“Tại sao Côn Linh sơn cũng chạy vào nhiều người như vậy chứ? Sẽ không có
vấn đề gì đi? Theo ta thấy, chúng ta vẫn nên tự mình đi tìm.”
Dữu Khánh đương nhiên không muốn đi, vì vậy dùng lời phản đối.
Nhưng đám người vốn đã nhìn hắn không vừa mắt, bây giờ có được biện pháp
hợp lý liền không phải tùy hắn tiếp tục dắt mũi mọi người, vì vậy không cho
hắn phân trần, trực tiếp kéo đi.
Dữu Khánh đã có nghĩ tới việc kháng cự lại, nhưng Nhạc Thù và Cam Ly không
phải kẻ dễ chọc, đây là hai cao thủ cảnh giới Thượng Huyền, nên hắn tạm thời
cũng chỉ có thể thức thời tuân theo, nếu không, không chừng sẽ phải chịu đau
khổ.
Vì để giữ mạng, hắn dùng lời nói khiến đám người này khó chịu, chính hắn
cũng biết rõ điều đó.
Trăng sáng trời trong, thỉnh thoảng có mây bay che lấp.
Một đỉnh núi đá trắng trông nhợt nhạt dưới ánh trăng, trong đêm tối quả thực
cũng rất dễ nhìn thấy.
Một bóng người lấp loáng hiện ra trong không trung, lơ lửng trên không đánh
giá đỉnh núi phía dưới.
Người ở trên núi cũng lần lượt đứng lên, người cầm đầu chính là Nhan Dược,
thoạt nhìn trông ông ta vẫn lôi thôi luộm thuộm.
Bên cạnh ông ta cũng không có nhiều người, chỉ có ba người, những người khác
đều đã phân tán ra các phương hướng để tìm người, hơn nữa một người trong số
đó còn không phải là đệ tử của Côn Linh sơn, là Hướng Chân lưng khiêng đại
kiếm.
Hướng Chân tại trên đường gặp được đệ tử Côn Linh sơn đi tìm kiếm, sau khi
hỏi rõ tình huống thì lập tức chạy tới đây.
Nhìn thấy Hướng Lan Huyên đột nhiên xuất hiện, Nhan Dược ngước cao đầu
nhìn trong lòng chột dạ, có phần căng thẳng.
Cũng may, lúc này từ dưới núi lại có một bóng người lướt lên, một bóng trắng
lắc mình hạ xuống tại trước mặt ông ta, không phải ai khác, chính là Hoàn Ngọc
Sơn, Nhan Dược nhìn thấy thì thở phào nhẹ nhõm, sư tôn đã tới, ông ta liền
không sợ nữa.
Hướng Lan Huyên lập tức lắc mình rơi xuống, thờ ơ quan sát.
Hoàn Ngọc Sơn trực tiếp hỏi Nhan Dược, “Chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”
Nhan Dược liếc mắt nhìn Hướng Lan Huyên, chuyện này ông ta không thể nói
ra ngay tại trước mặt Hướng Lan Huyên, ông ta làm giả vờ thở phào nhẹ nhõm
nói: “Sự tình thực ra cũng không có gì, nói chung, sư tôn không việc gì là được.
Được biết sư tôn một mình xông vào bên trong, không có một nhân thủ nào bên
người để giúp đỡ, Chưởng môn vô cùng sốt ruột, lo lắng vạn nhất xảy ra chuyện
gì thì không còn ai biết được tình hình, nên lệnh cho ta dẫn người vào đây, cần
phải tìm được sư tôn, nếu như có sai lầm, liền sẽ bắt ta ra trừng trị. Trong tình
thế cấp bách, đệ tử mới đưa ra hạ sách này, mong rằng sư tôn thứ lỗi.”
Hoàn đại trưởng lão hơi nhíu mày, người ở bên ngoài nghe như vậy sẽ thấy lời
này hợp tình hợp lý, nhưng lão ta biết rất rõ Chưởng môn và vị đồ đệ này của
mình là người thế nào, vừa nghe liền biết lời này của đồ đệ là nghĩ một đằng nói
một nẻo, lão ta lập tức nhận thức được là vì có người ngoài tại đây.
Lập tức đằng hắng nói: “Chưởng môn từ trước đến nay cứ luôn lo lắng nhiều
như vậy, ta đi theo bên cạnh Đại hành tẩu thì có thể xảy ra chuyện gì? Ngươi
cũng thật là hồ đồ, lần sau còn làm loại chuyện không phân lớn nhỏ như vậy, ta
chắc chắn sẽ trừng phạt nghiêm khắc không tha.”
Nhan Dược vừa nghe nói vậy liền biết sư phụ đã hiểu, lập tức khiêm tốn khom
người nói: “Vâng, đệ tử không dám tái phạm.”
Sau khi đã nhận sai xong, ông ta lại khuyên nhủ sư phụ, khuyên sư phụ không
nên một mình đi khắp nơi nữa, chờ mọi người đến đông đủ rồi nói tiếp.
Hoàn đại trưởng lão đương nhiên sẽ không phản đối.
Hướng Lan Huyên đứng bên quan sát cảm thấy hai thầy trò này cũng rất thú vị,
một người lôi thôi lếch thếch, một người phong thái như thần tiên, làm đồ đệ
còn giáo huấn cả sư phụ, nếu không phải đã biết trước, thật sự sẽ không nhận ra
đây là hai thầy trò.
Mà hai thầy trò sau khi đã tạm thời ổn định được Hướng Lan Huyên, liền nhanh
chóng tìm cơ hội lén lút nói chuyện.
Nơi đây có rất nhiều thực vật hiếm lạ, Linh thực đại phái lại thích thứ này, rời đi
tìm kiếm thứ lạ cũng rất bình thường.
Đã rời khỏi đỉnh núi, hai thầy trò tụ tập dưới tán một cây đại thụ trĩu quả trông
như trái ớt ở dưới chân núi, lúc này Hoàn đại trưởng lão mới hỏi: “Chuyện gì
vậy?”
Nhan Dược thoáng nhìn đỉnh núi, rồi mới nhỏ giọng đem toàn bộ lời Chưởng
môn dặn dò báo cho biết.
Nghe được quyết định của Chưởng môn, với thâm niên và địa vị của Hoàn đại
trưởng lão tại trong môn phái cũng nhịn không được hít vào một hơi khí lạnh,
có cảm giác sâu sắc với khí phách và sự táo bạo mạnh mẽ của người sư điệt này
của mình, vậy mà dám trực tiếp động thủ với người của Đại Nghiệp ty, hơn nữa
đối tượng động thủ còn là Đại hành tẩu của Đại Nghiệp ty, lúc trước lão ta hoàn
toàn nghĩ cũng không dám nghĩ tới chuyện này.
Tuy nhiên, sau khi cân nhắc một hồi, cuối cùng lão ta vẫn thở dài nói, “Đúng
rồi, nếu đã như vậy, đã không còn đường lui nữa, thay vì nơm nớp lo sợ ký thác
hi vọng mấy thế lực lớn kia phân phát thiện tâm, còn không bằng nắm giữ thế
cục tại trong tay mình, nắm giữ tiên phủ này tại trong tay mình, kỳ vọng vào
một tương lai tốt đẹp, đại phái nghìn năm há có thể cứ mãi cúi dưới người. So
với Chưởng môn, xem ra ta thật sự già rồi, cứ làm như vậy đi.”
Nhan Dược thấp giọng hỏi: “Lúc nào động thủ? Cần các đệ tử phối hợp thế
nào?”
Hoàn đại trưởng lão hơi chút suy tư, sau đó lắc đầu, “Tạm thời không cần, lúc
trước gặp được một cây đại thụ khổng lồ, trên đó có người múa hát, e rằng đó là
thủ vệ trong tiên phủ, chúng ta chưa chắc đã có thể địch lại, còn có thể lợi dụng
tới thực lực của Hướng Lan Huyên một chút, chỉ với thực lực của nàng ta đã
vượt qua vô số đệ tử của phía chúng ta, có thể để cho nàng ta đi ngăn cản,
không cần để người của chúng ta đi mạo hiểm.”
Nhan Dược vội la lên: “Sư tôn, người của Đại Nghiệp ty đã tiến vào hết rồi, một
khi bọn họ chạm mặt với nàng ta, mưu đồ của chúng ta lập tức sẽ bộc lộ, nếu để
cho nàng ta có chuẩn bị, e rằng sẽ không thích hợp.”
Hoàn đại trưởng lão lắc đầu, “Nếu thật sự trở mặt với nhau, cô ta chưa chắc đã
có thể lấy được lợi thế trước ta. Hơn nữa, cô ta vô cùng tự phụ, không để Côn
Linh sơn ta vào mắt, dám làm việc lẻ loi một mình, tương đương với việc trao
cơ hội kiểm soát cục diện vào trong tay chúng ta.
Về sau, ta sẽ dẫn cô ta đi, kiểm soát hành tung của cô ta, ngươi thì bố trí nhân
thủ, mở rộng tai mắt, lục soát ở khu vực ngoại vi, đừng để cho người của Đại
Nghiệp ty tới gần cô ta. Một khi phát hiện thấy bọn họ, ngươi hãy lập tức giả
truyền pháp chỉ của cô ta, dời người liên quan tới Đại Nghiệp ty đi nơi khác, để
cho hai bên bọn họ không có cơ hội gặp mặt nhau là được, sau này sẽ tìm thời
điểm giải quyết.”
Nhan Dược nghe vậy thì vui mừng, gật đầu đáp: “Sư tôn minh giám, kế này rất
hay.”
Sau khi đã có quyết định, hai người lại tiếp tục đi dạo một vòng rồi trở về, còn
chưa có trở về tới đỉnh núi thì đã nhìn thấy một đám người chen chúc đi tới.
Tới không phải ai khác, chính là Khúc trưởng lão dẫn người đuổi theo, cũng là
trên đường đi gặp được đệ tử do Nhan Dược rải ra ngoài, nghe tin mới chạy
đến.
Nhìn thấy Hướng Lan Huyên vẫn bình an vô sự, Khúc trưởng lão cảm thấy kỳ
quái, ông ta là người biết rõ quyết định bí mật, không biết vì sao Hoàn đại
trưởng lão và nàng ta vẫn như thường.
Trong tình hình chưa rõ lí do, ông ta cũng chỉ có thể làm bộ như không biết,
cảm khái cuối cùng đã tìm được bọn họ.
Vì vậy Hoàn Ngọc Sơn cũng có cớ, kể cho ông ta biết về việc phát hiện cây
“Thần thụ” kia, bảo Khúc trưởng lão lưu lại một nửa nhân thủ cho Nhan Dược
điều động, để Nhan Dược thuận tiện đi tụ tập lại những nhân thủ đã tản ra, số
còn lại thì đi cùng với lão ta.
Hướng Lan Huyên đương nhiên cũng rời đi cùng bọn họ.
Nhan Dược nhìn theo đám người biến mất tại trong màn đêm, quay đầu nhìn
nhìn nhân thủ do Khúc trưởng lão lưu lại, rồi xoay người định dặn dò gì đó,
nhưng liếc nhìn thấy Hướng Chân ngồi một mình ở trên một cạnh tảng đá ngắm
nhìn ánh trăng, liền đi đến hỏi: “Phát hiện được ‘Thần thụ’, ngươi không tới
nhìn xem sao?”
Hướng Chân lắc đầu, “Ta không có hứng thú với thứ đó.”
Nhan Dược: “Vậy ngươi chạy vào tiên phủ làm gì? Chỉ vì chờ tên ‘Trương Chi
Thần’ kia hay sao? Nên đi mở rộng kiến thức trước đi, nói không chừng còn có
thể thu được cơ duyên gì đó. Ta ở đây chờ hắn giúp ngươi, nếu hắn tới sẽ
chuyển lời giúp ngươi.”
Hướng Chân quay đầu lại nhìn thanh kiếm phía sau lưng mình, rồi ngẩng đầu
nhìn trăng, “Chúng ta tương đối ngốc, không thể làm tốt cả hai việc cùng lúc.”
Ngụ ý là không có hứng thú gì với cơ duyên trong tiên phủ.
Nhan Dược nhíu mày, chợt ở một bên có người hô lên: “Có người đến.”
Ông ta lập tức quay đầu lại nhìn tới, nhìn thấy một đám người vù vù lướt nhanh
đến, đến khi thấy rõ người tới là ai, ông ta thiếu một chút kinh hãi toát mồ hôi
lạnh.
Nghe tiếng động, Hướng Chân nhìn qua rồi nhảy xuống khỏi tảng đá, bởi vì
Dữu Khánh đã tới rồi.
Đám người cùng đi tất nhiên chính là đám người Đại Nghiệp ty.
Nhạc Thù phong trần mệt mỏi vừa đi đến đây liền không chút khách khí, tiến
lên hỏi Nhan Dược, “Có tin tức của Đại hành tẩu không?”
Nhan Dược nói: “Đại hành tẩu vừa mới dẫn theo một nhóm người rời đi không
lâu, lưu lại lời nói nhờ ta chuyển cho các ngươi.”
Nhạc Thù hỏi: “Nói gì?”
Nhan Dược nhấc tay chỉ về phương hướng ngược lại với hướng Hướng Lan
Huyên rời đi, “Đi về phía này, ngoài mấy chục dặm có một hẻm núi lớn, Đại
hành tẩu bảo khi gặp các ngươi thì thông báo các ngươi nhanh chóng hết sức
chạy đến ẩn giấu trong đó, chuẩn bị sẵn sàng nghe nàng điều động bất cứ lúc
nào, không ai được phép tự tiện hành động.”
Sở dĩ biết rõ xa xa phía này có một hẻm núi lớn là bởi vì trên đường tìm kiếm
lúc trước ông ta có nhìn thấy.
Ở một bên, Hướng Chân cũng không biết lời ông ta nói là thật hay giả, lúc trước
gã vẫn chỉ luôn một mình ở bên cạnh, không có nghe được toàn bộ nội dung
đám người Hướng Lan Huyên nói chuyện.
Nghe được lệnh này, Nhạc Thù không dám dừng lại, lập tức phất tay hô to một
tiếng, “Đi!”
Dữu Khánh còn định nhân cơ hội này lưu lại, nhưng bị Nhạc Thù đẩy một cái,
cưỡng ép kéo đi.
Chỉ cần đầu óc không ngốc đều biết rõ, người mở ra tiên phủ có khả năng biết
rõ nội tình trong tiên phủ, ít nhất sẽ biết nhiều hơn so với người khác.
Nhan Dược cũng định nói Dữu Khánh ở lại, nhưng sợ làm phức tạp tình hình
gây ra hoài nghi, nên lời đến bên miệng phải nuốt trở lại, mắt mở trừng trừng
nhìn người của Đại Nghiệp ty đẩy người đưa đi.
Sau đó, ông ta chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, lòng vẫn còn sợ hãi, thực sự là
nguy hiểm, đám người này mà tới sớm một chút nữa thì đã chạm mặt Hướng
Lan Huyên rồi.
Quay sang nhìn về phía Hướng Chân, phát hiện thấy gã đã bỏ bên này chạy đi
rồi, trực tiếp rời đi theo đám người Dữu Khánh.
Nhan Dược ngay lập tức phất tay gọi một đệ tử Côn Linh sơn tin cậy tới đây,
nhỏ giọng dặn dò: “Ngươi dẫn theo một nhóm người cùng đi theo, cứ nói đi
cùng bọn họ, trên đường lưu lại ký hiệu, để dễ tìm kiếm. Đợi cho bọn họ ẩn nấp
xong, các ngươi phải nhìn chăm chú bọn họ, nhất là tên ‘Trương Chi Thần’ kia.
Hắn rất quan trọng đối với chúng ta, không thể để cho hắn chạy mất…”
Ông ta dặn dò chi tiết cụ thể từng phương diện một.
Sau khi đã nắm rõ, đệ tử Côn Linh sơn đó lập tức chọn mười tên đồng môn
cùng theo mình đuổi theo.
Trong lòng không vui vì bị lôi kéo rời đi, Dữu Khánh lại nhìn thấy Hướng Chân
chạy theo bám sát bên mình, hắn có chút bực tức nói: “Ngươi tại sao cũng chạy
vào đây rồi?”
Khi nói ra những lời này thì trong giọng nói lộ ra sự khó chịu.
Hắn không cần đoán cũng biết được, đi theo bên cạnh mình khẳng định là muốn
đánh với mình một trận.
“Vị Đại hành tẩu kia trong đêm tối đột nhiên tới tìm ngươi, lục soát khắp các
phòng trong khuôn viên khu nhà, phát hiện không còn nhìn thấy ngươi nữa…”
Hướng Chân kể lại đại khái sự việc xảy ra cho Dữu Khánh nghe.
Nghe xong, Dữu Khánh nhíu mày, bây giờ đã xác định được một việc, đó chính
là phán đoán của mình không sai, Hướng Lan Huyên không phải bởi vì theo dõi
mình mà phát hiện thấy mình tiến vào tiên phủ, dường như nàng ta đã đoán
được mình sẽ đi Linh cốc.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi quay đầu lại nhìn Kha Nhiên ở trong đám người,
đại khái đã hiểu rõ được chút gì đó.
Ở một bên, Nam Trúc nghe nói thì phì cười vui vẻ, “Ta nói nha Hướng huynh,
ngươi chạy vào tham gia náo nhiệt này làm gì? Bây giờ thì hay rồi, cổng vào
tiên phủ đã đóng lại, không ai trong chúng ta có thể ra được nữa.”
“Đóng lại rồi?” Hướng Chân kinh ngạc, “Không ra được nữa?”
Nam Trúc cười hắc hắc, “Việc này còn có thể lừa ngươi hay sao, dù sao thì
chúng ta tạm thời là không có cách nào. Ngươi có bản lĩnh ngươi đi ra ngoài
đi.”
Ai ngờ vừa mới nói xong, Hướng Chân đã nhíu mày, kiếm phía sau lưng bay ra
khỏi vỏ, lao vút lên không, gã cũng tung người bay lên, lăng không đạp kiếm,
người lóe lên lướt đi, cứ như thế ngự kiếm bay đi mất.
Nam Trúc nhìn sững sờ, lẩm bẩm nói: “Ta chỉ thuận miệng nói như thế mà thôi,
tại sao chẳng chút suy nghĩ đã xem là thật chứ?”
Gã thật sự không nghĩ tới mình chỉ thuận miệng nói ra, chỉ định hù gã ta một
chút mà thôi, vậy mà làm cho gã ta chạy mất rồi.
Những người khác cũng cảm thấy bất ngờ.
Đệ tử Côn Linh sơn vội vã đuổi tới, nhìn thấy chạy mất một người thì cũng có
phần kinh ngạc, người ta ngự kiếm bay đi, bọn họ muốn ngăn cũng không còn
kịp rồi, nhưng nhìn thấy người rời đi là Hướng Chân, bọn họ cũng không quá
mức để ý, bởi vì không ảnh hưởng gì đến họ.
Tuy nhiên, bọn họ vẫn tiến đến đây hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, khi được biết
gã ta nghe nói cửa vào bị đóng lại nên chạy đi xem thì bọn họ càng không có
đặt nặng trong lòng.
Đương nhiên, thông tin này cũng khiến cho bọn họ nghi hoặc, phân vân, cửa
vào đã bị đóng kín rồi sao? Những đệ tử Côn Linh sơn này cũng không biết.
Tốc độ ngự kiếm phi hành là khá nhanh, ít nhất sẽ nhanh hon so với lướt đi trên
mặt đất, một bóng người xuyên qua bóng đêm dưới trăng sao mênh mông mờ
ảo, từ trên trời hạ xuống, vừa đáp xuống dưới cổng chào ngọc thạch liền thuận
tay cầm kiếm vào trong tay.
Lúc này, dưới cổng chào có tụ tập ba gã đệ tử Côn Linh sơn, đang liên thủ tấn
công phong ấn chỗ ra vào, không phải ai khác, chính là Tần Phó Quân và hai gã
đồng môn.
Nhìn thấy có người đến, ba người tạm thời dừng tay lại, khi nhận ra là Hướng
Chân, cả ba đều có chút ngạc nhiên.
Hướng Chân chỉ nói một câu, “Tránh ra!”
Ba người nhìn nhau, nhanh chóng tản ra, để cho gã ta thử xem.
Hướng Chân lắc mình lướt đến, hai tay vung kiếm, một kiếm chém mạnh về
phía mặt kính hư không.
Phụp! Thân kiếm chìm sâu trong đó, nhưng không thể phá vỡ nó được chút nào,
thậm chí một chút tiếng động cũng không có.
Rút kiếm, bật người nhảy lên, tung chân đạp một cái lên cổng chào ngọc thạch,
lăng không đạp kiếm, lại lần nữa ngự kiếm lên không, thẳng lên bầu trời cao.
Không còn nhìn thấy bóng người, ba người Tần Phó Quân lại quay mặt nhìn
nhau.
Không bao lâu sau, trong không trung hình như có âm thanh giống như sấm sét
vang rền ầm ầm vọt đến, vẻ mặt Tần Phó Quân khẽ biến, phất tay nói: “Mau
tránh ra.”
Ba người vừa mới lướt ra xa một chút, liền thấy một vệt sáng lóe lên dưới ánh
trăng, lao về phía phong ấn cửa vào nhanh như chớp.
Ong ong! Một âm vang chói tai cất lên, sóng phản chấn hất ngược ra khiến mặt
đất tung bay cát đá, vô số phong lan giống như cành khô gỗ mục tung tóe bay
ngược đi, bụi bặm tung bay.
Phanh! Hướng Chân bị kẹt trong phong ấn, rồi đột nhiên bị đẩy bật ra ngoài,
kiếm cắm lên mặt đất, cày ra một vết rạch sâu kéo dài mới dừng lại được, gã ta
chậm rãi đứng lên, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào phong ấn trước
cửa, gã biết rõ dựa vào thực lực của mình là căn bản không thể mở ra.
Lúc này gã ta mới hỏi mấy người, “Thật sự đánh mở không được sao?”
Tần Phó Quân: “Không biết.”
Hướng Chân hơi cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã. Gã ta sở dĩ nôn nóng gấp
gáp khi nghe nói không đi ra được là bởi vì có một nữ nhân đang chờ gã ở bên
ngoài.
Tần Phó Quân nhìn lối vào bị phong ấn, rồi cũng buông tiếng thở dài, nói với
hai gã đồng môn: “Chúng ta cũng ra không được, đi thôi, quay lại tìm Hướng
đại hành tẩu phục mệnh.”
“Hướng đại hành tẩu hẳn là đã tụ tập cùng một chỗ với Nhan Dược sư thúc.”
Một đệ tử Côn Linh sơn chỉ về một phương hướng, “Đi về phía này.”
“Ừm.” Tần Phó Quân gật gật đầu, cùng hai người lập tức rời đi.
Khi đi qua bên cạnh Hướng Chân, Hướng Chân đột nhiên hỏi: “Các ngươi đang
tìm Hướng đại hành tẩu sao?”
Ba người dừng lại nhìn gã, Tần Phó Quân gật đầu, “Phải, có vấn đề gì sao?”
Hướng Chân có chút do dự, gã mặc dù không am hiểu đạo lí đối nhân xử thế,
nhưng cũng không ngốc, không biết tùy tiện bộc lộ hành tung của người khác
thì có thích hợp hay không.
Tần Phó Quân nhận ra được sự lo lắng của gã ta, vội giải thích: “Cô ấy lệnh cho
chúng ta đi ra ngoài gọi nhân thủ của Đại Nghiệp ty vào đây, bây giờ chúng ta
ra không được, phải trở lại báo cáo cho cô ấy biết, không có ý gì khác.”
Hướng Chân suy nghĩ một chút, lúc này mới giải thích: “Hướng đại hành tẩu đã
gặp mặt người gọi là Nhan Dược kia rồi, bây giờ đã tách nhau ra, hình như đi
đến một nơi nào đó có ‘Thần thụ’ rồi. Ta chỉ biết như vậy.”
Nói đến “Thần thụ”, ba người Tần Phó Quân lập tức biết rõ gã ta không nói dối,
lập tức chắp tay cảm tạ, rồi nhanh chóng theo đường cũ quay trở về.
Hướng Chân thì buồn phiền đối mặt với cánh cửa bị phong ấn rất lâu, trong lúc
không biết phải làm sao gã ta chỉ có thể bay lại lên trời, ngự kiếm đi xa, quay lại
đi tìm đám người Dữu Khánh