực khi hỏi như vậy, trong lòng gã ẩn chứa một chút hi vọng, hi vọng đối

phương sẽ đưa ra một đáp án trái ngược.

Nhưng Hướng Chân lại gật gật đầu, khiến gã phải thất vọng.

Dữu Khánh cũng hỏi một câu: “Ngươi cũng đánh không ra sao?”

Hắn biết đòn tấn công từ trên trời giáng xuống của đối phương có uy lực rất lớn.

Hướng Chân lắc đầu, “Đánh không ra, những người khác cũng đánh không ra,

không biết với thực lực của Hướng đại hành tẩu, có thể mở ra hay không.”

Những người khác cũng mở không được? Dữu Khánh nghi hoặc, hỏi: “Khi

ngươi đến đó, còn thấy người khác đánh mở phong ấn sao?”

Đối với hắn, Hướng Chân dường như sẵn sàng trả lời tất cả câu hỏi của hắn,

“Ba gã đệ tử của Côn Linh sơn, dẫn đầu chính là Tần Phó Quân, người gần đây

dẫn chúng ta đi du sơn ngoạn thủy.”

Dữu Khánh hoài nghi: “Loại chuyện mở ra phong ấn như vậy mà chỉ có ba

người bọn họ sao?”

Hắn cảm thấy có chút không bình thường, lối ra đã bị phong ấn, những đại lão

của Hướng Lan Huyên không nôn nóng, chỉ phái ba người đi ra mở phong ấn là

có ý gì?

Hướng Chân: “Bọn họ là được Hướng đại hành tẩu phái đi ra ngoài kêu gọi

người của Đại Nghiệp ty nhưng tạm thời bị phong ấn cửa vào chặn lại, cũng

không phải cố ý đi phá vỡ phong ấn, đã quay trở lại phục mệnh rồi.”

Thì ra là thế, Dữu Khánh gật gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều.

Ngồi ở cách không xa, Nhạc Thù hơi nghiêng đầu nghe bên này nói chuyện, sau

đó thì thầm một câu, “Đại hành tẩu không cho chúng ta biết, còn muốn ra bên

ngoài kêu gọi nhân thủ là có ý gì?”

Cam Ly ngồi bên cạnh nghe vậy thì đột nhiên nhấc tay chụp lấy cánh tay y, lập

tức vụt đứng dậy đi tới trước mặt Hướng Chân, trầm giọng hỏi: “Tại sao ngươi

biết được bọn họ được Đại hành tẩu phái đi ra ngoài kêu gọi nhân thủ Đại

Nghiệp ty?”

Hướng Chân hơi chút sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô ta, “Đương nhiên là chính

bọn họ nói.”

Cam Ly tiếp tục ép hỏi: “Ngươi xác định ngươi không nghe lầm?”

Hướng Chân hơi cau mày, trả lời rất rõ ràng: “Tần Phó Quân nói, Hướng đại

hành tẩu phái bọn họ đi tìm người của Đại Nghiệp ty, ngươi cảm thấy khả năng

nghe lầm nằm ở điểm nào?”

Cam Ly nắm chặt song quyền, đột nhiên cắn chặt môi.

Nhạc Thù chạy tới bên cạnh, hỏi: “Làm sao vậy?”

Cam Ly quay đầu nhìn thẳng vào y nói:

“Đại hành tẩu đã chạm mặt người của Côn Linh sơn rồi, người của Côn Linh

sơn biết rõ chúng ta đã tiến vào đây, cũng biết toàn bộ nhân thủ Đại Nghiệp ty

trú đóng tại Côn Linh sơn đã tiến vào nơi này, vì sao Đại hành tẩu còn phải phái

người của Côn Linh sơn đi ra ngoài kêu gọi nhân thủ Đại Nghiệp ty chứ?”

Nhạc Thù chần chừ hỏi: “Ngươi hoài nghi người của Côn Linh sơn giấu giếm

thông tin chúng ta đã tiến vào đây với Đại hành tẩu sao?”

Cam Ly: “Còn có lí do nào khác không?”

Nhạc Thù: “Phải chăng, là nói Côn Linh sơn thông báo về cho Đại Nghiệp ty?”

Dữu Khánh đột nhiên đứng lên chen vào nói, “Việc liên hệ với Đại Nghiệp ty,

không phải nên để cho các ngươi đi làm sao? Bỏ qua các ngươi, không dùng tới,

lại kêu người ngoài đi liên hệ thay là có ý gì?” Nói đến đây, hắn cũng có chút

khẩn trương, nghi ngờ hỏi: “Không lẽ Hướng đại hành tẩu không biết các ngươi

đã đi vào đây?”

Hắn vừa nói ra những lời này, mỗi người đều quay đầu nhìn về phía những đệ tử

Côn Linh sơn đi theo đến đây hỗ trợ cánh gác bên ngoài, nhớ lại lúc trước khi

nói muốn đi gặp mặt Hướng Lan Huyên thì bị Nhan Dược ngăn cản, nói rằng

Hướng đại hành tẩu muốn bọn họ trốn ở nơi này chờ lệnh.

Một ít chuyện lúc trước chỉ hơi cảm thấy nghi hoặc, hoàn toàn là làm việc theo

lệnh mà thôi, lúc này nghĩ lại đều thấy khó hiểu.

Đám người Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết, Bách Lý Tâm đang ngồi đều đồng loạt

đứng lên, đám nhân viên Đại Nghiệp ty cùng ẩn nấp tại đây cũng lần lượt đứng

lên theo, mặc dù rất nhiều người không nghe được câu chuyện, cũng không biết

có chuyện gì.

Nhạc Thù và Cam Ly nhìn nhau, lập tức rời đi, gọi thêm mấy tên nhân viên Đại

Nghiệp ty tránh sang một bên khác để trao đổi.

Sau đó, bọn họ lại tách ra, mỗi người gọi theo một ít người đi ra ngoài.

Không bao lâu sau, bên ngoài vang lên một tràng âm thanh đánh nhau “Bang

bang”, một lúc sau, mười một tên đệ tử Côn Linh sơn bọ đánh lén đều bị lôi vào

như chó chết.

Đám người Dữu Khánh nhìn nhau, phát hiện thấy đám người Đại Nghiệp ty

này, ngay cả tình huống như thế nào cũng không biết, hỏi cũng không hỏi một

câu, cứ như vậy trực tiếp động thủ với đệ tử Côn Linh sơn.

Phía bên Đại Nghiệp ty lại phái mấy người đi ra ngoài canh phòng, sau đó liền

tách mười một tên đệ tử Côn Linh sơn ra để thẩm vấn, tên đệ tử Côn Linh sơn

cầm đầu thì bị tra tấn thẩm vấn ngay tại trước mặt đám người Dữu Khánh.

Nhưng cho dù bị hành hạ như thế nào, người đó vẫn một mực khẳng định chỉ

vâng lệnh đi theo hộ tống, nghe theo sai khiến của Đại Nghiệp ty, chết cũng

không chịu nói gì khác.

Về phần những đệ tử Côn Linh sơn khác cũng đều nói như vậy, không còn cách

nào, bọn họ hoàn toàn không biết nội tình.

Mãi vẫn không có được kết quả gì, Cam Ly có chút nôn nóng, nói với Nhạc

Thù: “Không thể tiếp tục kéo dài, Đại hành tẩu có thể gặp nguy hiểm.”

Nhạc Thù trầm giọng hỏi: “Chỉ bằng bọn họ còn có thể làm gì Đại hành tẩu hay

sao?”

Cam Ly trầm giọng nói: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.”

Khóe miệng Nhạc Thù căng ra, dứt khoát xoay người, kêu gọi thủ hạ tới đây,

dặn dò một hồi.

Vì vậy, vị đệ tử Côn Linh sơn cầm đầu kia trực tiếp bị bịt miệng cắt ngang cổ

ngay tại chỗ, ngã xuống co giật trong vũng máu.

Rất nhanh, bên ngoài lại vang lên một loạt tiếng kêu thảm thiết.

Nghe động tĩnh cũng có thể biết được bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Đám người Dữu Khánh lại lần nữa quay mặt nhìn nhau, từ việc này liền có thể

nhìn ra được Đại Nghiệp ty là không để Côn Linh sơn vào mắt như thế nào.

Một đám người không nán lại được nữa, xử lý xong đám đệ tử của Côn Linh

sơn, bọn họ vừa định xuất phát, nào ngờ, nhân viên phụ trách canh phòng bên

ngoài lắc mình bay tới, khẩn cấp bẩm báo: “Nhị vị hành tẩu, bên ngoài có

khoảng chừng mấy chục người đang tới gần, hẳn là người của Côn Linh sơn.”

Nhạc Thù và Cam Ly lập tức phi thân lên hẻm núi quan sát.

Chờ một chút, có hơn mười tên nhân viên Đại Nghiệp ty đi xuống, trực tiếp kêu

gọi mấy người Dữu Khánh: “Đi theo chúng ta.”

Nam Trúc kinh ngạc, hỏi: “Đi đâu?”

“Đi là được, nói nhiều lời vô dụng như vậy làm gì.” Người cầm đầu lên tiếng

răn dạy.

Đám người Dữu Khánh mặc dù không đoán được lí do, nhưng không thể phản

kháng, chỉ đành rời đi theo bọn họ, tuy vậy, bọn hắn lại phát hiện một chút khác

thường, phát hiện thấy những người này nhanh chóng thu dọn những thi thể đã

bị giết chết lúc trước, cùng nhau mang đi.

Phía sau có động tĩnh, quay đầu nhìn lại, mơ hồ nhìn thấy Cam Ly dẫn một đám

người đi về phía một đầu khác của hẻm núi.

Mấy người Dữu Khánh mù mờ, không hiểu những người này đang chơi đùa trò

gì.

“Ai?”

Phía trên hẻm núi, Nhạc Thù cất tiếng chất vấn, mang theo năm người đi lên,

ngăn cản một đám người.

Dưới ánh trăng, người cầm đầu chính là Nhan Dược, phía sau dẫn theo hơn sáu

mươi người.

Đây vẫn còn chưa phải là toàn bộ nhân thủ của ông ta, những người được phái

đi lúc trước vẫn còn chưa trở về đông đủ, chỉ mới trở về hơn mười người, còn

lưu lại hai người tại trên núi đá trắng để chờ những người khác trở về.

Bởi vì lo lắng bên này ít người sẽ xảy ra chuyện, ông ta dẫn một đám người

chạy tới đây trước.

Khi thấy rõ là ai đến, Nhạc Thù trầm giọng hỏi: “Là ngươi?”

Nhan Dược thấy y tự mình dẫn người thủ tại nơi này, cảm thấy ngạc nhiên,

“Hành tẩu cần gì tự mình canh gác ở đây?”

Nhạc Thù: “Ta không có rảnh canh ở nơi này, ngươi từ bên kia tới, trên đường

có nhìn thấy có người nào không?”

Nhan Dược sửng sốt, “Không có? Hành tẩu đang tìm ai?”

Vừa nghe nói không có, Nhạc Thù lập tức xoay người, phất tay với thủ hạ, quát

một tiếng, “Đi.”

Năm người đi theo cùng nhảy vào trong hẻm núi với y, biến mất về phía đám

người Cam Ly rời.

Nhan Dược nhướng mày, cũng dẫn người nhảy xuống theo, vừa rơi xuống đất

liền nghe thấy mùi máu tươi xộc vào mũi, có người lấy vật chiếu sáng ra rọi

sáng, liền nhìn thấy một bãi máu trên mặt đất.

Nhan Dược sai người nhanh chóng kiểm tra hiện trường một lần, phát hiện thấy

chỉ có vết máu không thấy bóng người, ông ta lập tức kêu gọi nhân thủ đồng

thời đuổi theo hướng Nhạc Thù rời đi, cho dù còn không biết rõ lắm đến cùng

đã xảy ra chuyện gì.

Nhóm người đuổi theo không quá xa liền phát hiện thấy đám người Nhạc Thù,

thấy bọn họ đang vây quanh dò hỏi một gã nhân viên Đại Nghiệp ty bị thương

ngồi tựa ở trước vách đá.

Nhóm người Nhan Dược vừa đến nơi, Nhạc Thù lập tức quay đầu lại nói:

“Nhan huynh, nhân thủ của ta không đủ, làm phiền để lại hai người trông nom

hắn giúp ta.”

Dứt lời, y cũng không quan tâm Nhan Dược có đồng ý hay không, lập tức dẫn

người chạy đi trước.

Nhan Dược đành phải tùy tiện sai hai người lưu lại, rồi dẫn theo những người

còn lại đuổi theo.

Sau khi đuổi kịp Nhạc Thù, Nhan Dược lập tức dò hỏi: “Hành tẩu, đã xảy ra

chuyện gì vậy?”

Nhạc Thù đáp một câu, “Tên ‘Trương Chi Thần’ đó quá giảo hoạt, trúng phải

quỷ kế của hắn, để cho hắn dẫn người chạy rồi.”

Nhan Dược kinh nghi, “Có nhiều người như vậy trông chừng, làm sao bỏ chạy

được?”

“Đợi bắt được rồi, ngươi chậm rãi hỏi hắn đi.”

“Người của Côn Linh sơn ta đâu?”

“Đương nhiên là cùng nhau đuổi theo rồi.”

Trong lúc một đám người nơi đây đang truy đuổi, tại vị trí lúc trước chăm sóc

người bị thương, từ trên hẻm núi có mấy nhân viên Đại Nghiệp ty nhảy xuống,

vây quanh quan tâm hỏi thăm người bị thương ngồi dưới đất, “Bị thương thế

nào?”

Kẻ bị thương lắc đầu: “Chỉ sợ không khỏi được trong thời gian ngắn.”

“Tìm một nơi thích hợp chữa thương đi.” Người nói chuyện phía trước thở dài,

sau đó trực tiếp vẫy tay với hai tên đệ tử Côn Linh sơn, “Hai người các ngươi

đến hỗ trợ một chút.”

Hai gã đệ tử Côn Linh sơn trong lòng bất mãn, ngoài mặt không dám phản

kháng, chỉ có thể nghe theo, một người kéo một cánh tay của người bị thương

lên, khoác qua vai mình.

Hai người vừa mới nâng kẻ bị thương đứng lên, hai tay kẻ bị thương đột nhiên

thuận thế chụp lấy yết hầu của hai người, hai người còn chưa kịp phản ứng lại,

đã bị bóp cổ răng rắc.

Trong lúc hoảng loạn, hai tên đệ tử Côn Linh sơn muốn giãy giụa nhưng đã bị

người ở hai bên đè lật xuống, cùng nhau dùng kiếm chém loạn một trận.

Sau khi xác nhận hai người đã chết, mấy tên nhân viên Đại Nghiệp ty, kể cả tên

bị thương, nhanh chóng đạp vách đá chạy lên trên như diều gặp gió. Sau khi

nhảy lên vách núi, mấy người dắt tay nhau đuổi theo hướng đi của Nhạc Thù.

Từ đầu tới cuối phối hợp rất ăn ý, dường như không phải lần đầu tiên làm loại

chuyện như vậy.

Đám người Dữu Khánh đã nhảy ra khỏi hẻm núi từ lâu, lướt nhanh trên cánh

đồng mênh mông bát ngát, thi thể của những đệ tử Côn Linh sơn kia đã được xử

lý rồi.

Sau một hồi bôn ba, Dữu Khánh hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

Người cầm đầu đám nhân viên Đại Nghiệp ty đáp một câu, “Đi gặp Đại hành

tẩu.”

Nam Trúc hiếu kỳ hỏi: “Không đợi hai vị hành tẩu kia sao?”

Người cầm đầu: “Giải quyết xong đám người bụng dạ khó lường kia, tự nhiên

sẽ đến.”

Nam Trúc: “Có thể giải quyết sạch sẽ không? Chạy mất một người sẽ rất phiền

phức.”

Kẻ cầm đầu liếc mắt nhìn gã, không để ý tới.

Nam Trúc không để bụng, lại thay đổi vấn đề, “Chúng ta căn bản không biết vị

trí cụ thể của Hướng đại hành tẩu ở đâu, cứ đi tìm như vậy thì phải tìm tới khi

nào?”

Mấy người bọn hắn kỳ thực có thể ước tính được phương hướng đại khái của

“Thần thụ”, nhưng không thể nói ra, nếu nói ra liền chứng tỏ bọn họ có hiểu

biết bên trong tiên phủ.

Vừa mới nói xong, phía trước xuất hiện một ngọn núi, nhìn có chút quen mắt,

sau khi phân biệt một chút, xác định là ngọn núi đá trắng rời đi lúc trước.

Người cầm đầu dẫn bọn họ đi vòng đến một bên của núi đá trắng, sau khi ẩn

núp kỹ, gã mới đưa tay lôi kéo cánh tay Hướng Chân, “Đại hành tẩu đi về phía

nào?”

Hướng Chân không biết có nên nói hay không, gã quay đầu nhìn về phía Dữu

Khánh.

Dữu Khánh hơi gật đầu, “Có lẽ Côn Linh sơn đã nảy sinh ý khác, rơi vào trong

tay bọn họ, chúng ta tuyệt đối không có đường sống.”

Đây cũng không phải là hư ngôn, không giống như lúc tại Tiểu Vân gian, rơi

vào trong tay tam đại thế lực còn được bố thí một con đường sống, nếu rơi vào

trong tay Côn Linh sơn là tuyệt không có đường sống.

Lúc này Hướng Chân mới nhấc tay chỉ ra phương hướng mà Hướng Lan Huyên

rời đi lúc trước.