Bán Tiên

Chương 728: Thần thụ




Tại cổng ra vào tiên phủ vẫn đang tiếp tục thực hiện “Gõ cửa”, một người đập

không mở thì hai người, hai người nện không ra thì mấy người cùng tiến lên,

cuối cùng biến thành một đám người liên thủ hô to “Một hai ba” và cùng nhau

bắn phá.

Nhưng hoàn toàn vô dụng, ngoại trừ nện ra từng đợt gợn sóng thì ngay cả một

chút động tĩnh khác cũng không có, thậm chí còn không gây ra được tiếng động

nào, bất kể có bao nhiêu người xuất thủ, cũng bất kể uy lực xuất thủ lớn cỡ nào.

“Tất cả dừng tay!” Nhạc Thù đột nhiên quát lớn, sắc mặt âm trầm, y quay đầu

nhìn chăm chú về phía mấy người Dữu Khánh.

Sắc mặt Dữu Khánh cũng sầm xuống, không biết Đằng yêu ở bên ngoài đến

cùng đang làm trò quỷ gì, hoặc là mình đã bị đùa giỡn lừa dối, hoặc là bởi vì

đám người trước mắt này tiến vào dẫn đến không thể thực hiện ước định như

bình thường.

Cho dù là vì nguyên nhân gì, hiện tại ra không được là chuyện rất rõ ràng.

Nhạc Thù sải bước xông đến, một tay chụp lấy cổ áo Dữu Khánh, lạnh lùng hỏi:

“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Không chỉ là y, toàn bộ nhân viên Đại Nghiệp ty đều dùng ánh mắt bất thiện

nhìn chăm chú Dữu Khánh, bởi vì có khả năng tất cả đều sẽ bị khốn chết ở nơi

này.

Dữu Khánh khua cánh tay ngăn cản Mục Ngạo Thiết định tiến lên đây, hắn vỗ

vỗ vào tay Nhạc Thù, ra hiệu cho y buông tay, “Ta làm sao biết được đã xảy ra

chuyện gì?”

Nhạc Thù cả giận nói: “Ngươi không phải nói cổng vào còn hai canh giờ nữa

mới đóng lại sao? Chúng ta dốc hết tốc độ chạy đến đây chỉ mới qua khoảng

một canh giờ.”

Dữu Khánh: “Ngươi suy nghĩ cho rõ ràng rồi hãy nghi ngờ ta, ta nói chính là

nhiều nhất còn có hai canh giờ, không phải nói là hai canh giờ nữa.”

Nhạc Thù: “Đừng có thả rắm ra với ta, cửa vào động phủ này chắc hẳn là do

chính ngươi mở ra, bây giờ lập tức nghĩ cách mở ra cho ta, nếu không đừng

trách ta không khách khí.”

Dứt lời, y vung tay đẩy Dữu Khánh ra.

Dữu Khánh lảo đảo hai bước mới đứng vững, phản ứng lại: “Chưa biết rõ được

tình hình, ai cũng không có cách nào đi ra ngoài. Ta hỏi lại một lần, khi các

ngươi tiến vào thì Côn Linh sơn có biết hay không?”

Nhạc Thù híp mắt nhìn hắn, đang suy nghĩ lời này của hắn có ý gì.

Cam Ly nắm lấy cánh tay y, ra hiệu cho y bớt giận, rồi tiến lên nói: “Đương

nhiên là biết rõ, nhiều người như vậy xâm nhập Linh cốc, Côn Linh sơn đương

nhiên đã biết rõ rồi.”

Dữu Khánh hỏi tiếp: “Nói cách khác, Côn Linh sơn đã biết rõ sự tồn tại của tiên

phủ này?”

Cam Ly: “Đương nhiên.”

Dữu Khánh: “Côn Linh sơn cũng biết ta đã tiến vào rồi?”

Cam Ly suy nghĩ một chút, lắc đầu hỏi: “Việc này thì không rõ ràng lắm. Ngươi

hỏi điều này làm gì?”

Dữu Khánh không vội trả lời, trầm mặc suy tư một hồi, sau đó trong lòng hơi

chút thở phào nhẹ nhõm, bất kể Côn Linh sơn hiện tại có biết mình đã tiến vào

rồi hay không, về sau phát hiện thấy mình đã biến mất khỏi nơi ở, tất nhiên

cũng có thể đoán được một chút, Côn Linh sơn có nhiều người như vậy, Đại

Nghiệp ty muốn diệt khẩu hết là không thể.

Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa là đã được an toàn, Đại Nghiệp ty

vẫn có khả năng giết chết bọn hắn.

Vấn đề là tình hình bây giờ đã như thế, tiếp tục lo lắng chuyện bị phát hiện vì

không ra kịp trước bình minh trở nên vô nghĩa, mọi người cũng đã bị bắt.

Đã như vậy, hắn xoay người nhìn về phía thế giới không biết này, chậm rãi nói:

“Hiện tại ta cũng không biết phải làm sao để đi ra ngoài. Trước tiên tìm được

Đại hành tẩu đã đi.”

Hắn thậm chí có phần nghi ngờ phải chăng Hướng Lan Huyên đã đi ra ngoài.

Nhạc Thù lạnh lùng nói: “Ngươi mở ra lối vào động phủ, bây giờ lại nói là

không biết làm sao để đi ra ngoài, ngươi nói xem chúng ta có thể tin được hay

không?”

Dữu Khánh: “Ta thật sự không biết. Bất kể đã xảy ra chuyện gì, trước tiên tìm

được Đại hành tẩu rồi tính tiếp.”

Nhạc Thù lại đưa tay chụp lấy cổ áo hắn, “Đừng có chơi đùa thủ đoạn với ta,

nếu không mở được cửa, ta sẽ phế ngươi trước, sau đó mới cho ngươi chậm rãi

tìm biện pháp!”

Y vừa nói ra những lời này, Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm đều

trở nên khẩn trương, đều muốn tiến lên.

Dữu Khánh phát hiện thấy, vội vàng khua hai tay ngăn cản đồng bạn ở hai bên,

không sợ sợ chút nào, trái lại còn cất lời hỏi Nhạc Thù đầy ẩn ý, “Lẽ nào ngươi

không muốn Đại hành tẩu đi ra ngoài?”

Nhạc Thù thoáng sửng sốt một chút, rồi lập tức thẹn quá hóa giận, kéo Dữu

Khánh tới gần, “Ngươi tiếp tục nói bậy một câu thử xem!”

Dữu Khánh tiếp tục xua hai tay về phía sau, không để cho mấy người Nam Trúc

xung động, và vẫn không chút nào e sợ đối diện với ánh mắt của Nhạc Thù,

bình tĩnh nói: “Trước tiên tạm giữ lại thân thể hữu dụng của chúng ta để hỗ trợ

tìm được Đại hành tẩu. Tìm được Đại hành tẩu rồi, có phế bỏ chúng ta cũng

không trễ, chúng ta không thể bỏ mặc, không quan tâm tới Đại hành tẩu.”

Cái gì gọi là không thể bỏ mặc không quan tâm tới Đại hành tẩu? Nhạc Thù vừa

nghe nói vậy thì thiếu một chút xù lông lên, nổi cơn giận dữ, thực sự muốn trực

tiếp bóp chết hắn. Lúc trước không để ý tới Đại hành tẩu, nói là cần đi ra ngoài

trước chính là tên này, bây giờ không vội đi ra ngoài, nói rằng cần tìm được Đại

hành tẩu trước cũng vẫn là tên này.

Nhưng y thật đúng là đã bị lời của đối phương áp chế lại, không dám dễ dàng

động đến đối phương, nếu không thật sự là bị hiềm nghi không muốn Đại hành

tẩu ra được bên ngoài.

Cam Ly nhìn phản ứng của các đồng bạn, rõ ràng họ đều có cảm giác cùng

chung mối thù, đều đã nhìn vị Thám Hoa lang này không vừa mắt, nhưng không

có ai dám cất tiếng tỏ vẻ ủng hộ Nhạc Thù.

Cô ta không khỏi nhìn Dữu Khánh kỹ một chút, thầm nghĩ, tên Thám Hoa lang

này thật lợi hại, thảo nào nói là tài tử đệ nhất thiên hạ, chỉ một câu nói đã kiềm

chế lại toàn bộ nhân sự Đại Nghiệp ty.

Cô ta lại đưa tay vỗ vỗ cánh tay giơ lên của Nhạc Thù, dùng ánh mắt ra hiệu,

thể hiện thả người.

Nhạc Thù thuận theo ánh mắt của cô ta, nhìn nhìn những nhân viên Đại Nghiệp

ty cùng tiến vào, đã hiểu được ý của cô ta, đừng thấy mọi người hiện tại đều

muốn mở được cửa để đi ra ngoài, đều cùng chung mối thù với y, nhưng nếu

thật sự đi được ra ngoài, về sau gặp lại Đại hành tẩu, không chừng sẽ toát ra tâm

tư gì đó khác.

Nhạc Thù buông tay, đẩy một cái. Dữu Khánh lảo đảo lùi ra sau, được Nam

Trúc và Mục Ngạo Thiết đỡ lại.

Cam Ly thì nhìn chằm chằm Dữu Khánh, cảnh cáo: “Nếu như ngươi không thể

hỗ trợ tìm được Đại hành tẩu, chúng ta trước hết giết ngươi!”

Ba người Nam Trúc thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi tâm tình thật sự có

thể nói là căng thẳng vô cùng.

Dữu Khánh quay đầu bước đi, dẫn đường ở phía trước, một đám người chạy

theo sau.

Cùng đi theo được một lúc, ba người Nam Trúc phát hiện có chút không thích

hợp, nhận thấy lão Thập Ngũ đang dẫn dắt mọi người đi về phía Tiên cung mà

Đằng yêu đã nói.

Đám người Đại Nghiệp ty đi tới, đi tới, rồi cũng cảm thấy có chút không ổn, lúc

trước vừa mới tiến vào tiên gia động phủ không phải mọi người đều rất vui vẻ

sao? Mọi người còn chưa có bắt đầu khám phá thế giới này, tại sao bây giờ lại

biến thành nóng lòng vội vã muốn rời đi?

Nhạc Thù cau mày, mơ hồ cảm thấy nhóm người mình dường như đã bị người

ta dắt mũi, nhưng thật sự đã bị lời Dữu Khánh nói chặn lại, không tiện quay lại.

Dưới màn đêm, trên một gò đất nhỏ, hai bóng người một nam một nữ đứng ở

trên nhánh hoa cao hơn thân người.

Nam, râu tóc bạc trắng, y phục trắng như tuyết, phong thái thần tiên, chính là

Hoàn đại trưởng lão.

Nữ, tóc dài phủ vai, quần áo nhẹ nhàng giản dị, không phấn son trang điểm, mặt

ngước nhìn trời, dáng vẻ biếng nhác phong tình, chính là Hướng Lan Huyên.

Nàng ta xuất phát vội vội vàng vàng, không có thời gian trang điểm.

Phía sau hai người tay áo phất phới tung bay, một bóng người ảnh nhanh chóng

chạy tới, lướt trên bãi cỏ, chính là Tần Phó Quân với trang phục nam nhân.

Nàng ta một đường truy đuổi rất vất vả, cuối cùng đuổi theo kịp đến nơi, hai

người lại rời đi, lại tìm đến, rồi lại rời đi, đã mấy lần như vậy.

Sau khi hạ xuống bên cạnh hai người, nàng ta cũng ngước lên nhìn theo, phía

trước có một thân cây khổng lồ vô cùng, phần gốc cây chiếm một diện tích phải

hơn trăm mẫu, cao vút tận trời, lá trên tán cây tỏa ra ánh sáng xanh lục mờ ảo,

giống như một đám Tinh vân lấp lánh trên bầu trời cao, và cũng giống như một

cây thần thụ trong giấc mộng.

Lúc trước, khi nhìn thấy chúng từ phía xa, còn tưởng rằng đó là Tinh vân, về

sau, trong quá trình di chuyển, phát hiện thấy sao trên trời không thay đổi, mà

đám tinh vân xanh lục này lại thay đổi phương vị, lúc này mới nhận ra không

thích hợp, rồi chạy tới đây.

Lúc này, khi đã đứng tương đối gần, mới nhìn thấy trên thân cây cũng có ánh

sáng mông lung rực rỡ tỏa ra, dường như là một loại rêu phát sáng nào đó.

Một thân cây khổng lồ như thế khiến cho bọn họ bị chấn động về thị giác khó

thể diễn tả được.

Chạy tới nơi, Tần Phó Quân hít sâu thở mạnh ổn định lại hơi thở rồi cất lời cảm

thán: “Trên đời vậy mà lại có một cây khổng lồ như thế, không lẽ đây là Thông

Thiên chi thụ trong truyền thuyết sao?”

Hướng Lan Huyên và Hoàn Ngọc Sơn vẫn không để ý đến nàng ta, hai người

nhìn chăm chú vào một vị trí nào đó trên thân cây.

Tần Phó Quân quan sát một lúc, thuận thế nhìn đến, rất nhanh liền thốt lên kinh

ngạc: “Bên trên chạc cây hình như có ánh đèn, trên đó có người sao?”

Hướng Lan Huyên chậm rãi nói: “Là có người. Đại trưởng lão, ngươi có nghe

thấy không, dường như có người đang múa hát?”

Hoàn Ngọc Sơn khẽ gật đầu.

Tần Phó Quân nghiêng tai lắng nghe, nhưng không nghe được gì, nàng ta biết là

bởi vì tu vi chênh lệch quá lớn, liền kinh ngạc hỏi: “Người nào lại ở nơi này ca

múa chứ?”

Hoàn Ngọc Sơn sắc mặt nghiêm nghị nói: “Đương nhiên là người trong tiên phủ

này. Theo truyền thuyết, trong mỗi tiên phủ đều có Thủ Sơn thú. Đại hành tẩu

từng tiến vào Tiểu Vân gian và đã giao thủ với Thủ Sơn thú, người có cao kiến

gì không?”

“Đúng là đã giao thủ, nhưng cũng không thể so sánh, quái vật tồn tại đã mấy

nghìn năm, khả năng gì đều có thể xảy ra, thực lực là thứ không phải bọn ta có

thể tùy ý suy đoán.” Hướng Lan Huyên vừa nói vừa nhìn xung quanh, “Vị

Thám Hoa lang kia không biết đã chạy đi đâu. Nếu hắn đã có thể tìm tới nơi

này, có lẽ biết được nhiều hơn chúng ta một ít.”

Hoàn Ngọc Sơn gật đầu, thử hỏi một câu, “Hắn làm sao tìm được nơi này chứ?”

Hướng Lan Huyên: “Vậy thì cũng chỉ có bắt được hắn mới có thể biết rõ.”

Nhìn chằm chằm vào cây đại thụ, Tần Phó Quân bỗng nhiên toát ra một câu,

“Phải chăng hắn đã chạy đến trên cây?”

Khi nàng ta vừa nói ra lời này, Hướng Lan Huyên và Hoàn Ngọc Sơn nhìn

nhau, đúng là không phải nói, không thể loại trừ khả năng này.

Chính vào lúc này, hai người bỗng nhiên lần lượt quay đầu lại nhìn về phía bên

cánh đồng bát ngát, nhìn thấy lại có hai bóng người xuất hiện, sau khi đến gần

bên này, dường như cũng phát hiện ra bọn họ, nhanh chóng lướt tới.

Vừa nhìn ăn mặc, chính là đệ tử của Côn Linh sơn.

Hai đệ tử tiến tới, sau khi xác nhận là người mình muốn tìm, vội chắp tay hành

lễ: “Xin chào Đại trưởng lão.”

Hoàn Ngọc Sơn hoàn toàn không nhận biết hai người bọn họ, thực sự là đệ tử

của Côn Linh sơn quá nhiều, lão ta lại rất ít khi lộ diện tiếp xúc với những đệ tử

này, cho nên lão ta quay nhìn về phía Tần Phó Quân, thấy người sau gật gật đầu,

xác nhận đúng là đệ tử bản phái, mói hỏi: “Các ngươi tại sao lại đến đây?”

Một đệ tử đáp: “Bẩm Đại trưởng lão, là Nhan Dược sư thúc dẫn chúng ta tiến

vào. Nhan Dược sư thúc đã phái đệ tử đồng môn tách ra các phương hướng,

đang tìm ngài khắp nơi, nói là có chuyện quan trọng cần bàn bạc.”

Nhan Dược cũng là không còn cách nào, nơi này quá rộng lớn, chạy rất lâu

cũng không thấy bóng người nào, đành phải phân chia người tỏa đi các nơi để

tìm kiếm, cứ hai người làm một tổ.

Hoàn Ngọc Sơn hơi cau mày, biết rõ nhất định là có đại sự quan trọng, nếu

không sẽ không có khả năng phái người vào đây tìm kiếm, lập tức hỏi: “Tìm ta

làm gì?”

Một đệ tử đáp: “Đệ tử không biết, chỉ nói các đệ tử khi gặp được Đại trưởng lão

thì mời Đại trưởng lão nhanh đi gặp mặt.”

Bọn họ thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra, bí mật chân chính cũng sẽ

không nói cho bọn họ biết.

Nói người làm sư phụ là mình đây đi gặp mặt? Hoàn Ngọc Sơn càng ý thức

được sự việc này trọng đại, lập tức hỏi: “Hắn ở đâu?”

Hai gã đệ tử quay đầu lại xác định phương hướng một chút, rồi nhấc tay cùng

chỉ về một phía, một đệ tử trả lời: “Bên đó, trên một ngọn núi đá trắng cách đây

khoảng chừng năm mươi dặm, rất dễ nhận ra, khi đi qua là có thể nhìn thấy.”

Hoàn Ngọc Sơn lập tức quay sang nói với Hướng Lan Huyên: “Đại hành tẩu,

cho phép lão hủ tạm đi một lát, sẽ quay lại ngay.”

Hướng Lan Huyên liếc nhìn hai tên đệ tử kia một cái, nàng cũng cảm thấy có

chút không thích hợp, làm sư phụ lại phải đi gặp mặt đồ đệ là chuyện rất không

bình thường, liền nói: “Không sao, ta đi cùng ngươi một lần, để xem là chuyện

gì quan trọng.”

Hoàn Ngọc Sơn trầm mặc một hồi, rồi cũng chỉ có thể gật đầu nói: “Cũng

được.”

Hướng Lan Huyên quay sang nói với Tần Phó Quân: “Ngươi dẫn hai người bọn

họ, trước tiên đi ra ngoài một chuyến, bảo Nhạc Thù trước tiên dẫn một nhóm

người đến đây, nói Cam Ly bí mật truyền tin cho Đại Nghiệp ty về phát hiện nơi

đây, ngoài ra, nói với Triệu chưởng môn, phong tỏa tin tức phát hiện động phủ

của Bách Hoa tiên tử, tất cả chờ Địa sư đại nhân đến đây định đoạt.”

Nghe được lời này, Hoàn Ngọc Sơn trong lòng vô cùng nặng nề, cũng không

biết chuyện gì sẽ xảy đến với Côn Linh sơn, không biết phía Chưởng môn đã

chuẩn bị sẵn sàng ứng đối hay chưa.

Ba người Tần Phó Quân trước tiên nhìn phản ứng của lão ta, thấy Đại trưởng

lão im lặng gật đầu, đành phải chắp tay nhận lệnh rời đi.

Sau đó, Hướng Lan Huyên và Hoàn Ngọc Sơn cũng rời khởi nơi này, chưa dám

tùy tiện tới gần cây đại thụ khổng lồ kia.

Vào lúc này, đám người Dữu Khánh đang bị người Đại Nghiệp ty cưỡng ép tiến

tới cũng phải dừng lại rồi, không còn cách nào, bọn hắn cũng gặp phải người do

Nhan Dược phái đi khắp nơi tìm kiếm, tự nhiên phải dừng lại hỏi một chút tình

huống.

Dữu Khánh vừa nghe nói liền thầm hô không tốt.

Kết quả cũng thường là sợ cái gì tới cái đó.

Chỉ nghe Nhạc Thù nói: “Vừa đúng lúc, bọn họ tìm kiếm khắp nơi, tốt hơn so

với chúng ta cứ lang thang khắp nơi không có mục đích như vậy. Trước tiên đi

gặp mặt Nhan Dược đã, đợi cho người của hắn trở về thì hỏi thăm tung tích của

Đại hành tẩu. Nói không chừng Đại hành tẩu đang đi cùng với vị Đại trưởng lão

kia.”

Mọi người dồn dập gật đầu thể hiện tán đồng, tại nơi không biết rõ như thế này,

không biết có ẩn giấu nguy hiểm gì, theo bản năng luôn cảm thấy càng nhiều

người càng an toàn