Bán Tiên

Chương 727: Lại bị bắt




“Trưởng lão, nơi đây đến cùng là nơi nào vậy?”

Trong đám đệ tử Côn Linh sơn cõng túi lớn đi nhanh, có người tương đối quen

thuộc với Khúc trưởng lão, nhịn không được cuối cùng mở miệng hỏi ra.

Khúc trưởng lão: “Ngươi không biết chữ sao? Chữ trên cổng vào.”

Đã đến tình trạng này, người cũng đã tiến vào rồi, mọi người cũng không phải

kẻ ngốc, tiếp tục giấu giếm cũng không có ý nghĩa gì.

Trong lúc đi nhanh, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, quan sát vẻ mặt của

nhau, đều khó thể tin nổi, mọi người thật sự đã tiến vào tiên phủ trong truyền

thuyết rồi sao?

“Di, các ngươi nhìn này.”

Có người chợt khẩn trương cất tiếng hét lên, khiến cho mọi người dồn dập

ngừng lại, và đồng loạt vây quanh gã.

Trên tay người đó cầm một cành hoa. Khi biết nơi đây có khả năng chính là tiên

phủ trong truyền thuyết, gã liền cúi người thuận tay hái một bông hoa, gã muốn

nhìn xem hoa ở trong tiên gia phúc địa có gì khác với hoa ở bên ngoài, kết quả

phát hiện có dị thường.

Thấy mọi người có vẻ không hiểu, gã liền bứt ra một cánh hoa, tại dưới ánh

trăng, mọi người lập tức nhìn thấy tại vị trí bị xé rách toát ra một làn khói mùi

mịt.

Có người dùng pháp nhãn nhìn kỹ, rồi cất tiếng kinh hô: “Là tà khí!”

Mọi người lập tức cúi đầu nhìn xung quanh, dồn dập hái hoa nhổ cỏ từ mặt đất

lên kiểm tra, Khúc trưởng lão cũng làm như thế, rất nhanh chóng liền phát hiện

được trong hoa cỏ thực vật tại nơi này đều ẩn chứa tà khí.

“Tại sao có thể như vậy, thực vật trong tiên phủ tại sao lại có ẩn chứa tà khí

chứ?”

“Chưa nghe nói sao, bên trong Tiểu Vân gian hình như cũng là như vậy.”

Nghe tiếng các đệ tử trao đổi, Khúc trưởng lão trầm giọng nói: “Không phải

chuyện gì ghê gớm, cẩn thận một chút là được, tiếp tục tiến tới.”

Bị ông ta quở trách, mọi người lập tức tiếp tục lên đường.

Trong lòng Khúc trưởng lão lo lắng, không biết nhóm người Nhan Dược đi

trước có thể tìm được Đại trưởng lão hay chưa, nếu như chậm trễ hơn người của

Đại Nghiệp ty, chỉ cần Hướng Lan Huyên và thủ hạ chạm mặt nhau thì bọn họ

lập tức sẽ biết được có lừa dối, lập tức sẽ đoán được Côn Linh sơn đang mưu đồ

gây rối, mà Đại trưởng lão lại không biết tình hình, tất nhiên sẽ chịu thiệt.

Đương nhiên, khả năng cao là sẽ không xảy ra chuyện như vậy, khi người của

Đại Nghiệp ty tiến vào thì bên này đã cố ý chỉ lệch đường, không chỉ đúng

hướng Hướng Lan Huyên đi mà chỉ sang một hướng khác, để câu giờ cho đám

người Nhan Dược.

Nhưng điều này cũng không thể đảm bảo rằng không xảy ra sơ hở, ai biết được

Hướng Lan Huyên hay là thủ hạ của nàng ta có rẽ sang hướng khác rồi gặp

nhau trên đường đi hay không?

Hiện tại bọn họ cũng không thể xác định được vị trí cụ thể của Hoàn đại trưởng

lão, tạm thời chỉ có thể truy đuổi theo phương hướng lúc trước.

Lúc này, đám người Dữu Khánh cũng đang lần mò chạy đi, mặc dù đã tiến vào

tiên gia động phủ, nhưng trong đêm hôm tối tăm như thế này thực sự cũng

không nhìn ra được khung cảnh tiên gia phúc địa gì.

Đang đi tới, Nam Trúc đột nhiên nói: “Tới rồi, tới rồi, đã có mùi lại rồi, mùi

thối, có ngửi thấy không, có phải là ‘Thi mao thảo’ mà Đằng yêu kia đã nói hay

không? Có nên tìm thử xem không?”

Dữu Khánh: “Tập trung chạy nhanh đi, chúng ta thời gian có hạn, cần phải đi ra

ngoài trước hừng đông, hôm nay trước tiên thu thập phấn hoa, hôm khác tìm cơ

hội lẻn vào đây chậm rãi giày vò, nếu không sẽ không giải thích được với Côn

Linh sơn. Đằng yêu đã nói rồi, đêm tối bầy ong đều ở trong tổ, ‘Thi mao thảo’

gì đó tạm thời không có ích lợi gì cho chúng ta.”

Miệng thì nói không nên lãng phí thời gian, nhưng ngay sau đó chính hắn lại

ngừng lại trước tiên, chỉ vì một mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi.

Một nhóm bốn người đã bị mùi tanh tưởi cưỡng ép dừng lại, bọn hắn đoán

chừng thứ gọi là “Thi mao thảo” đó hẳn là ở gần đây, mùi hôi thối này thực sự

là quá khó ngửi, tất cả đều bế khí lại, từng người lấy Huỳnh thạch ra, bắt đầu

tìm tòi.

Chẳng mấy chốc, mấy người liền tìm được nguồn gốc phát ra mùi hôi thối, nó ở

tại trước mặt không xa, đám người bế khí, ngồi xổm xuống kiểm tra, phát hiện

thấy một đám lông nhung đen lớn cỡ cái thùng rác, khi gió thổi qua trông chúng

giống như tóc dài lay động, nhìn kỹ kiểm tra, giống như là một loại rêu mọc ra

trên mặt đất, chỉ là những chiếc là tượng tự như sợi tóc dài đen nhánh.

Mấy người thử hơi hít thở nhẹ, lập tức thối đến mức quay đầu muốn nôn.

“Không cần đoán, đây khẳng định chính là ‘Thi mao thảo’ gì đó.”

Nam Trúc chịu không nổi, đứng lên, che miệng muốn nôn, tìm một nơi trước

hướng gió, đứng lại, vừa mới thở phào ra một hơi thoải mái, chợt gã trợn to hai

mắt cất tiếng kêu kinh hãi, “Có người!”

Đám người Dữu Khánh giật mình đứng lên, nhìn thấy một đám người nhào tới,

vừa mới rút kiếm ra liền phát hiện thấy đã bị mấy chục người bao vây rồi.

Còn đang nghi hoặc tại sao nơi đây lại có một đám người chui ra, là người của

tiên phủ hay sao? Nhưng sau khi hơi chút quan sát lại phát hiện thấy không

đúng, trong đó vậy mà có người quen mặt.

Người khác bọn họ có lẽ không nhận ra, nhưng Kha Nhiên đã làm hàng xóm

với bọn hắn tại khu Đinh Dần lâu như vậy thì chắc chắn quen thuộc.

Kha Nhiên cũng đầy kinh ngạc, rõ ràng không nghĩ tới mấy tên này cũng ở nơi

này.

Tốp khách không mời mà đến này không phải ai khác, chính là đám người Đại

Nghiệp ty bị Côn Linh sơn lừa đến, Côn Linh sơn giả truyền pháp chỉ của

Hướng Lan Huyên, lừa tất cả người của Đại Nghiệp ty tại Côn Linh sơn đều

tiến vào đây, vì vậy Kha Nhiên cũng ở tại trong đó.

Bọn họ dựa theo phương hướng mà Côn Linh sơn chỉ dẫn, dùng tốc độ nhanh

nhất đuổi theo, đang không biết lúc nào mới có thể tìm được Hướng đại hành

tẩu, đột nhiên nhìn thấy có mấy đốm sáng, liền nhan chóng bao vây tiến đến đây

kiểm tra, nào ngờ không tìm được Hướng đại hành tẩu, lại tìm được mấy vị này,

thực sự là cảm thấy rất bất ngờ.

Nam Trúc quét mắt nhìn mọi người, nhìn chằm chằm Kha Nhiên trầm giọng

hỏi: “Kha huynh là người của Đại Nghiệp ty?”

Gã đã nhận ra một nam một nữ cầm đầu, nam tên là Nhạc Thù, nữ tên là Cam

Ly, đều là người từng gặp qua tại Tiểu Vân gian, gã nhớ kỹ họ là tùy tùng tâm

phúc của Hướng Lan Huyên.

Bây giờ, hai người này dẫn đầu, Kha Nhiên và mọi người theo phía sau, đã

không khó đoán ra được thân phận của Kha Nhiên.

Kha Nhiên từ chối cho ý kiến, xem như đã thừa nhận.

Nhạc Thù và Cam Ly nhìn nhau, hai người cũng rất bất ngờ khi ở nơi này gặp

được mấy người này, nhưng cũng không phải là không thể lý giải, phỏng chừng

Hướng đại hành tẩu hẳn là đi theo mấy tên này rồi tiến vào đây.

Cam Ly lập tức chất vấn: “A Sĩ Hành, Đại hành tẩu ở đâu?”

Vừa nghe xưng hô như vậy, Kha Nhiên cảm thấy rất kinh ngạc.

“Đại hành tẩu?” Dữu Khánh sửng sốt, cau mày hỏi ngược lại: “Đại hành tẩu ở

đâu, chúng ta làm sao biết được?”

Lúc này hắn đã có phần nổi giận, không biết chuyện quái quỷ gì xảy ra, vừa mới

tiến vào lại bị bắt rồi sao?

Nhạc Thù: “Đừng có giả vờ hồ đồ với ta, Đại hành tẩu truy tung các ngươi tiến

vào nơi này, lẽ nào trên đường còn có thể mất dấu được sao?”

Hiện tại bọn họ đã hoàn toàn tin tưởng lời Côn Linh sơn nói, không còn gì để

nghi ngờ, giống như gã ta nói, Hướng Lan Huyên là đi truy tung những người

này, bây giờ bọn họ đã tìm được mấy vị này, chứng tỏ Côn Linh sơn chỉ điểm

không sai, Đại hành tẩu hẳn là chạy theo hướng này.

Dữu Khánh kinh ngạc hỏi: “Hướng đại hành tẩu truy tung theo chúng ta rồi tiến

vào đây?”

Hắn có phần không thể tin được những gì đối phương đã nói, dựa vào Quan Tự

quyết của hắn, nương theo sương mù che giấu, nếu có người theo dõi hắn, hắn

không có khả năng không phát hiện được, cho dù đối phương là Hướng Lan

Huyên cũng vậy, hắn không tin Hướng Lan Huyên đã đạt đến cảnh giới có thể

khoảng cách xa nghe được thiên địa.

Nếu không, hắn nào dám lén lút chạy tới nơi này.

Nhạc Thù nhíu mày hỏi: “Ngươi còn giả bộ hồ đồ với chúng ta sao?”

Dữu Khánh cũng nhíu mày, “Nếu như Hướng đại hành tẩu đi theo chúng ta tới

đây, chúng ta còn cần phải giả vờ giả vịt gì với các ngươi sao? Chúng ta hoàn

toàn không biết còn có người khác cũng tiến vào đây, nếu không các ngươi làm

sao có khả năng bao vây chúng ta khiến chúng ta trở tay không kịp như vậy

chứ?”

Nghe được những lời này, Nhạc Thù và Cam Ly nhìn nhau, suy nghĩ cũng phải,

đây cũng là điểm mà bọn họ cảm thấy nghi hoặc, nếu Hướng đại hành tẩu thật

sự đi về phía bên này, làm sao sẽ không thấy được, cho dù đang âm thầm theo

dõi, nhìn thấy bọn họ xuất hiện thì cũng nên lộ diện mới đúng, không thể là mấy

tên này đã giết chết Hướng đại hành tẩu rồi a?

Cho dù mấy tên này có thể dùng thủ đoạn gì đó giết chết Hướng đại hành tẩu,

thì bọn hắn cũng không có khả năng để cho họ dễ dàng tìm được như vậy a, chỉ

sợ trốn còn lo trốn không kịp.

Việc này quả thực kỳ quặc, lẽ nào trên đường đi Hướng đại hành tẩu xảy ra

chuyện gì rồi sao? Bởi vì nơi này là tiên gia động phủ.

Dữu Khánh nhìn nhìn nhân số của bọn họ, lại hỏi: “Các ngươi tiến vào nhiều

người như vậy, có phải Côn Linh sơn cũng đã biết rồi hay không?”

Cam Ly hỏi ngược lại: “Là chúng ta đang hỏi ngươi, hay là ngươi đang hỏi bọn

ta?”

Thấy đối phương không chịu trả lời vấn đề của mình, Dữu Khánh cũng không

muốn bị hỏi nhiều sẽ dễ ra lộ kẽ hở, lập tức nói: “Hiện tại, không phải lúc quan

tâm là ai hỏi ai, việc quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh chóng đi ra ngoài,

chỉ còn tối đa hai canh giờ nữa, lối vào sẽ đóng kín, đến lúc đó, đừng ai trong

chúng ta mong được đi ra ngoài, đều sẽ bị khốn chết ở trong này.”

Hắn vừa nói ra những lời này, đám người Đại Nghiệp ty đều kinh hãi.

Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm thì đều lặng lẽ liếc nhìn Dữu

Khánh một cái, không biết hắn đang nói xằng nói bậy lời này để làm gì, tự

nhiên cũng sẽ không vạch trần.

Nhạc Thù nhìn chăm chú về phía mấy người bọn họ, trầm giọng hỏi: “Hắn nói

thật không?”

Nam Trúc liên tục gật đầu: “Đương nhiên là thật.”

Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm cũng gật gật đầu.

Nhạc Thù nhíu mày, quan sát xung quanh, bởi vì còn chưa tìm được Hướng Lan

Huyên.

Cam Ly nhìn nhìn đám thủ hạ đều đang dõi đôi mắt mong đợi nhìn hai người

bọn họ, biết rõ tâm tư của mọi người, lập tức khuyên Nhạc Thù, “Nếu không,

chúng ta ra ngoài trước đi rồi tính tiếp?”

Dữu Khánh cũng nói: “Nói không chừng Hướng đại hành tẩu đã đi ra ngoài

rồi?”

Nhạc Thù trầm mặc một hồi, rồi đành phải phất tay nói: “Đi, trước tiên ra ngoài

rồi tính.”

Tiếp đó y lại chỉ tay vào đám người Dữu Khánh, cảnh cáo một câu, “Tốt nhất

đừng có đùa giỡn thủ đoạn gì với ta.”

Dữu Khánh than thở: “Ngươi suy nghĩ nhiều, chúng ta làm sao dám đùa giỡn

thủ đoạn với Đại Nghiệp ty.”

Nhạc Thù lại chỉ vào thứ đen thui trông như đám tóc ở trên mặt đất, “Đây là thứ

gì, sao các ngươi lại vây quanh xem nó?”

Dữu Khánh: “Chúng ta cũng muốn biết đây là thứ gì mà lại thối như thế, cho

nên mới tập trung nhìn xem.”

Nhạc Thù quan sát hắn một chút, rồi cũng may mà bị lời nói của Dữu Khánh hù

dọa, nên gã không dám bỏ lỡ thời gian, phất tay ra hiệu trước tiên rời đi.

Một đám người ngay lập tức rút lui, dẫn theo mấy người Dữu Khánh vội vàng

trở về, rất sợ bị vây khốn chết ở chỗ trong này.

Trên đường lướt nhanh trở về, Dữu Khánh âm thầm suy nghĩ xem rốt cuộc là

chuyện gì xảy ra, vì sao Đằng yêu không đóng kín cổng động phủ đúng lúc, vì

sao để cho những người này tiến vào, chẳng lẽ là đang cố ý hãm hại hắn hay

sao? Theo logic thì không thể như vậy mới đúng, Đằng yêu hẳn sẽ không cố ý

để cho người ta phát hiện được nơi này, nếu không chính là tự tìm phiền phức.

Hiện tại hắn thực sự đã bị tình hình này làm cho bối rối, muốn nhanh chóng hết

sức về đến cổng vào để xem có chuyện gì xảy ra.

Quan trọng nhất là phải xác định được Côn Linh sơn có biết bọn họ đã tiến vào

rồi hay không, nếu Côn Linh sơn không biết, vậy thì phiền phức lớn, phải nghĩ

biện pháp để cho Côn Linh sơn cũng biết mới được, ngoài người của Đại

Nghiệp ty ra, càng nhiều người biết được càng tốt.

Nếu không, Đại Nghiệp ty khẳng định sẽ khiến bọn họ hư không biến mất, cho

dù còn có thể sống sót, đời này cũng đừng hòng gặp lại ánh sáng rồi.

Khi đám người dốc sức, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về đến cửa ra vào, trở về

dưới cổng chào ngọc thạch thì tất cả đều sững sờ.

Trước mắt làm gì còn có cây cầu dây leo và Linh cốc nào ở phía dưới, chỉ có hư

không trong như mặt gương, đứng ở phía trước có thể thấy rõ bóng dáng của

mình, có gợn sóng xuất hiện khi tay chạm vào mặt gương hư không.

Dữu Khánh nghĩ đến lời Đằng yêu dặn dò, hắn liên tục nện một loạt trọng

quyền vào mặt kính hư không, nhung không cách nào xé mở ra được, cũng

không xông vào được.

Đánh một hồi lâu không thấy có phản ứng, hắn lại đổi người khác đến đánh.

Tại dưới vực sâu Linh cốc, trên gốc cây cổ thụ hiện ra một khuôn mặt người, là

khuôn mặt của Độ Nương. Bà ta ngước mặt nhìn trời, đã nhận thấy được có

người đang ở bên trong tiên phủ “Gõ cửa”.

Nhưng bà ta cũng không biết là ai đang ‘gõ cửa’, thực sự có quá nhiều người đi

vào, bất kỳ kẻ nào ở trong đó phát hiện thấy cửa đã đóng lại, e rằng đều phải thử

phá cửa đi ra.

Hơn nữa trên vách núi còn có người đang trông chừng, bà ta do dự một lúc lâu,

rồi cất tiếng thì thầm, “Là chính ngươi rước tới nhiều người như vậy, cũng

không trách được ta, là ngươi tự tìm.”

Đầu bà ta lắc lư, rồi chậm rãi chìm về trong gốc cây cổ thụ.